--------------------------------------------------------------------------------
[Sau khi về nhà, cậu gặp lại cha, thời gian của ông ấy không còn nhiều. Cậu là vì trận bệnh nặng này mới trở về.]
Ân Lâm Sơ ngồi trên chiếc xe đón bọn họ về. Phong cảnh ngoài cửa thay đổi liên tục, chỉ duy nhất bảng nhắc nhở chả xi nhê gì.
Xem ra, trọng điểm lần này là phải gặp người cha cặn bã kia.
Ân Sơ Lâm đã quên diện mạo của cha mẹ ruột từ lâu. Trong kiếp sống đóng vai phản diện, có vài nhân vật thì có cha mẹ đầy đủ, nhưng chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi.
Thế nên, Ân Lâm Sơ đối với người cha kiểu này chả có cảm nghĩ gì, thậm chí còn không thèm đoái hoài.
Biệt thự của Ân gia rất lớn, xe chở Cao Ngọc Lê và Ân Thần Hiên vừa về đến nhà, đã có mấy người hầu lên xách đồ cho bọn họ.
Số kiếp hành lý của Ân Lâm Sơ không khác gì chiếc phi thuyền kia, đều bay màu cả. Người hầu trong nhà không ai nhận ra cậu, thấy cậu đi một mình tay không thì tưởng là khách quý. Khi rót trà cho bà chủ với cậu chủ thì tiện tay rót cho cậu một ly.
"Mời quý khách uống trà."
Người hầu hơi cúi đầu, không nhìn thẳng vào mặt vị khách.
Ân Sơ Lâm không uống ly trà kia, chỉ tự nhiên ngồi trên sofa đánh giá xung quanh: "Tôi không phải khách, mà là chủ nhân căn nhà này."
Người hầu kia nghe được lời này thì mặt lập tức trắng bệch.
Cô biết hôm nay đại thiếu gia sẽ trở về, nhưng không nghĩ người trước mặt lại là cậu ấy.
Ban đầu vì không muốn chấp nhận những người khác nên mới bỏ nhà đến tinh cầu xa xôi, nghe nói bà chủ đã mời vài lần nhưng cũng chẳng 'thỉnh' được đại thiếu gia về.
Đại thiếu gia vừa về đã đắc tội cậu ấy. Phải làm sao bây giờ! Người hầu tay chân luống cuống, sợ đến sắp khóc.
Cao Ngọc Lê lấy lại tư thế của một chủ nhân, xua xua tay với người hầu, làm lơ chuyện vừa rồi: "Cô đi làm việc khác trước đi."
So với đại thiếu gia mới về với bà chủ đã quen biết từ lâu, người sau tất nhiên có tiếng nói hơn.
Người hầu cũng không dám nhìn Ân Lâm Sơ mà chầm chậm rời khỏi sảnh lớn. Ân Lâm Sơ tựa lưng vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, ung dung tự tại mà bắt đầu kéo thù hận: "Dì, những người này đến chủ nhân mình là ai còn không nhận ra, con nghĩ phải sa thải toàn bộ."
Cao Ngọc Lê vừa định nói gì đó, nhưng mắt lại nhấp nháy, tỏ vẻ mặt quan tâm chân thành mà nói: "Lâm Sơ, người hầu ở đây đều đã làm được 10 năm rồi, đối với nơi đây đã quen thuộc và chăm chút cẩn thận. Họ đều như người nhà với nhau cả, con vừa mới về sao lại nỡ đuổi bọn họ đi chứ? Con ở đây mấy ngày, rồi họ chắc chắn sẽ đối xử cẩn thận với con hơn."
"Mày không hài lòng với họ thì biến đi!"
Giọng nói thô kệch của người đàn ông trên cầu thang vang lên, kèm theo sự tức giận và không hài lòng.
Cùng lúc đó, Ân Lâm Sơ thấy bảng nhắc nhở nhảy lên ——
[Giá trị chịu ngược +2, 4/100]
"Anh Vinh, anh đừng như thế, Lâm Sơ vừa mới về nhà."
Cao Ngọc Lê bước lên phía trước vài bước, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại, tựa như đang lo lắng cho tình cảm của hai cha con.
