Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 219




Nụ cười lạnh như băng lúc này của Thích Ngạo Sương khiến Hàn Khúc sợ hãi. Thậm chí giờ khắc này hắn muốn lập tức chạy khỏi đây! Cảm giác bị áp bức này đừng nói là chưa từng có khi đối mặt với Thiên Vương tiền nhiệm, dù có đối mặt với Thiên Vương bây giờ cũng chưa từng có!

Phong Dật Hiên hơi mở miệng, cứ sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Bây giờ nhìn nàng thật xa lạ, thật….xinh đẹp? Đúng vậy, thoạt nhìn là xinh đẹp yêu dã đoạt hồn người, nổi bật như một đóa hoa có độc đang nở rộ. Dù biết có độc nhưng vẫn muốn hái! Cảm giác kỳ lạ này là như thế nào?

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng giật mình ở giữa không trung. Dường như bọn họ cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Tiếng kêu thảm thiết của Nhiêu Vũ cũng yếu dần, cho đến khi biến mất. Mà hơi thở của Nhiêu Vũ cũng biến mất như chưa từng tồn tại! Thân là một trong tứ đại chiến tướng mà Nhiêu Vũ bị Thích Ngạo Sương xử lý nhẹ nhàng như vậy sao? Quả thật Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư không thể tin vào mắt mình.

“Chậc, thật là đồ bỏ đi chướng mắt.” Ánh mắt Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh nhưng trên mặt lại là nụ cười quyến rũ tuyệt luân. Nàng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Hàn Khúc cách đó không xa, không hề động đậy.

Hàn Khúc không chịu nổi cảm giác áp bức vô hình đáng sợ này nữa, liền quay đầu định chạy trốn.

Vút ——

Tiếng xé gió vang lên nhẹ nhàng ngay lập tức.

Tiếp theo là tiếng “phập” trầm đục.

Hàn Khúc kinh ngạc mà nhìn vật thể sắc bén không biết từ đâu ra xuyên qua ngực, trên mặt tràn đầy không tin và hoảng sợ. Hắn từ từ quay đầu lại, chống lại đôi mắt như sông băng vạn năm của Thích Ngạo Sương. Vũ khí sắc bén thon dài xuyên qua ngực hắn là móng tay dài ra của Thích Ngạo Sương!

Vút một tiếng, móng tay ngắn lại. Lúc này, máu tươi phun ra như suối từ ngực Hàn Khúc.

Không ai thấy rõ tất cả. Khi hắn hồi thần lại thì mọi chuyện đã xảy ra.

Rốt cuộc Hàn Khúc đã hiểu rằng thiếu nữ này thật đáng sợ. Lúc này hắn kích thích tất cả tiềm lực của mình. Hắn chỉ có một ý nghĩ đó chính là chạy trốn, lập tức chạy khỏi nơi này, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại thiếu nữ tóc đen này nữa. Thân hình Hàn Khúc vừa động thì trước mặt liền có một khuôn mặt xinh đẹp phóng đại.

Nụ cười lạnh lẽo của Hàn Khúc khiến hắn cứng đờ người.

“Đi đâu vậy?” giọng Thích Ngạo Sương như mộng như ảo khiến Hàn Khúc sợ tới mức gần như sụp đổ.

Hàn Khúc xoay người định chạy, ngay sau đó thấy được một màn khiến hắn kinh hãi. Hắn thấy thân thể của mình bay trước mặt nhưng lại không có đầu! Thân thể không đầu cứ như thế mà bay lên một khoảng, đột nhiên rơi xuống từ giữa không trung. Sau đó, trước mắt hắn tối sầm, tất cả đều biến mất.

“Ách…thật không thú vị.” trên tay Thích Ngạo Sương là đầu của Hàn Khúc, máu tươi còn đang nhỏ từ cổ của hắn. Một đường máu quỷ dị rơi xuống từ trên không, rơi xuống đất thì không thấy đâu nữa.

Phong Dật Hiên cứ đứng yên tại chỗ, nhìn Thích Ngạo Sương hoàn toàn xa lạ giữa không trung, không nói nên lời.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư càng không dám thở mạnh, sững sờ mà nhìn hành động của Thích Ngạo Sương, trong lòng phát run lần nữa. Đây mới là diện mạo thật của thiếu nữ này sao? Hay là một mặt khác của nàng?! Nguyệt Vương ngừng thở, nhìn Thích Ngạo Sương đang xách đầu người đứng trên không. Mặt nàng đầy nhàm chán, đung đưa đầu người trên tay, nhìn đường máu đỏ tươi đang chảy xuống một cách lười biếng. Nguyệt Vương đã sớm cảm giác được Thích Ngạo Sương không giống người phàm nhưng không ngờ lại khiến người ta kinh hãi như thế.

