Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 23: Mày đánh cha mày?




Trụ cột đương nhiệm của Hoắc Gia, toàn bộ quá trình hôn lễ hôm ấy đều chưa từng xuất hiện, giờ đã trở về.

Leo tường trở về không khác gì một tên đạo tặc.

Đổng Nhuận Ngôn không hề bất ngờ, từ hôm theo chân Đại thiếu gia vào Hoắc gia đến nay, người nhà họ Hoắc dù có làm ra chuyện gì đi nữa cũng sẽ không làm anh ta cảm thấy kì quái.

Người một nhà như vậy, thì, rất nhanh sẽ hòa hợp cùng với Đại thiếu gia.

Đúng, cả hai suy nghĩ đều có khả năng.

Dưới vách tường râm mát gió thổi hiu hiu, Ân Lâm Sơ cùng bố chồng lần đầu gặp mặt nói chuyện hòa hợp, dù sao cũng đang nhàn rỗi.

Hoắc Học Cần đã từng xem ảnh của Ân Lâm Sơ, nhưng đó là trước khi cậu rời nhà năm 16 tuổi.

Sau khi bỏ nhà ra đi, cậu còn chưa từng liên lạc với người nhà, huống chi là có tấm ảnh chụp gần đây.

Ngoại hình của cậu không có nhiều thay đổi, nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì hồi thiếu niên.

Hoắc Học Cần tới gần nhìn chằm chằm cậu chốc lát, có chút xúc động: "Cậu rất giống mẹ."

Câu này nghe cứ như đang mắng người ấy nhỉ?

Ân Lâm Sơ Khách khí đáp lễ: "Không không không, ngài mới giống mẹ."

"Ta đã nói rồi, ta giống bố hơn."

Hoắc Học Cần ôm lấy bả vai cậu vỗ vỗ, đa sầu đa cảm: "Mẹ cậu vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng đáng tiếc hủy hoại cả đời vì mắt nhìn người, coi kẻ xấu thành người tốt."

Ân Lâm Sơ chớp chớp măt: "Tôi có một câu hỏi."

"Hỏi đi."

Hoắc Học Cần thuận miệng thêm: "Không được hỏi vấn đề tóc tai, nhắc đến ta sẽ trở mặt."

Ân Lâm Sơ trầm mặc chốc lát, nhưng cậu là kẻ nhát chết sao?

Cậu nói liến thoắng: "Ý của ngài là, mẹ tôi không kết hôn cùng ngài là bởi vì đường chân tóc?"

Hoắc Học Cần sững lại phút chốc, rất nhanh khẽ cười một tiếng: "Đến điểm này cũng rất giống bà ấy."

Nhớ lại chuyện năm ấy, giống như cơn gió thổi dưới góc tường bây giờ, trong lành mềm mại, khiến toàn thân đều tự tại, lòng cũng dần yên ổn.

Khuôn mặt kia thành thục thận trọng, ngũ quan lập thể rõ ràng, có thể nhìn ra hồi trẻ thật sự rất anh tuấn, mặt mày đều lộ rõ vẻ tinh anh.

Giọng nói trầm thấp hùng hồn này chính là thế mạnh của người phát ngôn ngoại giao, Hoắc Học Cần nét mặt thâm trầm: "Đường chân tóc đều là viện cớ, thực ra cũng là bởi vì không thích. Yêu thích thật lòng thì dù có mù hay điếc, què hay câm đều không quan trọng, tình yêu sẽ bao che hết mọi khuyết điểm."

Ông nhấn mạnh: "Huống chi đến đường chân tóc cao cũng được tính là khuyết điểm sao?"

Không hổ là phần tử tri thức, nói quá ư là có lý.

Tầm mắt Ân Lâm Sơ lặng lẽ rời đi, tuy rằng nói thì nói thế, nhưng cậu cảm thấy vị mẹ ruột chưa từng gặp mặt kia chắc là đã suy nghĩ cho tương lai con cái sau này.

Thanh niên trước mặt là con trai của vị hôn thê cũ, cũng là bạn đời tân hôn của con trai mình, chính là vãn bối thân càng thêm thân, không thể nổi giận.

Hoắc Học Cần đưa tay đặt lên đỉnh đầu cậu, cố gắng thay đổi hướng nhìn của cậu: "Ngoan, đừng nhìn chỗ đấy-....Áaa!"

Đột nhiên ông đau đớn gào lên một tiếng, đồng thời thả hai tay đang bám trên người Ân Lâm Sơ xuống ----- Một tay bị người bẻ quặt ra sau lưng, một tay thì đang hoảng hoạn tìm cách cứu mình.

Hoắc Học Cần che vai, đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thấy người giữ tay mình chính là Hoắc Kiệu, lúc này mới trừng lớn hai mắt không dám tin: "Mày đánh cha mày?"

Người đáng lẽ đang viết báo cáo tại thư phòng chẳng biết đã xuống đây từ khi nào, Ân Lâm Sơ có chút bất ngờ.

Nhìn về phía cửa sổ thư phòng đang mở, đại khái có thể đoán được Hoắc Kiệu hẳn là đứng trước cửa sổ nhìn thấy bọn họ nên hiểu lầm rồi.

"Xin lỗi, con không để ý là cha."

Hoắc Kiệu buông tay, sửa lời ông: "Không phải đánh, cái này gọi là bắt."

"Mày thế mà lại bắt cha mày!" Ông lớn tiếng quát.

