Ái Lệ Ti cúi đầu không nói lời nào. Sắc mặt của nam tử bên cạnh vẫn phức tạp. Khi Khắc Lôi Nhã và Lãnh Lăng Vân tới gần, hắn mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã, không hề nhúc nhích.
“La Môn Ái Lệ Ti, ta và Thánh nữ đã chứng kiến ngươi muốn gây bất lợi cho Khắc Lôi Nhã. Ta muốn xin Hoàng đế bệ hạ định đoạt chuyện này!” giọng Lãnh Lăng Vân lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào.
“Đừng, Thánh tử điện hạ.” Ái Lệ Ti sợ hãi ngẩng đầu lên. Nàng hoảng hốt, lo sợ, trong đáy mắt hiện lên sự sợ hãi. Chuyện lần này thật ồn ào. Gần đây danh tiếng của Khắc Lôi Nhã lan rộng, hơn nữa nàng còn là người nhà Hi Nhĩ và là đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu. Những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người muốn lấy tính mạng của Khắc Lôi Nhã.
“Không cần nhiều lời. Ngay bây giờ đi gặp Hoàng đế bệ hạ.” mặt Lãnh Lăng Vân lạnh lẽo, không muốn chừa đường sống cho Ái Lệ Ti và biểu ca của nàng ta.
Đáy mắt Liễu Tuyết Tình hiện lên vẻ âm tình bất định. Lần đầu tiên nàng thấy Lãnh Lăng Vân chú ý chuyện của người khác như vậy. Trong lòng Liễu Tuyết Tình, hắn chưa bao giờ nhìn người khác nhiều thêm một chút, càng không bao giờ quản chuyện không phải của mình. Nhưng bây giờ lại phí tâm vì một thành chủ nho nhỏ như vậy. Thậm chí còn muốn gặp Hoàng đế bệ hạ nữa. Chỉ bởi vì Huyên Huyên rất thích thiếu nữ tóc vàng này sao?
Lúc này, từ trên trời có một người bay xuống. Là Khắc Lý Phu với khuôn mặt ngái ngủ. Khắc Lý Phu bị tiếng sấm đánh thức, chợt nhớ tới đã từng thấy qua nên nghĩ có liên quan tới Khắc Lôi Nhã. Hắn vội vàng chạy đến xem nàng có gặp chuyện gì hay không. Sau Khắc Lý Phu là Hồng Y Đại Giáo Chủ - Lao Nhĩ. Từ cửa thành cũng có người đi ra. Họ đều tò mò về sấm sét lúc nãy.
Thấy người tới càng nhiều, sắc mặt Ái Lệ Ti càng tái nhợt. Nàng biết, lần này xong thật rồi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Khắc Lý Phu đáp xuống, nhìn chằm chằm Lao Nhĩ đáp xuống phía sau mình, hỏi không chút khách khí.
“Cũng như ngươi thôi.” Lao Nhĩ nhún vai, nhìn Lãnh Lăng Vân và Khắc Lôi Nhã, cười híp mắt đi tới chỗ họ.
“Ơ kìa, Khắc Lôi Nhã, sao con lại ở đây?” Lao Nhĩ tỏ thái độ thân thiết khác thường, vừa sờ đầu Khắc Lôi Nhã vừa hỏi. Trong lòng Khắc Lý Phu bối rối, nhìn Lao Nhĩ bằng ánh mắt đầy địch ý. Chẳng lẽ xú lão đầu này còn chưa từ bỏ hy vọng muốn đoạt lấy đệ tử Khắc Lôi Nhã của mình?
“Xin chào, đại sư Lao Nhĩ. Ta đang đi dạo với ma thú của mình thì thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời nên đến xem. Không ngờ bị Ái Lệ Ti đánh lén. May mà có Thánh tử đại nhân đi ngang qua đã cứu ta.” Khắc Lôi Nhã cau mày đáp. Giọng nói của nàng chứa đầy sự tủi thân và vô tội.
“Cái gì?!” quả nhiên, Lao Nhĩ vừa nghe liền cau mày, gầm lên, “Lăng Vân, có chuyện này không?”
“Đúng vậy thưa sư phụ. Con vừa đuổi tới thì thấy bọn họ dùng thủ đoạn hiểm độc đối phó với Khắc Lôi Nhã.” Lãnh Lăng Vân bình tĩnh trả lời.
