Lần này, Đội trưởng nhân ngư rất nhanh đã quay lại, sắc mặt nặng nề vội vã đi tới trước mặt mọi người, nhìn Thích Ngạo Sương nói: "Ân nhân, mời theo ta, nhưng Vương có nói, chỉ một mình ngươi được vào thành."
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân chưa nói gì, Thích Ngạo Sương đã quay đầu nói với bọn họ: "Ở đây chờ ta." Khẩu khí kiên định không cho mọi người cự tuyệt. Mọi người không biết làm thể khác hơn đành gật đầu ở lại chờ.
Thích Ngạo Sương cởi Ma thú theo đội trưởng nhân ngư hướng về những tòa thành trì. Kiều Sở Tâm lo lắng nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương: "Ngạo Sương sẽ không có chuyện gì chứ? Quốc Vương Nhân Ngư có giở trò không?"
"Sẽ không." Đông Phong Hầu nhìn Thích Ngạo Sương đã xa trả lời: "Nếu như có vấn đề gì, ma thú cưỡi sẽ lập tức báo cho ta."
"Dám Nhân ngư dám làm gì ta sẽ giết chết hết họ." Phong Dật Hiên bóp bóp nắm tay lạnh lùng nói.
Tập Ít Kì và Tập Ít Tư xem thường, nếu có chuyện, còn đến phiên Phong thiếu ra tay sao? Một mình đại tỷ cũng có thể đem nơi này san thành bình địa. Nên có lo lắng thì nên lo cho tộc Nhân ngư chứ không phải tiểu thư?
Thích Ngạo Sương đi sau lưng Đội trưởng người cá vào thành, hai bên cửa thành là những vệ binh đứng thẳng tấp, thấy Đội trưởng người cá mang nhân loại vào, ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng Thích Ngạo Sương, ánh mắt đề phòng.
Xuyên qua cửa thành, tiến vào tòa thành trì khổng lồ dưới nước. Tòa thành trì này rất khác với thành trì của con người không phải là to lớn, trước mắt là một con dường rộng lớn, bốn hướng thông nhau. Những người cá ở cổng thành kinh ngạc đứng lại nhìn nhân loại đang theo sau Đội trường người cá, chuyện hôm nay xảy ra những người cá này đều biết, họ biết người đi sau đội trưởng là ân nhân đã cứu bạn của họ. Nhưng mà, ánh mắt của đám người cá vẫn không mấy thiện cảm. Dù sao ấn tượng của bọn họ với loài người là ác liệt nham hiểm.
Thích Ngạo Sương không rãnh quan tâm những người cá xung quanh, theo đội trưởng người cá đi trên con đường lớn hướng về phía trước, xuyên qua quảng trường khổng lồ, đi tới tòa thành kiến trúc tráng lệ.
"Xin mời theo ta." Trong lòng đội trưởng người cá tuy không tự nguyện nhưng vẫn khách khí với Thích Ngạo Sương, đưa Thích Ngạo Sương xuyên qua những bật thang thật dài, bơi tới đại điện.
Sau những bật thang dài là cửa cung, đi tới trước đại điện. Trong đại điện, hai hộ vệ ngưới cá đứng 2 bên, 2 người cá đang ngồi trên chiếc ghế hoa lệ. Một người cao lớn cường tráng, vây đuôi màu đen thật dài kéo trên mặt đất, mặt ngạo nghễ. Trên đầu đỉnh đầu là vương miện màu vàng, sáng chói mắt. Chắc hẳn đây là Quốc Vương tộc người cá rồi. Người bên cạnh mỹ lệ dịu dàng, tấm lụa mỏng quấn quanh thân thể mềm mại, vây đuôi ở hạ thân màu bạc trên đầu có kim quang xinh xắn, đây chắc là Vương Hậu.
"Bẩm báo Vương, loài người đã mang tới." Đội trưởng người cá cung kính hành lễ lui về phía sau.
Ánh mắt mọi người trong đại điện đều rơi trên người Thích Ngạo Sương.
"Ngươi, chính là nhân loại đã cứu con dân của ta?" Nhân Ngư Vương cao cao tại thượng nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi. Nói rất thuần thục ngôn ngữ của loài người.
"Vật ta muốn ngươi biết rất rõ là cái gì." Thích Ngạo Sương lười phải cùng bọn người cá ngạo mạn này nói chuyện, gọn gàng dứt khoát nói.
