“Sao ngươi lại muốn dùng cái tên giả Bạch Tiểu Nguyệt?” Hạ Thiên vuốt cằm nhìn Khắc Lôi Nhã đi phía trước đầy nghi ngờ. Sau đó nàng quay đầu nhìn mỹ nam tử đang mỉm cười như gió xuân bên cạnh, khóe miệng có chút run rẩy mà nói, “Còn nữa, tại sao thầy Tạp Mễ Nhĩ của ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Ta thích.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng bỏ lại một câu.
“Ha ha, đây cũng là sở thích của ta. Ở đế đô nhàm chán quá nên ta ra ngoài chơi với các ngươi.” Tạp Mễ Nhĩ cười đến dịu dàng dễ gần, trong mắt lóe lên hàn quang, “Hơn nữa ta còn là phó đoàn của các ngươi. Không nghe lời ta sẽ bị trừng phạt đấy ~~”
Mấy chữ vô cùng dịu dàng cuối cùng đọng lại trong tim mọi người. Rõ ràng là cực kỳ dịu dàng mà sao có cảm giác rợn cả tóc gáy. Sẽ trừng phạt, sẽ trừng phạt ~~ giọng nói vọng lại trong tai mọi người như ma âm.
“Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo?” Hạ Thiên cầm một tờ giấy. Chính là cuốn sách bọn họ mới ghi tên vào của đoàn Dong Binh để làm căn cứ. Nàng nhìn trời, “Tại sao lại có cái tên kỳ cục này nhỉ? Nguyên bảo là cái gì?”
Khắc Lôi Nhã cải trang thành cung tiễn thủ bình thường, hờ hững nói: “Đó là sở thích của ta.”
Hạ Thiên im lặng, cất chứng thư vào, yên lặng theo sau không nói gì nữa.
“Bỏ lại nhiều người như vậy để đi rèn luyện với ta, có được không?” Lý Minh Ngữ nhìn cửa thành, nhàn nhạt hỏi.
“Ta mà ở lại mới là không tốt.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, trả lời đầy tức giận. Nàng mà lại bị lão hồ ly Giáo Hoàng kia ám toán! Hơn nữa lại tính kế mình trước mặt nhiều người như vậy, mà mình lại không có đường phản đối. Không hiểu vì sao mà Giáo Hoàng lại phải lôi kéo mình vào thần điện Quang Minh. Nhưng nàng có thể khẳng định được rằng đây không phải là khi Giáo Hoàng tâm huyết dâng trào mới làm như vậy. Lãnh Lăng Vân hỏi thăm cặn kẽ về hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên bầu trời ngày hôm đó là có liên quan đến chuyện này sao? Mặc kệ như thế nào thì rời khỏi vùng đất thị phi đó lúc này là quyết định đúng đắn. Cảm giác bị kẹp giữa vương quyền và thần quyền tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Đoàn Dong Binh này có kết cấu có một không hai. Khắc Lôi Nhã cải trang thành cung tiễn thủ, Hạ Thiên là đạo tặc, Kiều Sở Tâm là cung tiễn thủ đúng nghĩa, Tẫn Diêm là chiến sĩ, Ngõa Nhĩ Đa là Pháp Sư Hắc Ám, Hắc Long Bản là Ma Pháp Sư kiêm chiến sĩ, Tạp Mễ Nhĩ yêu bản thân điên cuồng là sát thủ. Nghề nghiệp coi như phù hợp, cái gì cần có đều có. Mà bề ngoài thì Lý Minh Ngữ và Lý Minh Nguyệt chính là cố chủ của đoàn Dong Binh này.
“Tiểu Báo” Khắc Lôi Nhã gọi Phong Báo, nhảy lên lưng nó.
“A, ngươi là đồ gian trá. Không phải ngươi nói muốn rèn luyện mình sao?” Hạ Thiên kháng nghị ngay lập tức. Mọi người đều đi bộ mà Khắc Lôi Nhã lại cưỡi ma thú.