“Các ngươi dám gây bất lợi với đồ đệ ta? Muốn chết à?” sau lưng Lao Nhĩ truyền đến tiếng rít gào bén nhọn. Mọi người quay đầu lại thì thấy mặt Khắc Lý Phu đầy hung ác, chuẩn bị ra tay.
“Tuổi lớn như vậy còn không biết suy nghĩ.” Lao Nhĩ nhăn mặt. Lão gia hỏa này lại muốn hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Muốn động thủ thì cũng phải nhìn trường hợp và đối tượng chứ. Bên kia có một nhóm người đang đến gần, nếu giết hai người kia không phải là tự tìm phiền toái sao? Chỉ có bọn Lãnh Lăng Vân thấy hai người kia muốn gây bất lợi với Khắc Lôi Nhã. Hơn nữa nàng vẫn đứng đó, không bị thương. Nếu Khắc Lý Phu động thủ sẽ bị nhiều người chứng kiến. Đến lúc đó thật khó mà ăn nói trước mặt Hoàng đế bệ hạ.
“Ngươi muốn bao che cho hai người này?” Khắc Lý Phu nhìn Lao Nhĩ đang tức giận, hỏi.
“Bọn họ sau này đều sẽ là trọng thần trong triều đình. Việc này giao cho Hoàng đế bệ hạ xử lý là tốt nhất. Người chắc chắn sẽ không thiên vị cho ai cả. Lăng Vân và Tuyết Tình sẽ nói toàn bộ sự thật cho Hoàng đế bệ hạ.” Dù sao Lao Nhĩ cũng đã lăn lộn nhiều năm ở Thần điện và hoàng cung, càng già càng lão luyện.
Khắc Lý Phu cau mày nhìn Lao Nhĩ, không lên tiếng.
“Sư phụ, đại sư Lao Nhĩ nói rất có lý. Con tin là Hoàng đế bệ hạ sẽ giải quyết mọi chuyện một cách công bằng.” Khắc Lôi Nhã lên tiếng trấn an lão đầu kỳ cục Khắc Lý Phu.
“Được rồi.” Khắc Lý Phu miễn cưỡng đồng ý, rồi hung hăng trợn mắt với Ái Lệ Ti khiến nàng ta cả kinh, cúi đầu xuống ngay lập tức.
Có không ít người đang tới gần bọn họ. Có người kêu lên khi nhìn thấy Khắc Lý Phu, Lao Nhĩ và cả Thánh tử, Thánh nữ. Nhân vật quan trọng đều ở đây thì có hiện tượng kỳ lạ cũng không có gì là kỳ quái. Đó nhất định là do bọn họ tạo ra. Thấy sắc mặt những người đó như vậy thì Khắc Lôi Nhã thở phào. Họ hiểu lầm như vậy thật tốt.
Trong đám người có một nam một nữ nhìn kỹ bên này. Họ đều có tóc vàng, mắt màu xanh dương. Lúc này, mọi người không hề chú ý đến bề ngoài xuất chúng của họ mà đều nhìn về phía Khắc Lý Phu, Lao Nhĩ, Thánh tử và Thánh nữ của thần điện Quang Minh. Sự tồn tại của những nhân vật quan trọng này đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của họ.
“Muội thấy sao?” nam tử nhỏ giọng hỏi nữ tử có cùng màu tóc và màu mắt đứng bên cạnh.
“Không biết có phải tại muội không vừa mắt nha đầu kia hay không mà muội có cảm giác hiện tượng kỳ lạ này có liên quan đến nàng.” Nữ tử nhỏ giọng trả lời.
“Huynh tình nguyện tin là muội nhìn không vừa mắt nha đầu kia. Nhưng trực giác của muội chuẩn đến mức khiến huynh sợ.” nam tử trêu ghẹo.
Nữ tử đó im lặng, khẽ hí mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, không nói thêm gì nữa.
“Nói chung là đừng gây thêm rắc rối, phải tranh thủ thời gian tìm vật đó.” Nam tử kia nói thật nhỏ.
“Vấn đề là bây giờ còn chưa có tung tích vật đó. Có người đã ra tay trước chúng ta. Muội không biết bây giờ vật kia ở trong tay ai nữa.” nữ tử nói đầy tức giận.
“Đừng quá gấp. Huynh mang thứ kia trên người. Chỉ cần vật đó ở gần thì chúng ta sẽ cảm nhận được.” nam tử hạ thấp giọng an ủi, rồi nói thêm, “Đừng lo lắng. Nó nhất định còn trong thành này.”
