Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 207




Đoàn người cứ cẩn thận từng ly từng tí bay trên không, từ từ đi về phía trước. Quả nhiên Thích Ngạo Sương thấy rất nhiều hài cốt trên thiên thạch dọc theo đường đi. Có rất nhiều hài cốt mang dáng vẻ giãy dụa khiến người khác sợ hãi. Xa xa cái động đen bằng đá đang mở.

“Nhìn kìa, chính là những thứ kia tạo ra ma pháp trận. Nói đúng hơn là một trong rất nhiều ma pháp trận.” Người mặc áo trắng duỗi ngón tay chỉ về phía xa, nói. Mọi người ngẩng đầu thì thấy một trận pháp hình bát giác lơ lửng giữa không trung, lóe ra ánh sáng màu trắng, đang chậm rãi xoay tròn.

“Nếu phá hủy tất cả trận pháp này thì không gian này sẽ sụp xuống, cả tháp Tinh Thần Thiên sẽ sụp đổ.” Người mặc áo trắng cau mày nhìn trận pháp kia, giữa hai lông mày lộ ra sự bất đắc dĩ.

Thích Ngạo Sương cũng khẽ cau mày, nhớ trước kia áo trắng từng nói: “Áo trắng, ta nhớ ngươi từng nói ngươi phá được một vài trận pháp.”

“Ừ, nhưng…” áo trắng buồn khổ mà nói, “Trận pháp lại hình thành lại, mấy trận pháp cạnh đó ta cũng nhớ rõ là đã phá hết nhưng đến bây giờ lại xuất hiện lại.”

“Không gian này có năng lực tự phục hồi.” Địch Thản Tư lạnh giọng nói.

“Vậy thì thật rắc rối.” Kiều Nạp Sâm gãi gãi đầu.

“Chuyện này không phải là chuyện rắc rối nhất. Người rắc rối chút nữa mới xuất hiện.” Áo trắng mỉm cười, vung tay lên, một sức mạnh hữu hình đánh về phía mấy trận pháp kia.

“Rầm”, sau một tiếng nổ lớn, một luồng sóng khí lan ra, trận pháp tan tành.

“Cái gì? Định làm gì vậy?” Kiều Nạp Sâm trợn to mắt, hỏi đầy nghi ngờ.

“Huynh cảm thấy ai sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện phá hủy nơi này?” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi.

“Oh! Trời ạ! Là mấy lão già của học viện Tinh Thần. Oh, không! Lát nữa ta phải khai chiến với bọn họ! Nếu thua thì sẽ dính líu tới gia tộc của ta?” lúc này Kiều Nạp Sâm mới phục hồi tinh thần lại, hô to gọi nhỏ, sắc mặt của Bối Lý Nhĩ cũng hơi thay đổi.

“Cho nên, lát nữa bắt đầu chiến đấu, nhất định ta phải giết bọn họ, còn giết hết không chừa một mống!” Kiều Nạp Sâm kêu to, hạ quyết tâm.

Áo trắng cười cười, không nói thêm gì mà dẫn mọi người tiếp tục bay về phía trước. Thích Ngạo Sương dần dần cảm thấy không khí xung quanh thay đổi. Dường như càng bay về phía trước thì lại càng phải cố hết sức. Có sức mạnh vô hình nào đó ở xung quanh đang đè nén họ, áp bức họ. Dường như cả người bị luồng sức mạnh này đè ép đến mức không thở được.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Áo trắng thấy sắc mặt mọi người lâm vào tình cảnh khó khăn thì dừng lại. Sắc mặt của Địch Thản Tư và Thích Ngạo Sương còn khá hơn một chút, mặt những người khác thì tái đi. Chỉ có Tẫn Diêm là mặt không đổi sắc.

“Qua bên kia nghỉ ngơi chút đi. Bên kia an toàn, hơn nữa từ đó các ngươi có thể cảm nhận khu vực này một chút xem chỗ nào là nơi tu luyện tốt.” Áo trắng bay về phía bên phải. Cách đó không xa là một thiên thạch khổng lồ màu đỏ. Thiên thạch có diện tích lớn bằng nửa sân bóng.

“Không phải ngươi nói thiên thạch ở đây rất nguy hiểm sao?” Kiều Nạp Sâm rút khóe miệng, hỏi. Lần đầu tiên bước vào chỗ này liền rơi thẳng xuống nên hắn chưa tiếp xúc với thiên thạch.

“Có thiên thạch rất nguy hiểm, có thiên thạch thì không biết được. Nhưng đây là nơi nguyên tố tập trung nhiều nhất.” Áo trắng giải thích, “Đằng sau khối thiên thạch khổng lồ nhìn tưởng trơn bóng nhưng các ngươi xem thì biết. Hơn nữa quan trọng nhất là nó là một khối thiên thạch không di chuyển.

