Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 56




Lên cấp? Như thế này gọi là lên cấp à?

Khắc Lôi Nhã nghi ngờ nhìn tay mình. Nàng có cảm giác rất khác lạ giống như trong cơ thể có một lực lượng khổng lồ đang chuyển động. Đột nhiên lên cấp như vậy? Có liên hệ với Liên Hoa Bảo Giám sao?

“Khắc Lôi Nhã, sao vừa nãy lại có hoa? Tại sao lại có sấm sét giáng xuống?” Hắc Long Bản nghi ngờ, muốn hỏi đến cùng.

“Đó là…” Khắc Lôi Nhã đắn đo tìm từ ngữ thích hợp để trả lời.

“Khắc Lôi Nhã!” từ xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ. Là giọng nói của Phong Dật Hiên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Phong Dật Hiên đang chạy như điên tới.

“Những điều mọi người vừa thấy là ta học được từ quyển sách lấy được từ chỗ Hạ Thiên.” Khắc Lôi Nhã trả lời ngắn gọn. Nàng cũng không muốn giấu giếm mọi chuyện.

Học được từ quyển sách nào vậy? Tẫn Diêm nghi ngờ. Chữ trên quyển sách đó không phải là chữ viết của đại lục này. Tại sao Khắc Lôi Nhã lại hiểu? Mặt Hắc Long Bản cũng tràn đầy nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã thoáng chút đăm chiêu.

“Khắc Lôi Nhã, ngươi không sao chứ?” Phong Dật Hiên chạy tới như điên, nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, xem xét trên dưới cẩn thận một lượt, thấy nàng không bị thương ở đâu mới yên tâm.

“Con rồng kia đâu rồi? Sao vừa nãy lại có tia chớp vậy?” Phong Dật Hiên cau mày quan sát xung quanh. Mọi thứ xung quanh đều lộn xộn. Ở trên đất có một cái hố to, rất nhiều cây cối gãy lìa và đá bị vỡ vụn.

“Chạy.” Khắc Lôi Nhã rút tay về, trả lời hờ hững.

“Chạy?” Phong Dật Hiên há to miệng. Rồng là động vật cao ngạo, sao lại có thể bỏ chạy?”

“Hắn có chuyện nên đột nhiên bỏ chạy. Hình như có ai đó gọi hắn.” vẻ mặt Khắc Lôi Nhã thành thật, nói.

“Hả?” Phong Dật Hiên gãi gãi đầu. Gáy hắn lại truyền đến một đợt đau nhói. Lúc này mới nhảy lên, “Đồ tiện nhân Thủy Văn Mặc kia, ngươi lại dám đánh lén ta. Ta không đánh bộ mặt hắn nở hoa, hắn cũng không biết…”

“Ngươi không thể chết ở đây. Cho hắn dẫn ngươi đi là ý của ta.” Khắc Lôi Nhã ngăn lại động tác của Phong Dật Hiên.

Phong Dật Hiên dừng lại, đưa lưng về phía Khắc Lôi Nhã, trầm mặc. Không ai nhìn thấy sắc mặt hắn đã tái xanh.

Thủy Văn Mặc và Hạ Thiên cũng đi tới sau khi đã xác định an toàn.

Lúc Thủy Văn Mặc tới gần mọi người mới thấy được một con mắt của hắn giống như gấu mèo. Hiển nhiên đây là tác phẩm của Phong Dật Hiên rồi.

“Con rồng kia đâu?” Hạ Thiên nghi ngờ hỏi.

“Long mạch có chuyện, hắn bị gọi trở về.” Hắc Long Bản nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.

“Oa! Vận khí của chúng ta thật tốt.” Hạ Thiên nhảy lên.

Lời của Hắc Long Bản có thể tin tưởng được.

