Hắc Long tức giận gầm thét, đôi cánh khổng lồ kích động, nổi lên trận trận cuồng phong. Mặc dù nó rất muốn xé rách loài người đáng hận trước mắt này nhưng lại không thể tiến lên phía trước dù chỉ một bước.
“Ngươi nhìn ngươi một chút đi. Lỗ mãng lại dễ kích động. Khó trách bị người hãm hại.” Khắc Lôi Nhã chậm rãi nói, “Ta nói ta không giải được chứ có nói trong nhóm ta không có ai giải được đâu?”
Hắc Long dừng động tác, mắt đầy mong chờ nhìn Khắc Lôi Nhã.
Không khí rất quỷ dị.
Ngõa Nhĩ Đa co quắp. Tiểu ác ma này có thể tà ác hơn không?
Hạ Thiên cũng không quan tâm nữa. Lúc ban đầu nàng còn chán ghét Khắc Lôi Nhã, nhưng bây giờ đã khác. Đi theo nàng có rất nhiều chuyện vui để xem.
“Loài người, ngươi rất xảo trá. Tên ngươi là gì?” Kỳ lạ là Hắc Long không còn tức giận nữa mà hạ thấp giọng, hỏi.
“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã.” Khắc Lôi Nhã trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Người nóng nảy này lại không vì mình lừa gạt hắn mà tức giận? Rất kỳ quái, rất không bình thường nha.
“Khắc Lôi Nhã, ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi. Ta muốn thêm một yêu cầu.” Thanh âm Hắc Long trầm thấp, ầm ầm vang dội như sấm.
Lên giá ngay tại chỗ? Hắc Long này lại vô sỉ như vậy?
“Đồng ý với ta thì giao dịch này sẽ thành.” Hắc Long buồn bực nói.
“Ngươi nói để ta suy tính trước.” Khắc Lôi Nhã dĩ nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý gì cả.
“Cho ta đi theo ngươi để học một ít hèn hạ, vô sỉ và xảo trá của loài người. Ngươi là một đối tượng vô cùng đáng giá để học tập.” (á há há, coan rồng này kute thế ) Giọng Hắc Long nghiêm túc khác thường, nói: “Ta muốn đoạt lại đồ của ta. Có lẽ ngươi nói đúng. Ta quá vọng động cho nên mới bị hãm hại. Ta muốn theo ngươi học tập sau đó trở về đối phó với người đã hãm hại ta.”
Nghe Hắc Long nói xong Khắc Lôi Nhã chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là đang khen nàng hay là làm nàng tổn thương đây?
Mọi người sau lưng Khắc Lôi Nhã đã không nhịn được nữa. Mỗi người đều cười nghiêng ngửa. Khắc Lý Phu cười đến lông mày cũng run lên. Hạ Thiên thì ôm bụng cười ha ha. Thủy Văn Mặc càng thêm khoa trương. Hắn ngồi chồm hổm trên đất, vỗ đất mà cười đến mức muốn trúng gió luôn. Chỉ có Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên hơi kiên nhẫn hơn một chút, không khoa trương như thế.
“Có thể. Nhưng phải ký ước pháp tam chương. Thứ nhất, ngươi không được tùy tiện hiện nguyên hình nếu không được ta cho phép. Thứ hai, ngươi phải khống chế tính tình nóng nảy, không được tùy tiện công kích loài người. Phải được ta đồng ý ngươi mới được hành động. Điều thứ ba tạm thời ta chưa nghĩ tới, nói sau đi.” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút rồi nói với Hắc Long.
“Được, không thành vấn đề. Hiện tại đã có thể cởi cấm chế cho ta chưa?” Hắc Long hỏi.
“Sư phụ.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, quay đầu nhìn Khắc Lý Phu vẫn còn cười thật to.