Mọi người bay theo áo trắng, thấy quả nhiên đằng trước thiên thạch là một khoảng trời riêng, tựa như tổ ong, có rất nhiều hang động. “Chọn một hang động cho mình để nghỉ ngơi đi.” Áo trắng nói xong thì gật đầu với Thích Ngạo Sương, sau đó chỉ vào một hang động trong số đó, nói, “Ngươi có thuộc tính Phong, cái hang kia rất hợp với ngươi.” Áo trắng nói xong, không nói gì với những người khác mà bay thẳng vào hang động của mình. Thích Ngạo Sương quay qua nói với mọi người một tiếng rồi bay về phía cái hang đó. Những người khác cũng tự tìm nơi thích hợp với mình để nghỉ ngơi.

Thích Ngạo Sương vừa bay vào hang động thì Trường Không trong thân thể bỗng nhiên tỉnh lại, trực tiếp nhảy từ trong người nàng ra ngoài, kêu lên: “Trời ạ, đây là đâu? Sao lại thoải mái thế? Thánh Địa của chúng ta cũng không có mùi thơm nồng nàn như thế này đâu!”

Thích Ngạo Sương khẽ nhắm mắt, cảm nhận nguyên tố Phong nồng đậm xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên nơi này không chỉ là chỗ để nghỉ ngơi rất tốt mà còn là nơi tu luyện tuyệt vời. Chẳng lẽ tầng thứ chín chính là nơi thế này? Lợi ích và nguy hiểm cùng tồn tại, mà lại còn rất lớn. Chỗ này đúng là nơi đột phá tuyệt vời! Vậy sau khi đột phá thì sao? Bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì? Thích Ngạo Sương từ từ ngồi xếp bằng lại, túm lấy Trường Không còn đang dùng sức mà ngửi đằng kia: “Được rồi, lại đây, Trường Không, biểu lộ thực lực chân chính của ngươi một chút đi.”

“Ah, sao ngươi biết…” Trường Không sửng sốt. Theo lời Thích Ngạo Sương thì hình như nàng đã sớm biết mình chưa từng phát huy thực lực chân chính.

“Đừng nói nhảm nữa. Thôn tính nguyên tố Phong xung quanh đi.” Thích Ngạo Sương cười giảo hoạt, “Sau đó…đưa ta toàn bộ.”

“A! Sao lại phải cho ngươi hết? Ta ăn vào mà lại còn phải phun ra, ngươi ác vừa chứ. Hu hu, ừ a a ~~” sau đó không có lời nào mà chỉ có tiếng phản đối ô ô a a. Nhưng sự phản đối này không có hiệu quả!

Thích Ngạo Sương chặn miệng Trường Không lại, dùng sức mà lắc khiến hắn chóng mặt. Rốt cuộc hắn khuất phục, chủ động chui vào trong người Thích Ngạo Sương, bắt đầu điên cuồng hấp thu nguyên tố Phong xung quanh. Sắc mặt nàng dần an tĩnh, nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa thật nhanh nguyên tố Phong mà Trường Không hấp thu được. Hắn tựa như một cái máy hút bụi đáng sợ, nguyên tố Phong điên cuồng hướng về phía bên này. Không ai thấy được tình hình kỳ lạ trong hang động lúc này. Vô số điểm sáng dần dần tạo thành quầng sáng rồi từ từ vây lấy Thích Ngạo Sương. Tất cả thạch bích trên hang động tỏa sáng, nguyên tố Phong đang bị hấp thu điên cuồng.

Áo trắng đang nghỉ ngơi ở một hang động khác đột nhiên mở mắt ra, lộ ra nụ cười trên mặt. Lần này, có lẽ có thể phá hủy nơi này, hơn nữa tìm lại trí nhớ mình đã mất đi. Quan trọng hơn là hắn sẽ biết mình có quen Thích Ngạo Sương và nàng có quan hệ gì với mình hay không. Hơn nữa, lần đầu tiên thấy nàng thì nàng đang thử vào tầng thứ chín. Hắn liền không chút suy nghĩ mà ngăn cản nàng làm chuyện nguy hiểm này. Bởi vì lúc đó sức mạnh của nàng còn chưa đủ. Nhưng bây giờ thì đã đủ rồi, còn hơn mức cần thiết rất nhiều. Nói vậy, mấy lão già kia sẽ nhận thấy rất nhanh. Chuyện sẽ càng ngày càng thú vị. Nhưng sâu trong nội tâm hắn không muốn thấy Thích Ngạo Sương bị một chút xíu tổn thương nào. Cảm giác này thật kỳ diệu…

Thích Ngạo Sương, rốt cuộc ngươi là ai? Áo trắng từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài trong lòng.

