Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 133




Thích Ngạo Sương vội vàng thu tay lại, kinh ngạc nói: "Các ngươi, vì sao các ngươi có thể biến thành hình người?"

"Bởi vì thế giới này rất đặc biệt." Bạch Đế nhìn xung quanh nói.

"Hừm, xung quanh tràn đầy lực lượng." Hắc Vũ duỗi lưng một cái híp mắt nói "Không hoạt động làm xương cốt ta muốn rỉ sét."

"Nơi này là nơi nào?" Thích Ngạo Sương quan sát xung quanh, kinh ngạc hỏi.

Không khí xung quanh mát mẻ khác thường, khung cảnh trước mặt xanh ngắt, núi non trùng điệp, cảm giác như rất gần. Hoa có mùi thơm khác thường, thảm cỏ xanh cao tới nửa người.

"Thế Giới Hỗn Độn." Bạch Đế ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời "Nhìn!"

Thế Giới Hỗn Độn? Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế chỉ ngẩn cả người, nửa bên bầu trời là mặt trời, nửa bên còn lại là mặt trăng. Thế giới này giống như bị chia làm hai, vừa sáng ngời, vừa tối tăm.

"Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại." Hắc Vũ cười tà mị, cúi đầu nói nhỏ bên tai Thích Ngạo Sương "Cái thế giới này, chủng tộc nào cũng có. Nơi này tràn ngập lực lượng, cho nên chúng ta có thể khôi phục nguyên hình. Ở đây rất nguy hiểm cho loài người, ngươi phải theo sát bên cạnh ta, không được để Ma tộc ăn nha." Hắc Vũ cười lên, phun khí nóng vào bên tai Thích Ngạo Sương, cười cợt nhã, chuẩn bị hôn lên lỗ tai Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương không phát hiện ánh mắt hả hê của Hắc Vũ, không có nghĩa là Bạch Đế không phát hiện.

Bạch Đế lạnh lùng, đáy mắt không gợn sóng, nhanh chóng ra tay. Ngón tay nhẹ nhàng giương lên, một tia chớp nhỏ đánh vào đầu Hắc Vũ. Pằng một tiếng, Hắc Vũ không kịp chuẩn bị. Mái tóc đen nhánh truyền đến mùi khét.

Khóe miệng Hắc Vũ co quắp, lại động thủ.

"Ngươi nghĩ người đưa chúng ta đến đây là người như thế nào?" Bạch Đế lạnh lùng nói.

Hắc Vũ liếc Thích Ngạo Sương, đè lửa giận trong lòng xuống. Nếu như gặp phải cường giả (cao thủ) của thế giới này, cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà chạy trốn. Tốt nhất nên làm theo lời Tạp Mễ Nhĩ, Khi Thích Ngạo Sương tìm được Hỏa Chi Hạch Tâm thì sẽ lập tức rời đi. Nghĩ tới đây, Hắc Vũ chợt cau mày nghiêm túc hỏi: "Ngạo Sương, rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ là ai?" Thích Ngạo Sương cũng sửng sốt, rốt cuộc thế giới này là chổ nào? Nàng biết thực lực của Bạch Đế và Hắc Vũ khi khôi phục được nguyên hình. Mà bây giờ bọn họ đã khôi phục nguyên hình mà lại cẩn thận như vậy, thì sinh vậy trong thế giới này, mạnh hơn bọn họ? Thế Giới Hỗn Độn? Trước kia tại sao mình chưa bao giờ nghe qua?

Sau khi nghe câu hỏi của Hắc Vũ thì Bạch Đế cũng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương, ánh mắt nặng nề. Tạp Mễ Nhĩ lại biết Thí Thiên là chìa khóa để mở thế giới này, hắn còn biết cách sữ dụng. Rốt cuộc thân phận thật sự của hắn là gì?!

Thích Ngạo Sương cũng cau mày, trầm giọng nói: "Ta, ta không biết. Khi gặp hắn hắn chỉ là một học giả, là học giả giỏi nhất Đế Đô. Sau đó, ta biết được hắn còn là một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ vô cùng lợi hại."

"Chuyện này chúng ta cũng biết."Hắc Vũ khó chịu nói "Hắn ta, hình như rất mạnh. Làm cho người ta có cảm giác không thoải mái chút nào." Hắc Vũ nhướng mắt, nói thầm.

"Lấy được Hỏa Chi Hạch Tâm rồi về hỏi rõ hắn." Bạch Đế lời ít ý nhiều "Nhanh đi tìm Hỏa Chi Hạch Tâm rồi trở về. Chỗ này, không thể ở lâu." Bạch Đế khẽ cau mày, trước kia bọn họ có thể an toàn rời khỏi vì bọn họ có toàn bộ sức mạnh, còn bây giờ chưa có lại hoàn toàn sức mạnh, còn mang theo Ngạo Sương. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì không biết có an toàn mạng rời đi hay không.

"Hắn làm cho ta có cảm giác không thoải mái." Hắc Vũ khó chịu nói.

Thích Ngạo Sương trầm mặc, nhớ lại lúc con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ thay đổi. Con ngươi của Tạp Mễ Nhĩ vốn là màu xanh dương, nhưng một con lại lóe ánh sáng màu đen, một con ánh sáng màu đỏ. Hắn, thật sự là người à?

"Đi thôi, Ngạo Sương, mau đi đến khe cốc phía tây. Tạp Mễ Nhĩ nói Hỏa Chi Hạch Tâm ở đó." Bạch Đế trầm giọng thúc giục.

"Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, đang muốn bước đi, lại nghe một giọng nói trẻ con "Mẹ, mẹ!"

"Kim Liên?!" Thích Ngạo Sương ngạc nhiên dừng bước.

"Đây là đâu? Khắp nơi toàn lực lượng? Ha ha, thật là một nơi rất tốt. Con có thể Hóa Hình!" lúc này Kim Liên đã tỉnh, dứt lời, một bé trai xinh đẹp dể thương xuất hiện trước mắt 3 người Thích Ngạo Sương. Bé trai này chứng 3 4 tuổi, con ngươi màu đen giống bảo thạch sáng chói, tóc màu vàng, lông mày màu vàng, bộ quần áo màu vàng kim, vẻ ung dung cao quý. Đưa bàn tay béo mập kéo vạt áo Thích Ngạo Sương.

"Mẹ, Ôm ôm." Bé trai nhếch môi nở nụ cười, nụ cười thiên sứ mê người.

"Kim Liên?" Thích Ngạo Sương thử dò xét, giọng nói này rất giống Kim Liên, nhưng mà, hình dáng này...... Không giống với suy nghĩ của nàng về Kim Liên, nàng nghĩ Kim Liên cùng lấm là mười mấy tuổi, kết quả bây giờ xuất hiện một bé trai trắng trẻo béo mập đáng yêu.

"Mẹ, là con, là con, con muốn ôm ôm." Kim Liên cười hắc hắc mở rộng đôi tay.

"Ngươi là tiểu Sắc Lang." Sau một khắc, thân thể nho nhỏ của Kim Liên bị Hắc Vũ ôm lên "Còn nhỏ mà háo sắc thế!"

"Nói nhãm cái gì đó! Ta......" Sắc mặt của Kim Liên đỏ lên, hừ lạnh, chưa nói hết câu kế tiếp, thì một giọng nói non nớt khác truyền đến.

"Buông lão công ta ra!" Á? Mọi người trừng mắt mà nhìn một cô gái nhỏ mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện. Tiểu cô nương này chừng năm tuổi, mặc váy trắng tuyết, gương mặt béo mập tức giận nhìn Hắc Vũ, con mắt mở to tức giận, cái miệng nhỏ hồng hồng vểnh lên. Một đứa bé xinh đẹp.

Lão công? Hắc Vũ ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện, lại quay đầu nhìn Kim Liên đang bị hắn xách trên tay. Vừa rồi Kim Liên còn diễu võ dương oai, sau bây giờ là cúi gằm đầu xuống đất, làm bộ như mình không hề tồn tại.

"Chồng ngươi? Cái này?"Hắc Vũ kinh hãi há to miệng, sau bây trờ trẻ con trưởng thành sớm thế. Một đứa muốn chiếm tiện nghi, một đứ thì ồn ào kêu lão công?

"Nói nhảm, hắn không phải chồng ta, chẳng lẽ là ngươi à?" Cô gái nhỏ siết chặt nắm đấm tức giận giơ giơ lên.

Hắc vũ: "......"

"Nghiên mực Lưu Ly?" Thích Ngạo Sương nhìn tiểu cô nương, đây là bảo vật bọn họ đã cướp được ở Thị trấn nhỏ ở Sa mạc, sau khi đổi chủ, trở thành bảo vật của nàng.

"Chào bà bà......" Ai ngờ, tiểu cô nương xông tới hành lễ với Thích Ngạo Sương.

Phốc!!! Tất cả mọi người đều phun.

Thích Ngạo Sương như bị sét đánh, khóe miệng Hắc Vũ không ngừng co quắp, ngay người luôn nghiêm túc như Bạch Đế khóe miệng cũng không khỏi co quắp.

Chào............ Bà bà,......,......

Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy đầu óc của mình ngu đi có chút, đứa bé này phải gọi nàng là chủ nhân chứ?

"Không được nói năng lung tung, ta, ta còn chưa đồng ý cưới ngươi mà." lỗ mũi Kim Liên phun lãnh khí, ngẩng đầu giương nanh múa vuốt nói.

"Chỉ cần ta đồng ý gả là được." Cô bé áo trắng mở miệng cười, lộ ra một vài cái răng trắng, thật đáng yêu.

Hắc Vũ buông lỏng tay ra, bởi vì Kim Liên vẫn còn kinh ngạc, nên phản ứng không kịp, mông rơi xuống đất. Kêu ôi ôi xoa cái mông, cô gái nhỏ thấy thế, muốn tiến lên giúp đỡ.

Kim Liên hoảng sợ chạy vòng quanh ba người, cô gái nhỏ liền đuổi theo. Một chạy, một đuổi theo.

"Xem ra, ở thế giới này, không chỉ chúng ta có thể khôi phục hình người, mà bọn họ cũng có thể." Bạch Đế trầm giọng nói.

"Xem ra là như thế." Hắc Vũ cúi đầu nhìn 2 đứa trẻ đang chạy vòng quanh 3 người nói.

"Mẹ, con trốn đây, con chịu hết nổi rồi." Kim Liên vừa dứt lời, ánh sáng màu vàng kim thoáng qua, thì Kiêm Liên đã biến mất.

"Bà bà, Lưu Ly cũng đi đây."Cô gái nhỏ vội vàng dậm chân một cái, cũng biến mất ngay tại chỗ.

Thích Ngạo Sương nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói cái thế giới này, thật điên cuồng a......

"Tốt, chúng ta đi thôi." Bạch Đế khẽ cau mày.