“Không chỉ rèn luyện thân thể mà còn có ý chí nữa. Chỉ chuyện nhỏ xíu như vậy ngươi còn không bình tĩnh nổi thì sẽ khiến phó đoàn Tạp Mễ Nhĩ tức giận đó.” Khắc Lôi Nhã nói đầy thâm ý.
Ngay lập tức Hạ Thiên liền cảm thấy có một cơn gió lạnh đầy quỷ dị thổi tới. Nàng quay đầu lại thì thấy nụ cười dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ. Nàng rùng mình một cái. Trực giác mách cho nàng rằng người này rất nguy hiểm. Hạ Thiên thức thời im lặng, đi sát bên người Khắc Lôi Nhã.
Đoàn Dong Binh nhỏ rời khỏi đế đô một cách an toàn, đi tới thành phố bên cạnh. Thương Lan chỉ tới biên cảnh của nước Bối Lỗ Khoa.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn về phía trước, gió mát nhẹ nhàng phất qua tóc nàng, con đường trước mắt rộng mở.
Bắt đầu cuộc sống mới.
Đoàn người nhìn là biết là một đoàn Dong Binh bình thường nhất. Hai huynh muội Lý thị lại trở nên bắt mắt nhất. Dung mạo xuất chúng, cử chỉ bất phàm của họ khiến người ta chú ý. Họ đi đến chỗ nào thì ánh mắt của người bên đường đều không thể rời khỏi.
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Đoàn người nhìn rất nhiều người cuống quýt chạy ra khỏi thành mà buồn bực trong lòng. Trước mặt là thành thị đứng thứ ba của An Mạt Cách Lan, là hải cảng phồn vinh thái bình, là thị trường buôn bán chủ yếu của đất nước – thành Thủy Bình. Bình thường thương nhân tới lui không dứt ở cửa thành nhưng hôm nay mọi người đều như gặp quỷ, hận không thể mọc thêm chân tay, thêm cánh mà bay khỏi đây.
“Ấy, xin chờ một chút ~~~” Hạ Thiên muốn kéo một người lại hỏi thăm thì người đó mắt điếc tai ngơ, ôm một bọc đồ chạy mất tăm.
Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn cũng muốn giữ một người lại hỏi nhưng người đó cũng không để ý mà chỉ lo chạy thục mạng. Xe ngựa chạy ra khỏi thành tạo thành những vết hằn ngang dọc trên đường. Cả thành nhìn thật hỗn loạn!
“Bản!” Khắc Lôi Nhã khẽ gọi Hắc Long Bản. Hắn hiểu ý nàng, vươn tay bắt lấy một người chạy qua.
“Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra!” người bị Hắc Long Bản xách lên hoảng sợ đạp hai chân lơ lửng trên không trung, tức giận quát.
“Trả lời vấn đề của ta thì có thể đi.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày.
“Không thể nào ra biển được. Mau mau trốn đi! Hải cảng đã bị bao vây. Có một con vật biển nổi điên, tập kích hải cảng! Nó còn gọi thêm rất nhiều sinh vật biển khác nữa. Tai họa, tai họa lớn rồi! Nhanh chạy trốn bảo toàn tính mạng thôi!”, người nọ không đợi Khắc Lôi Nhã hỏi đã vội vàng nói, “Thành chủ đại nhân đã cầu viện binh nhưng vẫn chưa có hồi âm. Chờ người của thần điện Quang Minh tới thì nơi này đã bị phá nát. Cầu xin các ngươi thả ta đi!” Người đó tỏ thái độ sợ sệt như trời sập tới nơi, vội vã muốn tránh thoát khỏi tay Hắc Long Bản.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, Hắc Long Bản ném nhẹ một cái, người nọ liền bị ném ra thật xa. Vừa tiếp đất người đó liền bật dậy, không kịp xoa cái mông đau đã vội chạy thục mạng. Hắn có vẻ rất hài lòng khi bị Hắc Long Bản ném xa như vậy.
“Sao hải cảng lại bị động vật biển tập kích một cách vô duyên vô cớ như vậy?” Lý Nguyệt Văn cau mày, nghi ngờ nhìn cửa thành hỗn loạn.
