Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 62




Thân thể khổng lồ của Hắc Long Bản hoàn toàn che mất cửa chính của thần điện Quang Minh. Một cỗ Long uy không thể diễn tả bằng lời lan tràn, lập tức kinh động người của thần điện Quang Minh.

Giáo Hoàng mở mắt, mặc quần áo qua loa rồi chạy vội ra ngoài. Uy áp này hắn biết rất rõ. Đó là Long uy. Tại sao rồng lại xuất hiện ở đây? Loại sinh vật mạnh mẽ, kiêu căng này sao lại xuất hiện ở cửa thần điện? Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong lòng hắn.

Thần điện Quang Minh trở nên ồn ào. Một con rồng lớn màu đen ngồi trước cửa thần điện. Tất cả mọi người mặc quần áo tử tế, vội vội vàng vàng chạy tới cửa thần điện, nhìn con rồng lớn đầy đề phòng. Họ đang suy đoán rốt cuộc con rồng này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn công kích thần điện?

Bọn họ rất rõ ràng là chỉ cần một hơi thở của con rồng lớn này là cửa chính của thần điện Quang Minh sẽ bị phá hủy. Hắn mà thi triển vài ma pháp thì dù có là người mạnh nhất ngăn chặn cũng khó mà chịu nổi. Mọi người biết đánh nhau với rồng không phải là hành động sáng suốt. Nếu có dũng sĩ diệt rồng thì đó chỉ là chuyện lừa gạt trẻ con. Nhưng rồng không thể tùy ý xâm nhập vào đế đô. Sao lại có một con rồng xuất hiện ở đây?

Khi Giáo Hoàng ra đến cửa thì ở đó đã có rất nhiều người tụ tập. Họ thấy Giáo Hoàng tới thì nhường cho hắn một con đường. Không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giáo Hoàng cau mày, lo sợ nhìn con rồng lớn ngồi chồm hổm ở cửa đầy nặng nề. Là rồng ba đầu có ba loại thuộc tính ma pháp! Nếu như chiến đấu với con rồng này thì có thắng cũng không có lợi. Bởi vì đây là đế đô! Đây lại là cửa của thần điện Quang Minh! Nếu đánh nhau sẽ phá hủy tất cả nơi này! Ai cũng không chịu nổi trách nhiệm lớn này, bao gồm cả Giáo Hoàng hắn!

Điều khiến cho Giáo Hoàng luống cuống tay chân chính là con rồng này ngồi ngay ngắn ở đó nhưng không có bất kỳ ý tứ muốn chiến đấu. Hắn cứ cao cao tại thượng mà đưa mắt nhìn mọi người. Chỉ trợn to hai mắt mà không lên tiếng. Không ai phát hiện được trên lưng Hắc Long Bản có một con vật lông lá nho nhỏ tồn tại. Đó là Bạch Đế. Khắc Lôi Nhã sợ nó ngồi chồm hổm trên đầu mình sẽ bị người khác phát hiện ra hơi thở của nó. Vậy nên nàng đưa nó cho Hắc Long Bản.

Một con rồng ngồi nhìn mọi người, mắt to trừng một đám đôi mắt ti hí.

Không khí thật quỷ dị. Gió thổi vù vù thật lạnh lẽo.

Yên lặng giống như đã chết.

“Khách tôn quý của Long tộc, xin hỏi đêm đã khuya mà ngài còn tới chơi thế này, không biết có chuyện gì ạ?” Rốt cuộc, Giáo Hoàng đại nhân tôn quý gặp nguy không loạn lại thử mở miệng nói chuyện.

Mọi người tụ tập càng lúc càng đông sau lưng Giáo Hoàng. Họ đều cảm nhận được uy áp kinh khủng nên đến đây. Không ít người chỉ mặc mỗi một cái áo khoác. Trong lòng họ đều lo lắng và nghi ngờ. Tự nhiên có một con rồng lớn lại nửa đêm hiện thân ở đây. Không biết là có chuyện gì không.

“Hừ.” Ba lỗ mũi của Hắc Long Bản phun ra khí lạnh. Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn Giáo Hoàng.