Nhưng bây giờ đã kết thù với con rồng lớn màu vàng đó, muốn đi qua Long mạch thì đã khó càng thêm khó. Trên căn bản là không thể được vì đắc tội với vua của rồng thì đồng nghĩa đắc tội với toàn bộ Long tộc. Nếu bị phát hiện đi qua Long mạch, chỉ cần một hơi thở của rồng liền trực tiếp biến bọn họ thành cát bụi.

Đây là vận xấu hay tốt?

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã. Động tĩnh lớn như vậy sẽ kinh động tới người khác.” Khắc Lý Phu nhìn xung quanh bừa bãi một chút, nói.

“Ừ, thu dọn đồ đạc rời khỏi đây thôi.” Khắc Lôi Nhã quay đầu tìm kiếm gì đó.

“Tiểu thư tìm gì vậy?” Tẫn Diêm hỏi.

“A, ở đây. Tiểu Phong, ngươi lại đây.” Khắc Lôi Nhã vui mừng ngoắc.

Phong Dật Hiên quay đầu lại đầy mê muội. Khắc Lôi Nhã đang gọi hắn à? Thật không có khả năng.

Phong Báo vẫn núp ở một góc nhỏ liền đứng lên, run lẩy bẩy đi tới. Nó không dám chạy nên đã chứng kiến tất cả. Ấn tượng vô cùng đáng sợ về Khắc Lôi Nhã đã in sâu trong lòng nó.

“Tiểu Phong?” Phong Dật Hiên co quắp khóe miệng, chỉ vào Phong Báo đang từ từ đi tới, cực kỳ rối rắm mà hỏi, “Nó là Tiểu Phong?”

“Ngươi có ý kiến gì sao?” Khắc Lôi Nhã vuốt bộ lông mềm mại của Phong Báo đầy thỏa mãn.

“Ngươi vuốt lông nó mà lại gọi tên của ta, ta sẽ hiểu lầm.” Phong Dật Hiên cười hắc hắc.

Sắc mặt Khắc Lôi Nhã tối sầm lại, vừa vuốt Phong Báo vừa nói: “Sau này tên ngươi chính là tiểu báo. Hiểu chưa?”

Phong Báo nhìn vẻ mặt đầy uy quyền của Khắc Lôi Nhã, sau đó nặng nề gật đầu một cái.

Bọn họ lên đường. Mọi thứ đồ đạc để trong Chiếc nhẫn không gian (nhẫn không gian) của Khắc Lý Phu. Không có ngựa nên họ phải đi bộ vì Chiếc nhẫn không gian không thể mang theo người. Nhưng lúc này có một điểm khác biệt.

Thân thể Phong Báo cao lớn, lông mềm mại, lòng bàn chân có đệm thịt rất dày, cưỡi rất tốt.

Mặt Khắc Lôi Nhã đầy vẻ hưởng thụ. Nàng dứt khoát nằm xuống, dính cả người lên lưng Phong Báo. Hạ Thiên hình như rất sợ những động vật lông lá nên tránh thật xa.

Đi xa chỗ vừa rồi, Khắc Lôi Nhã mới ngáp dài. Trên bầu trời đã có tia nắng mờ mờ. Ầm ĩ một đêm, không có thời gian chợp mắt.

“Nghỉ ngơi ở đây một chút đi. Các ngươi từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi. Các ngươi tuyệt đối không thể đi qua Long mạch được rồi.” Hắc Long Bản ngồi xuống, hờ hững nói, “Hôm nay đã đắc tội cái tên lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, độc ác kia rồi. Hắn còn thừa kế lực lượng hoàng kim nữa. Một khi thương thế của hắn tốt lên sẽ lập tức nghĩ biện pháp trả thù. Hay là cứ suy nghĩ biện pháp đối phó với hắn trước?”

Sắc mặt Khắc Lý Phu khẽ biến. Hắn hiểu được những lời của Hắc Long Bản đều là sự thật.

Nhưng không đi qua Long mạch thì không thể tới được rừng Tinh Linh, không thể gặp thần Tinh Linh được. Dấu ấn trên mu bàn tay Khắc Lôi Nhã cũng không thể nào cởi bỏ.

