Lãnh Lăng Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn Khắc Lôi Nhã, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới ngươi. Ngươi cứ điều dưỡng thân thể cho tốt đi. Ta đi trước.” Lãnh Lăng Vân nói xong thì muốn rời đi.
Khắc Lôi Nhã nhìn theo bóng lưng Lãnh Lăng Vân đầy khó hiểu. Thái độ của nam nhân này rất kỳ quái. Trước kia hắn luôn có thái độ lạnh lùng cự tuyệt mọi người cách xa ngàn dặm nhưng bây giờ lại nói ra những lời cam kết này. Hay là hắn bị kích thích bởi cái gì đó rồi?
Cùng lúc đó, Liễu Tuyết Tình đã cấp tốc chạy về thần điện Quang Minh tìm Giáo Hoàng.
“Nam tử áo đen, tóc đen có thực lực rất mạnh đến nỗi ngươi không thể nhìn thấu?” Giáo Hoàng ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi Liễu Tuyết Tình. Giáo Hoàng mặc áo khoác trắng như tuyết, bên trên thêu những hoa văn nhỏ hình mặt trời. Khuôn mặt hắn tràn đầy nghiêm túc.
“Ta cảm thấy hắn có liên quan đến con rồng đen đêm đó. Ta không thể nhìn ra nam tử áo đen kia có thân phận như thế nào. Ta muốn mời Giáo Hoàng đại nhân đi kiểm tra, xem xét một chút. Ta dám chắc nam tử áo đen đó không phải là người.” Liễu Tuyết Tình rất chắc chắn về chuyện này. Chỉ cần Giáo Hoàng xác định thân phận của nam tử áo đen đó thì chuyện Khắc Lôi Nhã có liên quan đến việc vật Nữ Thần ban bị trộm sẽ được xác định.
“Được. Ta đã biết. Ngươi lui xuống đi.” Giáo Hoàng phất nhẹ tay, ý bảo Liễu Tuyết Tình đi xuống. Nàng còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt lơ đễnh của Giáo Hoàng nên nhịn xuống, dịu dàng nói lời cáo lui.
Lúc Giáo Hoàng đứng dậy thì khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, đáy mắt lóe ra hàn quang. Nếu lời Thánh nữ nói là thật thì chuyện vật Nữ Thần ban bị trộm không thể không liên quan đến nữ nhân kia. Mặc kệ là ai, dám không tôn trọng Nữ Thần thì nhất định phải chịu trừng phạt. Tất cả bằng chứng đều chứng minh chân tướng và lời Thánh nữ nói không khác nhau là mấy. Thực lực của Thánh nữ chính là chứng cứ lớn nhất!
Lãnh Lăng Vân trở lại thần điện, không đến hồi báo với Giáo Hoàng mà đi đến phòng trên tầng cao nhất, tìm Chiêm Tinh Sư Âu Lai Nhã.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Bên trong truyền đến giọng nói trống rỗng của Âu Lai Nhã: “Vào đi, Lăng Vân.”
Lãnh Lăng Vân khe khẽ đẩy cửa đi vào thì thấy Âu Lai Nhã với mái tóc xanh đang đứng lẳng lặng trên đài cao ở giữa phòng. Trên đó đặt một quả cầu thủy tinh khổng lồ. Lãnh Lăng Vân nhìn Âu Lai Nhã bằng ánh mắt phức tạp. Từ trước tới giờ hắn luôn kính trọng Âu Lai Nhã. Nữ tử này không kiêu ngạo, không nóng nảy, luôn giữ thái độ tỉnh táo và là người công bằng.
“Âu Lai Nhã…” Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng mở miệng. Hắn chưa kịp nói thêm thì Âu Lai Nhã đã nhẹ nhàng nâng tay lên, ngăn hắn lại.
Tiếng nói trống rỗng vang lên: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Đã tìm được người Nữ Thần muốn tìm phải không?”
Lãnh Lăng Vân hơi ngẩn ra, im lặng.