“A, được được.” Khắc Lý Phu thật vất vả mới có thể ngưng cười, móc ra một cái hũ bằng thủy tinh, đập vỡ miệng rồi nói với Hắc Long: “Hoàng tử điện hạ tôn quý, ta không hoàn toàn tin tưởng lời nói của ngươi. Thủy Tinh Ký Ức này sẽ ghi lại quá trình ta cứu ngươi. Nếu sau khi cứu ngươi, ngươi lại nuốt lời, muốn giết sạch chúng ta thì Thủy Tinh Ký Ức này sẽ lập tức truyền hình ảnh tới lão bằng hữu của ta. Chuyện Hoàng tử Long tộc lấy oán báo ân sẽ lan truyền khắp đại lục.” Hậu quả không cần nói cũng biết. Rồng là sinh vật có lòng tự trọng mạnh nhất. Một khi làm chuyện lấy oán báo ân bị loài người truyền tụng, bị nhân loại đê tiện khinh bỉ thì đó chính là sỉ nhục lớn nhất.
Lão hồ ly này! Hắc Long thầm mắng một tiếng. Thật ra quả thật hắn có tính toán đó. Chỉ cần đám người kia giải cứu hắn thì hắn sẽ chặt chúng làm trăm mảnh ngay lập tức. Nhưng hắn đã thay đổi chủ ý. Loài người là động vật hèn hạ, vô sỉ, xảo trá nhất. Đi theo nàng học những thứ này một chút rồi trở về đối phó với ca ca hắn thật vô cùng tốt.
Khắc Lôi Nhã nheo mắt lại. Ý tưởng của Khắc Lý Phu và nàng không mưu mà hợp. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy Hắc Long tuyệt đối sẽ không giết bọn họ.
Khắc Lý Phu làm Ma Pháp Trận trên thủy tinh cầu rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã. Hắn móc ra ma trượng, giơ giữa không trung, bắt đầu niệm một câu thần chú phức tạp. Ma trượng phát ra một đạo ánh sáng đi thẳng tới trên đầu Hắc Long, sau đó biến thành một chùm ánh sáng chiếu nghiêng xuống, đánh tới bốn quang cầu trói buộc Hắc Long.
Bốn quang cầu run lên, chấn động càng ngày càng kịch liệt. Trán Khắc Lý Phu toát ra một tầng mồ hôi mịn nhưng vẫn không dừng câu thần chú trong miệng mà tốc độ còn nhanh hơn.
Hắc Long phát ra một tiếng ngâm thật dài, hai móng chân trước kéo mạnh chùm ánh sáng ra.
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, ánh sáng chói mắt bao phủ Hắc Long. Nó vỗ cánh tạo ra gió lớn làm cho mọi người không thể mở mắt.
Ngay sau đó, bốn cây cột bị Hắc Long phá hủy. Ánh sáng trắng tản đi. Nó mở rộng thân thể tự do.
“Rống ~~~~!” Hắc Long ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, phát tiết hết oán hận trong nội tâm và sự thoải mái khi được giải thoát.
Khắc Lý Phu chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa mồ hôi hột dày đặc trên đầu. Khắc Lôi Nhã vội đỡ Khắc Lý Phu ngồi xuống.
Hắc Long lành lạnh nhìn về bên này, phù một tiếng, một đạo ánh sáng thoáng qua, nó hóa thành hình người. Mắt đen tóc đen, quần áo màu đen. Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo sự cuồng dã, sâu trong tròng mắt hiện lên vẻ cuồng bạo.
“Khắc Lôi Nhã, răng nanh, răng nanh.” Hạ Thiên nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
“Ngươi lấy được răng nanh rồi trở về hoàn thành khảo hạch? Rồi biến mất luôn? Vậy ta lỗ lớn.” Khắc Lôi Nhã quay đầu nói với Hạ Thiên. Nàng biết tính tình nha đầu quỷ này vô cùng bướng bỉnh.
“Ai nha, ngươi không cần nói vô tình như thế. Ta trở về nộp răng nanh, hoàn thành khảo hạch liền quay lại. Ta sẽ đi cùng ngươi tới rừng Tinh Linh. Ta còn chưa báo đáp ngươi mà.” Hạ Thiên vội vàng bảo đảm.
“Vậy, Hoàng tử điện hạ, ta muốn nói yêu cầu thứ ba.” Khắc Lôi Nhã không để ý đến Hạ Thiên mà quay đầu nhìn Hắc Long.
