Lai Lỵ thấy vẻ mặt Tẫn Diêm nặng nề thì lo lắng, hỏi: “Không phải Ngạo Sương tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm chứ?”
Tẫn Diêm không nói gì nhưng sự lo lắng giữa hai lông mày đã nói rõ tất cả. Tẫn Diêm chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nhẹ nhàng thở dài. Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nếu Tạp Mễ Nhĩ ở đây, chắc chắn hắn sẽ có cách.
Đúng lúc đó, có giọng hát du dương dịu dàng truyền tới từ nơi xa: “Gió biển thổi, gió biển thổi, ngươi đang nhớ nhung ai…”
“A! Tẫn Diêm đại ca, là người của Hải tộc. Sao bọn họ lại ca hát vào lúc này nhỉ?” Lai Lỵ vừa nghe thấy tiếng hát như âm thanh của tự nhiên thì tâm thần rung lên, vội vàng quay sang nhìn biển rộng, muốn tìm xem người đang hát ở đâu nhưng chỉ thấy mặt biển mênh mông.
“Tiếng hát này…” Tẫn Diêm khẽ cau mày, suy nghĩ.
“Tiếng hát này không buồn không vui không đau thương. Bình thường người của Hải tộc sẽ không xuất hiện, hơn nữa cũng không dễ mở miệng ca hát. Tiếng hát của bọn họ có thể giúp người ta tạm thời quên hết phiền não và vui vẻ, khiến người ta…Nói thế nào nhỉ? Khiến người ta có thể trở về trạng thái nguyên thủy nhất.” Lai Lỵ nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhẹ nhàng lẩm bẩn, “Tẫn Diêm đại ca, hình như muội thấy mẹ muội…”
“Lai Lỵ!” Tẫn Diêm bỗng phát hiện tâm trí của mình lại hơi hoảng hốt, vội vàng quát lạnh.
“A, không thể nghe, không thể nghe!” Lai Lỵ chợt lắc đầu. Sau khi tỉnh lại, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mình, “Có những cảm giác mà mọi người không thể nghe lại. Thật đáng sợ…”
Lai Lỵ vừa nói xong thì màu lam trên người Tẫn Diêm thay đổi. Đột nhiên hắn phóng về phía thành. Hắn có dự cảm không tốt. Lai Lỵ vừa thấy cũng vội vàng chạy theo, hô to đầy lo lắng sau hắn: “Tẫn Diêm đại ca, sao vậy? Có chuyện gì à?”
Tẫn Diêm không rảnh mà trả lời nàng, bước nhanh hơn về phía phòng của Thích Ngạo Sương.
Đang khi hắn vừa đặt chân vào hành lang thì một luồng khí lạnh ập tới, khiến người ta không khỏi rùng mình. Nơi phát ra khí lạnh chính là phòng ngủ của Thích Ngạo Sương. Tẫn Diêm nhanh chóng chạy lên phía trước, mở cửa ra. Khi hắn đứng ở cửa nhìn vào trong thì liền ngẩn người.
Cả căn phòng bị đóng băng, lóe ra ánh sáng quyến rũ. Dưới đất là một tầng băng rất dày, trên trần nhà là những mũi băng lớn nhỏ. Nhiệt độ trong phòng lạnh buốt đáng sợ. Phong Dật Hiên bị đôn cứng đến mức xanh cả mặt nhưng vẫn cố chấp đứng bên giường. Trên giường, mặt Thích Ngạo Sương điềm tĩnh, lẳng lặng nằm ở đó. Nhưng da thịt trên mặt và toàn thân lại trắng đến mức gần như trong suốt. Bên cạnh nàng là một tầng băng rất dày.
“Có chuyện gì vậy?” Tẫn Diêm bước vào. Một luồng khí lạnh truyền qua lòng bàn chân, đau như kim châm muối xát, lạnh thấu tâm can. Đau đớn và hành hạ này người thường không thể tiếp nhận nổi. Ngay lập tức, sắc mặt Tẫn Diêm thay đổi, quay sang nạt nhỏ với Lai Lỵ đang muốn theo vào: “Đừng vào. Đứng đó đi!” Lai Lỵ kinh ngạc, dừng bước, nghe lời đứng ở cửa.
“Phong thiếu, đây...đang xảy ra chuyện gì vậy?” Tẫn Diêm cảm giác lưỡi mình đã không nghe lời. mà quần áo trên người lại dần dần phát ra tiếng rào rào, bắt đầu kết băng!
“Không…Không biết.” Cổ của Phong Dật Hiên cũng bị lạnh đến cứng ngắc, kể cả đầu cũng không thể cử động được.