Nhân Ngư Vương không vui cau mày, nhân loại này vô lễ với ông, không thèm trả lời vấn đề ông hỏi mà trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Thích Ngạo Sương vừa dứt lời, nhưng người cá trong đại điện xôn xao, những người cá trong điện đã hiểu được lời nói của Thích Ngạo Sương. Người cá ở phía cửa điện nhìn Thích Ngạo Sương không chớp mắt. Ánh mắt của cái chết nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, chỉ cần có lệnh của Vương, sẽ nhào tới đuổi Thích Ngạo Sương ra khỏi thành.
"Thứ ngươi muốn, không thể đưa cho ngươi. Vật kia vô cùng quý giá. Ngươi chỉ có thể lựa chọn những thứ khác mà thôi." Nhân Ngư Vương thản nhiên nói, sau đó vỗ tay một cái, những người cá vất vả mang ra rất nhiều cái rương. Theo lời của Ngư Vương, bọn họ vén lớp vải che trên rương xuống, trong phút chốc, ánh sáng 7 màu từ trong những chiếc rương bắn ra, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Không cần nói cũng biết, bảo vật trong rương có giá trị liên thành.
"Loài người, những thứ này đều thuộc ngươi. Đây là tạ lễ vì ngươi đã cứu thần dân của ta." Nhân Ngư Vương mỉm cười ý bảo những người cá mang những cái rương tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Trong rương tuyệt đối không phải bảo vật bình thường, những bảo vật trong rương có thể mua cả một quốc gia. Nhân Ngư Vương và những người cá liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều khẳng định. Bọn họ không tin nhân loại này không động lòng ai ngờ, sau một khắc, Thích Ngạo Sương chỉ nhẹ nhàng phất tay, cái rương bị đánh nát, đồ vật bên trong rương rải rác đầy mặt đất. Thích Ngạo Sương không nhìn vật trân quý lấy một cái, mà cau mày khó chịu nói: "Lỗ tai của ngươi không hiểu lời nói của ta?" Đối với sự kiêu ngạo của tộc người cá, đem ý tưởng của mình áp đặt lên người khác, cuối cùng Thích Ngạo Sương đã không còn kiên nhẫn nữa. Dùng lời nói không được thì Thích Ngạo Sương dành, cứng rắn đoạt. Tình thế bắt buộc. Hiện tại thái độ ác liệt của Nhân Ngư Tộc, Thích Ngạo càng không cần khách khí nữa.
"Lớn mật!" Rốt cuộc sắc mặt Nhân Ngư Vương thay đổi, vỗ mạnh tay xuống bảo tọa, căm tức nhìn Thích Ngạo Sương.
Những người cá trong đại điện nâng vũ khí trong tay hướng về phía Thích Ngạo Sương, chỉ cần Vương ra lệnh sẽ lập tức tấn công, đem kẻ cuồng vọng này biến thành con nhím!
Thích Ngạo Sương nhìn những người cá đã bài trận trong đại điện, cười lạnh một tiếng: "Đây là cách trả ân của Tộc Nhân Ngư? Lấy oán báo ân với ân nhân đã cứu mình?"
"Ngươi vì muốn có được lợi ích mới cứu con dân của ta!" Sau khuôn mặt xinh đẹp của Nhân Ngư Vương giận dữ, lạnh giọng phản bác.
"Mặc kệ như thế nào, ta đã mang toàn bộ con dân của ngươi trở về. Nếu không bọn họ sẽ bị xé đuôi thành 2 chân, bị lấy đi con ngươi, thi thể thì bị biến thành cây nến. Ta là ân nhân của các ngươi, sự thật này rất đáng tin." Thích Ngạo Sương lạnh mặt tuyên bố.
"Ngươi!!!" Nhân Ngư Vương tức giận run lên, chưa từng găp một nhân loại nào vô sỉ như thế! Đám đem chuyện vô sỉ cuồng ngạo như thế nói thành chuyện đương nhiên tốt đẹp! Nhưng vừa nghĩ tới con dân của mình gặp những việc tàn khốc kia, lại rét run. Lời nói vừa dứt, những người cá 2 bên đại điện câm tức nhìn Thích Ngạo Sương, hai hàm răng cắn vào nhau khanh khách, chứ như Thích Ngạo Sương chính là ngươi làm những việc đấy.