“Tên ta là Bản Bối Nhĩ Nạp Á Lịch Khắc Tát A Đặc Phỉ Nhĩ Đức...(tha thứ cho ta. Mấy thứ này ta rất bất tài *.*) Hắc Long tóc đen mắt đen nói như niệm kinh tên của hắn. Hắn nói liên tục mà chưa có ý dừng lại. Tên tuổi của Long tộc đều dài như vậy sao?
“Nói tên Bản là được rồi.” Khắc Lôi Nhã cắt lời Hắc Long, nói: “Ngươi đưa răng nanh của ngươi cho tiểu nha đầu này rồi đưa nàng tới gia tộc Ái La. Nàng hoàn thành khảo hạch xong liền mang về hội hợp với chúng ta. Chúng ta sẽ cắm trại ở đây chờ các ngươi một ngày một đêm. Nếu nha đầu này không quay về, ngươi hãy đạp gia tộc của nàng đến mảnh vụn cũng không còn cho ta.”
Nghe xong lời Khắc Lôi Nhã sắc mặt của Hạ Thiên liền đại biến. Nàng quả thật có ý niệm trở về rồi sẽ không quay lại nữa. Khắc Lôi Nhã quá nguy hiểm. Nữ nhân luôn có giác quan thứ sáu. Nhờ điều này mà Hạ Thiên có thể cảm nhận được ở cùng Khắc Lôi Nhã, nguy hiểm sẽ tự tìm tới. Sau này một lần lại một lần chứng thật giác quan thứ sáu của Hạ Thiên vô cùng chính xác!
“Ta từ chối.” Trên mặt Hắc Long Bản hiện lên vẻ khinh bỉ, “Ta không thể để loài người đê tiện ngồi lên lưng ta.”
Sắc mặt Hạ Thiên vui mừng nhưng câu nói tiếp theo của Khắc Lôi Nhã khiến nụ cười cứng lại ngay lập tức.
“Ta không nói cho nàng cưỡi ngươi. Ngươi treo ngược nàng lên đuôi mình hay dùng móng vuốt nắm nàng là được.” Khắc Lôi Nhã cắt lời Hắc Long Bản.
“A, cái này thì được.” Hắc Long Bản phối hợp, gật đầu một cái.
“Khắc...Khắc Lôi Nhã...Không được đâu ~~~” Hạ Thiên hoảng sợ nhìn Hắc Long Bản khôi phục lại nguyên hình, thanh âm run rẩy. Móng vuốt sắc bén như thế, bị chộp lên rồi bay lượn trên không? Không cần!!!
“Đi.” Hắc Long Bản mặc kệ, đưa móng vuốt ra, một phát bắt được thân thể nho nhỏ của Hạ Thiên rồi vỗ vỗ cánh bay lên trời. Trong tiếng kêu sợ hãi của Hạ Thiên, bóng dáng Hắc Long Bản biến mất trên bầu trời.
Mọi người dõi mắt về phương xa cho đến khi bọn họ biến mất mới thu hồi ánh mắt lại.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi nói xem bọn họ có trở lại không? Ta cảm thấy Hắc Long này không thể tin tưởng.” Phong Dật Hiên lo lắng, hỏi.
“Có thể gây bất lợi với tiểu đạo tặc không? Có khi nào bay đến trên cái hồ hay dãy núi nào đó hắn liền trực tiếp ném tiểu đạo tặc xuống cho chết đuối hay ngã chết không?” Thủy Văn Mặc cau mày, hỏi.
“Sẽ không.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt, trả lời khẳng định. Tính tình Hắc Long Bản chính hắn cũng rất rõ, quá xúc động, nóng nảy. Hắn không có tâm kế nên mới bị người khác hãm hại. Hiện tại được tự do lần nữa sẽ học thông minh hơn. Tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Muốn học hèn hạ, vô sỉ và xảo trá của mình? Thật làm người ta không nói được gì. Khắc Lôi Nhã sờ sờ cằm của mình.
“Vậy hôm nay phải đóng quân dã ngoại ở đây rồi. Tiểu tử, ngươi đi gom nhánh cây. Tiểu tử cầm kiếm kia, ngươi đi tìm ít thức ăn hoang dã. Tên nghiêm mặt kia, ta nói ngươi đấy, đừng đứng đó mà nhìn. Ngươi dựng lều lên.” Khắc Lý Phu nhàn nhã ngồi đó, chỉ huy mọi người sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói: “Đồ đệ bảo bối, chúng ta ngồi nghỉ ngơi trước đi.”