“Nhất định chúng ta phải ra biển.” Lý Minh Ngữ nhìn cửa thành, trầm giọng nói đầy kiên định.
“Trước tiên phải xem có chuyện gì đã.” Khắc Lôi Nhã đeo cung tên ma pháp tinh xảo do Khắc Lý Phu chế tạo, nhảy khỏi lưng Phong Báo, dẫn đầu chạy về cửa thành.
Mọi người theo thật sát phía sau.
Vừa vào đến thành, cảnh tượng hỗn loạn trong thành đập vào mắt họ. Tất cả cửa hàng đều hoảng hốt dọn dẹp, đóng cửa. Trên đường phố có rất nhiều người mang theo túi lớn túi nhỏ vội vã chạy về cửa thành. Tuy có binh lính duy trì trật tự nhưng không thể ngăn cản được bước chân hoảng sợ của người dân.
“Thành chủ các ngươi đâu?” Tẫn Diêm túm lấy một binh sĩ đang khổ sở khuyên giải người dân, hỏi.
“Các ngươi là ai?” Binh lĩnh cau mày đầy khó chịu nhìn người vô lễ trước mắt.
“Hỏi ngươi thì ngươi trả lời đi!” đáy mắt Lý Nguyệt Văn bắn ra hàn quang, ý định giết người thoáng qua, khiến người binh lính kia phát run trong lòng.
Binh lính nọ trả lời ngay lập tức: “Ở trên tường thành. Người đang dẫn dắt các Ma Pháp Sư đối kháng với động vật biển.”
“Đi. Đi xem một chút.” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, nhìn tường thành phía xa, nhàn nhạt nói.
Mọi người tới dưới tường thành. Thủ vệ ở đây bảo vệ rất nghiêm ngặt, sắc mặt nặng nề. Bên ngoài truyền tới tiếng sóng biển rất lớn vỗ vào tường thành khiến ai nấy đều kinh hãi.
“Đứng lại, là ai?” một người có vẻ là đội trưởng sắc mặt ngưng trọng tiến lên chặn đoàn người Khắc Lôi Nhã, “Thành chủ đại nhân đang cùng Ma Pháp Sư bề trên đối kháng đầy gian khổ với ma thú đang nổi điên. Những người không có phận sự không được đến gần.”
“Chúng ta cũng có Ma Pháp Sư, muốn giúp thành chủ một tay.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói, “Nhiều người thêm sức, thực lực của Ma Pháp Sư của đoàn Dong Binh chúng ta rất cường đại.”
Đội trưởng nọ nhìn Khắc Lôi Nhã đầy nghi ngờ. Thiếu nữ này nhìn rất bình thường, không có điểm đặc biệt nào. Nếu nàng lẫn trong đám người cũng không ai tìm ra. Đoàn người sau lưng nàng cũng không có gì xuất chúng, không thể nhìn ra được điểm nào hơn người. Đội trưởng phân vân, không biết nói gì.
“Rống ~~~!!!” chợt bên ngoài tường thành truyền tới tiếng rống lớn kinh thiên động địa. Sau đó là tiếng ầm ầm. Một con sóng khổng lồ đánh vào tường thành. Tường thành không chống đỡ nổi, sắp sụp xuống.
“Đội trưởng, động vật biển lại nổi điên!” trên mặt binh lính bên cạnh đều là sợ hãi. Đó là một binh lính trẻ tuổi, nét ngây thơ trên mặt chưa mất, đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Đội trưởng nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
“Được, xin hỏi các ngươi là đoàn Dong Binh nào? Nếu đúng như ngươi nói, nhiều người lực lượng lớn, hy vọng các ngươi có thể trợ giúp thành chủ và các Ma Pháp Sư bề trên.” Đội trưởng kia nghiêng người, nhường đường cho bọn họ.
“Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhành bỏ lại một câu rồi dẫn mọi người lên tường thành.