“Thể chất của tiểu thử là thuộc tính Hỏa. Sao bây giờ lại trở thành thế này?” Tẫn Diêm cau mày hỏi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Hắt xì! Hắt xì!” tiếng hắt xì nho nhỏ non nớt chợt vang lên trong phòng. Sau đó Lưu Ly xuất hiện. Một tay nàng đang lôi chân của Kim Liên đã hôn mê. Khi hiện ra thì không nói hai lời liền kéo Kim Liên ra khỏi phòng ngủ.
“Lưu Ly!” Phong Dật Hiên và Tẫn Diêm cùng kêu lên.
“Hắt xì, hắt xì ~” Lưu Ly hắt xì không ngừng, không để ý tới hai người mà kéo Kim Liên ra khỏi phòng rồi mới run run, quay đầu lại nói với Phong Dật Hiên và Tẫn Diêm, “Trong người của bà bà bỗng nhiên rất lạnh, hoàn toàn khác lúc trước. Kim Liên không chịu nổi, sắp chết lạnh rồi.”
Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Thể chất của Thích Ngạo Sương thay đổi trong nháy mắt như vậy là vì sao?
Tiếng hát của người Hải tộc dần dần dừng lại. Thích Ngạo Sương trên giường từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, khẽ chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên này.
“Ngạo Sương….”
“Tiểu thư…”
Hai người do dự mở miệng. Thích Ngạo Sương chỉ lạnh lùng thoáng nhìn, không nói gì mà quay sang nhìn cửa sổ, ánh mắt chợt lạnh xuống.
“Ngạo Sương, sao vậy?” Phong Dật Hiên cau chặt mày, trong lòng lo lắng không thôi.
“Nên lấy lại rồi…” Thích Ngạo Sương nói một câu đầy ẩn ý, từ từ đứng lên, chân không chạm xuống đất, nhìn Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên, cười nhạt, “Khổ cho các ngươi rồi.”
Trong lòng Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên càng thêm nghi ngờ.
“Như Hỏa, ngươi không nhớ à?” trên khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương hiện ra một nụ cười lạnh lùng ma mị, duỗi ngón tay ra nắm lấy cằm của Phong Dật Hiên, “Như Hỏa, đây mới là tên thật của ngươi.”
Tẫn Diêm giật mình, Lai Lỵ và Lưu Ly ở cửa cũng giật mình.
Phong Dật Hiên thì cau chặt lông mày, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Đi thôi, đi lấy lại sức mạnh của ta, chấm dứt tất cả. Đã thiếu nợ ta thì chắc chắn ta sẽ đòi lại!” Ánh mắt của Thích Ngạo Sương trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, không có chút độ ấm nào. Sự tàn nhẫn từ từ hiện lên nơi đáy mắt rồi lan rộng ra.
Trong chớp mắt này, mọi người có ảo giác Tử thần tới, ác ma trở về!
Thích Ngạo Sương đi chân không trên mặt băng, lướt qua Tẫn Diêm và Phong Dật Hiên còn chưa phục hồi tinh thần kịp, ra khỏi cửa phòng, đi về phía phòng ngủ của Dực Vương. Trong phòng của Dực Vương, áo trắng và Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư đang chăm sóc cho Dực Vương bị thương không nhẹ. Sắc mặt ba người khác nhau, không biết họ đang nghĩ gì.
“Như Băng…” Thích Ngạo Sương lặng yên không tiếng động xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.
Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nhưng cũng đủ đập mạnh vào lòng áo trắng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Thích Ngạo Sương đang lẳng lặng đứng đó.
Quần áo trắng như tuyết, mái tóc dài mềm mượt chấm đất. Làn da trắng nõn và mái tóc đen nhánh tạo thành sự đối lập mạnh mẽ với thị giác. Nàng tựa như một bức họa, lại tựa như một pho tượng, đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
“Như Băng, ngươi cũng quên mất quá khứ rồi sao?” trong giọng nói lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương có chứa chút cô đơn.
“Ngạo Sương?” áo trắng giật mình, chần chừ hỏi.
“Tên thật của ngươi là Như Băng.” Thích Ngạo Sương từ từ bước tới, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của áo trắng, ánh mắt mông lung, lẩm bẩm, “Ngươi và Tự Hỏa là hai người ta yêu thương nhất. Các ngươi là tất cả của ta…”
“Cái gì? Ngạo Sương, ngươi đang nói gì vậy?” Trong lòng áo trắng càng thêm nghi ngờ và lo lắng.
Phong Dật Hiên đứng ở cửa, lòng không ngừng trầm xuống. Hắn không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này.