“Ừ, hy vọng là như vậy.” trong giọng nói của nữ tử mang thêm phiền muộn. Tìm được vật đó mới có thể chấn hưng gia tộc của bọn họ. Vì thế nhất định phải tìm được!
“Đi thôi.” Nam tử xoay người, hòa vào đám đông. Nữ tử cũng biến mất ngay sau đó.
“Vậy thì chúng ta đến hoàng cung gặp bệ hạ.” Khắc Lý Phu lạnh lẽo nhìn Ái Lệ Ti và nam tử đứng bên cạnh, nói đầy lạnh lùng.
Khắc Lôi Nhã đi tới tảng đá gọi Phong Báo, ôm Bạch Đế lên. Ánh mắt nghi ngờ của Thánh nữ Liễu Tuyết Tình rơi vào vật tròn vo đầy lông lá trên người Khắc Lôi Nhã. Sao nàng lại có cảm giác Tiểu Mao Cầu này thật quen mắt nhỉ? Khắc Lôi Nhã không hề để ý đến ánh mắt nghi ngờ này của Thánh nữ khi nhìn Bạch Đế trong lòng nàng.
Rạng sáng nay thật không yên bình.
Người nhà La Môn muốn gây bất lợi với người nhà Hi Nhĩ – Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã – người mà gần đây danh tiếng của nàng càng ngày càng lan rộng. Chuyện này được truyền khắp đế đô rất nhanh. Mọi người đều chú ý chặt chẽ đến sự phát triển của việc này.
Lúc này Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, nhức đầu nhìn hai lão nhân ở dưới. Một người sôi nổi, người còn lại thì chán chường. Đứng bên cạnh chính là Khắc Lý Phu với khuôn mặt xanh mét. Kế tiếp là Lao Nhĩ mang vẻ mặt bình tĩnh. Còn có cả Thánh tử Lãnh Lăng Vân và Thánh nữ Liễu Tuyết Tình. Cuối cùng là Khắc Lôi Nhã và Ái Lệ Ti cùng với biểu ca của nàng ta vẫn im lặng.
Người sôi nổi dĩ nhiên là Công Tước Hi Nhĩ. Người chán chường đương nhiên là Công Tước La Môn. Công Tước La Môn kêu rên trong lòng, hận cháu gái mình thật không có tiền đồ, không biết nghe lời. Mình đã sớm cảnh cáo nó không thể chọc vào người nhà Hi Nhĩ. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những chọc vào mà còn để người lợi hại như vậy thấy được, đứng ra làm chứng. Muốn không nhận cũng khó.
“Chuyện xảy ra lần này khiến ta thật đau lòng. Các ngươi đều là trụ cột của đế quốc, mà hai người này cũng sẽ là trụ cột trong tương lai của nước nhà. Nhưng lại xảy ra chuyện này…” Hoàng đế bệ hạ nói. Trong lòng hắn hiểu mình không thể đứng nhìn mọi chuyện được. Đây không phải là quyết đấu công bằng giữa hai người, cũng không phải đứa trẻ giận dỗi mà đại nào – mà là mưu sát!
“Bệ hạ, thần…” Công Tước La Môn ngập ngừng nói.
Một ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Lý Phu bắn tới. Hắn trợn mắt nhìn, nói đầy tức giận: “La Môn đại nhân, không phải cháu gái ngươi muốn đùa giỡn với đồ đệ của ta mà mà muốn lấy mạng Khắc Lôi Nhã! Đây là mưu sát, mưu sát đó! Ngài có hiểu nghĩa của hai chữ này không?” Khắc Lý Phu gầm lên. Câu cuối cùng mang đầy ý nghĩa châm chọc. Đường đường là Công Tước đại nhân của một đế quốc mà không hiểu mưu sát là gì sao?
Sắc mặt Công Tước La Môn tái nhợt. Hắn hiểu ý nghĩa của hai chữ này. Một khi tội danh này thành lập thì kết quả của Ái Lệ Ti rất khó nói.
Công Tước Cổ Đốn vẫn híp mắt, trầm mặc. Mặc dù kết oán thù trong quan trường là hành động không sáng suốt nhưng nhà Hi Nhĩ cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp. Ông đã mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện quyết đấu lần trước. Lần này lại muốn lấy tính mạng của Khắc Lôi Nhã. Nhưng xem ra không cần ông mở miệng nói gì cả. Khắc Lý Phu siêu cấp che chở người của mình này sẽ ép bệ hạ xử lý thật tốt.