Đoàn Dong Binh Nguyên Bảo? Đội trưởng chớp mắt, nghi ngờ nhìn bóng lưng Khắc Lôi Nhã. Tên gì mà kỳ quá vậy? Chưa từng nghe nói đến đoàn Dong Binh nào như vậy cả. Hy vọng bọn họ không phải chịu chết. Đội trưởng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, cầu nguyện trong lòng cho viện binh mau tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thành phố này sẽ bị phá hủy mất.
Khi đoàn người Khắc Lôi Nhã lên đến tường thành thì thấy nước mênh mông. Chỉ còn lại mấy cột buồm cao lớn chứng minh rằng đây từng là cửa biển phồn vinh. Có một hàng người đứng trên tường thành, tất cả đều ướt như chuột lột. Một nam tử trung niên với sắc mặt nặng nề và căng thẳng, nắm chặt nắm đấm nhìn tình huống bên dưới. Bên cạnh hắn có hai chiến sĩ mang bội kiếm bảo vệ. Chắc hẳn đây là thành chủ. Hàng người đang chiến đấu đầy gian khổ bên cạnh là Ma Pháp Sư. Áo bào ma pháp rộng rãi trên người họ đã ướt đẫm, dính sát vào người nhìn rất nhếch nhác. Bọn họ đều đang niệm thần chú. Ai cũng đã mệt mỏi không chịu nổi.
Khắc Lôi Nhã dời mắt nhìn về phía trước thì thấy một động vật biển khổng lồ màu trắng ngà đang lăn lộn, gầm thét. Nó cao chừng ba mươi thước, mười cái râu cuồng loạn bay múa đầy trời. Xung quanh nó có rất nhiều động vật biển không biết tên cũng đang gầm thét đầy tức giận, lăn lộn.
Sao nhìn con vật biển này giống bạch tuộc vậy nhỉ?
Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn tình huống, suy nghĩ. Động vật biển là sinh vật có tính chiếm cứ lãnh thổ rất mạnh. Nhưng nó sẽ không vô duyên vô cớ mà tấn công đại lục. Sao ở đây lại xuất hiện tình huống bất thường như vậy?
“Các ngươi là ai? Nơi này rất nguy hiểm. Lập tức đi xuống!” lúc này, một giọng nói uy nghiêm nhưng không giấu vẻ quan tâm cắt đứt suy nghĩ của Khắc Lôi Nhã.
Canh thứ hai
Khắc Lôi Nhã quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nam tử trung niên đầy uy nghiêm đó.
“Ngài chính là thành chủ đại nhân?” Khắc Lôi Nhã không lui lại mà đứng ra hỏi.
“Ngươi là ai? Không được vô lễ với thành chủ đại nhân!” chiến sĩ bên cạnh ông nhìn Khắc Lôi Nhã đầy cảnh giác, quát bảo nàng dừng lại.
“Câm miệng.” Thành chủ không vui, cau mày quát thị vệ bên cạnh dừng tay, sau đó quay đầu nói với Khắc Lôi Nhã, “Tiểu cô nương, ngươi không nên tới đây. Nhanh đi đi. Nếu chúng ta không thể ngăn cản được thì hậu quả rất khó tưởng tượng nổi. Ngươi và bạn đồng hành của mình mau đi đi.” Vừa nhìn, thành chủ đại nhân đã biết đoàn người Khắc Lôi Nhã toàn là những nhân vật quan trọng.
“Chúng ta là đoàn Dong Binh Nguyên Bảo. Nếu các ngươi không thể ngăn cản công kích của động vật biển?” Khắc Lôi Nhã hí mắt nhìn động vật biển đang điên cuồng không xa và những con sóng lớn, không nhanh không chậm mà hỏi.
“Thề sống còn cùng thành trì!” thành chủ cũng quay đầu nhìn phía trước đầy mịt mờ, đầy kiên định và dứt khoát mà nói.
“Thành chủ đại nhân!” hai thị vệ cận thân lập tức kinh hô đầy căng thẳng, không ngừng khuyên bảo, “Thành chủ đại nhân, ngài đã sơ tán mọi người rồi mà sao bản thân vẫn còn ở đây? Nếu không thể chống cự thì hãy tạm thời rút lui thôi.”