“Chỗ này?” chợt, Thích Ngạo Sương tiện tay ném đầu người trong tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong miệng hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, “Hừ, thì ra là như vậy…”

Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn người phía dưới, ánh mắt dừng trên người Phong Dật Hiên. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt có sự lo lắng mơ hồ. Thích Ngạo Sương như thế quá khác thường. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Ha ha, thật là nơi không thú vị. Có điều, coi như không uổng công.” Thích Ngạo Sương nói một câu khó hiểu, sau đó từ từ bay tới trước mặt Phong Dật Hiên.

Phong Dật Hiên kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương xinh đẹp quyến rũ trước mặt. Trên tay nàng máu tươi vẫn đang nhỏ giọt. Đôi mắt nàng hơi khép, ngàn vạn phong tình. Mái tóc đen xõa trước ngực, cứ mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên như vậy.

“Ngạo…Ngạo Sương…” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng gọi.

“Rất tốt. Còn thiếu một thứ.” Thích Ngạo Sương lại nói ra một câu mà Phong Dật Hiên không hiểu.

Phong Dật Hiên nghi ngờ, chưa kịp đặt câu hỏi thì ngón tay của Thích Ngạo Sương đã nhẹ nhàng đặt lên cằm hắn. Ngay sau đó, trên môi liền có cảm giác lành lạnh. Trước mặt hắn là khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Thích Ngạo Sương. Nàng nhắm hờ mắt, cứ như vậy mà hôn lên môi Phong Dật Hiên.

Ngay lập tức Phong Dật Hiên hóa đá tại chỗ.

Hôn?

Hôn!!!

Thích Ngạo Sương hôn hắn!

Lành lạnh, môi của Thích Ngạo Sương lành lạnh, dường như còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Phong Dật Hiên ngốc lăng, đầu hắn nổ ầm một tiếng, sau đó trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, không biết nói gì cho phải.

Một màn trước mắt cực kỳ duy mĩ. Trong sa mạc mờ mịt, thiếu nữ tóc đen mắt đen xinh đẹp nhẹ nhàng trôi giữa không trung. Mái tóc đen mềm mại bay theo gió, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên tuấn mỹ. Nếu thiếu nữ này không nắm cằm của thiếu niên, nếu trên bàn tay thon dài đang nắm cằm hắn không có vết máu thì tất cả sẽ rất tường hòa duy mĩ. Nhưng một màn này trong mắt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại khiến người ta kinh hãi.

“Ưmh…” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài, từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn, cứ thế mà rơi xuống. Phong Dật Hiên vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng, cúi đầu nhìn người trong ngực, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hắn hiểu rất rõ nụ hôn vừa rồi là của Thích Ngạo Sương, cũng không phải của nàng. Thân xác vừa chủ động này có phải Thích Ngạo Sương không? Nhưng nếu không phải vậy là của ai? Chợt hắn giật mình. Trên người nàng có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.

“Này…Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vội vàng sáp tới, cực kỳ nghi ngờ mà hỏi.

Phong Dật Hiên lắc nhẹ đầu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Thích Ngạo Sương. Giờ phút này gương mặt của nàng trong lòng hắn rất điềm tĩnh. Nàng đang ngủ say, tựa như những gì vừa xảy ra không liên quan tới nàng.

“Ngươi lắc đầu là sao?” Mễ Tu Tư cau mày hỏi.

“Ý là hắn cũng không biết.” Nguyệt Vương trầm giọng trả lời thay Phong Dật Hiên.

“Sao lại có thể như vậy? Quan hệ của bọn họ…Hắn rõ ràng cũng không biết…

giọng Mễ Tu Tư nhỏ dần. Bởi vì từ nét mặt của Phong Dật Hiên hắn nhận ra lời của Nguyệt Vương không phải là giả. Ngay cả Phong Dật Hiên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện kia…

“Mặc kệ là thế nào, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.” Nguyệt Vương nhìn bốn phía xung quanh. Khắp nơi ngổn ngang, chỗ nào cũng là những hố cát lớn nhỏ. Nhưng hắn biết cuồng phong sẽ tới rất nhanh thôi. Những hố cát này sẽ bị lấp đầy, trở về hình dạng vốn có.