Người đàn ông lại tiếp tục nói: "Hừ! Tự ý bỏ nhà, mẹ mày năm lần bảy lượt mời mày, mày cũng không chịu về, bây giờ về làm trò trống gì? Ngọc Lê, em hiền quá rồi, không cần phải nói thay cho nó, đứa con như nó, anh thà coi như chưa từng đẻ ra."
Mời hắn? Cao Ngọc Lê chắc chắn chả rảnh hơi đâu đi làm chuyện này, còn người cha này, ông ta không phải là từng thử đẻ con thật đấy chứ?
[Giá trị chịu ngược +2, 6/100.]
Con số trên bảng thay đổi, cặp mắt cậu liền sáng như sao.
Ân Lâm Sơ đứng dậy quay đầu lại, nhìn Ân Vinh đứng trên cầu thang, trên mặt không thèm che dấu vui mừng và mong ngóng.
Đây rồi! Không hổ là cha mình, tăng phát tận 4 điểm, so với thằng em trai cùi mía Ân Thần Hiên kia đúng là đỉnh hơn nhiều!
Ân Lâm Sơ trong lòng hơi kích động, biểu cảm giống như thấy cha mẹ ruột thật.
Ân Vinh nhìn thấy biểu cảm này của cậu thì ngơ ngác, sửng sốt cả người, lời đến bên miệng đã bay sạch.
Khung cảnh dường như bằng một cách vi diệu nào đấy đã thay đổi, Ân Thần Hiên trong lòng âm u, quả nhiên là có âm mưu! Diễn tốt thế là muốn dùng tình cảm cha con để mê hoặc ông già chứ gì nữa.
"Anh, có chuyện gì thì anh đừng nói trước mặt cha. Bây giờ cha bệnh nặng, cơ thể không tốt, nói gì thì những lời vừa rồi cũng không dễ nghe, đừng khiến cha tức giận nữa."
Ân Thần Hiên duỗi tay hòng kéo Ân Lâm Sơ lại gần, khóe miệng vừa cong lên đã lại về như ban đầu.
Chỉ cần Ân Lâm Sơ hất tay cậu ta một phát, thế là cậu ta lại đường hoàng mà mắng Ân Lâm Sơ ghét cậu ta, ghét cái nhà này,...
"Em trai à, cha mình còn sống được bao lâu nữa?" Ân Lâm Sơ được đà diễn, nắm lại tay Ân Thần Hiên, giọng nói gấp gáp như thật, Ân Thần Hiên ngẩn ra, chỉ lo nắm tay mình mà quên không né.
Thế nên, ông già còn có thể sống được bao lâu? Ân Lâm Sơ cũng không muốn mất cơ hội xoát điểm này. Chửi cậu hai câu cậu vẫn chịu được tốt, lại còn chửi như vuốt ve nữa chứ.
Ân Vinh đứng trên cầu thang, ánh mắt rối bời.
Thằng con bất hiếu này bỏ nhà bao nhiêu năm, đối với cái nhà này chả thèm để ý, thậm chí còn không thèm gọi đến một cuộc điện thoại.
Vừa về nhà đã khoa tay múa chân như vậy, Ân Vinh sao có thể không nghĩ rằng cậu đã trở thành một tên vô dụng được? Không ngờ tới, cậu vậy mà vẫn rất yêu thương người cha này.
Ân Vinh tự coi mình là người có tầm nhìn độc đáo. Ông ta nhìn ra được Ân Lâm Sơ rất vui khi thấy mình, chắc chắn không giả được.
Thấy con trai mình bị áp chế ngược lại, Cao Ngọc Lê từ trước đến nay luôn co được giãn được lại sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn lên tiếng: "Mới khám ra bệnh thôi, bây giờ nói cái này này không phải quá sớm sao. Hôm nay ông ấy sẽ đến bệnh viện, Lâm Sơ vừa mới về, con ở lại nghỉ ngơi chút đã nhé, mẹ đưa ba con đến bệnh viện là được rồi."
Ân Vinh không rõ ý tứ hừ một tiếng, đi xuống nhà.
Ông ta biết Ân Lâm Sơ có lòng với mình. Vừa rồi nói hơi nghiêm khắc, lúc này lại lôi lôi kéo kéo chẳng phải vứt hết liêm sỉ sao. Ân Vinh dứt khoát không nhìn cậu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn ném ra được một câu: "Mày ở nhà đợi đi."