“Có thể là lưỡi dao sắc bén, cũng có thể là hung khí giết người.” Âu Lai Nhã yếu ớt nói. Ánh mắt nàng vẫn trống rỗng rất quỷ dị. Nhưng chính ánh mắt này có thể đoán tương lai rất chính xác.
“Cho nên…” Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày.
“Cho nên ngươi có thể để cho nàng trở thành lưỡi dao sắc bén hay là hung khí giết người.” giọng của Âu Lai Nhã thấp dần, ý tứ hàm súc.
“Lăng Vân đã hiểu.” Lãnh Lăng Vân gật đầu. Chỉ với mấy câu nói hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Âu Lai Nhã. Khắc Lôi Nhã chính là người phi phàm mà Nữ Thần muốn tìm. Nếu nàng phục vụ cho thần điện thì sẽ có thể tỏa hào quang vạn trượng. Ngược lại nàng trở thành uy hiếp rất lớn với thần điện. Lúc đó thần điện sẽ tìm cách loại trừ nàng. Trong đầu Lãnh Lăng Vân lúc này hiện lên khuôn mặt tràn đầy thỉnh cầu thiết tha của Lãnh Huyên Huyên.
“Đi đi, Lăng Vân.” Trên mặt Âu Lai Nhã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt đầy bí hiểm.
Lãnh Lăng Vân khẽ hành lễ, lẳng lặng đi ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Giáo Hoàng. Bên trong truyền ra giọng nói hiền lành nhưng không mất vẻ uy nghiêm của Giáo Hoàng: “Lăng Vân, vào đi.”
Lãnh Lăng Vân bước vào thì thấy vẻ mặt sắc lạnh của Giáo Hoàng. Hắn đứng bên cửa sổ, đang suy nghĩ cái gì đó.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Lãnh Lăng Vân nhẹ giọng mở miệng.
“Đã có tin tức về người lấy trộm vật được Nữ Thần ban.” Mặt Giáo Hoàng âm trầm lạnh lùng, nói.
Lãnh Lăng Vân sửng sốt rồi cau mày, nói: “Nhanh như vậy đã có đầu mối à? Rốt cuộc là người phương nào có năng lực ăn trộm vật được Nữ Thần ban nhỉ?”
Giáo Hoàng không trả lời câu hỏi của Lãnh Lăng Vân ngay mà quay đầu nói đầy thâm ý: “Hôm nay gặp Khắc Lôi Nhã có thấy một nam tử áo đen, tóc đen mà không thể nhìn rõ thực lực của hắn không? Hắn có phải là con người không?”
Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, không hiểu lời Giáo Hoàng có ý gì. Hắn nhớ lại cảnh tượng Khắc Lôi Nhã bị lực lượng cuồng bạo đánh bay, rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng vậy. Thực lực của nam tử đó rất cường hãn. Lực lượng của hắn rất cuồng bạo.”
“Có hơi thở của con người không?” Giáo Hoàng hờ hững hỏi nhưng trong lòng đã có đáp án.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không cảm nhận được hơi thở con người từ hắn.”
“Hừ!” Giáo Hoàng hừ lạnh một tiếng, đáy mắt ngập tràn giận dữ. Thật can đảm! Một thành chủ nho nhỏ mà có lá gan lớn như vậy. Dám lẻn vào thần điện lấy trộm vật được Nữ Thần ban! Đã thế còn có thể sai bảo Long tộc kiêu ngạo thực hiện mánh khóe tinh vi như thế!
“Giáo Hoàng đại nhân!” Lãnh Lăng Vân cảm nhận được sự thay đổi của Giáo Hoàng, không khỏi có chút lo lắng mà gọi khẽ ra tiếng.
Con ngươi Giáo Hoàng lạnh lẽo, đè nén giận dữ trong lòng, nhìn Lãnh Lăng Vân. Trong lòng hắn đã có tính toán cách xử lý Khắc Lôi Nhã.
“À, ngươi đến tìm ta có việc gì?” Giáo Hoàng khôi phục sắc mặt, hỏi.
“Đã tìm được người Nữ Thần muốn tìm. Ta đã tìm Âu Lai Nhã để xác nhận. Chính là người đó.” Một câu nói của Lãnh Lăng Vân khiến sắc mặt Giáo Hoàng lập tức trở nên âm trầm.