“Đừng nói nữa, ta đã quyết định sẽ không thay đổi!” thành chủ dứt khoát, nhìn sóng lớn ngập trời trước mặt, không động đậy.
“Rống ~~~~” chợt một tiếng động muốn xé tan màng nhĩ của mọi người vang lên, thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Không hay rồi. Thành chủ đại nhân, nó muốn phát động tổng tấn công. Xin thành chủ đại nhân hãy tránh đi.” Một Ma Pháp Sư gầy yếu, nhếch nhác chạy tới khuyên.
“Lòng ta đã quyết. Ta sẽ đồng sinh đồng tử với các ngươi. Đừng nói gì nữa.” thành chủ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm động vật biển và sóng lớn càng ngày càng gần.
“Rống ~~~”
“Gào khóc ~~~”
“Ô ô ~~~”
Vô số động vật biển lăn lộn, cưỡi trên sóng tiến tới gần. Sóng biển vỗ mạnh lên tường thành mang theo những bọt sóng khổng lồ.
Thành chủ đại nhân cau chặt chân mày, quay đầu chuẩn bị khuyên đoàn người Khắc Lôi Nhã. Ông nhìn Khắc Lôi Nhã lấy cung tên trên lưng xuống, kéo cung đầy ngạc nhiên. Trên cung không có mũi tên nhưng thiếu nữ kia vẫn kéo căng dây cung.
“Hưu ------“ tiếng xé gió truyền vào tai mọi người. Một mũi tên lửa chói mắt bắn về phía những động vật biển đang tới gần. Gần tới nơi thì biến thành vô số mũi tên nhỏ. Động vật biển bị công kích phát ra tiếng gào thét khổ sở, lăn lộn rồi lặn xuống nước.
Là tên ma pháp! (Nhã tỷ quá cường ^_^)
Ma Pháp Sư trên tường thành kêu lên. Thành chủ đại nhân ngây ngẩn. Không ngờ thiếu nữ nhìn tầm thường này lại có thể sử dụng mũi tên ma pháp, hơn nữa uy lực còn không nhỏ. Hai thị vệ cận thân bên cạnh thành chủ cũng kinh ngạc, chấn động.
Nhưng chỉ như thế thì không thể đối kháng với một bầy động vật biển.
Thành chủ đại nhân cau mày, muốn nói lời cảm ơn để nhóm người trước mắt rời đi thì bị cảnh tượng xảy ra làm cho kinh hãi, cứ đứng sững sờ mà nhìn nhóm người, không thốt nên lời.
Kiều Sở Tâm thanh tú dịu dàng không còn vẻ e lệ thường ngày. Mặt nàng lạnh lùng, thong dong lấy cung tên trên lưng xuống. Trong đáy mắt lóe lên hàn quang, không nói một lời, nhắm ngay động vật biển mà bắn. Một mũi tên bắn ra, động vật biển trúng tên kêu lên thảm thiết, sau đó lặn xuống, biến mất tăm. Kiều Sở Tâm cũng sử dụng cung tên ma pháp, mũi tên mang thuộc tính Lôi! Nước có thể dẫn điện. Động vật biển bị Kiều Sở Tâm bắn trúng và những con ở gần khỏi nói có bao nhiêu đau đớn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm Kiều Sở Tâm đã thay đổi, há hốc miệng không nói được gì.
Hắc Long Bản híp mắt, tùy ý ném ra ma pháp hoa lệ nhưng có lực sát thương khổng lồ vào sóng biển. Ma pháp đụng vào nước liền bung ra, động vật biển vô lực lặn xuống nước tránh né. Hắc Long Bản càng ném càng hăng hái, cực kỳ vui mừng như chơi trò chơi thú vị.
Những Ma Pháp Sư đã kiệt sức thấy cách thức và tần số Hắc Long Bản sử dụng ma pháp thì choáng váng. Sử dụng trong chớp mắt trên diện rộng mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp!
Phải có thành tựu như thế nào mới được như vậy?!