Thấy Ân Vinh lướt qua, Ân Thần Hiên như bị lửa đốt, nhanh chóng rút tay về. Cao Ngọc Lê nhìn Ân Lâm Sơ bằng ánh mắt kì dị.
Ân Lâm Sơ cong cong mắt, dịu dàng cười với Cao Ngọc Lê nói: "Ông ấy luôn dễ lừa thế sao?"
Cao Ngọc Lê lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn về phía Ân Thần Hiên, nụ cười ban nãy khiến bà ta lạnh hết cả sống lưng.
Không thể nào.
Cao Ngọc Lê trong lòng phủ nhận, nhìn về phía Ân Lâm Sơ lần nữa. Lại cảm thấy nụ cười kia trong sáng, đơn thuần y hệt bề ngoài của chủ nhân nó.
Ân Lâm Sơ biểu đạt mong muốn đi cùng, nhưng lại bị Cao Ngọc Lê cương quyết từ chối, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người một nhà rời đi.
Sau đó, Ân Lâm Sơ đều không gặp được Ân Vinh, lần nào muốn đến gặp ông ta cũng bị từ chối.
Thậm chí hai mẹ con kia còn phân công vô cùng hợp lí, Cao Ngọc Lê ở bệnh viện đâm chọc cậu trước mặt Ân Vinh, Ân Thần Hiên thì ở nhà ngăn không cho cậu ra ngoài. Hợp sức ngăn cản Ân Lâm Sơ bồi dưỡng tình cảm cha con thắm thiết với Ân Vinh.
Cách làm quen thuộc thế này, có khác gì Vương Mẫu Nương Nương vẽ sông Ngân ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ đâu? (truyện chỉ được đăng tại w/a/t/t/p/a/d AnhLam267)
Không gặp được cha thì xoát điểm kiểu gì? Bảng nhắc nhở cũng không hiện nhắc nhở gì mới mẻ, Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm cái giá trị chịu ngược cứng đầu như vương bát*, không được, không thể như thế này được.
*Vương bát: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ con rùa rụt cổ, kẻ hèn nhát. Ở đây là bé Sơ mắng cái bảng đứng yên một chỗ chả khác gì con rùa.
Mãi khi Ân Lâm Sơ muốn trèo tường để trốn ra xoát điểm thì bảng nhắc nhở lại nhúc nhích.
[Vị hôn phu của cậu đang đến, nhưng anh ta đã gặp được người cứu anh ta, Ân Thần Hiên. Tình yêu như lửa gói trong giấy, dù quấn tầng tầng lớp lớp, quấn có nhiều đến đâu thì cũng không thể kiểm soát được mà lộ ra.]
Ân Lâm Sơ thờ ơ nhìn bảng nhắc nhở, xin người hãy trở về cái bảng nhắc nhở vô cảm như trước đây đi, nhắc nhở như vầy buồn nôn lắm đó.
Nhưng lần thông báo này rất có ích với cậu, chung quy là "Vị hôn phu" không có yêu cậu. Những lợi ích tên này có thể mang lại không kém gì với người cha cặn bã kia.
Có hôn phu không phải người trong lòng, chuyện này với cậu rõ còn vui hơn chuyện trước.
Người hầu bước nhanh vào sảnh lớn, nói với Ân Thần Hiên: "Thiếu gia, có vị khách muốn gặp ngài, ngài ấy nói muốn tới để cảm ơn thiếu gia."
Ân Thần Hiên tỏ vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không có nhận thức gì về cái người tự dưng tới cảm ơn kia rồi.
Ân Lâm Sơ lập tức để tách trà đang uống dở xuống, đứng dậy: "Gặp khách là việc rất quan trọng, anh không tiện làm phiền ở đây nữa. Em nói chuyện với khách trò chuyện vui vẻ nhé."
Ân Lâm Sơ được rời đi trong sung sướng. Ân Thần Hiên căn bản không muốn gặp vị khách không mời mà tới này, nhưng vẫn nói với người hầu: "Mời anh ta vào đi."
Một lúc sau, người hầu dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi đi vào sảnh lớn. Chỗ Ân Lâm Sơ nấp có thể nhìn thấy được, vị khách kia đúng là hành khách ngồi bên cạnh cậu trên phi thuyền.
Anh ta cố tình tới là để cảm ơn Ân Thần Hiên, nhưng bước vào đại sảnh lại thấy điều khác lạ.