Mọi người ngừng thở, đề phòng. Muốn chiến đấu à?

“Ta chỉ đi ngang qua, thuận tiện dừng lại nghỉ ngơi ở nơi này một chút.” Hắc Long Bản trịnh trọng lên tiếng, “Nơi này khá rộng rãi.”

Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hoài nghi trong mắt đối phương. Bọn họ có bị mộng du tập thể không vậy? Giáo Hoàng cũng co quắp.

Đi ngang qua? Nghỉ ngơi ở đây?

Có chuyện như thế sao?

“Khách tôn quý của Long tộc, nói như vậy là ngài chỉ vô tình mà khơi lên sự rắc rối này sao?” Giáo Hoàng hỏi đầy cẩn thận, khách khí.

“Rắc rối?” giọng Hắc Long Bản chứa đầy sự kinh ngạc. Sau đó làm như vô cùng đau đớn mà hô lên, “Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Long thần đã có thỏa thuận với Nữ Thần Quang Minh là Long tộc chúng ta không thể tùy tiện tập kích nhân loại ở đế đô. Sao ta có thể làm chuyện khiến Long tộc hổ thẹn được?” Hắc Long Bản nói đầy nghiêm chỉnh.

Hắc Long Bản máy móc làm theo những gì Khắc Lôi Nhã dặn dò, bắt đầu trì hoãn thời gian.

Mọi người đều lộ ra vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ con rồng đen có thực lực không tầm thường này chỉ đi ngang qua sao? Có chuyện vừa khéo như vậy sao?

Vẻ mặt Giáo Hoàng cũng đầy nghi ngờ. Nhưng chỉ cần đối phương không tới gây rắc rối là được rồi.

Lúc này, Khắc Lôi Nhã đang len lén đi vào thần điện từ một phía khác. Quả nhiên đúng như nàng dự liệu. Người của thần điện đã bị Hắc Long Bản lôi kéo qua bên đó. Rồng là loại sinh vật kiêu căng, luôn luôn không xuất hiện cùng lúc với con người. Chúng tượng trưng cho sức mạnh và sự sợ hãi trong lòng mọi người. Nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở cửa thần điện Quang Minh thì có thể không kinh ngạc sao? Phản ứng đầu tiên của họ là bị kẻ địch mạnh đột kích nên đi ứng chiến. Sự canh gác cũng lơi lỏng rất nhiều.

Khắc Lôi Nhã rơi xuống đất, không hề phát ra tiếng động nào. Nàng giấu kín hơi thở của mình, bí mật đi theo hành lang bạch ngọc. Chủ điện ở phía sau. Nơi cung phụng bảo vật kia đang ở trong đó.

Dọc theo đường đi quả thật không thấy một ai. Thần điện Quang Minh luôn luôn kiêu căng. Trong mắt bọn họ không có bất kỳ người nào hay thế lực nào có thể chống lại bọn họ. Ai mà nghĩ ra được có người cố ý bày mưu cho con rồng lớn thu hút sự chú ý của họ? Cũng chẳng có ai ngờ được rằng có người dám can đảm chạy vào ăn trộm đồ của thần điện.

Khắc Lôi Nhã thoải mái bước giống như quỷ mị, không ai có thể phát hiện.

Trước mặt chính là chủ điện. Khắc Lôi Nhã phủ áo choàng ẩn thân Khắc Lý Phu đưa lên. Thân hình của nàng biến mất ngay lập tức.

Trong chủ điện đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ. Nơi này vĩnh viễn đều có ánh sáng. Một ngọn đèn ma pháp khổng lồ treo trên trần nhà.Vách tường xung quanh cũng có rất nhiều đèn ma pháp nhỏ. Trên bậc cao nhất của chủ điện là tượng Nữ Thần. Bức tượng được điêu khắc rất sống động, thật thiêng liêng và đầy trang trọng nghiêm túc, không thể xâm phạm.

Một vật xinh đẹp, giống như vỏ sò được đặt trước mặt tượng thần, trong bọc ma pháp. Chắc hẳn đó là vật có thể giúp Ngõa Nhĩ Đa sống lại bằng thân thể của mình.