Phong Dật Hiên đi gom nhánh cây. Thủy Văn Mặc vác kiếm đi săn. Tẫn Diêm phụ trách dựng lều.
“Sư phụ, người đã từng đi tới rừng Tinh Linh à?” Khắc Lôi Nhã mở miệng hỏi.
“Ừ. Ta đưa Tinh Linh kia về nhà. Tinh Linh kia thật tò mò cuộc sống là như thế nào, cũng muốn gặp nhân loại.” Khắc Lý Phu nhìn về phía trước. Ánh mắt hắn trở nên buồn rầu. Hình như hắn đang hồi tưởng lại quá khứ xa xôi khi nhìn xuyên qua rừng cây.
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, chờ đợi lời tiếp theo của Khắc Lý Phu. Nàng thấy đáy mắt hắn có một tia ưu thương mơ hồ. Tinh Linh được sư phụ cứu kia nhất định là nữ giới!
“Tinh Linh kia rất xinh đẹp, rất dịu dàng, thuần khiết như một tờ giấy trắng vậy. Nàng tò mò thế giới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào cho nên len lén chạy ra khỏi rừng Tinh Linh, đi qua Long mạch tới nhân thế phồn hoa.” Khắc Lý Phu nhẹ nhàng nói tựa như sợ quấy rầy người trong mộng.
“Sư phụ ngươi nhất định có gian tình với Tinh Linh kia.” Thanh âm bỉ ổi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.
Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Ngõa Nhĩ Đa, Khắc Lôi Nhã đồng ý lại đồng ý với hắn.
“Nhưng loài người tham lam, xấu xí, đầy dục vọng ngoài suy nghĩ của nàng. Nàng bị bắt nhốt, chuẩn bị hiến tặng cho một tên Hoàng đế ngu ngốc lại háo sắc...” nét mặt Khắc Lý Phu hiện lên sự tức giận.
Khắc Lý Phu dừng lại, không nói nữa mà trở nên trầm mặc, trên mặt hiện lên tia đau thương nhàn nhạt.
“Không cần nói nữa. Sư phụ ngươi nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân. Họ vừa gặp đã yêu. Nhưng con người và Tinh Linh không thể lấy nhau. Tuổi thọ của Tinh Linh dài hơn con người. Hơn nữa Tinh Linh tộc tuyệt đối sẽ không cho phép loài người khinh nhờn huyết thống thuần khiết, cao quý của họ. Cho nên đây là chuyện xưa đầy bi thương...” Ngõa Nhĩ Đa nói tiếp đến mức nước miếng cũng văng đầy.
Khắc Lôi Nhã cũng suy đoán như vậy.
Ngay lúc đó, từ trong rừng rậm lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thê lương. Tiếp đó là tiếng hét phẫn nộ của Thủy Văn Mặc.
Đã xảy ra chuyện!!!
Khắc Lôi Nhã đứng bật dậy, chạy theo phương hướng thanh âm truyền tới.
“Ôi mẹ nó, ai kêu thê lương vậy? Chẳng lẽ Thủy Văn Mặc gặp được mỹ nữ, muốn xxoo người ta nhưng người ta không theo, liền tự vận, tiếp đó...” Ngõa Nhĩ Đa phát huy trí tưởng tượng của mình chít chít cạc cạc nói.
“Câm miệng.” Khắc Lôi Nhã tức giận quát bảo Ngõa Nhĩ Đa ngưng lại, cấp tốc chạy tới hướng thanh âm vừa phát ra.
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!” Ngõa Nhĩ Đa phiền não kêu to lên. “Khắc Lôi Nhã, hơi thở ánh sáng. Con bà nó. Là tay sai của thần điện Quang Minh. Rất đông, ít nhất năm người! Không đúng, còn một người nữa.”
Cái gì? Người của thần điện Quang Minh? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Khắc Lôi Nhã.” Lúc này, thanh âm của Phong Dật Hiên cũng truyền đến từ phía sau. Hắn cũng vội vàng chạy tới. Tẫn Diêm cũng đến rất nhanh từ một hướng khác, hội hợp với bọn họ.