“Nếu cứ đi qua Long mạch thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Không đi thì còn có một chút hy vọng.” Khắc Lôi Nhã hờ hững nói với Khắc Lý Phu.

Dĩ nhiên Khắc Lý Phu hiểu lời này của Khắc Lôi Nhã là có ý gì. Trước khi thần Hắc Ám đến một lần nữa thì phải mạnh mẽ lên, dùng lực lượng của mình để cởi bỏ dấu ấn, đối kháng với thần Hắc Ám. Nhưng có thể sao? Có thể đợi đến lúc đó sao?

“Được rồi, sư phụ, đừng suy nghĩ nữa. Trời đã sáng rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã.” Khắc Lôi Nhã ngáp một cái, “Dựng trại đi.”

Sắc mặt Khắc Lý Phu có chút nặng nề, lặng yên không nói tiếng nào lấy ra những vật dụng cần thiết. Trong lòng hắn nặng nề khác thường.

Đi tiếp hay trở về?

Xung quanh yên lặng lại, tất cả mọi người vào trại ngủ. Nhưng có mấy người có thể ngủ thì không biết được.

Một đêm này đã quá mệt mỏi. Mọi người ngủ mãi đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại.

“Tiểu thư, người đã tỉnh?” Tẫn Diêm đứng lên, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

“Ừ, thân thể ngươi thế nào rồi?” Khắc Lôi Nhã bảo Tẫn Diêm ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi. Mặc dù hôm qua con rồng lớn màu vàng chỉ trêu đùa Tẫn Diêm mà không hạ đòn sát thủ nhưng cũng khiến hắn bị thương.

“Đã tốt hơn nhiều. Thuốc do đại sư Khắc Lý Phu luyện ra quả nhiên tốt hơn rất nhiều.” Tẫn Diêm trả lời.

“A, Khắc Lôi Nhã, chào buổi sáng nhé.” Phong Dật Hiên chui ra, không nói nhảm, trực tiếp chen vào ngồi giữa hai người.

“Ừ, chào buổi sáng.” Khắc Lôi Nhã gật đầu.

“Sớm trở về đế đô thôi.” Chợt Tẫn Diêm trầm giọng, nói, “Hôm qua Hắc Long Bản cũng nói rồi, con rồng lớn màu vàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Muốn rèn luyện không nhất thiết phải đi rừng Tinh Linh. Có thể lựa chọn con đường khác.”

Phong Dật Hiên cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại nhớ tới dấu ấn trên mu bàn tay của Khắc Lôi Nhã chỉ có mình và Khắc Lý Phu biết nên nuốt xuống lời đã đến miệng.

“Ừ, trở về thôi. Dù sao đế đô cũng là chỗ ở của Chủ Điện của thần điện Quang Minh. Nếu đúng như lời Hắc Long Bản nói, Nữ Thần Quang Minh và Long thần có hiệp nghị, Long tộc không thể quấy rầy tới loài người ở đế đô được.” Khắc Lôi Nhã gật đầu một cái. Nếu con rồng lớn màu vàng kia không bị mình hù dọa cũng sẽ chạy trối chết. Rồng như vậy mà có thể trở thành vua thật là sự sỉ nhục của Long tộc. Xem ra mối quan hệ giữa con rồng kia và Hắc Long Bản rất rối rắm. Khắc Lôi Nhã đoán rằng có lẽ Hắc Long nếu không bị hãm hại thì hắn nhất định sẽ là vua kế nhiệm của Long tộc.

“Tiểu thư, người đói chưa?” Tẫn Diêm lật thịt nướng trong tay, nhẹ nhàng hỏi.

Khắc Lôi Nhã chưa kịp trả lời thì Hắc Long Bản đã như cơn lốc chạy vội ra từ trại của mình. Vẻ mặt hắn hốt hoảng, vừa khẩn trương vừa phẫn nộ quát lên: “Đi mau. Mau rời đi thôi. Tên khốn kia đã trở lại!”