Khắc Lôi Nhã híp mắt quan sát kỹ một chút rồi bước tới để cảm nhận kết giới ma pháp. Quả nhiên đúng như lời Ngõa Nhĩ Đa, kết giới rất yếu. Việc cần làm bây giờ là phá kết giới mà không kinh động đến ai, mang bảo vật ra.

Khắc Lôi Nhã tập trung suy nghĩ đọc bước sóng của kết giới. Đúng lúc đó đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói thanh thúy quen thuộc: “Tình tỷ tỷ, nhanh lên.”

“Huyên Huyên, chậm thôi. Muội đừng chạy như vậy. Cẩn thận thân thể của muội đấy. Nếu ca ca muội mà biết tỷ cho phép muội nửa đêm chạy đến đây nhìn rồng thì tỷ sẽ bị trách đấy.” Giọng nói của Liễu Tuyết Tình truyền đến. Trong đó mang theo chút trách cứ và cưng chiều.

“Sẽ không đâu ạ. Muội sẽ nói với ca ca. Ca ca không trách tỷ đâu.” Lãnh Huyên Huyên cười hì hì, nói, “Muội nhớ ca ca quá. Tình tỷ tỷ có nhớ ca ca muội không?”

“Đứa nhỏ này, muội nói gì vậy?” Mặc dù Liễu Tuyết Tình nói như thế nhưng trong giọng nói lại đầy thẹn thùng và vui mừng.

“Tình tỷ tỷ ~~~” tiếng của Lãnh Huyên Huyên càng ngày càng gần.

Khắc Lôi Nhã dừng động tác lại, giấu kín hơi thở của mình, chờ bọn họ đi qua mới hành động.

Liễu Tuyết Tình cầm tay Lãnh Huyên Huyên đi qua chủ điện. Chợt nàng dừng lại, khẽ cau mày, quay đầu nhìn bảo vật được cung phụng dưới tượng thần. Nàng thấy hình như có cái gì đó bất thường xuất hiện ở đây.

Khắc Lôi Nhã căng thẳng. Không thể nào! Chẳng lẽ trình độ của Thánh nữ này cao như vậy sao? Có thể cảm nhận được mình đang ẩn thân sao? Áo choàng ẩn thân này có thời hạn. Nếu Thánh nữ không đi thì sẽ gặp rắc rối. Khắc Lôi Nhã không dám cử động. Nếu Thánh nữ đã phát hiện có gì đó không bình thường mà nàng còn động thì sẽ bị phát hiện ngay. Có thể trở thành Thánh nữ quả nhiên không phải đơn giản. Thánh nữ này không phải đèn đã cạn dầu. Khắc Lôi Nhã lo lắng. Nếu nàng không đi thì phải làm thế nào đây?

“Tình tỷ tỷ, nhanh đi. Nếu đến chậm chúng ta sẽ không được nhìn thấy rồng.” Lãnh Huyên Huyên kéo vạt áo Liễu Tuyết Tình, bày ra vẻ đáng thương, nói: “Nhanh lên đi tỷ tỷ. Nếu lần này không thấy thì có lẽ cả đời Huyên Huyên sẽ không được thấy nữa.”

“Huyên Huyên ~~~” vừa nghe những lời này, sắc mặt Liễu Tuyết Tình hơi đổi, nhíu mày lại rồi giãn ra. Sau đó nàng thay bằng vẻ mặt có chút thương tiếc. Lãnh Huyên Huyên yếu ớt nhiều bệnh, vẫn phải dựa vào dược vật của thần điện mới có thể suy trì tính mạng. Nếu như có gì sơ xuất thì có lẽ cũng không thể sống lâu được.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi mau đi.” Lãnh Huyên Huyên vội vàng kéo vạt áo của Liễu Tuyết Tình.

“Được được. Huyên Huyên ngoan. Tỷ sẽ dẫn muội đi. Nhưng khi ca ca muội trở về thì đừng nói với huynh ấy là nửa đêm tỷ dẫn muội ra khỏi điện đấy.” Liễu Tuyết Tình cúi người xuống, ôm Lãnh Huyên Huyên rồi vội vàng đi ra.