“Cái gì? Đã tìm được? Âu Lai Nhã đã xác nhận?” Giáo Hoàng kích động, mặt ửng hồng. Đây là tin tức vô cùng tốt! Nữ Thần hạ lệnh tìm người này rất lâu rồi nhưng đến bây giờ bọn họ mới tìm được.
“Đúng vậy. Đã tìm được.” Lãnh Lăng Vân thấy Giáo Hoàng kích động, lộ ra nụ cười.
“Đã tìm được người tạo ra hiện tượng kỳ lại trên bầu trời hả?” Giáo Hoàng vội vã hỏi.
“Đúng vậy. Chính nàng đã tạo ra hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.” Lãnh Lăng Vân trả lời rất chắc chắn, “Người đó chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.”
Lãnh Lăng Vân vừa dứt lời thì nét mặt của Giáo Hoàng rất thú vị. Hắn há to miệng, chăm chú nhìn Lãnh Lăng Vân.
Sự thay đổi cảm xúc nhanh chóng khiến trái tim Giáo Hoàng cảm thấy rất nặng nề. Người ngay ở giây trước mình muốn tử hình lại chính là người Nữ Thần muốn mình tìm. Cảm giác này không phải người thường có thể chịu đựng nổi. Một giây trước còn ở mặt đất, một giây sau đã bị quăng lên trời.
“Giáo Hoàng đại nhân?” Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn biểu tình của Giáo Hoàng. Lần đầu tiên người không bộc lộ hỉ nộ lại có vẻ mặt phong phú như thế.
“A, a, hả?” hồi lâu sau Giáo Hoàng mới phục hồi được tinh thần rồi nói, “Ngươi, ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói...” Lãnh Lăng Vân chuẩn bị nhắc lại lời mình thì bị Giáo Hoàng giơ tay lên ngăn lại.
“Ta biết rồi. Ta nghe được. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là người Nữ Thần muốn tìm.” Giáo Hoàng chấp nhận sự thật phũ phàng.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc nhìn Giáo Hoàng đang bất thường. Hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Giáo Hoàng lảo đảo đến bên ghế, ngồi xuống, bắt đầu nhớ lại từng ly từng tí về Khắc Lôi Nhã. Giáo Hoàng không có bất kỳ ấn tượng về quý tộc nào nhưng lại nhớ rõ Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã. Hôm đó hắn không để ý chuyện nàng đánh một trận thành danh với học sinh của học viện Lạp Cách Tạp. Cứ cho nàng là Ma Vũ Song Tu nhưng thành tựu không cao lắm. Hơn nữa lại nghe đồn rằng nàng vốn là hoa si vô dụng lại có thể trở thành đệ tử Khắc Lý Phu. Có điều gì đó kỳ lạ ở đây.
“Lăng Vân, ngươi điều tra toàn bộ tư liệu về Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã cho ta. Ta muốn tìm hiểu một cách cặn kẽ nhất.” Giáo Hoàng day day huyệt thái dương, bối rối nói.
“Dạ, Giáo Hoàng đại nhân.” Lãnh Lăng Vân đồng ý, lui ra, để lại một mình Giáo Hoàng đang bối rối.
Trong căn phòng yên tĩnh, Giáo Hoàng đứng dậy kinh ngạc nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Thần ơi, người đang đùa giỡn với chúng con sao? Thần rất vĩ đại, người đang khảo nghiệm con sao?”
Tất cả tài liệu về Khắc Lôi Nhã đến tay Giáo Hoàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Giáo Hoàng xem xét tài liệu trên tay rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ bỏ sót một mắt xích quan trọng nào đó. Lãnh Lăng Vân đứng dưới nhìn hắn đầy nghi ngờ, khó hiểu. Chưa bao giờ gặp qua thái độ thận trọng như thế của Giáo Hoàng. Không, phải nói là chưa bao giờ người có thái độ thận trọng như thế với ai. Có chuyện gì vậy? Lãnh Lăng Vân chỉ có thể khẳng định một chuyện. Đó là Giáo Hoàng tuyệt đối không có ý định thương tổn Khắc Lôi Nhã. Muốn trừ bỏ một người không nhất thiết phải tìm hiểu cặn kẽ quá khứ của người đó.