“Là người của thần điện Quang Minh.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói.
“Sao ngươi biết?” Phong Dật Hiên kinh ngạc hỏi.
“Khôi giáp của mấy người đó đều là màu trắng, còn có dấu hiệu của thần điện Quang Minh.” Khắc Lôi Nhã không vui nói.
“À?” Phong Dật Hiên ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên hắn thấy năm người mặc khôi giáp Thánh Kỵ Sĩ màu trắng đang vây công Thủy Văn Mặc. Mà Thủy Văn Mặc đối kháng có chút gian nan, không để cho những Thánh Kỵ Sĩ đó lại gần phía sau hắn một bước. Khắc Lôi Nhã nhìn sau lưng Thủy Văn Mặc, thấy một Thánh Kỵ Sĩ khác. Khôi giáp trên người người đó đã dơ bẩn không chịu nổi, dính đầy vết máu và bùn đất. Trong ngực của hắn là một thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt, cả người đầy máu! Thiếu nữ rúc sâu vào lòng kỵ sĩ, trên mặt lo lắng. Bởi vì kỵ sĩ đó đã đứng ở lằn ranh bất tỉnh nhân sự. Có vẻ kỵ sĩ này đã trải qua một cuộc ác chiến.
Đây là chuyện gì?
Thủy Văn Mặc sao lại đánh nhau với người của thần điện Quang Minh?
“Mẹ nó! Năm đánh một! Tiện nhân!” Phong Dật Hiên nổi giận, gầm lên một tiếng. Hắn sao còn có thể thấy đó là người của thần điện Quang Minh nữa? Trong mắt hắn chỉ có năm tiện nhân lấy nhiều địch ít vây công huynh đệ của hắn. Động tác của Phong Dật Hiên nổi tiếng là lưu loát và sắc bén. Hắn ngay lập tức dùng mấy băng nhũ kinh khủng chào hỏi. Không đợi những Thánh Kỵ Sĩ kia phản ứng kịp, một mảng băng nhũ lớn đã bay đến.
“Tẫn Diêm. Trung thành của ngươi với ta có vượt qua tín ngưỡng với thần điện Quang Minh không?” Khắc Lôi Nhã chợt lành lạnh hỏi Tẫn Diêm.
“Tiểu thư, người chính là tín ngưỡng của ta.” Tẫn Diêm cười nhạt, nhẹ giọng trả lời.
“Vậy thì tốt.” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, “Ngươi nghe cho kỹ, không chừa lại một mống.” Theo tác phong của thần điện Quang Minh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người khiêu chiến quyền uy của mình. Nếu đã đụng tới thì phải xử lý thích đáng. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không cho đối phương có cơ hội trở mình cho dù là một chút xíu.
“Vâng.” Đáy mắt Tẫn Diêm nổi lên hàn quang, nhẹ nhàng đồng ý. Hắn rút kiếm ra, gia nhập trận đấu.
“Các ngươi là ai? Có biết cản trở thần điện Quang Minh lùng bắt phản đồ có bao nhiêu tội không?” Một Thánh Kỵ Sĩ nhìn hai người có thực lực không tầm thường gia nhập cuộc chiến liền cuống quýt hô lên.
“Giết chết các ngươi rồi thiêu cháy thi thể đến hạt bụi cũng không chừa, khôi giáp cũng tan mất thì còn ai biết được các ngươi là người của thần điện Quang Minh nữa?” Thanh âm lạnh lẽo của Khắc Lôi Nhã khiến mấy Thánh Kỵ Sĩ sợ run lên. Thiếu nữ này tuyệt đối nói được làm được. Tuổi còn trẻ như thế mà đã có lòng dạ độc ác như thế?!
“Không để bọn họ chạy thoát.” Khắc Lôi Nhã dặn dò.
“Không thoát được.” Phong Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, ra tay độc ác hơn.
Khắc Lôi Nhã đi tới bên cạnh Thánh Kỵ Sĩ mà Thủy Văn Mặc bảo vệ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nàng kinh ngạc nhìn thiếu nữ tóc đen mắt đen trong lòng Thánh Kỵ Sĩ! Chẳng lẽ thiếu nữ có thể đánh bại Nữ Thần Quang Minh chính là người này? Chính là người trong lời tiên tri từ ngàn năm trước? Cho nên thiếu nữ này mới bị truy sát?