"Ừ." Thích Ngạo Sương gật đầu, ba người vội vàng đi thẳng về phía tây.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở một đồi núi, trên sườn núi là những cây cỏ xanh câu nửa người, gió thổi qua, những cây cỏ xanh cao lớn theo gió phất phơ. Hắc Vũ đi trước mở đường, vạch những cây cỏ cao phía trước. Dưới sườn núi là một rừng cây rậm rạp, xuyên qua rừng cây là những dãy núi dài vô tận, đi về phía tây qua dãy núi là đến khe cốc mà bọn họ muốn tìm.

"Nói thật, ta rất ngạc nhiên, Tại sao Tạp Mễ Nhĩ lại biết Ngọn lửa nằm ở khe Cốc phía tây chứ?" Hắc Vũ trầm giọng nói.

"Tóm lại hắn không phải người bình thường." Bạch Đế lạnh lùng nói "Mặc kệ thế nào, trước mắt hắn sẽ không làm hại Ngạo Sương. Quan trọng bây giờ là đi tìm Ngọn lửa kia để cho Thích Ngạo Sương đột phá."

Hắc Vũ trầm mặc, đi nhanh về phía trước. Thích Ngạo Sương đi chính giữa, Bạch Đế theo sau. Cứ như vậy 3 người đi xuống sườn núi, chui vào rừng cây.

"Cẩn thận một chút." Bạch Đế khẽ cau mày dặn dò Hắc Vũ.

"Biết." Kỳ lạ, từ trước đến nay Hắc Vũ luôn làm trái những lời mà Bạch Đế nói ra nhưng lần này hắn lại đồng ý, mà giọng dịu không được tốt lắm. Chỗ này, nguy hiểm ở khắp nơi không thể xem thường. Mỗi một bước đi phải rất cẩn thận.

Hắc Vũ vừa đồng ý, lại dẫm vào cái gì, tiếng động mạnh mẽ vang lên.

Hắc vũ không hề nghĩ ngợi, xoay người trực tiếp ôm Thích Ngạo Sương té nhào xuống đất.

Vèo vèo vèo âm thanh của những châm gỗ xé gió mà bay tới.

Ba ngân châm bằng gỗ dài khoảng 30 cm cấm vào một cành cây khô gần đỉnh đầu họ, đầu ngân châm ló mà xanh lá, là kịch độc.

Có người tập kích? Ngay lập tức Thích Ngạo Sương liền nghĩ đến điểm này. Trong lòng kinh hãi, bởi vì căn bản nàng không cảm nhân được có ngưới xung quanh.

"Chú ý dưới chân ngươi một chút." Bạch Đế đứng lên, nhìn chổ vừa rồi Hắc Vũ đạp phải lạnh lùng nói.

Hắc vũ không vui nói: "Làm sao ta biết cái cây này lại như thế chứ?"

Thích Ngạo Sương có chút ngạc nhiên, lời này có ý gì? Chẳng lẽ tập kích bọn họ vừa rồi không phải người?

"Là Hoa độc châm." Bạch Đế nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Thích Ngạo Sương giải thích "Loại hoa này sẽ không chủ động tấn công người, trừ phi có người công kích nó, nó mới phản ứng như thế. Mới vừa rồi cái tên Hắc Vũ ngu ngốc này đã dẫm vào đó."

Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn lại, quả nhiên vừa rồi Hắc Vũ đã đạp phải nó, có thể thấy, một đóa hoa nho nhỏ màu đen nằm giữa vật to bằng chậu nước rửa mặt, mà bông hoa kia lại lóe ánh sáng mà xanh kịch độc.

"Cẩn thận một chút, bông hoa này không coi là gì cả, nơi này cón có rất nhiều động vật là thực vật nhỏ đáng sợ." Bạch Đế dỡ Thích Ngạo Sương dậy, nhẹ giọng dặn dò.

Hắc Vũ khó chịu cau mày, muốn hắn làm theo lời Bạch Đế thật khó á.

"Vậy ngươi đi trước đi, mẹ nó!" Hắc Vũ đổi vị trí với Bạch Đế, đi phía sau Thích Ngạo Sương.

Bạch Đế cũng không nói nhiều, cẩn thận đi phía trước mở đường. Cái chỗ không thể dùng pháp thuật cũng không thích hợp để dùng, nếu dùng sẽ gặp phiền toái. Cái thế giới này không có bất kỳ quy tắc nào, người mạnh là vương. Giết người đoạt bảo vật cũng không cần bất kỳ lý do nào. Không thể không cẩn thận.

Bạch Đế tỉ mỉ hơn nhiều, cận thận mang Thích Ngạo Sương và Hắc Vũ xuyên qua rừng cây. Không gặp nguy hiểm gì khác. Gần qua hết rừng cây thì xảy ra một chuyện kỳ quái.

"Meo meo" một mèo keo truyền đến tay bọn họ.

Bạch Đế cẩn thận ngừng lại, đề phòng nhìn xung quanh.

"Cái gì thế?" Hắc Vũ cũng đề phòng.

Thích Ngạo Sương không nói gì, cố tìm nơi phát ra tiếng động.

"Meo meo rào rào" âm thanh phát ra từ một gốc cây trước mặt. Sau đó, một con mèo có bộ long trắng như tuyết bước ra. Trên đầu con mèo nhỏ có một ngôi sao hơi lớn, cả người trắng như tuyết, không có một chút lông khác màu, ánh mắt to tròn màu hổ phách, tò mò nhìn đám người Thích Ngạo.

"Cái này...... Chẳng lẽ là?" Bạch Đế nhỏ giọng hô lên.