Giáo Hoàng nhìn tài liệu, vẻ mặt không ngừng biến hóa. Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã quả thật không phải người thường. Nàng luôn bị người đời nhạo báng là hoa si vô dụng mà lại có thể trở thành ngôi sao sáng nhanh chóng. Một trận thành danh với học viên Lạp Cách Tạp, trở thành đệ tử của Khắc Lý Phu, được phong làm thành chủ thành Ni Á sau đó nhanh chóng giải quyết dịch bệnh ở đây. Là Ma Vũ Song Tu, thành tựu rất cao. Nàng đã đạt cấp bậc Ma Đạo Sĩ trong ma pháp, cấp độ Đại Kiếm Sĩ trong chiến sĩ! Tiến bộ nhanh như vậy thì không phải là người thường rồi. Là trước kia nàng giấu tài hay đột nhiên lột xác thành người khác?
Giáo Hoàng khép mạnh tài liệu trong tay, đứng bật dậy, trong lòng đã có quyết định. Giáo Hoàng nhìn khuôn mặt đầy nghi ngờ của Lãnh Lăng Vân, mỉm cười, hỏi: “Vài ngày nữa là sinh nhật Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã phải không?”
Lãnh Lăng Vân gật đầu. Trong tư liệu đã viết rất rõ ràng, sao Giáo Hoàng còn hỏi lại?
“Chúng ta nên tặng nàng một đại lễ.” Giáo Hoàng nở nụ cười bí ẩn, đặt tư liệu xuống, trong mắt bắn ra ánh sáng, nhẹ nhàng nói, “Sau đó chúng ta sẽ nghênh đón một vị chủ tế mới.”
Một đại lễ?
Chủ tế mới?
Lãnh Lăng Vân nhìn Giáo Hoàng đang nở nụ cười thâm thúy, đáy lòng thoáng qua dự cảm chẳng lành.
Canh thứ hai
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì ~~” Khắc Lôi Nhã đang đung đưa trên xích đu cạnh cửa sổ, hắt hơi liên tiếp ba cái.
“Khắc Lôi Nhã, cảm lạnh rồi à?” Khải Sắt Lâm vội vàng muốn đóng cửa sổ.
“Không phải. Mẫu thân, con chỉ ngứa mũi thôi.” Khắc Lôi Nhã ngăn động tác của Khải Sắt Lâm lại. Nhìn ánh mắt dịu dàng của Khải Sắt Lâm, nàng thấy rất ấm áp. Khải Sắt Lâm biết nàng bị thương liền chạy về ngay lập tức. Công chúa Mã Lệ Ti cũng đi cùng. Công chúa ở lại thật lâu, hỏi han ân cần rồi trở về. Khải Sắt Lâm ở lại chăm sóc Khắc Lôi Nhã.
“Hay là có người chửi ngươi sau lưng?” Hạ Thiên đang cẩn thận gọt Tương Thủy vội vàng xoay lưng lại. Nàng sợ nước mũi Khắc Lôi Nhã dính vào trái cây.
“Chẳng lẽ là ả ngu ngốc đáng ghét La Môn Ái Lệ Ti?” Lạp Tây Á bên cạnh cau mày nói đầy khó chịu.
“Hả?” Khắc Lôi Nhã sửng sốt. Sao lại nhắc tới ả ta?
Khải Sắt Lâm nháy mắt với Lạp Tây Á nhưng nàng không để ý đến, dương dương tự đắc mà nói: “Tỷ tỷ không biết gì rồi. Ả ngu ngốc đó muốn mưu sát tỷ, được Hoàng đế bệ hạ miễn cưỡng đặc xá nhưng người đã tước bỏ chức quan của gia gia ả ta. Toàn bộ người làm quan của gia tộc La Môn đều bị giáng xuống ba cấp.”
Khắc Lôi Nhã gật đầu, nói nhỏ: “Việc này ta biết. Ta cũng ở đó.”