"Tốc Nhân Ngư của các ngươi thật buồn cười, ánh mắt của các ngươi, xem ta như người đã làm nhục đồng loại của các ngươi, mà không phải là người cứu họ vậy." Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt những người cá trong đại điện cười lạnh, trong giọng nói tràn đầy châm chọc và mỉa mai. Ánh mắt nhìn Nhân Ngư Vương càng miệt thị.
Lần đầu tiên, Nhân Ngư Vương bị ánh mắt như thế của một con người nhìn hắn, làm sao ông có thể nghĩ. Có một ngày Tộc Nhân Ngư lại bị loài người khinh bỉ.
Nhân Ngư Vương không hổ danh là Vương, rất nhanh đã bình tĩnh lại, giơ tay lên ý bảo người cá trong đại điện bỏ vũ khí xuống. Mặc kệ nhân loại trước mắt có mục đích gì, nhưng dù sau cũng là ân nhân của họ.
"Khụ, khụ....." Nhân Ngư Vương nhẹ ho khan một tiếng, che giấu bối rối của mình, mới nói: "Ân nhân, vô cùng cảm tạ ngươi đã cứu người trong tộc của chúng ta, xin tha thứ sự vô lễ kích động của chúng ta. Nhưng mà, vật ngươi cần không thể đưa cho ngươi. Ngươi hay yêu cầu những thứ khác."
"Ta đã nói, ta đến chỉ cần một thứ. Những thứ khác không cần." Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương, không có ý nhượng bộ.
"Ngươi! Ngươi thật quá đáng! Ngươi nghĩ ở đây là nơi nào! Nơi này là Nhân Ngư Quốc. Dưới chân ngươi là đất của Tộc Nhân Ngư!" Nhân Ngư Vương tức giận đứng lên, giận dữ mắng Thích Ngạo Sương, một thiếu niên nhân loại nho nhỏ mà dám đến đây gây sự, khiêu khích quyền uy của ông: "Bắt hắn lại cho ta, đưa cho hắn một chút châu báu rồi đuổi ra ngoài!"
Nhân Ngư Vương híp mắt không nhúc nhích, coi như hắn đã chấp nhận hành động của đội thị vệ người cá. Nhân loại này thật không biết điều, không ngừng khiêu khích kiêu ngạo của Tộc Nhân Ngư, khiêu khích uy quyền của Vương.
Các người cá trong đại điện đã sớm xem thiếu niên nhân loài này không vừa mắt, thiếu niên này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Cho hắn rất nhiều tiền bạc châu báo, không biết điều còn khiêu khích.
Những chiến sĩ người cá trong đại điện nắm chặc vũ khí từ bước tiến tới gần Thích Ngạo Sương, từ từ đi đến.
"Hừ!" Thích Ngạo Sương mặt lạnh như băng, nhẹ hừ lạnh một tiếng. Một cổ lực mạnh mẽ cường đại lấy nàng làm trung tâm đánh về 4 phía. Mọi người cá chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang trong lỗ tai mình, đầu óc như muốn nổ tung, thân thể cũng không chịu được bị đánh bay về phía sau, đập mạnh vào 2 bên tường của đại điện. Cả đại điện lung lay. Sau một khắc, trong đại điện không còn một chiến sĩ người cá nào có thể đứng vững, toàn bộ nằm trên mặt đất không cách nào đứng lên. Trong đại điện, chỉ có Thích Ngạo Sương ngạo nghễ đứng đấy, lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương. Ánh mắt lạnh lẽo làm bọn họ rét run.
Nhân Ngư Vương chợt đứng lên, kinh hãi nhìn thiếu niên đang đứng trên đại điện, đôi môi giật giật, không nói nên lời. Nhân Ngư Vương càng kinh hãi, trong một đôi mắt đẹp là hoảng sợ. Không thể nghĩ một thiếu niên nhu nhược thế lại có lực lượng khổng lồ thế.
"Ta nói lần cuối cùng, ta muốn Thần Vũ." Thích Ngạo Sương không nháy mắt. Trong lời nói mang theo một cổ lực lượng vô hình.
Làm lay động đại điện kịch liệt. Sắc mặt Nhân Ngư Vương có chút tái nhợt, đây không phải là ảo giác. Đại điện thật sự bị lay động. Nhân Ngư Vương Hậu nắm chặc lan can, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không tin nhìn thiếu niên nhân loại trên đại điện, nàng không thể nào nghĩ thiếu niên này lai có sức mạnh to lớn như thế. Cuối cùng nàng cũng rõ, cho dù không cứu bạn của bọn họ, thiếu niên này cũng sẽ dùng thực lực của mình để lấy được thứ hắn muốn.
