Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 3




Thái hậu vừa đi, đám phi tần phía dưới có chút nhịn không được.

Ninh thục phi đứng mũi chịu sào: "Hoàng hậu sau này nhớ phải cẩn thận nhiều hơn nữa, trong cung này nhiều quy củ, nói không chừng chớp mắt liền..."

Ninh thục phi cố ý ngừng lại khiêu khích nhìn Hứa Nặc. Hứa Nặc cũng nhìn nàng, không thể không nói mỹ nhân chốn hậu cung đa chủng đa dạng, Ninh thục phi cũng là người lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt hôm nay còn mặc một bộ y phục màu đỏ, càng phô thêm làn da trắng hơn tuyết, trương dương bức người.

Hứa Nặc mỉm cười, đời trước mình bị thái hậu trách phạt đã ngộ ra, bây giờ các nàng trào phúng, hừ! Không biết tự lượng sức mình! Vậy trước tiên sẽ là vị thục phi này.

"Thục phi tỷ tỷ nói đúng, dù sao thục phi tỷ tỷ trong cũng là lão nhân trong cung, sau này ta sẽ học tập thục phi tỷ tỷ." Hứa Nặc cố ý nhấn mạnh hai từ "tỷ tỷ" và "lão".

Ninh thục phi sắc mặt trầm xuống, tuổi tác của nàng là một vết thương, vì nàng vốn lớn hơn hoàng thượng hai tuổi, so với các phi tần mới nhập cung không giống nhau, tuổi già sắc suy, nàng đã không có nhiều thời gian để tranh đoạt.

Ninh thục phi tuy rằng hận Hứa Nặc cứ như vậy chọc vào chỗ đau của nàng, thế nhưng ngoài mặt vẫn vui vui vẻ vẻ:

"Hoàng hậu nương nương nói đúng. Chỉ là hôm nay thần thiếp có chút không khỏe, ngày sau chắc chắn tới bái phỏng hoàng hậu nương nương thật tốt, thần thiếp hôm nay xin được cáo lui trước." Nói xong quay đầu đi ra ngoài.

Hứa Nặc thản nhiên cười cười, hừ, đấu với y, không biết lượng sức. Y vốn không trông chờ hoàng thượng ra mặt cho mình, đang lúc có cái danh hoàng hậu này phải oai phong một phen, chờ khi quay về với thực tại, tới lúc mình nghèo đói các nàng cũng chẳng biết ở nơi nào rồi.

Những phi tần khác thấy Ninh thục phi tức giận bỏ đi, nhất thời không dám nhiều lời, cho dù có một vài người muốn gây sự cũng bị người bên cạnh kéo lại.

Bản lĩnh của Hứa Nặc đem ra uy hiếp các nàng, có bản lĩnh này còn không bằng đi ăn ngon một chút. Được rồi, thứ lỗi cho y lần nữa sống lại vẫn chẳng bỏ được những thứ yêu thích, chủ đề nói chuyện giỏi nhất là đồ ăn ngon, am hiểu cũng là đồ ăn ngon!

Bí mật ngáp một cái, Hứa Nặc nhìn cũng không nhìn liếc cũng không liếc các nàng liền đi ra ngoài, để lại một đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Không thể tin hoàng hậu nương nương lại đi sảng khoái như vậy.

"Thực kiêu ngạo, đúng là tự coi mình là rất giỏi mà, chẳng qua chỉ là..." Lý Chiêu Nghi lời còn chưa nói hết đã bị một cái tát ngăn lại.

"Câm miệng! Hoàng hậu há có thể để chúng ta tùy tiện bình luận!"

Trương hiền phi tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Chiêu Nghi cắt không còn một giọt máu. Nói thật, đám người các nàng ở trong cung đây rất sợ vị hiền phi này, bởi vì cô ta luôn luôn quy củ có nề nếp, khiến tất cả mọi người không thể bắt lỗi, hoàng thượng và thái hậu cũng đối với cô ta tán thưởng có thừa, thế nên mấy người các nàng cũng không dám ngang ngược với hiền phi. Hiền phi tướng mạo rất phù hợp với tính cách của mình, ngũ quan  không phải quá câu nhân, chỉ có thể xếp vào hạng hơn bình thường một chút, nhưng lại làm cho người cảm giác thật thoải mái.

"Được rồi, tất cả giải tán đi. Ở trong cung cần phải thời thời khắc khắc nhỡ kỹ làm tròn bổn phận, bằng không ai cũng không thể cứu được cả nhà các ngươi." Nói xong cũng không nhìn thần tình các nàng, cũng thị nữ của mình trở về trong cung.

"Hừ! Cô ta là cái thá gì, có tư cách gì giáo huấn chúng ta, cô ta cũng chẳng phải đem khó chịu phát tiết lên người chúng ta sao!" Lệ phi lại vô cùng ghét Trương hiền phi thích ra vẻ, đạo đức giả. Tính cách Lệ phi nói là mạnh mẽ kỳ thực là suy nghĩ đơn giản, nói trắng ra là ngu dốt, có chuyện gì cũng hiện hết ra trên mặt, nên mọi người cũng chẳng để lời của nàng trong lòng, dù sao người như thế cũng sẽ không ở sau lưng đâm ngươi một đao. Lệ phi trang dung xinh đẹp, mặt tròn, mắt xếch, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi hơi mọng, thoạt nhìn tựa thiếu nữ không rành thế sự, nhưng ở trong cung lại làm phai mờ đi sự ngây thơ cuối cùng của nàng.

"Ây dza, tỷ tỷ tốt, ngươi nói nhỏ một chút, bị người nghe được sẽ rước lấy phiền toái. Được rồi được rồi, chúng ta cũng nhanh trở về một chút đi." Lâm tiệp dư nói nhiều một chút mới kéo được nàng trở về.

Những người khác xem náo nhiệt cũng quay về cung của mình.

Hứa Nặc cũng không biết phong vân nơi đó, bất quá y hiện tại tình nguyện đi ra chậm một chút!

Ngồi ở trong lương đình, Hứa Nặc im lặng nhìn ánh mắt người trước mặt, hoàn toàn không hiểu nổi hắn tại sao lại đưa mình đến chỗ này.

Hôm nay thực sự là không thích hợp ra ngoài mà, Hứa Nặc cảm thán, mới từ Từ Ninh cung đi ra chưa bao lâu liền đụng phải Thẩm Dập Luân ở Ngự Hoa viên, vốn tưởng rằng lão lão thật thật hành lễ là có thể đi, ai ngờ Thẩm Dập Luân chẳng biết phát điên cái gì, cư nhiên bắt mình đi theo hắn, hừ, ngươi nói đi là đi, ta đây há lại để mình mất mặt! Ta đi phía sau cách ngươi năm bước!

Thẩm Dập Luân im lặng nhìn Hứa Nặc bảo trì khoảng cách xa với mình, mình cũng không ăn thịt y, sao lại cách xa như vậy? Quên đi, ai bảo y có ngốc chứ.

Thẩm Dập Luân đưa y vào trong một lương đình, sau khi ngồi xuống cũng không phản ứng Hứa Nặc. Hứa Nặc cũng không muốn chủ động nói chuyện với hắn, nhàm chán chỉ có thể nhìn qua nhìn lại đám thị vệ.

---

Lời tác giả: Mọi người vote nhiều hơn! Bình luận nhiều hơn đi!!! Bởi vì tìm đường chết viết hai chương, cho nên một... chương khác sẽ giảm một chút. Tốt xấu gì đây là thành quả cố gắng sau một đêm đó!

Mẹ ơi lại sai rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.