“Ha, tỷ không biết chuyện hay phía sau rồi. Mấy ngày trước cả nhà La Môn biến mất trong một đêm, tìm đến nương nhờ ở Lạp Cách Tạp. Hoàng đế bệ hạ nổi giận, hạ lệnh truy nã. Lạp Cách Tạp lại không chịu giao người....” Lạp Tây Á nói hết sức phấn khởi, không để ý đến đáy mắt Khắc Lôi Nhã đã trầm xuống.
Toàn bộ nhà La Môn trốn đi? Chắc hẳn Hoàng đế bệ hạ tự phụ kia giận lắm đây. Chuyện đến nước này cũng một phần là do mình.
“Tỷ tỷ, không liên quan tới tỷ. Nghe nói người trẻ tuổi muốn giết ngươi hôm đó đã khuyên bọn họ đến nương nhờ ở Lạp Cách Tạp...” rốt cuộc Lạp Tây Á cũng phát hiện Khắc Lôi Nhã đã thay đổi sắc mặt, vội nói.
“Lạp Tây Á!” Khải Sắt Lâm gọi Lạp Tây Á, ngăn nàng nói tiếp.
Lạp Tây Á lè lưỡi, ngừng lại.
“Mẫu thân, đã khiến người phải lo lắng.” Khắc Lôi Nhã biết Khải Sắt Lâm không muốn nàng chịu áp lực tinh thần nên mới quát bảo Lạp Tây Á dừng lại.
“Mấy ngày nữa là tới sinh nhật con rồi. Con đừng suy nghĩ nhiều.” Khải Sắt Lâm dịu dàng nói.
“Dạ.” Khắc Lôi Nhã gật nhẹ, cười thản nhiên, hưởng thụ không khí tốt lành.
Mấy ngày tiếp đó đều không thấy bóng dáng của Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm. Hai nàng nói là đang chuẩn bị quà tặng.
Đảo mắt đã qua mười ngày.
Ngày hôm đó phủ Hi Nhĩ cực kỳ náo nhiệt. Trước cửa phủ ngựa xe như nước. Xe ngựa sang trọng đến không ngừng. Người hầu khàn cả giọng. Bọn thị nữ đứng ở cửa nhận quà mỏi tay.
Công Tước Cổ Đốn đứng ở cửa, mặt hồng nhuận, tâm tình rất tốt. Hầu Tước Lạp Cách an tĩnh hơn bình thường rất nhiều, lẳng lặng giúp đón khách phía sau.
“Nhị hoàng tử điện hạ đến, công chúa điện hạ đến.” Người hầu kéo dài giọng. Nhị hoàng tử và công chúa đền là học viên của học viện, có giao tình với Khắc Lôi Nhã nên đến dự tiệc là điều rất bình thường. Tất cả mọi người mỉm cười chào hỏi Nhị hoàng tử và công chúa.
“Đại sư Khắc Lý Phu đến!” người hầu kêu thật to, hấp dẫn ánh mắt đám đông.
Khắc Lý Phu thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc, tinh thần phấn chấn bước xuống xe ngựa, thu hút ánh mắt của mọi người. Sinh nhật của đồ đệ bảo bối thì đương nhiên sư phụ phải tới.
Quý tộc đến rất nhiều. Xe ngựa không còn chỗ dừng trong phủ. Công Tước Cổ Đốn cũng không ngờ sẽ có nhiều người như vậy. Rất nhiều quý tộc dẫn con theo. Công Tước Cổ Đốn hiểu tính toán của bọn họ. Chắc chắn sẽ kết thông gia nhưng chưa chọn được đối tượng thích hợp nhất nên không cần nóng vội.
“Thánh tử điện hạ, Thánh nữ điện hạ giá lâm!” người hầu hô lên đầy kích động. Nhân vật quan trọng của thần điện Quang Minh cũng tham gia!
Công Tước Cổ Đốn tiếp đón Khắc Lý Phu xong liền tiến lên chào đón Lãnh Lăng Vân và Liễu Tuyết Tình
“Thánh tử đai nhân, Thánh nữ đại nhân, hân hạnh đón hai vị quang lâm hàn xá.” Công Tước Cổ Đốn cười ha ha, tâm tình tốt hơn bao giờ hết.