Hoàng đế bệ hạ nhìn sắc mặt giận dữ và lạnh lẽo của Khắc Lý Phu, khẽ thở dài trong lòng. Ái Lệ Ti đắc tội ai chẳng được, lại cố tình muốn mưu sát Khắc Lôi Nhã. Người của thần điện Quang Minh là nhân chứng, nếu xử lý không công bằng thì chẳng những không thể ăn nói với Công Tước Cổ Đốn mà còn cả với thần điện Quang Minh và Khắc Lý Phu.
“Tống La Môn Ái Lệ Ti vào ngục. Thẩm Phán sẽ xử treo cổ.” Hoàng đế bệ hạ nhắm mắt, không nhìn sắc mặt của Công Tước La Môn.
Công Tước Cổ Đốn không hề thay đổi sắc mặt. Những người khác cũng vậy. Ái Lệ Ti mở lớn mắt rồi chậm rãi nhắm lại. Không thể trách ai được. Muốn trách thì hãy trách chính bản thân mình không nghe lời gia gia đi chọc vào người mình chưa thể chọc. Hiện tại có chết cũng không đáng tiếc, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến những người trong gia tộc.
Sắc mặt Công Tước La Môn tái nhợt, quỳ xuống kêu lên: “Bệ hạ, xin người khai ân. Thần tình nguyện từ chức Đại Thần Tài Chính. Xin bệ hạ khai ân.” Ái Lệ Ti đứng cuối cùng ngẩng mạnh đầu, vừa kinh ngạc vừa vô cùng đau lòng mà nhìn Công Tước La Môn, nhìn gia gia đã vì mình mà từ bỏ quyền lực.
Hoàng đế mở mắt, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm lão nhân quỳ trên đất. Đáy mắt hắn hiện lên tia tức giận. Chỉ vì chuyện này mà muốn từ chức!
“Được, được lắm! Ngươi dám uy hiếp ta?” Hoàng đế đứng bật dậy, căm tức nhìn lão nhân quỳ trên đất.
“Thần không dám. Thần chỉ nóng lòng muốn bảo vệ cháu mình mà thôi.” Công Tước La Môn nói đầy sợ hãi nhưng không có ý đứng lên. Trong mắt Ái Lệ Ti lóe lên sự hối hận và đau lòng, muốn xông lên nhưng bị biểu ca bên cạnh kéo lại.
“Được lắm. Đã như vậy thì ta thành toàn cho ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là Đại Thần Tài Chính nữa. Ngươi cũng không còn là Công Tước mà giáng xuống làm Nam Tước. Cả đời Ái Lệ Ti không được tiếp nhận bất kỳ tước vị gì. Toàn bộ người có chức vụ của nhà La Môn giáng xuống ba cấp!” xem ra Hoàng đế bệ hạ đã thực sự nổi giận. Lần đầu tiên có đại thần dám uy hiếp hắn như vậy.
Công Tước Cổ Đốn híp mắt không nói tiếng nào. Làm quan đã nhiều năm nên ông hiểu tính tình của Hoàng đế. Không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến uy quyền của Hoàng đế. Chẳng lẽ Công Tước La Môn không hiểu đạo lý này sao?
“Thần lĩnh mệnh. Đa tạ bệ hạ đã tha thứ cho Ái Lệ Ti.” Công Tước La Môn run rẩy đứng lên. Chỉ trong giây lát mà nhìn ông như già thêm mười tuổi.
Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, nhìn Công Tước Cổ Đốn mà nói: “Công Tước Hi Nhĩ, ta xử lý như vậy ngươi có ý kiến gì không?”
“Thần không có bất kỳ ý kiến gì.” Công Tước Cổ Đốn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
“Hừ!” Hoàng đế bệ hạ liếc nhìn Công Tước La Môn đang cúi đầu tạ ơn, hừ lạnh một tiếng. Hắn không quản đến chuyện còn những người khác ở đó mà phất tay áo bỏ đi. Trong tình huống này thì tự nhiên không ai để ý đến thái độ của Hoàng đế nữa.
Trong lòng Công Tước Cổ Đốn vui mừng. Vị trí Đại Thần Tài Chính hiện tại còn trống, phải tranh thủ tiến cử một tâm phúc của mình mới được.