"Ân nhân, xin dừng lại, xin dừng tay." Giờ phút này rốt cuộc Nhân Ngư Vương đã nhận rõ tình thế, không ngừng liên tục mở miệng cầu xin.
Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo như cũ, Nhân Ngư Vương không giao ra Thần Vũ, nàng sẽ không đáp ứng lời nói của Nhân Ngư Vương.
"Ân nhân, xin dừng tay. Không phải là ta không muốn giao ra, Thần Vũ không còn ở trong tay chúng ta. Mấy năm trước đã bị cướp đi." Nhân Ngư Vương bất chấp những thứ khác không ngừng cầu xin và nói ra sự thật.
Cái gì? Thích Ngạo Sương sửng sốt, rốt cuộc cũng dừng tay, lạnh lùng nhìn Nhân Ngư Vương nói: "Bị ai cướp?" Thích Ngạo Sương đã hiểu, thì ra Nhân Ngư Vương không giao ra là vì nguyên nhân này. Đây cũng là sự kiêu ngạo của Tộc Nhân Ngư sao?
"Bị ai cướp đi?" Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Nhân Ngư Vương.
Nhân Ngư Vương chần chừ, cắn cắn răng, dù sao hôm nay cũng đã mất mặt, thôi thì.
"Là bị một người cướp đi." Sắc mặt của Nhân Ngư Vương càng ngày càng khó coi, cắn răng nói: "Tên là Tiết Long Phi." Cái tên này cho dù hóa thành tro Nhân Ngư Vương cũng không quên, nhân loại liều lĩnh đó cướp đi Thần Khí. Nhưng ông hận cũng không phải chỉ vì chuyện này.
"Tất cả lui ra.!" Nhân Ngư Vương phất tay khiến những thị vệ người cá vất vả nhếch nhác bò dậy lui xuống.
Những người cá sợ hãi liếc nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó im lặng lui xuống. Nháy mắt, trong đại điện chỉ còn Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương Hậu và Thích Ngạo Sương.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Nhân Ngư Vương, biết chuyện này không đơn giản. Thần khí bị loài người trộm?
"Thật ra thì, chúng tôi biết món thần khí đó, nếu không tập hợp đủ bộ thì cũng chỉ là đồ trang sức mà thôi. Mà chúng tôi thì không có cách nào để tìm kiếm đủ bộ được. Cho cái Kim Quan đó chúng tôi đã đưa cho con gái của mình." Trên mặt Nhân Ngư Vương xuất hiện tức giận, một lúc không nói ra lời.
Nhân Ngư Vương nhẹ than thở: "Nói đi cũng phải nói lại. Con gái của chúng tôi trong nhất thời ham chơi đã mang theo nó lên trên mặt biển, lại gặp một con người. Nhân loại tên là Tiết Long Phi. Hắn đã mang con gái chúng tôi đi, và mang theo Kim Quan!"
"Người kia đoạt con gái các ngươi? Coi trọng dung mạo của nàng?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Nhân Ngư Vương và Nhân Ngư Vương Hậu có chút lúng túng, một lúc lâu 2 người mới yếu ớt nói: "Con gái bất hiếu, nàng từ bỏ Tộc Nhân Ngư theo tên nhân loại đó! Chúng ta không nên sinh ra thứ bất hiếu đó."
Thích Ngạo Sương lập tức hiểu, chỉ sợ là sức quyến rũ của nam tử kia quá lớn, Công chúa Nhân Ngư không cách nào ngăn cản được sức quyến rũ, cho nên tự nguyện đi theo nam nhân kia. Thật ra thì chuyện này không có gì đáng cười.
"Tiết Long Phi là ai?" Thích Ngạo Sương nhíu mày nhàn nhạt hỏi.
"Là một Thành chủ thành của Tư Duy Nặc. Xấu xí vô cùng, vô cùng tà ác, hạ lưu vô sỉ, đặc biệt vơ vét mỹ nữ khắp nơi. Thành của hắn nằm trên hòn đảo. và 18 hòn đảo xung quanh đều thuộc phạm vi quản lý của hắn." Nhân Ngư Vương cắn răng nghiến lợi nói.