“Công Tước đại nhân đã mời chân thành như thế, nhất định chúng ta sẽ tham gia.” Lãnh Lăng Vân cười thản nhiên
“Mời hai vị vào.” Công Tước Cổ Đốn nói.
“Công Tước đại nhân cứ tự nhiên, chúng ta tự vào.” Lãnh Lăng Vân gật đầu.
“Công Tước đại nhân, hôm nay thật nhiều người. Ta còn thấy cả xe ngựa của hoàng gia nữa.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng như nước, rất tao nhã.
“Đúng vậy. Khắc Lôi Nhã và Nhị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ đều là học viên của học viện...” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười, trả lời, không rõ ý tứ sâu xa trong lời nói của Liễu Tuyết Tình.
Liễu Tuyết Tình xem xét xung quanh kỹ lưỡng, không kiềm chế được vui mừng. Càng nhiều người càng tốt. Lúc Giáo Hoàng đại nhân tới vạch trần thân phận của nam tử áo đen, định tội Khắc Lôi Nhã để xem Công Tước Cổ Đốn có còn cười được nữa không? Trộm vật được Nữ Thần ban chính là tội chết. Mặc kệ thân phận của đối phương như thế nào cũng không tránh được hình phạt này. Ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không thể che chở được! Liễu Tuyết Tình thầm hài lòng. Giáo Hoàng đại nhân thật biết chọn thời điểm, cố ý trừng phạt Khắc Lôi Nhã vào hôm nay. Tất cả quý tộc của đế đô đều có mặt, lại còn có cả người của hoàng thất nữa. Vạch trần nàng dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy thì nàng ta còn có thể ngụy biện thế nào được? Nàng ta sẽ được nếm tư vị đang trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục.
Giờ phút này đại sảnh vốn rộng rãi trở nên nhốn nháo. Áo quần đẹp đẽ quý giá lay động. Các quý phụ tụm năm tụm ba, cầm quạt trong tay thảo luận gì đó. Các vị thân sĩ tác phong nhanh nhẹn thì cầm rượu, cười nói với nhau. Hương rượu thơm ngát, âm nhạc làm say lòng người. Lần này Công Tước Cổ Đốn đã tốn không ít tâm tư.
Các thiếu niên quý tộc đến theo lệnh của cha mẹ thì trông ngóng chủ nhân của bữa tiệc – Khắc Lôi Nhã xuất hiện.
Khách đến đông đủ, bữa tiệc bắt đầu.
Trong tiếng nhạc dìu dặt, Khắc Lôi Nhã, Lạp Tây Á, Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm bước xuống cầu thang. Khắc Lôi Nhã mặc một bộ váy trắng tinh, viền tơ màu tím nhạt, bên hông thắt một dải lụa thêu hoa Tường Vi màu hồng sống động như thật. Trước ngực áo cài một đóa hoa tươi xinh xắn. Tóc dài nhẹ buông. Trên đầu nàng cài một vật trang sức nhỏ màu tím nhạt. Thoạt nhìn nàng phiêu dật như tiên dáng trần khiến mọi người chìm đắm.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi đi xuống, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Những thiếu niên trước kia còn lưỡng lự khi đến đây đều hạ quyết tâm.
Mắt Công Tước Cổ Đốn híp thành một đường. Ông biết mình đã đạt được mục đích ngày hôm nay. Công Tước Cổ Đốn bước nhanh lại chỗ Khắc Lôi Nhã, vươn tay để nàng khoác lên tay mình.
“Hôm nay là sinh nhật cháu gái bảo bối của ta. Ta xin chân thành cảm tạ các vị đã đến dự...” Công Tước Cổ Đốn bắt đầu giọng điệu giao tiếp tiêu chuẩn.