Ông liếc nhìn Ái Lệ Ti với khuôn mặt phức tạp xông lên đỡ Công Tước La Môn rời đi mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trong giây lát ông cảm thấy hâm mộ Ái Lệ Ti. Có một gia gia liều mạng bảo vệ nàng trong hoàn cảnh tranh đấu giành lợi ích của gia tộc thật đáng quý biết bao.
Ái Lệ Ti và biểu ca đỡ Công Tước La Môn chậm rãi rời đi. Lúc Ái Lệ Ti bước ra cửa chính liền quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã hiểu ánh mắt đó.
Đó là một loại thù hận khắc vào xương tủy!
Đó là thù hận không thể đội trời chung!
Canh thứ hai
Chuyện được xử lý như vậy.
Mặc dù trong lòng Công Tước Cổ Đốn rất vui nhưng không hiện lên trên mặt.
“Thánh tử đại nhân, cám ơn người hôm nay đã cứu Khắc Lôi Nhã. Ta xin bày tỏ sự cảm tạ thành khẩn nhất. Đại sư Khắc Lý Phu, hôm nay ngài đã ra mặt vì Khắc Lôi Nhã, ta xin bày tỏ sự cảm tạ tôn kính nhất. Giáo Chủ đại nhân, Thánh nữ đại nhân, đa tạ mọi người đã bảo vệ. Nếu không ghét bỏ, xin mời mọi người dự tiệc cảm tạ của ta.” Công Tước Cổ Đốn nói vô cùng thành khẩn. Ông có tính toán của mình. Hôm nay thật là trong họa có phúc, có cơ hội rất tốt để tạo giao tình với những nhân vật quan trọng này. Đặc biệt là người của thần điện Quang Minh. Cho tới bây giờ thần quyền và vương quyền có quan hệ rất tế nhị. Giữ quan hệ tốt mặt ngoài với bọn họ chỉ có lợi mà không có hại.
“Có gì đâu. Công Tước đại nhân đừng để ý. Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi.” Lãnh Lăng Vân rất ghét những cuộc xã giao kiểu này. Hắn uyển chuyển cự tuyệt lời mời.
Những người khác cũng không đồng ý. Bọn họ đều không thích xã giao như thế.
“Vậy thì mười ngày nữa là sinh nhật của Khắc Lôi Nhã, hy vọng mọi người đến lúc đó có thể vui lòng tham gia.” Công Tước Cổ Đốn không hổ là lão hồ ly, lập tức ném ra một câu như thế.
“A, Khắc Lôi Nhã, sắp đến sinh nhật của con à?” Khắc Lý Phu và Lao Nhĩ híp mắt, đồng thanh hỏi. Vừa dứt lời hai người liền quay đầu nhìn chằm chằm đối phương đầy bất mãn.
Khắc Lôi Nhã mờ mịt. Sinh nhật á? Hình như trong trí nhớ có một ngày như vậy nhưng cho đến bây giờ đều là mẫu thân tổ chức cho nàng. Nhưng ấn tượng về những lần đó cũng không rõ.
“Sinh nhật của đồ đệ ta liên quan gì tới ngươi? Ngươi kích động như vậy là sao?” Khắc Lý Phu nhìn chằm chằm Lao Nhĩ đầy khó chịu.
“Dù sao thì thiếu chút nữa Khắc Lôi Nhã cũng là đồ đệ của ta. Thân là trưởng bối thì tự nhiên ta muốn quan tâm, muốn tốn công chuẩn bị quà thôi.” Mặt Lao Nhĩ không hề thay đổi mà nói dối.
“Ta nhổ vào! Lúc nào thì đồ đệ bảo bối của ta thiếu chút nữa thì thành đồ đệ của ngươi vậy? Ngươi nói rõ cho ta!” Khắc Lý Phu níu lấy Lao Nhĩ không buông.
Sau đó hai người nhốn nháo mà đi ra, không hề quan tâm đến mọi người sau lưng mình.
“Sinh nhật của Khắc Lôi Nhã nhất định ta sẽ tới. Hôm nay xin cáo từ. Ta mới trở lại đế đô, còn phải đến Thần điện xử lý chút chuyện.” Lãnh Lăng Vân khách khí đáp.
“Vậy thì tốt quá. Đến lúc đó xin hoan nghênh Thánh tử đại nhân giá lâm.” Cổ Đốn mỉm cười, mở cờ trong bụng.