"Phải. Bất quá, nó đã có chủ." Sắc mặt Hắc Vũ trầm xuống, quay đầu quan sát khắp nơi, xem xung quanh còn có người nào hay không.

"Không có ai." Bạch Đế khẽ cau mày "Chẳng lẽ nó bỏ đi hoang? Không có chủ nhân?"

"Nó là con gì?" Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt nặng nể của 2 người họ thì biết vật nhỏ này không bình thường, không chỉ là một con mèo nhỏ.

"Là Chiêu Tài Bảo Miêu, còn gọi là Tầm Bảo Miêu. Là Thần Thú Tầm Bảo!" Bạch Đế không chút buông lỏng, vẫn quan sát xung quanh, mặc dù không cảm thấy ai tồn tại, nhưng là không ngoại trừ thực lực đối phương cao hơn bọn họ. Phải biết, con vật quý này mà không có chủ nhân là không thể nào.

"Tầm Bảo Miêu?" Thích Ngạo Sương có chút ngơ ngẩn "Ý là nó sẽ cướp bảo vật à?"

"Đúng. Nó có thể tìm ra bảo vật cách xa ngàn dặm, xem bảo vật như mạng." Bạch Đế gật đầu "Nó phải có chủ nhân, có lẽ là thừa dịp chủ nhân không chú ý tự chạy ra ngoài. Chúng ta đi thôi, chủ nhân của Tầm Bảo Miêu không phải là người tầm thường."

Thích Ngạo Sương nhìn thái độ nặng nề của Bạch Đế như thế, cũng không nói gì nữa, đi sau lưng Bạch Đế tiến về phía trước.

"Meo meo!" Ai biết, bọn họ muốn đi, không có nghĩa Tiểu Miêu thả họ đi. Chiêu Tài Bảo Miêu kêu một tiếng, sau một khắc đã đứng trên vai Thích Ngạo Sương. Tốc độ thật nhanh! Không thấy được động tác của con mèo con, đã thấy nó đứng trên vai Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương sửng sốt, khóe mắt nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang đứng trên bả vai của mình, không rõ chân tướng. Chiêu Tài Bảo Miêu đứng trên vai Thích Ngạo Sương, liếm liếm móng vuốt, sau đó đưa hai mắt mà xanh nhìn chằm chằm vào Thích Ngạo Sương. Cũng không hẳn là mà xanh, nmà là màu hổ phách. Nhưng mà, Thích Ngạo Sương lại thấy vậy con mèo nhìn nàng bằng đôi mắt màu xanh, hình như, nhìn nàng như đang nhìn bảo vật.

"Hỏng bét, trên người có bảo vật mà nó thích?" Hắc Vũ cau mày, có chút lo lắng nói, nếu chủ nhân của Chiêu Tài Bảo Miêu xuất hiện thì rất nguy hiểm.

Bảo vật? Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: "Chỉ có nghiên mực Lưu Ly có thể coi là bảo vật thôi."

"Vậy thì giao ra đây, ta tha các ngươi một đường sống!" Chợt, một vang âm thanh trống rỗng vang lên, bọn họ bị chấn động lỗ tai ông ông.

"Ai?" trong lòng Hắc Vũ trầm xuống, có người nói chuyện, nhưng mà bọn họ lại không cảm thấy sự tồn tại của đối phương! Điều này nói lên cái gì, nói rõ đối phương là một cao thủ! Căn bản bọn họ không phải là đối thủ. Trong lòng Hắc Vũ thầm mắng một tiếng, thật đau đầu, mới bắt đầu đã gặp phải một cao thủ như thế.

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nghiên mực Lưu Ly, nói giao ra là phải giao ra sao? Đùa à! Cái cô bé đáng yêu kia mới vừa rồi gọi nàng là bà bà. Làm sao có thể giao ra.

"Hừ! Không giao ra thì tự ta lấy!" Trong giọng nói có một tia tức giận, sau một khắc, một hơi thở đáng sợ bao phủ Thích Ngạo Sương.

Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy cả người không còn sức lực, hô hấp cũng khó khăn.

Bạch Đế và Hắc Vũ đang muốn cử động, Chiêu Tài Bảo Miêu vội vàng kêu lên một tiếng. Trong nháy mắt, áp lực đáng sợ bao phủ Thích Ngạo Sương biến mất. Trong lòng Thích Ngạo Sương hoảng sợ không thôi sao khi song sót. Không có một chút năng lực phản kích, thiếu chút nữa mình chết trong tay đối phương, nhưng ngay cả hình đáng đối phương như thế nào nàng cũng không biết.

"Bảo Nhi, mau tới đây, ta không giết bọn họ." giọng nói lại một lần nữa vang lên là giọng nói lấy lòng, không một tia tức giận.

Vèo một tiếng, Nghiên mực Lưu Ly trong ngực Thích Ngạo Sương đã bay ra ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung, sau đó chậm rãi bay đến gần Chiêu Tài Bảo Miêu đang đứng trên vai Thích Ngạo Sương.

"Bà bà, cứu con, ô ô ô ô, con không muốn xa lão công của con đâu." Trong đầu Thích Ngạo Sương truyền đến tiếng khóc của Lưu Ly. Thích Ngạo Sương muốn đưa tay bắt lấy nghiên mực Lưu Ly thì phát hiện mình không thể nhúc nhích.

"Meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu trên vai nàng lại kêu lên một tiếng kinh thường, quay đầu không them nhìn nghiên mực Lưu Ly, vẫn dùng ánh mắt màu xanh nhìn Thích Ngạo Sương.

