Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 76-2: Đừng sợ, là anh (2)




Cánh nhà báo thấy Lam Tiểu Băng xuất hiện, ngay lập tức thi nhau xông về phía cô.

"Xin hỏi cô có nghĩ thế nào về tin đồn hành hung trên mạng?”

"Chúng tôi đã đi tìm những người chuyên nghiệp nhìn qua đoạn clip kia, họ xác định nó không được làm giả, vậy xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hiện trường im lặng trong giây lát, rồi thi nhau lên, đèn flash nháy với cường độ càng nhanh hơn lúc trước.

Lam Tiểu Băng là một tiểu hoa đán nổi tiếng bởi tính tình hiền lành thuần khiết, vì vậy mà scandal này của cô ta được rất nhiều người hâm mộ quan tâm.

Sau khi mọi người xem xong đoạn clip kia đều chắc lưỡi hít hà, mặc dù gần đây Lam Tiểu Băng không còn nổi tiếng như trước, nhưng tin đồn này cũng đủ để làm chấn động cả nghành giải trí.

"Cô là một người hai mặt!"

Đột nhiên có một tiếng thét giận dữ vang lên, bên trong đại sảnh ầm ĩ ngất trời, cũng không ai để ý đến tiếng thét kia.

"A a a!"

Tiếng ký giả kinh hô ở ngoài cửa, trước mắt một mảng sương khói mù mịt.

Cả đại sảnh nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Nơi này là tiếng thét chói tai, nơi kia là tiếng rống giận.

Đám ký giả ở cửa xấu hổ phục hồi tinh thần lại, thì mới phát hiện ra chỉ là một chút bột mì, không có tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với người.

Mà người gây ra chuyện này đang bị hai tên vệ sĩ dùng tay xốc lên, trong miệng còn không ngừng mắng: "Tiện nhân, cô là một kẻ lừa gạt."

Người đàn ông đó ra sức ngẩng đầu, khuôn mặt rất bình thường, đầy râu ria, hai mắt hiện lên những chi chít tia máu.

Ánh mắt tàn bạo, giống nhữ có mối hận thù không đội trời chung với Lam Tiểu Băng vậy.

"Tôi xài hết tiền tiết kiệm của mình để ủng hộ cô, bạn gái của mình cũng không cần, sớm đã chia tay từ lâu, bây giờ mới phát hiện cô thực ra là một nữ nhân ác độc như thế!"

Lam Tiểu Băng núp ở phía sau chị Trân, trên mặt là vẻ bi thương, nước mắt đảo quanh khóe mắt, hình như cô ta đã bị kinh hoảng không nhẹ, vẻ mặt ngơ ngác như con nai con chọc người trìu mến.

"Tiện nhân..."

Người đàn ông rống giận, cuối cùng bị bịt miệng lại, đưa đến đồn công an.

Có mấy cái máy ảnh hướng về phía anh ta, nhanh chóng chụp lại vài bức ảnh, sau đó lại hướng về phía Lam Tiểu Băng, không cho cô ta một giây giải lao.

Đối mặt với đám người ký giả ở cửa, vành mắt Lam Tiểu Băng khẽ hiện lên chút đỏ, nhút nhát e lệ cầm lên chiếc mic.

Cả bầu không khí ngưng trọng, nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ còn lại vài âm thanh chụp hình của máy ảnh mà thôi.

"Thật xin lỗi, vì đã gây ra chuyện không hay làm ảnh hưởng đến mọi người, tôi rất xin lỗi vì đã khiến cho những người hâm mộ của mình thất vọng...”

Dường như Lam Tiểu Băng đang thừa nhận tin đồn kia là thật...  điều này làm chị Trân chau mày.

Mà đám ký giả kia sau khi nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên, cả người dùng sức nghiêng về phía trước, bút ghi âm trong tay đều chĩa về phía Lam Tiểu Băng, sợ sẽ bỏ sót dù chỉ là một chữ.

"Nhưng mà... "

Lam Tiểu Băng ngẩn đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ kiên cường và ẩn nhẫn, trong đôi mắt dịu dàng còn đang cố nén nước mắt xuống, những hành động này đều đánh trúng lòng trắc ẩn của mọi người.

"Tôi là vì tự vệ nên mới làm bị thương chị mình, người thừa kế của tập đoàn Cẩm Tú, Trì Tiểu Úc..."

Lời này vừa nói xong, nhất thời khơi dậy một cơn sóng lớn hơn, thậm chí còn vượt qua cả sự kiện đánh người kia.

Hóa ra người mà Lam Tiểu Băng đánh là đại tiểu thư của tập đoàn Cẩm Tú, tin tức này đủ để lên trang nhất vào ngày mai.

Đây không thể nghi ngờ là một cuộc tranh giành trong những gia đình tài phiệt.