Khắc Lôi Nhã nhìn hai người đã đi xa, thở phào trong lòng một cái. Cuối cùng cũng đi rồi. Áo choàng ẩn thân có hạn. Lần này dùng hết thì phải rót thêm ma lực rất mạnh vào mới có thể dùng tiếp.

Đang lúc Khắc Lôi Nhã yên lòng thì nàng lại nhìn thấy Lãnh Huyên Huyên nằm trên vai Liễu Tuyết Tình cười với nàng một cái.

Con ngươi Khắc Lôi Nhã mở lớn.

Tiểu nha đầu này nhìn thấy mình rồi! Khắc Lôi Nhã kinh hãi. Vậy là lúc nãy không phải Lãnh Huyên Huyên vội đi xem rồng mà là muốn kéo Liễu Tuyết Tình đi nhanh! Muội ấy muốn bảo vệ mình? Tại sao muội ấy lại tốt với mình như vậy?

Nghĩ tới đây, Khắc Lôi Nhã tủm tỉm cười với Lãnh Huyên Huyên, gật đầu một cái.

Lãnh Huyên Huyên nghịch ngợm trợn to mắt, rúc vào trong ngực Liễu Tuyết Tình. Họ đi xa dần.

Khắc Lôi Nhã quay đầu đọc bước sóng của kết giới. Sau đó nàng đi qua kết giới, lấy bảo vật ra rồi nhanh chóng trở về theo đường cũ. Vừa lúc nàng nhảy ra qua tường thần điện thì áo choàng ẩn thân cũng hết hiệu lực. Thân hình nàng nhanh chóng hiện ra.

Khắc Lôi Nhã thu áo choàng lại, hòa mình vào màn đêm.

Lúc Khắc Lôi Nhã trở lại con hẻm đã hẹn với Hắc Long Bản thì trong không khí có một tia khác thường. Khắc Lôi Nhã căng thẳng, nhanh chóng tránh sang một bên. Ngay sau đó một thanh chủy thủ sáng loáng lướt qua tóc nàng, vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống.

“Ngươi có lá gan không nhỏ nhỉ. Dám nhân lúc đêm tối mà lẩn vào ăn trộm trong thần điện Quang Minh!” một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Khắc Lôi Nhã.

Canh thứ hai

Khắc Lôi Nhã xoay người, đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng.

Quần áo màu đen, có tài nghệ rất quỷ dị, giọng nói rất quen thuộc.

Giọng nói này khiến Khắc Lôi Nhã ngạc nhiên. Đây chính là nữ sát thủ có thể ám sát mình nhưng lại không ra tay hôm đó. Khắc Lôi Nhã im lặng nhìn cô gái trước mắt. Cô gái này vừa lia chủy thủ tới nhưng không mang theo sát khí. Không biết vì sao mà Khắc Lôi Nhã lại không hề ghét cô gái này.

“Trễ như thế mà ngươi không ngủ lại đến thần điện Quang Minh trộm cái gì vậy?” Cô gái hừ lạnh, nói.

“Ngươi nói sai rồi. Ta không trộm mà là mượn.” Khắc Lôi Nhã lắc đầu, đính chính.

“A, ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi. Rõ ràng là ăn trộm lại nói là mượn.” Nữ sát thủ thu hồi chủy thủ, lạnh nhạt nói với Khắc Lôi Nhã. Trong giọng nàng có vị chua.

“Vậy trễ như thế này mà các hạ không ngủ được lại chạy đến đây, không phải chỉ vì muốn nói chuyện phiếm với ta chứ?” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên nụ cười thản nhiên. Nữ tử này bản lĩnh không phải cường hãn bình thường. Hơn nữa lần trước Ngõa Nhĩ Đa cũng đã nói trên người nàng có một tia hơi thở hắc ám nhàn nhạt. Rốt cuộc nàng là ai? Tại sao mình lại có cảm giác nàng biết mình nhỉ?