Đáy mắt Thánh nữ Liễu Tuyết Tình thoáng qua một tia kinh ngạc. Nàng hoài nghi mình đã nghe nhầm. Lãnh Lăng Vân lại đồng ý đến bữa tiệc nhàm chán đó. Không phải hắn ghét nhất chuyện này sao? Bao nhiêu người nổi tiếng đã từng mời hắn đều bị cự tuyệt đầy quả quyết, sao hôm nay lại đồng ý nhanh như vậy? Chỉ bởi vì Huyên Huyên thích Khắc Lôi Nhã này sao?!
“Thánh nữ đại nhân, không biết lúc đó ngài có rảnh không?” Công Tước Cổ Đốn lên tiếng gọi Liễu Tuyết Tình đang mất hồn.
“Dĩ nhiên, lúc đó ta sẽ đến với Thánh tử.” Liễu Tuyết Tình mỉm cười dịu dàng, phong cách cao nhã làm cho người ta không thể rời mắt.
“Thật quá vinh hạnh.” Công Tước Cổ Đốn híp mắt, tâm tình rất tốt.
Từ đầu đến cuối Khắc Lôi Nhã không hề nói một câu nào. Bởi vì trong lòng nàng không hề thấy thoải mái một chút nào. Đầu tiên là kết cục của gia tộc La Môn, sau đó chính là lời của Công Tước Cổ Đốn. Nàng biết rõ kết cục của gia tộc La Môn không phải bởi vì Hoàng đế bệ hạ bảo vệ nàng quá đáng, mà là vì vị Công Tước La Môn kia tận lực bảo vệ cháu gái của mình. Hắn chọc giận Hoàng đế bệ hạ nên mới có kết cục như vậy. Trong lòng Khắc Lôi Nhã dâng lên một cảm giác phức tạp. Nếu như có một ngày tính mạng của mình đụng chạm tới lợi ích của gia tộc Hi Nhĩ thì Công Tước Cổ Đốn sẽ lựa chọn như thế nào?
Mọi người cùng nhau ra khỏi hoàng cung. Đến khi lên xe ngựa mà ánh mắt của Liễu Tuyết Tình vẫn đặt trên viên thịt lông lá trên tay Khắc Lôi Nhã. Xe chạy, nàng khẽ vén màn cửa lên, chăm chú nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ đó, khẽ cau mày lại, suy nghĩ. Chợt, con ngươi của Liễu Tuyết Tình mở lớn.
Nàng nhớ ra con vật tròn vo đầy lông lá đó chính là thứ lông lá trên lưng con rồng đen đã xuất hiện vào ngày vật được Nữ Thần ban bị trộm!
Liễu Tuyết Tình đè nén kích động đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng, len lén liếc mắt nhìn Lãnh Lăng Vân bên cạnh. Nàng biết nếu nói với Lãnh Lăng Vân thì chỉ càng làm hắn ghét nàng. Chuyện này phải nói với Giáo Hoàng đại nhân, đợi người xác định rồi mới nói cho hắn cũng không muộn. Nếu quả thật có liên quan tới Khắc Lôi Nhã thì chưa chắc đã không phải là chuyện tốt với mình. Thái độ của Lãnh Lăng Vân với nha đầu kia càng ngày càng tốt. Chuyện này thật bất lợi với mình.
Lúc này Khắc Lôi Nhã đang vuốt đầu Phong Báo, nói chuyện với Công Tước Cổ Đốn.
“Khắc Lôi Nhã, về nhà đi con. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nhất định mẫu thân con sẽ về thăm con. Nếu nàng biết quan hệ giữa con và phụ thân gay gắt như vậy sẽ đau lòng.” Công Tước Cổ Đốn nắm được xương sườn mềm của Khắc Lôi Nhã, tấn công từng bước.
Khắc Lôi Nhã không nói gì. Nàng không muốn nhìn thấy Hầu Tước Lạp Cách. Người đó đúng là phụ thân của nàng nhưng chưa hề có ý thức trách nhiệm của người làm phụ thân.
“Nếu mẹ con biết con có nhà mà không chịu về thì sẽ cực kỳ đau lòng. Hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của con rồi. Chẳng lẽ con muốn ở nhà Tạp Mễ Nhĩ để cho khách khứa đến nhìn lão đầu già yếu này sao? Lúc đó mẹ con cũng sẽ về, chẳng lẽ muốn mừng sinh nhật trong nhà Tạp Mễ Nhĩ sao?” Công Tước Cổ Đốn nhẹ nhàng nói. Ông chắc chắn nói như vậy thì Khắc Lôi Nhã sẽ về.
