Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 11




Cố Lăng không hiểu nỗi đây là cái kiểu logic gì, hỏi: “Tại sao tôi lại là người bị đánh?”

“Bởi vì nếu cha mẹ không hài lòng thì lỗi không phải thuộc về họ, mà lỗi là do con trai đứng ở giữa không làm tốt bổn phận của mình.” Kha Minh Hiên trả lời vô cùng đàng hoàng nghiêm túc. Hắn ta dừng lại một chút rồi bổ sung thêm, “Đây là do trước kia Biên Dĩ Thu dạy Tả Thành, có một thời gian anh bạn nhỏ này đối với tôi cực kỳ khó chịu, luôn cảm thấy cha tôi đối xử không tốt với lão đại nhà cậu ấy.”

“Nhưng mà Biên Dĩ Thu đánh cậu thì sao?”

“….” Kha Minh Hiên trầm mặc một lúc, sau đó lại cực kỳ nhấn mạnh vào hai chữ ‘so đấu’. “Cái đó chúng tôi gọi là ‘so đấu’, thế nhưng Tả Thành đối với cậu thì gọi là ‘chống lại’….”

Cố Lăng đột nhiên cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi.

Không quản là Kha Minh Hiên có đang dọa anh không, tóm lại là ngắt máy xong, trong lòng Cố đội trưởng cũng loạn cào cào. Anh ngồi trong xe gần năm phút, sau đó mở điện thoại ra xem thời gian, bây giờ đã tám giờ rưỡi tối, cũng không phải là muộn lắm.

Vốn định lái xe về ký túc xá cục cảnh sát, thế nhưng xe lại chậm rãi quay đầu, đi về một hướng khác.

Cha Cố đội trưởng là một nhà Địa chất học, mới được về hưu hồi năm ngoái thì đầu năm nay lại bị mời trở lại làm việc, nói là mới phát hiện một quặng khoáng sản kim loại quý giá ở một huyện thuộc tỉnh nào đó. Lúc trẻ mẹ Lăng và chồng thường xuyên xa nhau mỗi người mỗi ngã, một mình riết rồi cũng quen, hai mẹ con cùng nhau sống trong căn nhà lớn. Sau này, lúc Cố Lăng đi làm, trong đội có phân phòng ký túc xá cho anh, vốn định làm một đứa con hiếu thảo tiếp tục sống ở nhà để mẹ đỡ buồn, kết quả anh bị mẹ Lăng đuổi đi. “Đi, đi, đi, dọn đi nhanh đi, đã to xác vậy rồi còn quấn mẹ làm gì, mi không biết mẹ cần có không gian riêng cho bản thân sao?”

Vậy nên cũng chỉ vào dịp cuối tuần Cố Lăng mới về nhà để ăn cơm mẹ nấu. Đợt này, thứ nhất là công việc bận rộn, thứ hai là có chút thời gian rảnh rỗi nào anh đều dành hết cho Tả Thành, cũng gần hai tháng rồi anh chưa về nhà.

Chắc xíu nữa về nhà thế nào cũng bị mẹ tra khảo – lúc trước mẹ Lăng muốn giới thiệu bạn trai cho anh anh còn chưa quên đâu. Thế nhưng bây giờ không giống trước, giờ Cố Lăng không sợ vấn đề này, điều anh lo lại là một chuyện khác.

Cố đội trưởng quyết định về nhà thăm dò ý tứ của mẹ trước đã.

Trước khi lái xe vào tiểu khu, Cố Lăng ngừng xe, vào tiệm bán hoa quả quen chọn mua một quả dưa hấu, sau đó mới ôm dưa về nhà.

Mẹ Lăng đang ngồi trên ghế sofa video call cho chồng, vẻ mặt tươi cười vui vẻ còn giọng nói thì dịu dàng hết sức. “… Thuốc chống muỗi tui mua cho ông dùng tốt đúng không, đừng có tiếc của, phải bôi cho đủ liều lượng, còn kem chống nắng nữa, đừng có lười bôi đó, lớn tuổi thì sao chứ, lớn tuổi rồi cũng phải bảo vệ làn da chứ, nhan sắc của chồng chính là thể diện của vợ đó – Ui! Ai đây?”

‘Ai’ kia đang ôm dưa đứng cở cửa, ngay cả giày còn chưa kịp thay đã nịnh nọt chào hỏi mẹ trước. Mẹ Lăng cười vui vẻ, hạ camera xuống một chút rồi nói với chồng qua điện thoại, “Tui có dưa ăn nè.”

Cố Lăng nhanh chóng chạy đến gần hơn cho Cha nhìn thấy anh, nhìn ông ở trong điện thoại có hơi đen một chút, hai cha con chuyện phiếm mấy câu, Cố Lăng mang dưa vào nhà bếp, rửa sạch dưa xong tìm dao cắt ra nửa quả, sau đó cắt thành nhiều miếng nhỏ, lấy que xiên bỏ vào đĩa, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mẹ Lăng đang đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn mình, cũng không biết bà đã cúp máy từ khi nào.

Cố đội trưởng oai phong lẫm liệt của cục cảnh sát không biết vì sao mà lạnh sống lưng, anh vội vàng bưng dưa tới đưa cho mẹ, mẹ Lăng xiên một miếng dưa cho vào miệng, vừa ăn vừa gật gật đầu: “Uhm, ngọt.”

Câu tiếp theo liền đi thẳng vào trọng điểm, bà hỏi con trai: “Sao mi về có một mình?”