“Xú nha đầu, ngươi dám lắm lời với ta?” nữ sát thủ cau mày.

“Không dám.” Khắc Lôi Nhã thấy nữ sát thủ có giọng điệu kỳ quái. Tuổi nàng chắc cũng không lớn nhưng lại có giọng của trưởng bối. Thật sự rất kỳ quái.

“Mau gọi con rồng ngu ngốc của ngươi đi thôi.” Nữ sát thủ nói xong liền biến mất.

Khắc Lôi Nhã cau mày. Thật khó hiểu. Nàng có cảm giác như nữ sát thủ này chỉ đi qua, thuận tiện nói chuyện phiếm với nàng. Cảm giác này thật giống như hai người quen nhau, ăn cơm xong rồi đi tản bộ, gặp được nhau rồi tán dóc một hồi. Khắc Lôi Nhã đổ mồ hôi. Sao mình lại có thể ví dụ như vậy nhỉ?

Vật đã tới tay rồi, cũng nên gọi Hắc Long Bản đi thôi. Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, dùng khế ước với Bạch Đế để liên lạc với nó, truyền đạt ý tứ của mình.

“Chiêm chiếp!” Bạch Đế mở mắt, dùng sức cào hai móng trước lên lưng Hắc Long Bản, ý bảo hắn có thể đi rồi.

“Ta chỉ đi ngang qua nhưng lại rơi xuống đây nên thuận tiện thăm nơi này một chút. Tín đồ của Nữ Thần Quang Minh rất trung thành, tự nhiên thái độ của Long tộc chúng ta cũng rất thân thiện….” Hắc Long Bản vẫn say sưa nói ngon lành, nước miếng văng đầy khiến những người phía dưới khổ không thể tả.

Một đám người chỉ mặc tạm cái áo khoác, ngừng suy nghĩ, kinh ngạc mà nhìn con rồng lớn ngồi chồm hổm ở đó, nghe hắn nói.

“Được rồi. Ta cũng nghỉ ngơi đủ rồi, tạm biệt các tín đồ trung thành của Nữ Thần.” Hắc Long Bản cảm nhận được Bạch Đế đang gãi a gãi. Hắn hiểu Khắc Lôi Nhã bên kia đã làm xong mọi việc. Hắn cười ha hả chào tạm biệt với mọi người rồi vỗ cánh bay lên trời, biến mất trong màn đên.

Đến khi bóng lưng của Hắc Long Bản biến mất, tất cả mọi người vẫn chưa hồi phục tinh thần. Thật giống như một giấc mơ tập thể vậy. Nhưng đây là thật, tuyệt đối là thật.

Giáo Hoàng cau mày nhìn bầu trời đêm, cảm giác có chút gì đó bất thường. Nhưng lại nói không được là bất thường ở đâu.

Ánh mắt Liễu Tuyết Tình không rời khỏi Hắc Long Bản. Lúc hắn bay đi nàng nhìn thấy trên lưng hắn có một vật nhỏ đầy lông lá nhưng nhìn không rõ lắm.

“Tình tỷ tỷ, rồng bay mất rồi.” Lãnh Huyên Huyên ôm cổ Liễu Tuyết Tình, nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói.

“Ừ, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.” Liễu Tuyết Tình ôm Lãnh Huyên Huyên, mỉm cười.

“Ừ.” Lãnh Huyên Huyên thu hồi ánh mắt. Trong đáy mắt có chứa tia cười không ai phát giác được.

Mọi người từ từ tản đi. Khi Giáo Hoàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị về phòng ngủ lại thì có người hốt hoảng chạy tới báo.

“Không xong rồi, Giáo Hoàng đại nhân, vật Nữ Thần ban đã biến mất!” sắc mặt người tới tái nhợt, hốt hoảng bẩm báo.

“Cái gì?!” sắc mặt của Giáo Hoàng thay đổi. Vật Nữ Thần ban không thấy?!

Vừa nghe, sắc mặt Liễu Tuyết Tình cũng thay đổi. Lúc này nàng mới nhớ ra lúc đi ngang qua chủ điện có cảm thấy điều gì đó bât thường. Thật không ngờ đã xảy ra chuyện!