Vào lúc này ý thức của Thích Ngạo Sương như đang lơ lửng trên mây. Nguyên tố Phong không ngừng tràn vào cơ thể nàng, kích hoạt tiềm năng trong thân thể nàng, hướng dẫn tinh thần nàng từ từ mở rộng. Dần dần, dường như có một tấm bản đồ xuất hiện trước mắt. Lúc đầu thì rất mờ nhưng càng ngày càng rõ. Khi Thích Ngạo Sương thấy rõ tất cả thì giật mình. Đây chẳng phải là bản đồ tầng thứ chín sao? Khu vực này rất rộng lớn, vô số sao và thiên thạch đang từ từ chuyển động. Những cái động đen ngòm kia càng giống như miệng mãnh thú hung mãnh đang mở lớn, gió lạnh thổi từng hồi, sâu không lường được. Nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy rất nhiều trận pháp đã bị áo trắng phá hủy…Trận pháp tràn ngập trong không gian này. Nhưng có trận pháp rất kỳ lạ. Nó không ngừng phun ra những điểm sáng đầy màu sắc. Những điểm sáng kia không phải là thứ gì lạ lẫm mà chính là các nguyên tố!

Không gian này lại có nguyên tố không ngừng rót vào, tạo điều kiện cho người ta tu luyện!

Rốt cuộc là ai đã tạo ra chỗ này? Mục đích là gì?

Ý nghĩ của Thích Ngạo Sương càng ngày càng mở rộng. Lúc này ý thức của nàng đã tới lối vào của tầng thứ chín, tiếp tục mở rộng ra, tầng thứ tám, tầng thứ bảy, tầng thứ sáu…

Tình hình trong học viện Tinh Thần xuất hiện trước mắt Thích Ngạo Sương. Tuy nhắm mắt lại nhưng tất cả đều rất rõ ràng trước mắt. Nàng sửng sốt trong lòng nhưng cũng rất vui mừng. Bởi vì nàng biết nàng đã khác trước. Nhưng thời gian ngắn như thế mà có thể có thực lực như thế này sao? Nhưng Thích Ngạo Sương nghĩ lầm rồi. Nàng cho rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng thật ra là đã một năm trôi qua!

Ý thức của Thích Ngạo Sương dạo chơi khắp học viện, thấy Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni hạnh phúc, thấy Tháp Lệ Na trầm mặc và đau lòng. Còn thấy được bộ dạng mất hồn mất vía của Mạt Lý Na, ngày nào cũng tới tháp Tinh Thần Thiên chờ. Ý thức từ từ bay đi, tới phòng làm việc của viện trưởng. Viện trưởng đang cau mày nhìn thứ gì đó. Chợt, đột nhiên viện trưởng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mặt không thể tin được. Thích Ngạo Sương cảm thấy ông đang nhìn mình!

Sắc mặt của viện trưởng thay đổi từ kinh ngạc thành vui mừng, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài, chạy về phía cửa. Hình ảnh này biến mất trước mắt. Đột nhiên Thích Ngạo Sương mở mắt thì thấy tất cả mọi người đang ngồi trước mặt mình.

“Rốt cuộc thì đệ tỉnh rồi!” Kiều Nạp Sâm thở ra một hơi thật dài như trút được gánh nặng.

“Sao vậy? Mọi người không tu luyện mà chạy tới đây làm gì?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ.

“Làm ơn đi, đã bao lâu rồi đệ biết không?” bộ dạng Kiều Nạp Sâm như nói không nên lời.

Thích Ngạo Sương chuyển mắt sang Tẫn Diêm. Hắn trầm giọng, nói: “Thiếu gia đã ngồi im một năm rồi.”

“Cái gì?” Thích Ngạo Sương kêu lên. Nàng không ngờ đã lâu vậy rồi.

“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện mình có gì khác sao?” Áo trắng khẽ mỉm cười, “Ngươi không phát hiện ra hình như bản thân mình đã thay đổi sao?

Thích Ngạo Sương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi phát hiện ra mình có thể nhìn thấu tất cả. Thậm chí còn có thể thấy được ánh sáng từ lối ra. Cảnh tượng ở lối ra hiện ra! Đó là một thế giới khác mà trước đây không thể chạm tới nhưng bây giờ đã có thể!

Đột phá?! Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, trong lòng mừng như điên.

“Người nên tới rốt cuộc đã tới.” Áo trắng quay lại, nhìn ra ngoài hang động, cười một tiếng khinh bỉ, nhàn nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.