“Dạ, gia gia. Ngày mai tham dự đấu giá xong con sẽ về nhà.” Khắc Lôi Nhã gật đầu thỏa hiệp.
“Được. Ta sẽ sai Ô Mã Lý đưa cho con ít kim phiếu. Con nhìn trúng cái gì cứ việc mua, coi như quà sinh nhật của gia gia cho con.” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười, nói. Ô Mã Lý là người mà Khắc Lôi Nhã vô cùng kính trọng. Nếu hắn ra tay thì Khắc Lôi Nhã sẽ về thôi.
“Dạ. Nhưng tạm thời bạn của con sẽ ở lại nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ. Nếu để cho các nàng gặp mặt phụ thân thì cũng không tốt.” Khắc Lôi Nhã nói.
“Việc này không cần phải lo. Ta đã khiển trách nó rồi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy nữa. Con đưa bạn về đi.” Trong lòng Công Tước Cổ Đốn dĩ nhiên là nghĩ đến nam tử áo đen tóc đen đó.
“Dạ được.” Khắc Lôi Nhã cau mày, miễn cưỡng đồng ý, dắt theo Phong Báo rồi nói: “Vậy con về nhà thầy Tạp Mễ Nhĩ đây. Buổi tối ngày mốt, kết thúc đấu giá xong con sẽ trở về.”
“Ừ.” Công Tước Cổ Đốn cười híp mắt, gật đầu.
Khắc Lôi Nhã cưỡi Phong Báo đi chậm trên đường, trong lòng đầy phức tạp. Nàng nghĩ tới bộ dáng run rẩy của Công Tước La Môn, tới khuôn mặt mỉm cười của Công Tước Cổ Đốn. Nàng không hề bận tâm đến những ánh mắt đang tập trung trên người mình của những người xung quanh. Một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, cưỡi một con Phong Báo đầy uy mãnh thì dĩ nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Chiêm chiếp ~~” Bạch Đế nhẹ nhàng tụt xuống từ trên đầu Khắc Lôi Nhã, đứng trên vai của nàng, nhẹ nhàng liếm cổ nàng.
“Bạch Đế ~~” Khắc Lôi Nhã ôm Bạch Đế xuống, nhìn nó trong lòng bàn tay mình, “Ngươi đang an ủi ta à?”
“Mẹ, viên thịt nhỏ này thật không ổn định. Hắn có lực lượng rất kinh khủng nhưng không thể bộc phát bất cứ lúc nào được. Lúc bình thường chính là tiểu phế vật vô dụng nhưng cũng có lúc thật thông minh. Đã vậy lại còn là chủ nhân của người. Người phải vượt qua nó sớm một chút, sau đó hung hăng đập bẹp nó.” Giọng nói đầy khó chịu của hoa sen vàng vang lên.
“Chiêm chiếp!” Bạch Đế tức giận đùng đùng quơ múa móng vuốt nhỏ của mình. Có thể thấy rất rõ ràng là nó bất mãn với những lời này của hoa sen vàng.
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã gợn lên nụ cười thản nhiên. Cuối cùng thì tâm tình của nàng cũng sáng sủa lên được một chút.
“Tiểu Báo, đi thôi, về nhà.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng vỗ cổ của Phong Báo, ý bảo nó chạy nhanh lên.
“Ta, ta đã xin lỗi rồi.” một giọng nói đáng thương truyền vào tai Khắc Lôi Nhã.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ thanh tú bên đường đang bị hai đại hán một trước một sau vây vào giữa. Đại hán đứng phía trước hung hãn nói: “Chỉ một câu xin lỗi mà xong à? Ta bị ngươi đụng vào nên bị thương rồi này. Hôm nay ta không thể làm việc được, ngươi phải bồi thường cho ta!” Thì ra là phường lưu manh muốn bắt chẹt thiếu nữ này. Khắc Lôi Nhã lười quản chuyện như vậy. Nhưng nàng lại thấy khi Phong Báo nhìn thấy thiếu nữ này thì liền dừng bước.
“Bồi thường? Vậy, vậy bồi thường bao nhiêu?” thiếu nữ thanh tú sợ hãi, nói.
“Một kim tệ!” Đại hán thể hiện công phu sư tử ngoạm. Một kim tệ bằng chi tiêu một tháng của một gia đình bình thường.
“Hả? Nhiều vậy sao? ~~” thiếu nữ thanh tú mặt như đưa đám, “Ta, ta không có nhiều tiền như vậy.”