Trong lòng Thích Ngạo Sương biết, những lời này của Nhân Ngư Vương, không đáng tin. Nhưng nếu thật Tiết Long Phi là người như Nhân Ngư Vương nói, thì sao Công Chú Nhân Ngư lại coi trọng hắn?
Bây giờ không biết Thần Khí ở nơi nào, cũng không nên dây dưa ở đây nữa. Bây giờ cần làm là tìm cho ra Công Chú Nhân Ngư. "Con gái của các ngươi hình dáng như thế nào?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi: "Cái thành đó ở đâu?"
"Đây, Đây là bức họa của con gái ta." Nhân Ngư Vương lấy một mặt dây chuyền là một bông tai từ trên cổ xuống, đi tới, đưa cho Thích Ngạo Sương: "Thành kia gọi là Kiếu Bất Kì, từ đây đi thẳng về phía đông sẽ thấy, thấy là biết ngay.!"
Thích Ngạo Sương nhìn vào tấm hình trên bông tai, bên trong là một cô gái đang cười nghiên nước nghiên thành. Trên đỉnh đầu của nàng có một vương miện phát sáng, chắc đây là Thần Vũ rồi. Đặc biệt khi nó trong nước càng rõ, bức họa này là đo Ma pháp tạo thành. Nói cách khác, Công chúa nhân ngư bỏ trốn, mang theo Thần Vũ bỏ trốn, chứ không phải bị đoạt mất. Cho nên thái độ của Nhân Ngư Vương và Nhân Ngư Vương Hậu mới kì quái như thế.
"Uh, Đã biết." Thích Ngạo Sương trả lại dây chuyền cho Nhân Ngư Vương, Nhân Ngư Vương lại khoát tay nói, "Nếu như ân nhân tìm con gái bất hiếu của ta, hay đưa vật này cho nó, nói cho nó biết chúng ta với nó không còn quan hệ gì nữa."
Thích Ngạo Sương nhìn bông tai trong tay mình, lại nhìn ánh mắt ưu thương Nhân Ngư Vương Hậu, trước mắt chợt xuất hiện hình ảnh nụ cười cuối cùng của Khải Sắt Lâm dịu dàng đau lòng. Thích Ngạo Sương nắm chặt hoa tai, lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, ta giúp các ngươi giết chết con gái bất hiếu của các ngươi."
Thích Ngạo Sương xoay người đi.
"Đợi đã...!" Giọng nói hoảng hốt của Nhân Ngư Vương Hậu.
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương ngừng lại, nhưng không quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo: "Vương Hậu muốn ta đem thi thể con gái người về đây? Thế thì rất phiền quá, đến lúc đó ngươi kêu người lên bờ biển, ta sẽ cho người đưa thi thể cho ngươi.!"
"Không, đừng làm như thế!" Nhân Ngư Vương Hậu kêu lên.
Trong lòng Thích Ngạo Sương nhẹ than thở, tình thương của mẹ, vĩnh viễn đều như thế.
"Không, không nên làm tổn thương nó." Nhân Ngư Vương Hậu đuổi theo, khuôn mặt vội vàng và cầu khẩn.
"Yên tâm, nàng sẽ không làm tổn thương nàng mà sẽ khiến nàng trở lại bên cạnh ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt phất tay, cưỡi Ma thú bơi về phía trước. Tiết Long Phi, là người như thế nào, lại có thể khiến đường đường là Công chúa Nhân Ngư mà lại vừa gặp đã thương hắn, bỏ cha mẹ bỏ tộc Nhân Ngư đi theo hắn.
Nhân Ngư Vương Hậu kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, thật mới hồi phục tinh thần, không biết vì sao, nàng tuyệt đối tin tưởng lời nói của Thích Ngạo Sương, không có bất kỳ lý đo nào. Trong lòng Nhân Ngư Vương dâng lên ý nghĩ, thiếu niên nhân loại này có thể tìm con gái hắn trở về!
Thích Ngạo Sương đi thẳng một đường ra khỏi thành Nhân Ngư, tụ tập cùng mọi người. Vừa thấy bóng dáng của Thích Ngạo Sương xuất hiện ở cửa thành mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Ngạo Sương, như thế nào? Có lấy được Thần Vũ không?" Kiều Sở Tâm tiến đến vội vàng hỏi.
Thích Ngạo Sương xả giận, nhìn Đông Phong Hầu nói: "Kêu con bò Mu Mu vào trong rồi hãy nói."