Cái gì?!

Người có thể khiến cho Hắc Long Bản kinh hoảng như thế trừ con rồng lớn màu vàng tàn bạo đó còn có thể là ai?

Khắc Lôi Nhã đứng bật dậy, xoay người nhìn về phía trước.

Trong nháy mắt, một cơn gió lớn cuồng bạo đánh tới. Cát bụi mù mịt, phía trước trở thành một bãi đất hoang. Gió lớn đầy tính hủy diệt cứ như vậy không hề báo trước đánh úp về phía mọi người.

Sắc mặt Hắc Long Bản trầm xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt mọi người, hiện nguyên hình ngăn cản lực lượng tràn đầy cuồng bạo của cơn gió.

Cơn gió xẹt qua bên người Hắc Long Bản, toàn bộ cây cối và đá lớn không có may mắn mà thoát khỏi, bị thổi bay ngay lập tức. Trên đất hiện lên từng đạo dấu vết nhìn thấy mà giật mình.

“Phù” một tiếng, trại sau lưng mọi người giống như bị cái gì đó đụng phải. Sau đó trại bị nhiễm một màu đỏ. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc ngẩng đầu, màu đỏ in vào đáy mắt nàng. Một dòng máu chảy dọc theo thân thể Hắc Long Bản. Cơn gió lớn cuồng bạo đã cắt bị thương thân thể cường tráng của Hắc Long Bản! Máu tung tóe trên trại là của hắn. Cơn gió lớn này có thể cắt đứt thân thể của hắn!

Bọn Khắc Lôi Nhã chui ra khỏi trại rất nhanh. Nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt mọi người cũng tái nhợt.

“Nhân loại đê tiện, ta đã nói sẽ khiến ngươi phải trả giá thật lớn. Ta sẽ chặt linh hồn ngươi làm trăm mảnh, khiến linh hồn ngươi phải đau khổ trọn đời.” giọng nói rít gào của con rồng lớn màu vàng truyền đến từ xa xa. Trong giọng nói tràn đầy thù hận và tức giận.

Sắc mặt Khắc Lôi Nhã cũng thay đổi. Con rồng lớn màu vàng có thể trở lại nhanh như vậy? Nó có thể kiềm chế vết thương nhanh như vậy?

Lần này bọn họ không thể tiếp tục chịu đựng cơn tức giận của con rồng lớn màu vàng.

Phải làm như thế nào đây?

Canh thứ hai

Bóng dáng của con rồng lớn màu vàng xuất hiện rất nhanh trước mắt mọi người. Hắn trợn to hai mắt đầy dữ tợn, phun khí qua hai lỗ mũi, trong đáy mắt đều là tức giận và khuất nhục. Trước tiên cứ đe dọa nhân loại đê tiện này đã. Sao lúc ấy mình có thể tin móng vuốt của mình sẽ bị thiêu rụi chứ?

“Nhân loại đê tiện, dám lừa ta. Ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn.” con rồng lớn màu vàng gầm thét đầy tức giận.

Con rồng vô sỉ này. Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng. Có thể lừa được ngươi còn không phải vì ngươi sợ chết sao?

“Khắc Lôi Nhã, làm sao đây? Làm thế nào bây giờ? Hắn đã nổi giận rồi, hiện tại tuyệt đối sẽ không bị hù dọa nữa. Mới xuất hiện hắn đã sử dụng lực lượng như vậy, lần này chẳng lẽ không thể không chết?” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy hỏi.

“Không biết.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng. Nếu con rồng lớn màu vàng bộc phát toàn bộ lực lượng như lời nói thì ở đây không ai có thể ngăn chặn được.