Có người dám ăn trộm vật Nữ Thần ban ngay trước mắt bọn họ!!!

Sửng sốt, tức giận, vội vã – tất cả những cảm xúc này khiến Giáo Hoàng thiếu chút nữa thì mất đi lý trí.

“Lập tức điều tra! Cần phải tìm vật Nữ Thần ban về!” mặt Giáo Hoàng xanh mét. Có người dám can đảm che trời như vậy! Tất cả đều là do bọn họ bị con rồng lớn đột nhiên xuất hiện kia lôi kéo sự chú ý, nên mới có cơ hội cho người khác lợi dụng. Đúng rồi! Rồng! Giáo Hoàng hiểu ra. Sao lại có rồng vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây, nói nhảm một lúc?!

Chẳng lẽ? Nghĩ tới đây, lòng Giáo Hoàng trầm xuống. Chẳng lẽ con rồng kia là do người lấy trộm vật Nữ Thần ban gọi tới hay sao? Có thể sai một con rồng làm việc này thì thực lực của đối phương….

Càng nghĩ, Giáo Hoàng càng lo lắng. Vật Nữ Thần ban không phải chỉ để trưng bày mà là một món đồ có thể tiêu hao. Nếu người trộm bảo vật có thực lực như thế thì chỉ sợ vật này sẽ không thể tìm về. Mà nếu có tìm được người trộm bảo vật thì năng lượng của nó cũng đã bị dùng hết.

Nghĩ đến đây Giáo Hoàng liền suy sụp. Hắn tự hỏi là ai mà có năng lực có thể sai khiến một con rồng? Đế đô xuất hiện người mạnh như vậy từ khi nào? Nhưng chưa từng nghe qua có người như thế đến đây.

Sắc mặt Giáo Hoàng từ xanh chuyển sang đen, từ đen lại chuyển sang xanh khiến không ai dám lại gần. Giáo Hoàng vừa về phòng vừa suy nghĩ xem chuyện này là do ai gây nên.

Khắc Lôi Nhã và Hắc Long Bản đã biến về hình người lẻn về nhà Tạp Mễ Nhĩ. Hắc Long Bản thỏa mãn đi ngủ. Cảm giác tối nay thật tốt. Vừa nghĩ đến vẻ mặt phong phú của nhiều người như vậy nhìn hắn diễn xuất, bị hắn gây đau khổ, trong lòng rất vui thích.

Khắc Lôi Nhã lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại. Đèn tự nhiên sáng lên.

Tạp Mễ Nhĩ ngồi giữa phòng, mặt trầm như nước.

“A, thầy, sao thầy có thể vụng trộm ẩn nấp trong phòng ngủ của thiếu nữ chưa trưởng thành như vậy?” Khắc Lôi Nhã làm bộ chững chạc đàng hoàng khiển trách.

“Nửa đêm đi trộm đồ của thần điện Quang Minh là việc một thiếu nữ nên làm hay sao?” mặt Tạp Mễ Nhĩ âm trầm nhưng giọng nói vẫn cực kỳ dịu dàng.

Khắc Lôi Nhã muốn sụp đổ: “Này, thầy, ngươi có thể phối hợp sắc mặt với giọng của mình không?”

“Được.” Trên mặt Tạp Mễ Nhĩ lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, giọng nói cực kỳ dịu dàng, đứng dậy, từ từ đi tới: “Trộm được vật tốt gì? Đưa ta xem!”

“Ngươi muốn đen ăn đen?” Khắc Lôi Nhã nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy cảnh giác.

Ngay sau đó Khắc Lôi Nhã liền bị cốc một cái. Giọng nói dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ mang theo chút tức giận: “Ngươi đọc nhiều sách loạn thất bát tao lắm thì phải?”