Đông Phong Hầu chỉ huy con bò Mu Mu nuốt mọi người vào một lần nữa. Vào bên trong thân thể con bò, mọi người xuống khỏi Ma thú cưỡi, Đông Phong Hầu phất tay đem đem chiếc loa cùng những con Ma thú trở về, mọi người chờ câu trả lời của Thích Ngạo Sương.
"Thần khí không có trong tay bọn họ, ở trong tay Công Chú Nhân Ngư, nhưng công chúa đã bỏ trốn theo một nam nhân." Vẻ mặt Thích Ngạo Sương bình tĩnh nói, đưa bông tay ra cho mọi người xem: "Đây chính là công chúa nhân ngư, chúng ta phải tìm được nàng mới có thể lấy được Thần Khí."
Bỏ trốn?!!
Mọi người ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau.
Công chúa Nhân Ngư bỏ hết tất cả bỏ trốn cùng một nam nhân à, đây là chuyện gì?
"Bỏ trốn với Tiết Long Phi. Nhân Ngư Vương nói hắn là một Thành chủ của Tư Duy Nặc, ở trên một hòn đảo. Đi thôi, chúng ta đi tìm hắn." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.
"Tiết Long Phi?" Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày. Mặc dù lực lượng của Thần điện Quang Minh ở Tư Duy Nặc không nhiều, nhưng tình hình ở đây Lãnh Lăng Vân cũng biết được ít nhiều.
"Ngươi biết, người này à?" Phong Dật Hiên hỏi.
"Uh. Có nghe nói qua." Lãnh Lăng Vân trầm giọng nói: "Người này", Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, nhìn bức họa trong tay Tập Ít Kì nghi ngờ.
"Có vấn đề gì?" Thích Ngạo Sương hỏi.
"Người này, văn võ song toàn, danh vọng ở Tư Duy Nặc rất cao, hắn không chịu ràng buộc, Thành trì hắn quản lý rất phồn hoa, cách hắn quản lý kinh doanh cũng rất tốt. Nghe nói...... " Lãnh Lăng Vân dừng một chút chần chờ nói "nghe nói người này tướng mạo tuấn mỹ, thực lực rất mạnh, diễn hình của một công tử hoa tâm. Có rất nhiều vợ. Nhưng mà, vẫn có rất nhiều thiếu nữ muốn theo hắn." Cái này Nhân Ngư Vương có nói qua. Xem ra Nhân Ngư Vương rất phẫn hận với người này nên nói xấu người ta mà.
"A, Lãnh thiếu, ngươi biết bói toán à? Sao chuyện gì ngươi cũng biết hết?" Tập Ít Kì hài hước hỏi. Những lời nói vừa rồi tuyệt đối không giống với phong cách của Lãnh Lăng Vân.
"Những thứ này, Thần điện Quang Minh có ghi lại." Sắc mặt của Lãnh Lăng Vân khẽ biến. Thần Điện Quang Minh đã ghi lại những điều này, có thể thấy thực lực của người này ảnh hưởng tới Tư Duy Nặc rất lớn. Thần Điện ghi lại điều này là có đạo lý của nó chứ không phải là ngẫu nhiên.
Lời nói Lãnh Lăng Vân vừa dứt, sắc mặt của mọi người cũng khẽ biến, đều cùng một dáng vẻ suy tư.
Nam tử hoa tâm? Nói như vậy, là một hoa hoa công tử hả? Đường đường một Công Chúa lại bỏ trốn cùng hắn. Người này, không đơn giản. Thính Ngạo Sương cầm lấy dây chuyền từ tay Tập Ít Kì lạnh nhạt nói: "Người này, tuyệt đối không đơn giản. Thực lực không đoán được. Nếu như thân phận của chúng ta bại lộ, tổ chức Hắc Diện sẽ rất nhanh tìm đến."
Nói đến tổ chức Hắc Diện, Thích Ngạo Sương khẽ cau mày. Thế lực của cái tổ chức này đến cùng lớn bao nhiêu?
"Chúng ta vẫn đi về phía đông, Đông Phong Hầu." Thích Ngạo Sương nói với Đông Phong Hầu.
"Uh" Đông Phong Hầu đáp, đi về phía trước nói với con bò Mu Mu.
Tiết Long Phi...... Ánh mắt Thích Ngạo Sương hơi trầm xuống, nàng làmcách nào để lấy vật kia còn có vị Công chúa kia nữa.