"A Bảo, ngươi không muốn cái này à, vậy ngươi muốn cái gì?" Âm thanh nghi ngờ vang lên.

"Meo meo!!" Chiêu Tài Bảo Miêu quơ quơ móng vuốt, bắt lấy tóc của Thích Ngạo Sương.

"Người còn bảo vật gì, lấy ra đây cho ta, ta sẽ tha chết cho các ngươi." Âm thánh vang lên lần nữa, Nghiên mực Lưu Ly mất khống chế rơi trên mặt đất. Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, có thể chuyển động.

Thích Ngạo Sương ngồi xuống cầm Nghiên mực Lưu Ly nghiên mực nhét vào áo, sau đó hướng mắt về phía trước nói: "Ngươi cũng đã nghe chúng ta nói chuyện, trừ cái này, ta không còn bảo vật nào khác."

"Thúi lắm! Ngươi không có bảo vật thì Bảo Nhi nhà ta làm sao có thể đi theo ngươi?" Âm thanh tức giận vang lên.

"Làm sao ta biết được!" Thích Ngạo Sương không chút yếu thế nói.

Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút lo lắng. Người trước mắt, bọn họ không phải đối thủ của hắn, nếu chọc giận đối phương, đừng nói đi lấy Lửa Chi Hạch Tâm, mà tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn.

"Ơ a, Còn trẻ mà ngông cuồng thế!" âm thanh không một chút giận dữ vang lên, không khí trước mắt khẽ lưu động, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.

Mái tóc nam tử trước mắt phiêu dật, quần áo mà trắng ngà tôn lên thân hình thon dài của hắn, bờ môi mỏng khêu gợi, một đôi mắt câu hồn, đang híp lại nhìn Thích Ngạo Sương. Một nam nhân có dáng dấp yêu mị lại nói thô tục thế. Không ai có thể tưởng nổi.

"A Bảo, tới đây." nam tử yêu mị vươn tay vẫy vẫy Chiêu Tài bảo Miêu đang đứng trên vai Thích Ngạo Sương. Chiêu Tài bảo Miêu lại không them để ý tới nam tử yêu nghiệt kia, mà vẫn dùng ánh mắt màu xanh nhìn chầm chầm Thích Ngạo Sương.

"Ngươi mau đưa bảo vật ra đây." Yêu mị nam tử vừa nhìn thấy A Bảo không thèm để ý tới hắn, tức giận không dứt, chỉ tay về phía Thích Ngạo Sương giận dữ hét lên " Ngươi không giao ra đây ta giết chết ngươi sao đó lấy Chiếc nhận Không Gian vậy."

"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vừa nghe lời nói của chủ nhân mình thì tức giận giơ giơ móng vuốt lên, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh nam tử yêu nghiệt, cào vào mặt hắn. Ngay lập tức trên mặt nam tử yêu nghiệt kia xuất hiện mấy vệt máu.

Ba người Thích Ngạo Sương trợn mắt hốc mồm. Sủng vật mà ra tay không khách khí với chủ nhân?! Nhưng thái độ của nam tử kia càn làm chi Thích Ngạo Sương kinh ngạc. Yêu mị nam tử cẩn thận ôm Chiêu Tài Bảo Miêu trên mặt mình xuống, lấy lòng hỏi: "A Bảo ngươi muốn gì? Ta không giết nàng đâu?"

Két

Đám người Thích Ngạo Sương nhìn tình cảnh trước mắt muốn trật khớp hàm. Máu trên gương mặt hoàn mĩ của nam tử kia chảy xuống, những nam tử yêu mị vẫn nở nụ cười.

"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vèo một cái đã thấy xuất hiện trên vai Thích Ngạo Sương, ngồi bất động. Mặt nam tử yêu mị xụ xuống, nhìn dám người Thích Ngạo Sương tức giận nói: "Tiểu tử kia ngươi làm gì mà A Bảo lại thích ngươi thế. Ngươi và hai Yêu nhân kia tới đậy làm gì?" Trong lòng nam tử yêu mị căm tức hỏi. Muốn giết lại không thể giết, A Bảo lại làm như thế, chuyễn gì đây nhỉ?

"Ta tìm Lửa Chi Hạch Tâm" Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần hồi đáp, khóe mắt nhìn mèo con màu trắng đang đứng trên vai mình, trong lòng đã biết, là vật nhỏ này cứu bọn họ. Thực lực của nam tử trước mắt thâm sâu không lường được, muốn giết bọn họ cũng không cần tí sức. Không biết vì sau lại nhân nhượng với mèo con nhỉ, không phải con mèo con này chỉ là Chiêu Tài Bảo Miêu hay sao? Chỉ là một con mèo để tìm bảo vật à?

"A, Các ngươi vào đây bằng cách nào?" Hình như nam tử yêu mị đã sớm bọn họ từ nơi khác đến, nhàn nhạt hỏi tiếp.

"Một người bạn đưa chúng ta tới đây." Thích Ngạo Sương đáp lời.

"Vậy?" Nam tử yêu mị khẽ cau mày, sắc mặt âm tình bất định, không biết đây suy nghĩ cái gì.

Ba người Thích Ngạo Sương cũng không đi chuyển, đứng lẳng lặng đợi.

"Tìm được đồ liền quay về à?" Nam tử yêu mị hỏi vấn đề mấu chốt.

"Đúng" Thích Ngạo Sương gật đầu.

"Vậy thì tốt." khóe mắt nam tử yêu mị lộ ý cười, Tiểu tử này đi rồi, A Bảo sẽ trở về bên cạnh mình. Nên giúp bọn họ tìm vât kia sao đó tống khứ bọn họ đi.