Khắc Lôi Nhã mỉm cười nhưng nụ cười không tới đáy mắt. Thật không thoải mái. Mình giống như hàng hóa để mọi người lượng giá vậy. Hôm nay thật là nhiều người, lại còn toàn là người có vai vế ở đế đô này. Có rất nhiều quý tộc nàng đã gặp qua nhưng không thể nhớ tên cũng tới. Những ánh mắt này thật khiến người ta mất tự nhiên!
Lời nói cũ rích kết thúc, bữa tiệc chính thức bước vào giai đoạn cao trào. Công Tước Cổ Đốn như con bướm lượn quanh xã giao với mọi người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sảng khoái. Mọi người đều hiểu tâm tình của ông tốt như thế nào. Cũng đúng thôi. Chỉ là sinh nhật của cháu gái ông mà có nhiều người có vai vế tham gia như vậy. Hoàng tử, công chúa, thậm chí còn có cả Thánh tử và Thánh nữ của thần điện Quang Minh. Sao ông không phấn khởi cho được.
Khắc Lôi Nhã cười cứng ngắc, một lần nữa cự tuyệt lời mời khiêu vũ của một thiếu niên quý tộc. Trong lòng nàng gào khóc đau đớn không biết chừng nào bữa tiệc mới kết thúc.
“Khắc Lôi Nhã ~~” một giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng Khắc Lôi Nhã. Nàng quay đầu lại thì bắt gặp nụ cười của công chúa Mã Lệ Ti.
“Công chúa...” Khắc Lôi Nhã mỉm cười chào hỏi. Nàng thấy Nam Hi phía sau Mã Lệ Ti liền nói, “Nhị hoàng tử điện hạ. Đa tạ hai vị đã bớt chút thời gian tham dự bữa tiệc.”
“Ha ha, ta chỉ sợ ngươi ước gì chúng ta không đến thôi.” Nam Hi trêu ghẹo, “Ta rõ ràng đọc được sự không kiên nhẫn trong mắt ngươi.”
Khắc Lôi Nhã quýnh, chuẩn bị nói gì đó thì công chúa Mã Lệ Ti bật cười: “Đừng ngụy biện. Ha ha, ngươi giống chúng ta, rất ghét xã giao nhưng không thể không ứng phó.” Công chúa Mã Lệ Ti hạ giọng nói với Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã nhớ tới cảnh tượng hôm sinh nhật của công chúa Mã Lệ Ti, bật cười đầy hiểu ý. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm hưởng thụ đồ ăn ngon. Hắc Long Bản không nói gì, ngáp dài, tựa vào tường nhìn hai thiếu nữ đang vui vẻ. Bạch Đế hăng say gặm gan ngỗng trên vai hắn. Ngõa Nhĩ Đa không xuất hiện. Hắn sợ nhiều người như vậy sẽ có người phát hiện ra hơi thở hắc ám mà hắn đã giấu kín. Sau này sự thật đã chứng minh sự lo lắng của hắn là chính xác.
Liễu Tuyết Tình đứng xa xa nhìn Khắc Lôi Nhã đang bị mấy người vây lấy, cười rất trong sáng. Đáy mắt nàng thoáng qua một tia thâm trầm. Cứ cười đi, ngươi sắp không cười được nữa rồi. Liễu Tuyết Tình nhìn chằm chằm vào Hắc Long Bản và Bạch Đế trên vai hắn. Nàng khẳng định hai người này chính là đồng lõa với người trộm vật Nữ Thần ban đêm đó. Chủ mưu còn có thể là ai nữa?
Đại sảnh cực kỳ náo nhiệt. Mọi người đều tươi cười. Về phần cười vì chuyện gì thì chỉ có bản thân họ hiểu.
“Giáo Hoàng đại nhân đến!” chợt một giọng nói vang dội pha lẫn chút run rẩy vang lên, phá tan sự náo nhiệt trong đại sảnh.
Giáo Hoàng đại nhân đến?
Không chỉ có Công Tước Cổ Đốn mà tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Tại sao Giáo Hoàng đại nhân lại tới? Phải biết rằng dù là sinh nhật của công chúa điện hạ mà người còn không đến!
Đáy mắt Liễu Tuyết Tình thoáng qua sự lo lắng. Kịch hay chỉ mới bắt đầu!