Thanh âm của Ngõa Nhĩ Đa truyền đến: “Khắc Lôi Nhã, đừng có đoán mò. Thiếu nữ này không phải người trong lời tiên tri. Ngươi nhìn kỹ vào sâu trong mắt nàng xem. Nó có một tia xanh dương. Mặc dù rất nhạt nhưng quả thật có. Thần điện Quang Minh thà giết nhầm một ngàn cũng tuyệt đối không bỏ qua một người. Đây chính là tác phong của họ. Hôm nay vận số họ thật tốt, gặp được chúng ta.”
Khắc Lôi Nhã nhìn kỹ lại. Quả nhiên sâu trong con ngươi của thiếu nữ có một tia màu xanh dương nhạt.
“Hơn nữa số mệnh của thiếu nữ này vô cùng bình thường.” Ngõa Nhĩ Đa chắc chắn nói. Đối với thuật chiêm tinh hắn vẫn hiểu rõ mấy phần.
Khắc Lôi Nhã nhặt lên kiếm của Thánh Kỵ Sĩ đã bất tỉnh, xoay người gia nhập chiến đấu.
Cuộc chiến biến thành bốn đấu năm.
Khi Khắc Lý Phu nhàn nhã đi tới, nhìn thấy một màn khiến tim hắn muốn nhảy luôn ra khỏi họng.
Khắc Lôi Nhã và mấy tên tiểu tử đấu với mấy kỵ sĩ của thần điện Quang Minh đến cạn tàu ráo máng, nhiều chiêu sắc bén, chặn hết đường lui của bọn họ. Nếu không giết bọn họ thề không bỏ qua.
Nhưng đối phương cũng không hổ là Thánh Kỵ Sĩ của thần điện Quang Minh. Đối mặt với nhiều chiêu công kích sắc bén của bọn họ Phong Dật Hiên đều có thể hóa giải. Mà Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc phối hợp thiên y vô phùng cũng khiến họ đau đầu không dứt.
Khắc Lôi Nhã thường đối chiến luyện tập với Tẫn Diêm hàng ngày cũng phối hợp rất tốt, đánh cho đối phương phải cố hết sức chống đỡ.
Khắc Lý Phu sững sờ nhìn một màn trước mắt, chưa lấy lại tinh thần.
“Các ngươi đang làm gì?” Khắc Lý Phu cau mày, lên tiếng hỏi.
“Đại sư Khắc Lý Phu?” Thánh Kỵ Sĩ cầm đầu nhận ra Khắc Lý Phu ngay. Sau đó giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô lên.
“Hắn không phải Khắc Lý Phu.” Khắc Lôi Nhã gầm lên một tiếng. Một đạo Đấu Khí bổ tới, ngay sau đó là mọt quả cầu lửa.
Khắc Lý Phu cau mày, rơi vào trạng thái nghi ngờ.
“Sư phụ, mấy tên cầm thú này muốn xâm phạm thiếu nữ kia, bị chúng ta cản trở. Bọn họ còn vô sỉ muốn nhúng chàm ta. Họ nói rằng yêu thích tuổi của ta. Thân thể còn nhỏ như vậy giày xéo lên cực kỳ có cảm giác.” Khắc Lôi Nhã mặt không đỏ, tim không đập, hạ bút thành văn nói ra một đống lời nói dối. Lời nói không biết xấu hổ như vậy khiến mấy Thánh Kỵ Sĩ đối diện choáng váng mặt mày, đỏ mặt.
“Cái gì?!” Lửa giận của Khắc Lý Phu dâng lên, sờ ma trượng muốn xông lên.
“Không phải như vậy. Đại sư Khắc Lý Phu, xin nghe ta giải thích. Chúng ta là những kỵ sĩ trung thành nhất của thần điện Quang Minh. Sao chúng ta có thể làm chuyện như vậy được. Chúng ta.... A!!!” Sau đó không có chúng ta, chỉ có tiếng kêu thảm thiết.