"Khe cốc phía tây." Thích Ngạo Sương quan sát vẻ mặt của nam tử yêu mị, chợt hiểu. Quay đầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang lười biếng đứng trên vai mình, trong lòng có chút ngạc nhiên, hình như mèo con rất quan trọng đối với nam tử này, hắn rất quan tâm đến nó.

"Đi theo ta." Nam tử yêu mị nhìn chằm chằm Chiêu Tài Bảo Miêu trên vai Thích Ngạo Sương, khó hiểu hỏi "Thất sự ngươi không còn bảo vật gì à? Thế sao A Bảo lại luôn đi theo ngươi? Sao có thể như thế nhỉ."

"Cái này......"

Thích Ngạo Sương nỗ lực nhớ lại, sau đó lắc nhẹ cái đầu "Thật sự không có. Ngươi không biết A Bảo muốn bảo vật gì à."

"Là bảo vật trân quý, còn bảo vật gì thì ta không biết." Nam tử yêu mị trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, khó chịu đi về phía trước. Nói đúng hơn, là trôi lơ lửng phía trước. Thích Ngạo Sương nhìn nam tử yêu mị trước mặt, căn bản hắn không có đi, mà là lơ lửng trên mặt đất. Dánh vẻ tự đắc siêu nhiên.

"Nhanh lên, nhanh tìm Lửa Chi Hạch Tâm rồi cút đi." Nam tử yêu mị quay đầu nhìn đám người Thích Ngạo Sương khẽ quát.

Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt kinh ngạc. Thực lực của Nam tử trước mắt rất mạnh bọn họ không nhìn ra được. Nhưng không ngờ, hắn lại giúp bọn họ đi tìm Lửa Chi Hạch Tâm.

Có nam tử yêu mị này ở đây, lần này hết sức đơn giản. Những sinh vật chướng mắt, muốn công kích bọn họ, đều bị nam tử kia sánh thành mảnh vụn. Quan trọng hơn là, những thực vật này không thể di động thì không nói làm gì. Ngay cả những động vật cũng không đám đến gần họ. Trên đường bọn họ cũng gặp phải một người của Ma tộc, và 2 Yêu Tộc, nhưng khi họ nhìn thấy nam tử yêu nghiệt thì vội vàng bỏ đi. Thực lực của Ma tộc và Yêu tộc rất mạnh. Khiến cho 3 người Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ, nam tử trước mặt này là ai? Thực lực của hắn mạnh tới đâu? Trên thế giới này, sao lại xuất hiện một ngươi như thế?

Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại, Làm cho người ta không còn định nghĩa về thời gian.

Cũng không biết đi bao lâu, đám người Thích Ngạo Sương còn có thể chống đỡ được, mà nam tử kia lại không có chút mệt mỏi. Nhưng mà, có một đứa bé trong bọn họ mệt rồi.

Chiêu Tài Bảo Miêu đứng trên vai Thích Ngạo Sương ngáp một cái, nheo mắt lại.

"Nghỉ ngơi đã, ngủ một giấc đi." Nam tử yêu mị không quan tâm đến động tác của Thích Ngạo Sương, trực tiếp ngừng lại.

Thích Ngạo Sương và Bạch Đế Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng, cũng ngừng lại. Bọn họ mới đến thế giới này, cũng đã đi rất lâu, cũng có chút mệt mỏi. Nam tử yêu mị tựa vào bên cây, nhìn đám người Thích Ngạo Sương dựng trại, bắt đầu nướng thịt.

"Á...... thơm quá. Bao nhiều lầu rồi ta chưa ăn đồ chín nhỉ?" Nam tử yêu mị bước tới, cau mày hồi tưởng.

"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu chợt mở mắt, trừng to mắt nhìn thịt nướng trong tay Thích Ngạo Sương, không ngừng kêu meo meo.

"Chưa chín, chút nửa chín ta cho ngươi ăn." Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang trợn to mắt cười nói. Méo con rất đáng yêu, Thích Ngạo Sương cũng rất thích, mặc dù nàng không thích chủ nhân của nó chút nào.

"Meo meo " Chiêu Tài Bảo Miêu liếm liếm đầu lưỡi. Tay nam tử yêu mị khẽ động, một chiếc đệm mềm mại xuất hiện, hắn cẩn thận trải xuống bên cạnh. Chiêu Tài Bảo Miêu hài lòng kêu một tiếng, nhảy khỏi vai Thích Ngạo Sương xuống tấm đệm kia, cuộn thành một cụt.

Thích Ngạo Sương nướng thịt, Bạch Đế và Hắc Hũ châm lửa, ba người trầm mặc không nói.

"Ngươi, xác định trên người không có bảo vật nào nữa?" Nam tử yêu mị vuốt cằm mình, hỏi " A Bảo nhà ta chưa bao giờ nhìn sai."

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn nam tử yêu mị, ném một câu: "Không có. Ta đổ đồ trong Chiếc Nhẩn không gian cho ngươi xem."

"Không cần, chỉ cần ngươi nhất trí với hành động của ta thì ta biết ngay." nam tử yêu mị vươn tay đặt trên trán Thích Ngạo Sương nói " Không nên chống cự bằng ý thức, ý thức của ta và ngươi nhất thống, thả lỏng."

Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày muốn nói gì. Thích Ngạo Sương đã dụng ánh mắt ngăn bọn họ. Nam tử yêu mị này không có sát khí, hắn sẽ không làm tổn thương mình.