“Nhất định chết chắc…” Ngõa Nhĩ Đa kinh hoảng, lẩm bẩm. Bỗng nhiên hắn nghĩ ra cái gì đó, vội vàng nói, “Khắc Lôi Nhã, Bạch Đế đâu rồi, đã tỉnh chưa? Không phải lần trước nó hiện hình người giết chết Ma Đạo Sư trong nháy mắt đó sao? Mau cứu tỉnh nó đi, để nó đối phó với con rồng lớn này.”

Khắc Lôi Nhã trầm mặc, không nói gì. Bạch Đế vẫn còn đang ngủ say. Khế ước giữa bọn họ khiến cho Khắc Lôi Nhã biết được tạm thời nó sẽ không tỉnh lại. Nó vẫn còn đang khôi phục.

“A, ta biết ngay mà. Ở chung với Khắc Lôi Nhã sẽ không có chuyện tốt. Lần này thì xong rồi.” Gương mặt Hạ Thiên đầy bi thống, thê thảm nói.

“Chưa tới cuối cùng thì không được buông tay.” Thủy Văn Mặc trầm giọng nói.

Bóng dáng của con rồng lớn màu vàng càng ngày càng gần. Khi hắn thấy Hắc Long Bản đứng vững vàng trước mặt mọi người thì khuôn mặt càng trở nên dữ tợn hơn. Hắn cắn răng nghiến lợi mà nói: “Thật là không còn thuốc nào cứu được ngươi nữa rồi. Lại có thể làm bạn với những thứ nhân loại đê tiện này. Thật là mất hết mặt mũi của Long tộc!”

“Vẫn mạnh hơn loại khốn kiếp dùng thủ đoạn ghê tởm để lên làm vua như ngươi.” Hắc Long Bản cắn răng nghiến lợi phản bác.

“Ha ha” con rồng lớn màu vàng cười như điên đầy khinh thường, “Muốn trách thì hãy trách chính ngươi ngu xuẩn! Ngươi hãy xuống địa ngục đi!” con rồng lớn màu vàng lui lại mấy bước, miệng nhanh chóng đọc lên câu thần chú.

Một chùm ánh sáng chói mắt bắn ra. Hắc Long Bản liền biến sắc, lắc mình tránh thoát. Vậy mà chùm ánh sáng kia như có sinh mệnh, đuổi theo đánh thẳng vào Hắc Long Bản đang tránh né.

“Xuy” một tiếng, chùm ánh sáng xuyên qua thân thể Hắc Long Bản, sau đó không ngừng kéo dài ra, quấn quanh hắn. Rồi sau đó thu chặt lại, trói chặt Hắc Long Bản.

“Tiện chủng, cứ đợi đấy. Lát nữa ta sẽ xử trí ngươi. Ta muốn cho ngươi tận mắt thấy nhân loại mà ngươi muốn che chở sẽ có kết quả như thế nào.” Con rồng lớn màu vàng cười gằn đầy tàn khốc, đưa mắt nhìn xuống những nhân loại dưới chân.

Khắc Lôi Nhã nắm chặt nắm đấm. Nếu nói với con rồng lớn này là người ngươi tìm là ta, hãy thả bọn họ ra đi thì chỉ chọc cười hắn. Điều này sẽ càng làm cho hắn hài lòng hơn. Theo tính cách của hắn thì người nơi này đều phải chết.

Sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào!

Khắc Lôi Nhã không do dự mà ngay lập tức vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám. Quanh người nàng lập tức hiện ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Nhưng ai ngờ, con rồng lớn màu vàng vừa thấy được cái này liền nổi điên lên.

Chính là ngọn lửa màu vàng này đã đả thương hắn, khiến cho tâm trí hắn hỗn loạn mà tưởng rằng ngọn lửa này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho mình, mới có thể chịu khuất nhục mà chạy trối chết.

Loại sỉ nhục này, nhất định phải xóa sạch sẽ!

“Đi chết đi!” con rồng lớn màu vàng cười gằn, vỗ cánh bay lên không trung, một cỗ khí rồng mạnh mẽ phun tới.