Khắc Lôi Nhã mặt không biểu tình, lè lưỡi. Thật ra thì nàng rất rõ ràng rằng lời nói dối vụng về như vậy không lừa được Khắc Lý Phu. Nhưng tình hình đã như vậy, Khắc Lý Phu không còn cách nào khác là phải lên thuyền giặc. Bởi vì hắn hiểu rõ tác phong của thần điện Quang Minh hơn ai hết. Khắc Lôi Nhã cũng chỉ cho hắn cái cớ để đại khai sát giới.
Khắc Lý Phu ra tay, ai có thể cản?
Rất nhanh mấy Thánh Kỵ Sĩ đã bị hạ gục.
“Sư phụ, vậy, vậy, người về nghỉ ngơi trước đi. Chúng con sẽ trở về ngay lập tức.” Khắc Lôi Nhã cười thật dịu dàng. Cảnh tượng máu tanh tiếp theo không thích hợp với lão nhân gia.
Khắc Lý Phu nhìn trời: “Ừ, thời tiết hôm nay thật không tệ. Ta đi trước nướng thịt chờ các ngươi.” Khắc Lý Phu nói xong, nhặt lên mấy con thỏ Thủy Văn Mặc mới săn được, nghênh ngang rời đi. Giết người của thần điện Quang Minh không có gì tốt. Phải làm bộ không biết. Dù sao những người này cũng là người của Lao Nhĩ.
“Tẫn Diêm, dìu bọn họ về, trị liệu cho họ.” Khắc Lôi Nhã nhìn Thánh Kỵ Sĩ bị thương và thiếu nữ cả người đầy máu, nói.
“Cám ơn ngươi. Cám ơn các ngươi.” Thiếu nữ cảm kích nhìn bọn họ, nói. Nàng không bị thương. Vết máu trên người nàng đều là của người kỵ sĩ kia.
“Dạ, tiểu thư.” Tẫn Diêm khom người, đỡ kỵ sĩ bị trọng thương lên, đi theo sau Khắc Lý Phu.
Mấy Thánh Kỵ Sĩ bị đánh đến không thể giãy giụa, đưa ánh mắt không tin và đầy phẫn nộ nhìn bóng lưng Khắc Lý Phu đã biến mất. Đó chính là đại sư Khắc Lý Phu, tuyệt đối không nhận lầm. Như vậy thiếu nữ tóc vàng này chính là đồ đệ của hắn, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã rồi. Hoa si chợt thông suốt trong truyền thuyết. Bọn họ dám xuống tay trắng trợn như vậy với người của thần điện Quang Minh?!
“Ném lên nhau, ta thiêu hủy.” Trong con ngươi Khắc Lôi Nhã nổi lên ánh sáng lạnh, nhàn nhạt nói với Thủy Văn Mặc và Phong Dật Hiên.
“Các ngươi muốn làm gì? Con mắt của Nữ Thần Quang Minh đầy trí tuệ, sẽ đặt tội ác của các ngươi vào đáy mắt. Các ngươi sẽ bị trừng phạt...” Thánh Kỵ Sĩ cầm đầu giận dữ mắng mỏ.
Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc đều mắt điếc tai ngơ, hành động nhanh chóng. Một kiếm của Thủy Văn Mặc nhằm ngay yết hầu của bọn họ. Các Thánh Kỵ Sĩ đều chết không nhắm mắt, mắt trợn trừng.
“Phi! Con mắt của Nữ Thần Quang Minh đầy trí tuệ? Không khác gì mắt chó.” Ngõa Nhĩ Đa giận dữ, mắng.
Thủy Văn Mặc rất lưu loát chất đống thi thể lên.
Khắc Lôi Nhã niệm câu thần chú thả ra ngọn lửa đốt cháy thi thể. Tất cả từ từ hóa thành tro bụi. Nhưng khôi giáp kia tan rất chậm. Trên đó đều được Ma Pháp Sư của thần điện Quang Minh tăng thêm hiệu quả. Khắc Lôi Nhã cau mày. Lúc nàng đang suy nghĩ cách làm thế nào để mau hòa tan khôi giáp này một chút thì có một cỗ khí kỳ quái lưu động. Trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc, ngọn lửa Khắc Lôi Nhã thả ra dần dần biến thành màu vàng kim. Khôi giáp bị hóa thành nước thép trong nháy mắt, chảy xuống đất.