Một ánh mắt nóng bỏng không thể ngó lơ, anh ta theo bản năng nhìn về phía ánh mắt đó. Nhưng chỉ thấy một bóng người mơ hồ đứng trong bóng tối, chợt lấp lóe thoáng qua.
Tuyệt vời, tất cả đều diễn ra như cậu mong muốn.
Ân Lâm Sơ vô cùng hài lòng, một mình đi ra vườn hoa ngồi trên ghế dài. Thư thái mà thưởng thức phong cảnh vườn hoa mà thế giới tinh tế này tạo ra.
Ở giữa vườn hoa là con đường sỏi đen trắng, đan xen hòa quyện vào nhau, đen và trắng vắt ngang qua nhau, tạo thành một ô vuông cỏ xanh.
Ghế dài được đặt cạnh bụi cỏ bên đường, chỉ đơn giản là khung sắt rồi đóng thêm tấm gỗ lên trên, đơn giản mà độc đáo.
Phía sau ghế là lùm cây cao hơn đầu người, bốn mùa xanh lá, mùa hoa nở sẽ rụng rơi đầy đất, để lại một mảng đỏ thắm.
Hoắc Kiệu đi đến vườn hoa, nhìn thấy cậu ngồi trên ghế, ung dung tựa vào, vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng hơi cong lên. Trông có vẻ rất hài lòng thoải mái.
Tiếng bước chân khiến Ân Lâm Sơ chú ý, cậu nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng. Binh lính trên phi thuyền hôm đó không biết tại sao lại xuất hiện ở vườn hoa của Ân gia.
Vấn đề này tạm vứt qua một bên đã, dù sao cũng chẳng tạo ra mối đe dọa gì. Ân Sơ Lâm liền mặc kệ.
So về bề ngoài, cậu càng nghi ngờ bộ quân phục người kia mặc hơn.
Anh ta mặc quân phục xanh lam, quân hàm và huy chương trên ngực chứng tỏ rõ người này không phải binh lính bình thường.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Kiệu dứt khoát bước về phía cậu.
Cởi áo giáp nhẹ ra mà vẫn rất cao to, còn mang theo cảm giác uy hiếp. Ân Lâm Sơ làm như không biết, hơi rướn thẳng người, cười tủm tỉm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Hoắc Kiệu nghiêm chỉnh ngồi xuống, lưng thẳng tắp.
"Huy hiệu này của anh, là trung tá à."
Ân Lâm Sơ duỗi tay chọc chọc huân chương của anh, "Hôm ấy gặp anh, sao anh lại mặc đồ giống binh lính vậy?"
Hoắc Kiệu có chút xấu hổ, đôi mắt nhìn người có vẻ thâm thúy thâm tình, lúc này chăm chú nhìn vào Ân Lâm Sơ, thấp giọng ho một tiếng, che giấu dùng tay sờ sờ mũi: "Hôm đó, tôi muốn ngầm kiểm tra vi phạm."
Chỉ là, không nghĩ rằng sẽ gặp chuyện như vậy..
Ân Lâm Sơ ngồi bên cạnh đột nhiên cười to ra tiếng, Hoắc Kiệu kinh ngạc mà giương mắt nhìn cậu. Ân Lâm Sơ như là không nhận ra sự ủ rũ trong chớp mắt của anh, vỗ một cái thật mạnh lên vai anh:: "Ha ha ha! Đủ âm hiểm, tôi thích.". Được copy tại { 𝖳 r 𝐔 m 𝖳 r u y ệ n.V𝐍 }
"Cậu thích... tôi?" Hoắc Kiệu tưởng như anh đang nghe nhầm.
Ân Lâm Sơ sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên, tôi rất thưởng thức anh."
Cậu cười một hồi lâu, mới hỏi, "Anh sao lại đến đây, định tìm Ân Thần Hiên nói lời cảm tạ sao?"
"Không."
Hoắc Kiệu nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, khóe môi mím thẳng có vẻ trịnh trọng, "Tôi tới kết hôn với cậu."
Trong hoa viên, tiếng chim chóc kêu thanh thúy, đài nước phun ào ạt, hai con chó trông nhà không biết vì sao vào lúc này sủa hai tiếng.
Con ngươi Ân Lâm Sơ bất an mà đảo qua trái phải, cuối cùng trở lại khuôn mặt của người trước mặt: "Hả?"