“Ngươi có bao nhiêu?” đại hán hỏi đầy hung tợn.
“Ta chỉ có chừng này thôi ~~~” thiếu nữ thanh tú cẩn thận từng ly từng tí móc ra một túi tiền giản dị, mở ra.
Đại hán đoạt lấy, đổ toàn bộ tiền trong túi ra. Chỉ có ba kim tệ và một ít tiền đồng.
“Thật là lợi cho ngươi. Nhiêu đây đủ rồi.” đại hán cười lạnh, muốn cầm lấy hết số tiền. Thiếu nữ thanh tú sợ hãi nhìn: “Nhưng, nhưng đó là toàn bộ tiền của ta. Nếu đưa hết cho ngươi thì tiền đâu ta ăn cơm?”
“Ta không quản nhiều chuyện như vậy…” đại hán ném cái túi lại, xoay người rời đi. Đại hán còn lại cũng cười ha ha, theo sau.
Nhưng khi vừa xoay người thì liền đối mặt với một con báo đen khổng lồ. Hai đại hán cả kinh, lui lại.
“Nhặt túi tiền lên. Trả lại tiền cho nàng.” Thiếu nữ ngồi trên lưng con báo đen lạnh lùng nói. Trong giọng nói không mang theo chút độ ấm nào.
Hai đại hán nuốt nước miếng một cái. Chúng vô cùng rõ ràng thiếu nữ lạnh lẽo trước mắt không phải người đơn giản. Có thể cưỡi trên ma thú uy mãnh như vậy mà là người đơn giản sao?
“Ngươi không cần tai à?” Khắc Lôi Nhã híp mắt, bắn ra tia sáng đầy nguy hiểm.
“A, xin lỗi, thật xin lỗi.” Một đại hán chợt tỉnh ngộ, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt túi tiền mới vứt xuống lên. Sau đó hắn cất toàn bộ tiền vừa đoạt được vào, đưa tới trước mặt Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Hai đại hán lập tức chạy nhanh hơn thỏ.
“Túi tiền của ngươi.” Khắc Lôi Nhã đưa tiền cho thiếu nữ thanh tú còn đang ngẩn người.
“Cám ơn ~~ thật cám ơn. Đây là di vật mẹ để lại cho ta.” Thiếu nữ thanh tú cất túi tiền thật kỹ, liên tục cảm tạ.
“Ngươi rất nghèo?” Khắc Lôi Nhã quan sát thiếu nữ mặc quần áo giản dị trước mắt. Ánh mắt nàng ta rất thành thật chất phác.
“Ừ, nhà ta rất nghèo. Ta ở với mẹ trong núi. Sau khi mẹ qua đời thì ta đến đây, muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút. Thật vất vả mới tới được đây…” lúc thiếu nữ thanh tú nói về hoàn cảnh của mình thì không hề có chút xấu hổ nào.
Khóe miệng Khắc Lôi Nhã lộ ra nụ cười không dễ phát giác. Nàng mở miệng, nói từng chữ thật rõ ràng: “Làm việc cho ta. Một năm ngươi sẽ được một trăm kim tệ. Bao ăn, bao ở, bao mặc. Được ở chỗ tốt, ăn ngon, mặc quần áo mới.”
“Thật sao?” thiếu nữ thanh tú nói đầy vui vẻ, “Có chuyện tốt như vậy sao?”
“Thật. Ký trước hợp đồng năm năm với ta. Sau đó nếu ngươi thấy được thì chúng ta sẽ ký tiếp. Nếu làm tốt ta sẽ tăng tiền công cho ngươi.” Khắc Lôi Nhã cười tươi như hoa, cực kỳ hòa nhã dễ gần.
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Tỷ tỷ thật tốt!” thiếu nữ thanh tú mừng rỡ.
Khắc Lôi Nhã chỉ cười không nói gì. Ánh mắt nàng rơi vào cung tên trên lưng thiếu nữ. Nơi kéo mũi tên bóng loáng, chứng tỏ đã trải qua rất nhiều lần kéo cung. Mũi tên bình thường đã sớm gãy. Bộ cung tên này tuyệt đối không tầm thường như vẻ ngoài. Tay của thiếu nữ thanh tú cũng không hợp với vẻ ngoài của nàng. Ngón tay nàng đầy nốt chai. Chứng tỏ nàng là một cung thủ rất lợi hại và còn có thể làm nhiều việc một lúc!
Một trăm kim tệ hôm nay thật có lời!