Thích Ngạo Sương khó chịu giựt giựt khóe miệng, nếu như không làm rõ thì hắn sẽ theo hỏi đến cùng. Chỉ có thả lỏng cho hắn xem Chiếc nhẩn Không gian vậy. Một lát sau, nam tử yêu mị thu tay về. Nam tử yêu mị vuốt chiếc cầm xinh đẹp của mình cau mày quan sát Thích Ngạo Sương, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên còn còn bảo vật gì. Vậy thì sau, A Bảo nhà ta lại đi theo ngươi nhỉ?"

Thích Ngạo Sương không để ý tới nam tử yêu mị nữa, tiếp tục nướng thịt. Mùi thơm tràn ngập không khí, làm người ta thấy thèm. Trong lòng Thích Ngạo Sương kinh ngạc vô cùng, người này, có thể khống chế ý thước và tra xét không gian của Chiếc nhẩn không gian. Thật đáng sợ!

"Meo meo" Ánh mắt Chiêu Tài Bảo Miêu nhìn chằm chằm thịt nướng trên tay Thích Ngạo Sương, kêu meo meo như đang thúc giục Thích Ngạo Sương nhanh lên một chút.

Cuối cùng cũng nướng xong, Thích Ngạo Sương đưa cho Chiêu Tài Bảo Miêu một khối thịt, mèo con dùng móng vuốt cào cào vào khối thịt, vui vẻ ăn, dáng vẻ vất rất hài lòng. Thích Ngạo Sương nhìn bộ đạng ngây thơ ngốc ngốc của mèo con, không khỏi nở nụ cười.

"Ta cũng muốn ăn." Nam tử yêu mị nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương phun ra một câu. Kinh thường giành đồ ăn trong tay Thích Ngạo Sương, đoạt bảo vật và giành ăn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn nam tử yêu mị, không lên tiếng, đem thịt nướng chia làm bốn phần, đưa cho hắn phần nhỏ nhất, 3 phần kia cho mình Bạch Đế vè Hắc Vũ. Nam tử yêu mị nhìn mình phần thịt nướng nhỏ của mình khó chịu bĩu môi. Trong lòng thầm mắng, tiểu nhân đắc chí! Ỷ A Bảo thích ngươi sao? Chờ chừng nào A Bảo không thích ngươi nữa ta sẽ đem ngươi xé thành từng mảnh nhỏ. Khi nam tử yêu mị đang suy nghĩ, vạt áo khẽ động. Cúi đầu nhìn thấy A Bảo đã ăn no lấy vạt áo của hắn để lau móng vuốt. Khi lau xong, lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cái bụng, rồi té chổng vó lên chiếc đệm lăng ra ngủ. Thật đáng yêu. Thích Ngạo Sương mỉm cười khi nhìn thấy Chiêu Tài Bảo Miêu chổng vó mà ngủ. Nam tử yệu mị dở khóc dở cười nhìn vạt áo dính mỡ của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Chiêu Tài Bảo Miêu đang ngủ. Nam tử yêu mị ăn thịt nướng xong, lại đoạt lấy bình nước bên cạnh Hắc Vũ, uống một hớp nói: "Thật lâu mới có người lạ xuất hiện trên thế giới này. A, Nói đúng hơn là có người có thể sống sót đến giờ khi đặc chân lên thế giới này."

"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.

"Các ngươi từ đâu tới đây? A, Bứa bé này ngươi từ đâu đến, hai người là Yêu Nhân, nhất định là tới từ Yêu Giới." Nam tử yêu mị hài lòng nhai nhai thịt hỏi. Yêu...... Thích Ngạo Sương nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, nam tử yêu mị nói đang Hắc Vũ và Bạch Đế là Yêu, là Yêu Tộc? Dung mạo quan hệ trực tiếp với thực lực, càng tuấn mỹ thực lực càng mạnh. Nếu nói như thế Bạch Đế và Hắc Vũ là Yêu Tộc cao cấp à, cho nên khi gặp họ nàng không biết được thân phận của bọn họ, thậm chí còn hiểu lầm bọn họ là ma thú.

"Ta đến từ Đại lục Tích Lan." Thích Ngạo Sương đáp.

"Ha ha, hi vọng về sau ngươi có thể dùng thực lực của mình để đến thế giới này." Câu nói của nam tử yêu mị có ý nghĩa sâu xa.

"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

"Về sau ngươi sẽ biết." Nam tử yêu mị thuận miệng, nhai nhai thịt.

Thích Ngạo Sương nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, muốn đáp án từ bọn họ. Mà 2 người họ cực kì ăn ý, nhẹ lắc đầu nhỏ giọng nói: "Về sau ngươi sẽ biết."

Thích Ngạo Sương trợn trắng con mắt, được, vậy thì để sau vậy. Hiện tại, ngủ trước đã!

Thích Ngạo Sương bò vào lều ngã xuống nằm ngủ. Dù sao cũng có nam tử yêu mị kia canh gác mà, sợ cái gì.

Tỉnh dậy, Thích Ngạo Sương cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, chui ra khỏi lều, thấy nam tử yêu mị vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh Chiêu Tài Bảo Miêu, nhắm mắt, nhưng không ngủ. Chiêu Tài Bảo Miêu vẫn còn chổng vó ngủ say. Bạch Đế và Hắc Vũ đều đã tỉnh, Chiêu Tài Bảo Miêu mới lười biếng bò dậy. Vừa bò dậy liền nhảy lên vai Thích Ngạo Sương, làm như đang bảo vệ cái gì quý lắm. Nam tử yêu mị rối rắm.