“Nhìn xem còn có đồ gì có thể khiến thân phận bại lộ không?” Khắc Lôi Nhã dừng ngọn lửa lại, đi lên phía trước tra xét kỹ xem còn đồ vật gì không nên có không.
“Chôn là được.” Thủy Văn Mặt rút kiếm, khẽ quát một tiếng rồi bổ lên mặt đất. Sau đó mặt đất liền xuất hiện một cái hố to. Thủy Văn Mặc không nói một lời, dùng Đấu Khí lật tung đất vừa bị đốt cháy vào cái hố đó, chôn hết tất cả mọi dấu vết.
Ba người cẩn thận kiểm tra xung quanh, tuyệt đối không để sai sót mới chuẩn bị trở về.
“Khắc Lôi Nhã...” Chợt Thủy Văn Mặc dừng bước, gọi tên Khắc Lôi Nhã.
“Hả?” Khắc Lôi Nhã xoay người, khó hiểu mà nhìn Thủy Văn Mặc.
“Cám ơn ngươi.” Thủy Văn Mặc tuy nói cám ơn rất nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Khắc Lôi Nhã lập tức hiểu ý của Thủy Văn Mặc. Đúng thế. Nếu không phải vì hắn, bọn họ cũng sẽ không bị cuốn vào cuộc tranh đấu này. Cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của thần điện Quang Minh. Lại càng không đối địch với thần điện Quang Minh cường đại.
Phong Dật Hiên lại hung hăng ôm chầm cổ của hắn, bằng thanh âm chỉ hai người mới nghe được, nói: “Ta cảnh cáo ngươi. Khắc Lôi Nhã là của ta. Ngươi đừng giành với ta...”
“Mẹ nó! Nếu cái thế giới này có bị phá hủy thì ta cũng không có ý đồ không an phận với lão bà của ngươi.” Thủy Văn Mặc hừ lạnh một tiếng.
“Coi như ngươi thức thời.” Phong Dật Hiên buông cổ hắn ra.
Hai người kề vai sát cánh đi tới nơi cắm trại.
Thánh Kỵ Sĩ cả người là máu và thiếu nữ kia rất bí ẩn. Tin tưởng bọn họ sẽ nói ra mọi chuyện.
Trở lại nơi cắm trại, Thánh Kỵ Sĩ đã được trị liệu bằng dược vật của Khắc Lý Phu, đã khá hơn rất nhiều.
Thấy ba người Khắc Lôi Nhã trở lại, thiếu nữ kia vội vàng đứng lên nghênh đón.
“Ngồi xuống đi. Tình trạng hắn ra sao? Chuyện gì xảy ra với các ngươi?” Khắc Lôi Nhã phất tay, ý bảo thiếu nữ ngồi xuống.
“Bởi vì lời tiên tri ngu xuẩn kia, thần điện Quang Minh liền phái ta đi giết nàng. Một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, không có chút sức mạnh nào.” Thánh Kỵ Sĩ còn có chút yếu đuối bên cạnh mở miệng, phẫn hận nói, “Nàng như thế sao có thể lật đổ ánh sáng? Con ngươi nàng còn trong hơn nước suối.” Thánh Kỵ Sĩ dứt lời, quay đầu nhìn thiếu nữ mặt đầy lo lắng bên cạnh. Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt không đành lòng: “Ta, ta căn bản không đáng giá cho đại nhân như ngươi làm vậy.”
“Còn đại nhân cái gì? Ta cũng là đối tượng bị thần điện Quang Minh truy sát rồi. Ta chỉ là một kỵ sĩ.” Hắn thản nhiên cười cười, cầm chặt tay của thiếu nữ, “Ta không phải đã nói sao? Sau này cùng sinh cùng tử.” (oa a, thik )
“Chậc chậc, thật buồn nôn ~~” Ngõa Nhĩ Đa rùng mình.
“Khắc Lôi Nhã, ta cũng muốn cùng sinh cùng tử với ngươi.” Ngay lập tức, Phong Dật Hiên nắm tay Khắc Lôi Nhã, nhìn nàng nói ra một câu nghiêm túc khác thường.
Mọi người hóa đá.