“Tới biển sâu, tới nơi sâu nhất của biển, lấy lại sức mạnh của ta…Tất cả sẽ kết thúc.” Ánh mắt của Thích Ngạo Sương càng ngày càng rời rạc, nhẹ nhàng nói những lời này xong thì cúi đầu, giọng cũng càng ngày càng nhỏ.
“Ngạo Sương?” áo trắng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve khuôn mặt hắn. Nó rất lạnh lẽo buốt giá.
“Áo trắng.” Ngay sau đó, bỗng Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt.
“Ngạo Sương, ngươi…” áo trắng khẽ cau mày, vô cùng nghi ngờ.
“Thì ra là vậy…” lúc này Thích Ngạo Sương không còn mê muội, mà rũ lông mi xuống, xoay người nhìn Phong Dật Hiên và Tẫn Diêm đang đứng ở cửa, khẽ nói: “Từ lúc Dực Vương bị thương, ta đã biết nhưng lại không thể ngăn cản. Ta biết…” giọng Thích Ngạo Sương run rẩy, vẻ mặt cô đơn mà bi thương.
“Ngạo Sương!” trong lòng Phong Dật Hiên chợt hoảng loạn. Sao bỗng nhiên hắn có cảm giác Ngạo Sương sắp biến mất trước mắt mình, tựa như chỉ chớp mắt một cái là hắn sẽ mất nàng, không thể nhìn thấy nàng nữa.
“Như Hỏa …. Như Băng….” Thích Ngạo Sương khẽ cười, cười đến mức tan nát cõi lòng, vô cùng yếu đuối.
“Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên thấy nụ cười này của Thích Ngạo Sương thì lòng đau như cắt, không nói gì mà bước lên ôm chặt nàng vào lòng.
“Đây…rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Nguyệt Vương cau mày, sắc mặt nặng nề.
“Ta kể một chuyện xưa, các ngươi sẽ hiểu…” giọng Thích Ngạo Sương yếu ớt, mang theo sự bi thương nhàn nhạt.
“Ở một nơi xa xôi có một nữ thần. Nàng rất cường đại, khát máu, bá đạo. Tất cả thần ở nơi đó không phải là đối thủ của nàng. Không ai dám chọc giận nàng.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng tránh khỏi ngực Phong Dật Hiên, lẩm bẩm thật nhỏ, “Nàng hô mưa gọi gió, hành động rất thoải mái. Nàng vừa có thể điều khiển ngọn lửa nóng nhất thiên hạ, vừa có thể điều khiển băng tuyết lạnh nhất thế gian.”
Giọng Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nhưng ai cũng nghe rõ. Tâm thần họ bị chấn động.
“Nàng yêu nhất một cây hoa sen, là sen tịnh đế, một đỏ một trắng. Đóa hoa đỏ có tên là Như Hỏa, đóa trắng tên là Như Băng. Cây hoa sen này là tất cả của nàng, nàng chưa từng yêu thương đến mức đó. Cả đời nàng chỉ chảy một giọt nước mắt. Giọt nước mắt này liền giao cho người chăm sóc đóa sen tịnh đế này. Nhưng vào một ngày, đóa sen tịnh đế biến mất. Nàng nổi giận, sinh linh đồ thán, thiêu đốt tất cả. Vì vậy, rốt cuộc xúc phạm đến thiên uy, bị đày xuống trần gian. Nàng lại muốn chấm dứt tính mạng trước. Nên thần cộng sự với nàng trước kia nghĩ cách đưa nàng tới một thế giới khác. Thế giới đó chính là đại lục Tích Lan…” ánh mắt Thích Ngạo Sương dần dần mơ hồ, thoáng hiện chút hơi nước.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.
Tất cả đã rõ….
Sắc mặt Tẫn Diêm phức tạp. Áo trắng và Phong Dật Hiên ngạc nhiên đến mức thất thần. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, Lai Lỵ vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
“Hôm nay, nàng đã tỉnh, ta sẽ biến mất…” Thích Ngạo Sương nở nụ cười buồn bã, “Tất cả vốn là của nàng. Tất cả đều là của nàng…Ta chỉ là một ý chí phụ được sinh ra mà thôi.” Sức mạnh, thân thể, thậm chí người yêu đều là của người kia…
“Không!” Phong Dật Hiên nghe Thích Ngạo Sương nói thế thì kêu lên cuồng bạo, ôm nàng vào lòng một lần nữa. Hắn mất khống chế, kêu lên đầy đau lòng, “Không! Ngạo Sương, nàng chính là nàng! Nàng là độc nhất vô nhị, không ai có thể khiến nàng biến mất. Ta không cho phép! Ta không cho! Ta yêu nàng. Là nàng chứ không phải ai khác!”