Mọi người vừa đi vừa nghỉ, vì Chiêu Tài Bảo Miêu phải có thời gian nghỉ ngơi, cũng may Chiêu Tài Bảo Miêu nghỉ ngơi cùng khoảng thời gian với bọn họ. Vì thế mọi người đi bộ chứ không cần bay, bởi vì Chiêu Tài Bảo Miêu không thích độ cao và gió. Khoảng 8 ngày sau, thì cuối cùng bọn họ cũng tới được khe Cốc.

Bước vào khe Cốc, cảnh sắc xung quanh thay đổi toàn bộ. Không còn thấy màu xanh của cây cối, mà được thay bằng một màu lửa đỏ, ngay cả những sóc nhỏ củng màu đỏ bừng. Trên người bọn họ cũng nồng nặc nguyện tố hỏa.

"Á ngươi có thuộc tính hỏa à, khó trách muốn lấy Hỏa Chi Hạch Tâm. Nó rất thích hợp để ngươi lên cấp và tang thực lực." Nam tử yêu mị híp mắt không chút để ý nhìn Thích Ngạo Sương. Trong giọng nói có ý kích thích làm cho Thích Ngạo Sương có chút giật mình, giọng điệu của hắn, Hỏa Chi Hạch Tâm không được coi là bảo vật à?

"Đi thôi." Nam tử yêu mị nóng lòng nói, Thích Ngạo Sương là ôn thần của hắn. Cũng không biết tại sao A Bảo lại quấn lấy nàng, tức thật mà.

Càng đi vào sâu bên trong, nhiệt độ càng cao. Tráng của dám người Thích Ngạo Sương cũng rịn mồ hôi, cả người cũng bị nóng lên. Nam tử như không có chuyện gì vẫn đi thằng về phía trước.

"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu khó chịu kêu lên một tiếng, nam tử yêu mị vội vàng quay đầu lại tạo một vòng kết giới cho mát mẽ cho Chiêu Tài Bảo Miêu.

Thích Ngạo Sương lau mồ hôi trên trán, nhìn khe Cốc phía trước, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để đi vào sâu hơn. Nên dùng Đấu Khí? Hay dùng kết giới?

Lúc Thích Ngạo Sương đang suy nghĩ, thì một vòng kết giới đã xuất hiện xung quanh mình, khí lạnh xuất hiện. Quay đầu nhìn lại, là kết giới đo Hắc Vũ tạo nên.

"Cám ơn." Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.

"Cám ơn cái gì, đừng quên, ngươi có khế ước với chúng ta." Hắc Vũ nhún vai, sắc mặt rất tự nhiên như không có chuyện gì.

"Đi nhanh lên, dài dòng cái gì.!" Nam tử yêu mị đi phía trước quay đầu lại thúc giục.

Đám người của Thích Ngạo Sương bước nhanh hơn, không lâu sau, Chiêu Tài Bảo Miêu đã bắt đầu ngủ gật, mới tới cuối khe cốc.

Cuối khe cốc là một vách đá màu lửa, dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.

"Ở giữa là Hỏa Chi Hạch Tâm, lấy nhanh đi. Ngươi có thuộc tính hỏa, ta tọa kết giới phòng ngự cho ngươi, ngươi tự mình đi lấy đi." Nam tử yêu mị ngáp một cái, vung tay lên, toàn thân Thích Ngạo Sương được bao phủ một tần ánh sáng nhàn nhạt, nam tử yêu mị nói tiếp "Người đưa ngươi đến nơi này rất đúng giớ, vật này năm trăm năm mới xuất hiện một lần. Hình là biết nó mới xuất hiện được mấy ngày thôi."

Mới được hình thành mấy ngày? Nói cách khác là khi bọn họ xuất hiện ở thế giới này thì nó chưa hình thành? Tạp Mễ Nhĩ biết rõ thời gian như vậy?

"Nhanh lên. Mặc dù ta không quan tâm nó, nhưng không có nghĩa những người khác không quan tâm nó." Nam tử yêu mị thúc giục, thực tế là muốn Thích Ngạo Sương nhanh chóng lấy Hỏa Chi Hạch Tâm, để hắn có thể đem A Bảo về nhà.

Thích Ngạo Sương chậm rãi đi lên, càng ngày càng gần, cảm giác lửa nóng ngày càng mãnh liệt. Nếu không có kết giới của nam tử yêu mị kia, chắc chắn nàng đã bị nướng chính rồi. Tạp Mễ Nhĩ đưa nàng tới đây, nhưng không nói cho nàng biện pháp lấy nó. Nếu không phải gặp phải được nam tử yêu mị này, thì phải rất cực khổ mới lấy được á.

Khối lửa đỏ ở giữa vách đá, có hình trái tim. Chắc hẳn nó là Hỏa Chi Hạch Tâm. Ngọn lửa đỏ bừng, nhưng lại có cảm giác thất sự ngọn lửa kia có màu đen. Khi đến gần, nguyên tố hỏa dao động mãnh liệt. Lực lượng này, lực lượng rất mạnh mẽ, nó giống như muốn phun trào.

Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bay, đến gần Hỏa Chi Hạch Tâm. Ngừng lại phía trước Hỏa Chi Hạch Tâm. Thích Ngạo Sương chậm rãi vươn tay, đưa về phía Hỏa Chi Hạch Tâm.

Thần kì là bàn tay của nàng có thể xuyên qua Hỏa Chi Hạch Tâm, tại thời điểm Thích Ngạo Sương muốn động cánh tay, thì xuất hiện một hiện tượng kì lạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.