“Ai ôi, ngươi đánh ta?” Khắc Lôi Nhã che đầu, ai oán nhìn Bạch Đế mới trượt xuống trên bả vai nàng tránh nạn. Thật không có lương tâm! Tốc độ của Tạp Mễ Nhĩ quá nhanh khiến Khắc Lôi Nhã không kịp né tránh. Thời khắc có thể lật ngược tình thế sẽ nhanh đến thôi.

“Ta đánh ngươi thì sao? Nhanh lấy đồ ra đây cho ta nhìn một cái!” Tạp Mễ Nhĩ nói đầy dịu dàng nhưng lại chứa nguy hiểm.

Khắc Lôi Nhã bĩu môi: “Ngươi xác định không muốn đen ăn đen?”

Tạp Mễ Nhĩ giơ tay lên, Khắc Lôi Nhã lập tức ôm đầu tránh sang một bên.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Khắc Lôi Nhã mới chậm rãi móc một vật ra.

“Vật được Nữ Thần ban? Ngươi lấy cái này làm gì?” Tạp Mễ Nhĩ liếc mặt một cái liền nhận ra vật này nhưng không kinh ngạc cho lắm.

“Có chỗ cần dùng.” Khắc Lôi Nhã liếc Tạp Mễ Nhĩ một cái. Đồ khốn kiếp ỷ lớn hiếp nhỏ, dựa vào tốc độ nhanh hơn mình mà có thể muốn làm gì thì làm.

“Thôi. Ta còn tưởng là vật gì. Ngủ đi.” Tạp Mễ Nhĩ hừ lạnh một tiếng, rời đi.

Khắc Lôi Nhã nhìn cửa đầy nghi ngờ. Sao người này lại có phản ứng như vậy? Thật là kỳ quái.

Chỉ là, dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ có thể giúp Ngõa Nhĩ Đa có thân thể rồi. Đây là việc đáng để vui mừng.

Khắc Lôi Nhã đóng kỹ cửa rồi ngồi lên giường, móc ra ma linh thạch chà xát thật tà ác.

“Đừng, đừng chà nữa!” khi Ngõa Nhĩ Đa tỉnh lại liền nói ra câu này đầu tiên. Trong lòng hắn rất căm hận Khắc Lôi Nhã. Tiểu ác ma bấm lần này thật tàn nhẫn. Nhưng không chà xát như lời hắn thì không biết đời nào hắn mới tỉnh!

“Cái này dùng như thế nào?” Khắc Lôi Nhã ngừng chà đạp Ngõa Nhĩ Đa, chỉ vỏ ốc để bên cạnh, hỏi Ngõa Nhĩ Đa.

Ngõa Nhĩ Đa há to miệng đầy ngu ngốc.

“Nói!” Khắc Lôi Nhã không khách khí dùng móng tay nhẹ nhàng chọc chọc ma linh thạch khiến Ngõa Nhĩ Đa phục hồi tinh thần.

“Khắc Lôi Nhã! Ngươi lấy được rồi? Ngươi thật sự lấy được rồi?!” Ngõa Nhĩ Đa kích động, không thể tin được.

“Ta đang hỏi ngươi dùng nó như thế nào!” Khắc Lôi Nhã âm u hỏi.

“A, mở vỏ ốc ra rồi lấy vật bên trong mài thành bụi phấn, rắc lên Linh Hồn Thể của ta. Nhưng nhất định ngươi phải bày một kết giới ma pháp, không cho ánh sáng lộ ra, không để người ta phát hiện ra. Ta sẽ có lại thân thể. Thật là vui!” Ngõa Nhĩ Đa lập tức ngoan ngoãn trả lời một hơi, không dừng lại. Cả câu nói sau cùng cũng nói luôn một lần.

Khắc Lôi Nhã không nói nhảm nữa, lập tức bày bọc ma pháp. Sau đó nàng mở vỏ ốc, lấy ra một vật tròn nhỏ bóng loáng. Nàng đứng trên giường, bóp vụn vật đó thành bột rồi rắc lên trên Linh Hồn Thể của Ngõa Nhĩ Đa.

“Chờ một chút đã!” sắc mặt Ngõa Nhĩ Đa đại biến, kêu lên.

Nhưng đã chậm. Bột đã được rắc lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.