Cố Lăng bất giác đứng thẳng lưng, nhưng mặt vẫn vờ như không biết gì, nói: “Con… tất nhiên là một mình rồi, nếu như mấy anh em trong đội đều kéo hết đến thì chỗ đâu mà ngồi.”

Mẹ Lăng ngoài cười nhưng trong không cười dùng xiên trái cây chỉ chỉ con trai, hừ hừ hai tiếng rồi quay lại ghế sofa ngồi.

Cố Lăng bưng dĩa trái cây từ từ bước qua, mẹ Lăng bấm điều khiển TV chuyển kênh, trên màn hình TV đang chiếu tập mới nhất của chương trình tìm kiếm tài năng năm nay, một nhóm thanh niên xinh đẹp đang hát, nhảy, biểu diễn tài năng của mình. Mẹ Lăng bắt đầu thong thả hỏi chuyện. “Ăn cơm chưa?”

“Dạ ăn rồi.”

“Đi ăn mấy người?”

“…. Hai người.” Cố Lăng quyết định nói thật.

“Là con trai hả?”

“Là con trai.”

“Sao mi không gọi mẹ tới?!” Mẹ Lăng quay đầu, ánh mắt tức giận, “Phụ nữ đã kết hôn rồi thì không có quyền đi hẹn hò hả? hic, hic....”

Đưa mắt nhìn mẹ mình đang giả vờ khóc, Cố đội trưởng không có sức chống đỡ nào. Không thể làm gì khác đành phải nhẹ nhàng giải thích: “Con đi ăn Mc Donald mà…. Mẹ cũng đâu có thích ăn hamburger đúng không?”

“Cũng phải.” Chỉ trong chớp mắt mẹ Lăng đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nở nụ cười đầy hứng thú. “Mc Donald à, không nhìn ra là con còn đi hẹn hò với một cậu nhóc đó, đã trưởng thành chưa? Không thể vi phạm pháp luật được nha anh cảnh sát!”

Cố Lăng không tự chủ được mà nhớ lại vẻ mặt và câu nói “Cảm ơn anh” vô cùng chân thành của cậu nhóc. Khóe miệng cũng sắp kéo đến mang tai luôn rồi, cố gắng khống chế vẻ mặt mình cho bình thường lại, sau đó anh nghiêm túc trả lời. “Lớn rồi, hai mươi tám tuổi.” Quê quán và tuổi tác của Tả Thành anh đã điều tra từ sớm rồi.

“Hai mươi tám tuổi.” Mẹ Lăng nhíu mày, “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, thái độ của người nhà cậu ấy thế nào?”

Cố Lăng sửng sốt một chút, nhất thời không biết “người nhà” ở đây là chỉ người nhà của riêng Tả Thành ở một nơi xa xôi hẻo lánh khó nhìn thấy trên bản đồ hay là bao gồm cả Biên Dĩ Thu nữa. Anh suy nghĩ một chút rồi suy xét theo góc độ của Tả Thành, đưa ra kết luận là Biên Dĩ Thu càng thêm thâm thiết hơn. Cho nên anh cũng mơ hồ nói mấy câu: “Rất tiến bộ, không phản đối.” Đối với việc ‘nam yêu nam’ này tất nhiên là Biên lão đại sẽ không phản đối rồi. Thế nhưng việc ‘một tên họ Cố tên Lăng đang theo đuổi Tả Thành’ thì anh không chắc…. Cố đội trưởng nghĩ thầm trong bụng.

“Mi gặp người nhà của cậu ấy rồi à?”

“Gặp rồi.” Đâu chỉ là gặp thôi đâu, anh còn tự tay nhốt vị “người nhà” đó vào trại tạm giam nữa kìa.

“Ở chung thế nào?” mẹ Lăng hứng thú dạt dào, mắt sáng lấp lánh.

“Người cũng không tệ.”

“Vậy sao mi còn chưa chịu mang người về đây?”

Cố Lăng nhất thời bị nghẹn, do dự một chút rồi mới trả lời mẹ: “Công việc của cậu ấy…. không được tốt cho lắm.”

Mẹ Lăng chớp mắt nhìn con trai, hỏi: “Phần tử tội phạm à?”

Cố Lăng nhanh chóng lắc đầu: “Vậy cũng không đến mức đó.” Ít nhất thì trên phương diện luật pháp, từ trước đến nay Tả Thành không hề có bất cứ tiền án tiền sự nào. Tất nhiên là để có được lý lịch sạch sẽ như thế thì sau lưng có làm cái gì không thì còn chưa biết.

“Vậy cậu ta làm gì?”

“…. Giữ trẻ.” Cố Lăng suy nghĩ một chút, quyết định nói ra công việc gần đây nhất của cậu ấy.

Quả nhiên, mẹ lăng có hơi phân vân, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giáo viên mầm non à?”

Cố Lăng gian nan gật gật đầu.

“Đó cũng là người làm công tác giáo dục mà.” Mẹ Lăng nở nụ cười. “Cùng ngành với mẹ còn gì.”

Cố Lăng nhanh chóng cắt ngang, nói: “Cậu ấy không được đào tạo bài bản.”

“Bằng cấp không cao cũng bình thường thôi mà, mẹ đã nói gì đâu, đừng có mà đoán mò nha thằng nhóc ngốc kia, người làm công tác giáo dục thì không thể là người xấu được. Mai là cuối tuần, mi gọi cậu ấy đến đây ăn cơm đi, với tay nghề của mẹ con thì chắc chắn ngon hơn hamburger rồi. Cứ thế đi! Quyết định vậy nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.