Sự hiếu kỳ của mọi người trong xã hội dành cho những gia đình giàu có chưa bao giờ có khuynh hướng suy giảm, hơn nữa còn có những định kiến nhất định.

Lam Tiểu Băng là con gái của một gia đình giàu có sao lại muốn gia nhập vào nghành giải trí? Cuộc chiến tranh giữa hai chị em của tập đoàn Cẩm Tú?

Tiếp theo đây mới là trọng điểm.

Mới vừa an tĩnh một lát, cả đại sảnh lại một lần nữa sôi sục lên, đám ký giả đã không thể khống chế cảm xúc, trên mặt của mỗi người đều là điên cuồng.

Tin tức hot!

Hiện trường đã rất khó khống chế, trên mặt chị Trân cũng là vẻ giật mình, cô cũng không biết về tầng quan hệ bí mật kia của Lam Tiểu Băng và Cẩm Tú.

Nhưng mà, làm một người người đại diện thâm niên, cô vẫn có thể dễ dàng khống chế tình hình diễn biến của sự việc.

"Mời từng người một đặt câu hỏi."

Mọi người yên tĩnh lại, chị Trân mới nhìn một vòng, chọn trước một ký giả có chút quen biết.

"Làm sao cô có thể chứng minh hành động của mình là tự vệ, mà không phải là cố tình đánh người? Dù sao tất cả mọi người đều thấy rõ ràng."

Người ký giả kia mồm miệng lanh lợi, mở miệng đã bắt được trọng điểm để hỏi.

Lam Tiểu Băng khó xử mấp máy môi, cuối cùng giống như là rất bất đắc dĩ, đưa tay vào trongtrong túi xách của mình, lấy ra một tờ giấy từ.

"Đây là giấy xin lỗi mà chị tôi đã viết, trong này có ghi rõ về vấn đề luật pháp và lợi ích liên quan đến việc ngộ thương kia."

Trên màn hình lớn là một tờ giấy, chi chít chữ, bên dưới rõ ràng có một dấu tay đỏ lòm.

"Chứng minh là do chị ấy đánh tôi trước, tôi vì tự vệ mà thương tổn chi ấy, chị ấy đã tha thứ cho tôi, tôi cũng tha thứ cho chị ấy rồi, mong mọi người đừng làm chuyện này ầm ĩ lên, mọi người không nên trách chị ấy, lúc ấy chị ấy có chút say rượu."

Lam Tiểu Băng cúi người chín mươi độ, lễ phép thỉnh cầu mọi người,

"Làm mọi người chê cười rồi, đây chỉ là chút xích mích hằng ngày giữa chị em gái thôi.”

Lam Tiểu Băng mặc dù không nói thêm gì khác, nhưng mà nét mặt của cô ta tràn đầy thâm ý, đám fan hâm mộ hiểu rõ là thần tượng của mình rất ủy khuất nhưng không dám làm gì, đám fan hâm mộ càng thêm nổi giận, người phụ nữa kia là ai mà khinh nhờn nữ thần của bọn họ, chuyện này không thể cho qua như vậy được.

Bọn họ chuẩn bị đến trước cửa công ty Cẩm Tú, lên tiếng ủng hộ thần tượng của mình, vì cô đòi lại công đạo.

Thậm chí có người điên cuồng hơn, đang chuẩn bị tinh thần để lát nữa chặn Trì Tiểu Úc lại, thay thần tượng mình giáo huấn cô một trận.

Các ký giả kiếm được một tin tức hot, đều gấp gáp rời đi, nhanh chóng trở về tòa soạn của mình.

Lam Tiểu Băng ngồi ở trên ghế, tóc xõa xuống, hai tay che mặt, dáng vẻ khổ sở làm cho người ta không nỡ làm phiền.

Chị Trân nhìn thấy vậy cũng cảm thấy đau lòng theo, đưa tay xoa xoa đầu cô, chuyện gì cũng không hỏi, im lặng đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại, để cho cô yên tĩnh một mình.

Trong căn phòng im ắng không có ai khác ngoài Lam Tiểu Băng, bỏ hai tay đang che mặt ra, trong gương là gương mặt tái nhợt có chút ốm yếu, nhìn mỏng manh yếu ớt, đúng là người đẹp thì bệnh trông vẫn đẹp như thường, nhưng cô ta có thật là bị bệnh hay không thì lại là một câu chuyện khác.

Lam Tiểu Băng dùng mấy ngón tay mảnh khảnh thon dài lau đi nước mắt nơi khóe mắt, khóe mắt đỏ heo, nhìn qua rất quyên rũ lẳng lơ.

Vẻ mặt vô tội trong gương kia đúng là dễ chiếm được thiện cảm của mọi người, không ngoài dự đoán của Lam Tiểu Băng, kế hoạch đã thành công, bây giờ trên khóe môi cô ta là một nụ cười độc ác tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.