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười nhìn tình huống trước mắt, ưu nhã lấy ra một cái dù hình mặt trời nhỏ che nước biển. Trên người mọi người ít nhiều đều dính nước biển, chỉ có mình hắn vẫn sạch sẽ như ban đầu. (má ơi @[email protected])
Ngõa Nhĩ Đa không dám sử dụng Ma Pháp Hắc Ám, chỉ dám vờ vịt ném ra mấy ma pháp thường gặp. Nhưng điều này cũng đủ để khiến các Ma Pháp Sư trên tường thành giật mình. Một đoàn Dong Binh nho nhỏ mà có đến hai Ma Pháp Sư!!! Hơn nữa có một người có trình độ trên tất cả bọn họ! Còn có hai thiếu nữ sử dụng mũi tên ma pháp! Vậy nghề của những người khác là gì?
“Ào!” một tiếng vang lớn kèm theo cơn sóng thần đánh lên tường thành. Bọt sóng tràn đầy lực lượng khổng lồ, cuồng bạo muốn vây lấy thiếu nữ sử dụng mũi tên ma pháp bằng lửa. Chiến sĩ bên cạnh thiếu nữ nhẹ nhàng tiến lên một bước, lạnh lùng rút kiếm ra, quát khẽ một tiếng. Một Đấu Khí màu tím chói mắt nở rộ. Bọt sóng bị Đấu Khí đẹp mắt này bổ đôi, bốc hơi nhanh chóng. Thiếu nữ kia không hề dính chút nước nào. Nam tử trẻ tuổi lại trở về khuôn mặt lạnh nhạt, lui lại sau lưng thiếu nữ.
Đấu Khí màu tím?! Hai thị vệ cận thân bên cạnh thành chủ lạnh lùng nhìn Tẫn Diêm, hồi lâu vẫn không thể phản ứng. Đoàn Dong Binh nho nhỏ này mà lại có chiến sĩ với thực lực Đại Kiếm Sư?! Chuyện đùa à?
Tiếng mũi tên ma pháp nổ tung, tiếng thét dài của động vật biển hòa làm một, truyền rất xa khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
Không biết trải qua bao lâu, khi Tạp Mễ Nhĩ cầm cái dù có hình mặt trời nhỏ bắt đầu ngáp thì dưới tường thành truyền đến tiếng kêu rất dài.
Động vật biển rút lui!
Thành chủ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám tin. Chúng cứ như vậy mà rút lui? Ông đã chuẩn bị tinh thần ngọc đá cùng vỡ mà giờ này động vật biển lại rút lui như thế?
Hai thị vệ cận thân bên cạnh cũng không thể tin được. Nhưng ánh mắt họ khi nhìn đoàn người Khắc Lôi Nhã đã hoàn toàn khác. Sự khinh thường ban đầu đã biến thành kính nể và giật mình.
Những Ma Pháp Sư khác đã mệt không chịu nổi, không để ý đến hình tượng mà ngồi bệt trên đất. Bọn họ nhìn đoàn người Khắc Lôi Nhã đầy cảm kích. Nếu đám Khắc Lôi Nhã không tới kịp thời thì họ sẽ phải vùi thân nơi biển rộng này rồi. Đặc biệt là nam tử áo đen có thực lực kinh khủng. Thi triển nhiều ma pháp cường đại như vậy mà vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã.
“Nhờ có sự giúp sức của các vị mới đánh lui được động vật biển nổi điên. Ta xin đại diện cho toàn thể dân cư của thành cám ơn các vị. Vẫn chưa biết đại danh các vị?” mặt thành chủ đầy mệt mỏi nhưng vẫn rất vui mừng, tiến lên, hỏi rất khách khí.
“Ta là đoàn trường đoàn Dong Binh Nguyên Bảo – Bạch Tiểu Nguyệt. Vị này là phó đoàn Tạp Mễ Nhĩ…” Khắc Lôi Nhã giới thiệu các thành viên. Khi ánh mắt mọi người rơi vào Tạp Mễ Nhĩ thì quýnh. Trên tay hắn còn cầm cái dù hình mặt trời nhỏ!
Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã gấp dù lại, mặt mày hớn hở nói với thành chủ: “Thành chủ đại nhân, đoàn Dong Binh Nguyên Bảo chúng ta rất vinh hạnh được góp chút sức lực. Là con dân của đế quốc, ra tay tương trợ lúc người của đế quốc gặp nguy hiểm là chuyện nên làm.”
“Phó đoàn thật là trượng nghĩa…” Thành chủ cười có chút miễn cưỡng. Từ đầu tới cuối phó đoàn này chưa hề nhúc nhích đầu ngón chân, chỉ cầm dù che nước biển văng lên. Hiện tại lại nghe mấy lời này từ miệng hắn, thật là… Đáy mắt hai thị vệ cận thân bên cạnh thành chủ cũng lộ ra tia khinh bỉ. Bọn hắn đã liệt Tạp Mễ Nhĩ vào loại phó đoàn trên danh nghĩa, chuyên hưởng thụ công sức của người khác rồi. Khắc Lôi Nhã giới thiệu thành viên của đoàn Dong Binh và cố chủ là hai huynh muội Lý thị. Thành chủ không ngừng nói tạ ơn.
“Động vật biển chỉ tạm thời rút lui thôi.” Khắc Lôi Nhã đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn mặt biển tưởng chừng đã gió êm sóng lặng, nhàn nhạt nói.
“Hy vọng trước khi động vật biển phát động công kích lần nữa thì cứu binh tới kịp.” mặt thành chủ đại nhân đầy nặng nề và lo lắng.
Khắc Lôi Nhã nhìn mặt biển mờ mịt, suy nghĩ gì đó.
Từ đầu tới cuối Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn cũng không làm gì, không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt cho nhau. Họ đều đọc được tâm tình bất thường của đối phương.
“Ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng chư vị có thể đồng ý.” Mặt thành chủ lộ ra sự ngần ngại, nhẹ nhàng nói với Khắc Lôi Nhã.
“Chúng ta sẽ giúp các ngươi cầm cự đến khi viện binh tới.” Khắc Lôi Nhã biết thành chủ muốn nói gì nên lập tức mở miệng nói. Họ còn phải đợi nơi này an toàn thì mới có thể ra biển được. Bây giờ không thể đi ngay.
“Vậy thì tốt quá! Mời các vị theo ta về phủ đệ nghỉ ngơi.” Thành chủ mừng rỡ, nói.
Khắc Lôi Nhã gật nhẹ, dẫn mọi người theo thành chủ rời khỏi tường thành. Trước khi rời đi, Khắc Lôi Nhã ngắm nhìn mặt biển mịt mờ như có điều đắn đo. Tiếng gầm gừ của động vật biển truyền đến từ phía xa. Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Không biết có phải nàng cảm nhận sai hay không mà lại thấy trong tiếng gầm gừ có đau thương, tức giận và cấp bách.
Sau đó, đoàn người Khắc Lôi Nhã được thành chủ khoản đãi nhiệt tình. Nhưng sự nhiệt tình này cũng có mức độ. Phần lớn người trong phủ thành chủ đã rời đi. Người nấu cơm là quản gia mà ông có đuổi thế nào cũng không đi.
Đêm khuya, gió biển thổi từng đợt, thành Thủy Bình an tĩnh lại. Có một số người không tình nguyện rời quê hương của mình nghe nói động vật biển đã đi liền trở lại.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng trên hành lang, cảm thụ vị mặn trong từng cơn gió biển, nhìn về chân trời.
“Khắc Lôi Nhã, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? Coi chừng bị cảm lạnh đó.” Tiếng nói dịu dàng nhưng dễ làm cho người ta tức giận đến hộc máu của Tạp Mễ Nhĩ vang lên. Nghe thế nào cũng rất khó chịu.
“Ngươi cũng còn thức đấy thôi.” Khắc Lôi Nhã tùy ý mà nói.
“Ngươi nhận ra?” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, bước tới.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu, hơi kinh ngạc về cảm nhận của Tạp Mễ Nhĩ.
Hắn cũng nhận ra sao?