“Nhưng, Vĩnh Vương….” Mễ Tu Tư cắn môi, nói nhỏ mấy chữ. Hiển nhiên bọn họ đã nghe rõ lời của Nhiên Vũ trước đó.

“Có thể Vĩnh Vương đã gặp bất trắc. Chúng ta đi tìm những Vương khác đi. Bạch Vương và Vĩnh Vương xuất hiện, nhất định sẽ lại có điềm báo. Đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ mà nói, trong giọng nói có mấy phần ưu thương.

“Không biết hai chiến tướng khác có đầu hàng Thiên Vương không.” Mễ Tu Tư lo lắng nói, “Chúng ta phải tìm những Vương khác nhanh một chút. Nếu những Vương khác gặp phải hai chiến tướng kia thì thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả.”

Nguyệt Vương gật đầu, trong lòng hiểu rõ rằng cái chết của Vĩnh Vương hẳn là vì bị Nhiên Vũ và Hàn Khúc liên thủ.

“Nhất định Thiên Vương sẽ tìm Bạch Vương và Vĩnh Vương mới! Chúng ta phải nhanh lên.” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, “Bất chấp tất cả, ta phải gọi nó ra thôi.”

“Cũng được. Bốn chiến tướng đã mất hai rồi.” Nguyệt Vương gật đầu, ngoảnh lại nhìn Phong Dật Hiên vẫn im lặng và Thích Ngạo Sương đang ngủ say trong lòng hắn, đồng ý với quyết định của Mễ Tu Tư.

Hai tay Mễ Tu Tư tạo ra một dấu tay kỳ lạ. Sau đó một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện ra, một con quái thú lớn xuất hiện trên khoảng đất trống trước mặt hắn. Con vật này không khác với con mà Thích Ngạo Sương cưỡi trước đó cho lắm, có điều nó lớn hơn rất nhiều, gấp mười con trước, trên lưng rất bằng phẳng rộng rãi.

“Lên đây đi.” Mễ Tu Tư bay lên đầu tiên. Phong Dật Hiên ôm Thích Ngạo Sương, điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên. Nguyệt Vương theo sau.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Mễ Tu Tư vỗ nhẹ lên lưng quái thú: “Đi nào. Đi về hướng tây nam, tìm Chân Vương.”

Quái thú ngâm lên một tiếng, bay lên vững vàng về hướng tây nam.

Nguyệt Vương tạo một kết giới, bao lấy mọi người bên trong, chắn ánh mặt trời và gió mang theo cát bay tới. Từ đầu tới cuối Phong Dật Hiên chỉ nhìn gương mặt say ngủ của Thích Ngạo Sương, không nói gì, cũng không động đậy.

“Phong Dật Hiên, ngươi thấy thế nào?” Nguyệt Vương lên tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Phong Dật Hiên nghe có người gọi tên mình mới phục hồi tinh thần lại, quay sang nhìn Nguyệt Vương.

Nguyệt Vương nhìn Thích Ngạo Sương rồi đối mắt với Phong Dật Hiên: “Ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Phong Dật Hiên buồn bã. Hắn lắc đầu: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cảm thấy vừa nãy không phải là Ngạo Sương chân chính. Nhưng không phải nàng thì là ai? Vừa là nàng, vừa không phải.” lòng Phong Dật Hiên lo lắng, “Ta không rõ lắm.”

“Thật ra thì hai Thích Ngạo Sương hoàn toàn khác nhau về tính cách này đều là nàng.” Nguyệt Vương vuốt cằm, đoán, “Có thể nàng có hai nhân cách? Tính cách tàn bạo thích giết chóc ẩn sâu trong nội tâm?”

“Không phải chúng ta chưa gặp qua người như vậy.” Mễ Tu Tư gật đầu đồng ý.

Phong Dật Hiên khẽ cau mày. Hắn không thích lý do của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cho lắm, nhưng lại không tìm ra lý do khác để phản đối. Hành động khác thường của Thích Ngạo Sương quả thật rất đẫm máu, cực kỳ đáng sợ.

“Nhưng tình huống của Thích Ngạo Sương lại không giống lắm. Cụ thể không giống ở đâu thì ta không nói rõ được.” mày Nguyệt Vương cau chặt lại.

“Ta cảm thấy…” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, thở dài thật dài, nói. “Hình như chuyện càng ngày càng không đơn giản.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.