Ông đứng trên đỉnh cao đạo đức, đối mặt với một tên nghịch tử dám động thủ với cha mình, ông không hề sợ hãi, không chút lưu tình.

Dùng giọng nói hùng hồn đanh thép, nghiêm khắc quở trách như một sứ giả chính nghĩa.

Dùng trực giác phán đoán, Ân Lâm Sơ nghĩ ông ta không nên lớn tiếng như vậy.

Dù sao ông cũng là xuất hiện lén lén lút lút, vậy khẳng định là kiêng dè ai đó trong nhà, không dám nghênh ngang đi vào từ cửa chính.

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Ân Lâm Sơ, sắc mặt nghiêm trọng, mà Hoắc Học Cần với sức quan sát siêu quần lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng của người ấy, sắc mặt như gặp đại địch.

"Hoắc Kiệu, cha vừa về đến nhà, bôn ba mệt nhọc, đi nghỉ trước, lát nữa quay lại dạy dỗ con."

Hoắc Học Cần đi về hướng ngược lại Ân Lâm Sơ, bước chân càng lúc càng nhanh.

Hoắc phu nhân vẻ mặt ngưng trọng phớt lờ bọn họ, đi ngang qua bọn họ, theo sát bước chân Hoắc Học Cần.

Ân Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn Hoắc Kiệu, thấy Hoắc Kiệu cũng đang nhìn mình, nói: "Chúng ta quay về đi?"

"Ừm."

Hoắc Kiệu đã quen với phương thức sống chung của đôi vợ chồng già, cảm thấy chẳng có gì không ổn.

Ân Lâm Sơ cùng Hoắc Kiệu sóng vai trở về, tận hưởng làn gió dễ chịu, tự nhiên như ở nhà nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, mẹ tôi và cha cậu không có chút tình cảm nào vượt quá giới hạn bạn bè."

"Ừm, mẹ tôi cũng biết."

Hoắc Kiệu không cảm thấy ngoài ý muốn.

Ân Lâm Sơ nhướng lông mày, Hoắc Kiệu tận tình giải thích: "Mẹ tôi chỉ là tìm cớ đánh ông ấy thôi."

Ân Lâm Sơ không nhịn được chậm rãi vỗ tay.

Mẹ chồng cậu, quá đỉnh, quá lợi lại, quá ngầu.

Lúc gặp lại Hoắc Học Cần vào giờ cơm tối, ông quần áo đoan chính không có màu gì lạ, cũng không thiếu cái tay cái chân nào, Ân Lâm Sơ yên tâm hơn nhiều.

Năng lực thi triển hành động của Hoắc phu nhân thật sự siêu mạnh, vị trí đánh và lực đạo đều vô cùng tinh chuẩn, hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống thất thủ gây trọng thương.

Lúc này Ân Lâm Sơ mới biết được, cái gọi là phi thuyền tắc đường không kịp quay về trong miệng Hoắc Học Cần, hoàn toàn là vì ông quên ngày kết hôn của Hoắc Kiệu.

Nhận được tin nhắn hỏi thăm vị trí từ Hoắc Kiệu mới tạm thời bịa ra một câu nói dối qua loa.

Chuẩn bị lên đường lập tức trở về, lại nhìn thấy văn kiện khẩn cấp trên bàn, ông nghĩ dù sao cũng trễ rồi, không bằng xử lí xong tập văn kiện này rồi hẵng đi, ai mà ngờ xử lý xong chuyện này lại quên béng đi mất chuyện kia.

Ân Lâm Sơ ăn đồ ăn Hoắc Kiệu gắp cho trong bát, suy nghĩ, kỳ thật hai cha con này cũng không hẳn là hoàn toàn không giống nhau.

Chí ít sẽ không vì việc tư mà ảnh hưởng việc công.

Cậu khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến câu từng xuất hiện trong bảng nhắc nhở: "Chồng cậu lạnh nhạt với cậu", không phải là cái này chứ?

Chỉ thế thôi á?!

Thế thì sao mà chơi?

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiệu ăn sáng xong muốn quay lại đơn vị, Ân Lâm Sơ đương nhiên thực hiện trách nhiệm của bạn đời, tiễn hắn ra cửa.

Vừa ra đến cửa liền gặp được Ân Thần Hiên từ sau hôn lễ chưa thấy mặt, bên cạnh cậu ta còn có Triển Bồng Kiệt đi theo.

Ánh mắt Ân Lâm Sơ nhìn Triển Bồng Kiệt phá lệ nóng bỏng, em trai giúp thêm điểm cũng ở đây, cười nhẹ nhàng nói: "Sao các cậu lại tới, còn đi cùng nhau nữa?"

"Anh trai", Ân Thần Hiên miễn cưỡng gọi xưng hô này, "Cha qua đời rồi."

Ánh mắt Ân Lâm Sơ khẽ động, cả người cứng đờ tại chỗ.

Hoắc Kiệu nhạy cảm phát hiện được biến hóa của cậu, lo lắng đỡ lấy, chăm chú nhìn vào mắt cậu.

Ân Lâm Sơ trong mắt tràn đầy bi thương, mi mắt rũ xuống, khổ sở không muốn đối mặt với Hoắc Kiệu.

Máy kiếm điểm của cậu, không còn nữa rồi.

[Giá trị chịu ngược +5, 42/100]

"........" Ân Lâm Sơ hận.

Cậu hình như hết buồn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.