Khắc Lý Phu vội vàng bày kết giới, Phong Dật Hiên cũng giúp hắn một tay.

Bụi đất tung bay, sương mù lượn lờ.

“Cẩn thận!” Giọng nói yếu đuối của Hắc Long Bản truyền tới khiến cho mọi người cả kinh.

Khi bụi bặm tản đi, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Một chùm ánh sáng chói mắt khủng khiếp tập kích Khắc Lôi Nhã. Con rồng lớn màu vàng xảo trá hơn bọn họ tưởng. Trước ói ra một cỗ khí rồng khiến mọi người mê muội, sau đó mới phát ra chùm ánh sáng.

Chùm ánh sáng đó sẽ xuyên qua thân thể của Khắc Lôi Nhã ngay lập tức. Mà nàng là loài người, không thể chống cự được công kích như vậy như Hắc Long Bản được.

Trên mặt con rồng lớn màu vàng hiện lên nụ cười ác độc. Chùm ánh sáng đó sẽ đánh nát thân thể cũng như linh hồn của nhân loại đê tiện đó. Nàng sẽ chết trong đau đớn vô cùng, tan đi.

Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản! Không có bất kỳ người nào có thể cứu được nàng!

Ha ha, nhân loại đê tiện ngu ngốc. Đây chính là cái giá phải trả khi dám tổn thương thân thể của ta. Con rồng lớn màu vàng ngửa mặt lên trời cười to, chờ đợi Khắc Lôi Nhã bị giày vò đến chết, chờ đợi những nhân loại đê tiện này tuyệt vọng.

Sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt, không hề do dự mà xông lên chặn trước mặt Khắc Lôi Nhã. Tẫn Diêm cũng hành động. Họ đều muốn chặn trước mặt nàng. Khắc Lý Phu thả ra rất nhiều lá chắn ma pháp nhưng chùm ánh sáng kia đều dễ dàng phá tan. Lá chắn ma pháp vỡ vụn ngay lập tức.

Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, điên cuồng vận chuyển Liên Hoa Bảo Giám trong người.

Hoa sen màu vàng, thời khắc này cần gọi hoa sen màu vàng có thể ngăn sấm sét ra để chặn chùm ánh sáng này lại.

Mau ra đây đi hoa sen vàng, XXOO ngươi (cái này là chửi bậy chứ không phải…cái kia ), thời khắc mấu chốt lại không xuất hiện. Khắc Lôi Nhã tức giận mắng trong lòng.

“Mẹ kiếp, có người sẽ trở lại cứu ngươi, ta hiện ra làm cái lông gì? Thật lãng phí tình cảm của ta.” Một giọng nói đột ngột không khách khí vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã, sau đó biến mất ngay lập tức.

Khắc Lôi Nhã chưa kịp lấy lại tinh thần là ai đang nói chuyện và có ý gì.

Đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác bị áp bức kinh khủng quen thuộc.

Con rồng lớn màu vàng đang bay giữa không trung cười điên cuồng cứ như vậy cứng lại. Bỗng nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác áp bức không thể thừa nhận được khiến cho hắn hoảng hốt, rối loạn. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác chẳng lành. Mà chùm ánh sáng nên xuyên qua thân thể Khắc Lôi Nhã và hòa tan linh hồn nàng lại dừng thẳng tắp ở trước ngực nàng, không đi tới thêm một phân nào.

Mọi người đều bị giật mình. Chỉ có Khắc Lý Phu và Phong Dật Hiên biết cỗ uy áp quen thuộc này là gì.

Uy áp kinh khủng phủ xuống, xung quanh dần dần bị bóng tối cắn nuốt. Rõ ràng là ban ngày nhưng xung quanh tối om, đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Một vòng xoáy xuất hiện trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu đỏ.

Khóe miệng Khắc Lôi Nhã gợi lên một nụ cười châm chọc.

Thật không nghĩ tới lại là hắn tới cứu mình!

Là thần Hắc Ám!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.