Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 72-3: Nếu như em phải ngồi tù hai năm, anh sẽ chờ em chứ? (3)




Trì Tiểu Úc theo bản năng khẩn trương nắm chặt điện thoại, tìm lại dũng khí của mình, mở miệng nói: “Chúng ta cần nói chuyện một lần.”

Lên chiếc xe được Mạc Cánh Bắc phái tới, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa xe, Trì Tiểu Úc có chút hối hận quyết định của mình, tim đập càng lúc càng nhanh.

Quả nhiên xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự quen thuộc. Mạc Cánh Bắc đang đứng ở cửa chờ cô.

Anh ta mặc trang phục thoải mái ở nhà, áo bông màu trắng, quần thể thao màu xám, mái tóc ở dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng. Bộ dáng của anh ta có thể làm cho vô số thiếu nữ điên cuồng rung động, quả thực anh ta giống như một sự tồn tại không theo quy luật sinh trưởng.

Ánh mắt Trì Tiểu Úc nhất thời sáng ngời, cái bộ dáng này thật giống như lúc cô còn là một sinh viên đại học

Nhưng mà đối với sự hiểu rõ của cô về mức độ tàn nhẫn của Mạc Cánh Bắc, sự rung động kia rất nhanh đã biến mất.

Trì Tiểu thấp thỏm bất an ngồi ở trên ghế sofa, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Hi vọng có thể tìm được thứ gì có thể mang lại cho mình chút cảm giác an toàn.

Nhưng mà mỗi đồ vật ở đây đều làm cho cô buồn nôn, cô đã nhìn chúng ba năm rồi.

Mạc Cánh Bắc ngồi đối diện cô, khóe miệng luôn nhếch lên, vui vẻ nhìn Trì Tiểu Úc, từ trên xuống dưới, từng điểm từng điểm, giống như anh ta rất để ý đến cô vậy.

Trì Tiểu Úc hơi nhíu mày lại, né tránh ánh mắt của anh ta.

“Tôi tới đây là vì có chuyện muốn nói với anh, chúng ta đã không còn có quan hệ gì nữa, anh có thể hay không đừng xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi, anh cũng thấy đấy, tôi đã kết hôn rồi, tôi và chồng của tôi sống rất... A!”

Trì Tiểu Úc đau đớn kêu một tiếng, che nửa bên mặt, không biết Mạc Cánh Bắc dùng thứ gì ném về phía cô.

“Bản thân em tự xem đi.”

Mạc Cánh Bắc thu hồi bàn tay vừa phạm lỗi kia, trên mặt vẫn là nụ cười thích ý, ôn nhuận như ngọc.

Trì Tiểu Úc híp mắt, tỏ rõ cô đang rất bất mãn,cố gắng chịu đựng đau đớn trên trán, chỗ này đã từng bị thương hai lần, đưa tay cầm lên tập văn kiện kia.

Nhìn hai tờ giấy trên tay, sắc mặt Trì Tiểu Úc càng ngày càng trở nên khó coi, thậm chí còn mang theo nét kinh hoảng.

“Đây là cái gì?”

“Em phạm pháp, tội kết hôn trái phép, anh đang chuẩn bị khởi tố em.”

Mạc Cánh Bắc nhún vai: “Dù sao con người của anh luôn không chấp nhận bất kỳ một tỳ vết nào.”

“Không thể nào, chúng ta rõ ràng đã ly hôn rồi!”

Trì Tiểu Úc không thể tiếp nhận cai thực tê này, đây là có chuyện gì xảy ra?

“Em xác định?”

Nụ cười trện khóe miệng Mạc Cánh Bắc càng nở rộ.

Trì Tiểu Úc ngây ngẩn cả người.

Xác định sao? Hình như là cô cũng không xác định.

Cô lúc ấy đã ký vào đơn ly hôn, rồi đưa cho Mạc Cánh Bắc, cô cũng không để ý sau đó anh ta xử lý tờ giấy đó như thế nào?

Trì Tiểu Úc che đầu, anh ta đã làm gì tờ giấy đó rồi?

Không phải anh ta nộp nó cho cục dân chính rồi bọn họ cứ như vậy mà tự nhiên ly hôn sao?

Vậy tại sao phía trên giấy tờ này...

“Anh thế nhưng không có nộp nó lên.”

Trì Tiểu Úc ngẩng đầu tức giận nhìn hướng Mạc Cánh Bắc: “Anh hèn hạ.”

Kinh hoảng, sợ hãi, tức giận... Tức giận?

Mạc Cánh Bắc để đôi chân vắt lên bàn xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Trì Tiểu Úc, ngón tay tái nhợt chỉ về phía ánh mắt cô.

“Đôi mắt em rất đẹp, nhưng anh không thích em dùng kiểu ánh mắt này để nhìn anh.”

Thân thể Trì Tiểu Úc căng thẳng, tự giác muốn bảo vệ an toàn của bản thân.

Người này là người điên, không nên đối đối diện trực tiếp với anh ta.

“Anh cho em thời gian ba ngày, đẻ rồi khỏi người đàn ông kia trở về bên người anh, vậy thì anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Thần sắc Mạc Cánh Bắc đã hơi đứng đắn thêm một chút.

“Anh đã đối với em rất nhân từ rồi, dù sao em cũng biết người phản bội anh sẽ có cái kết quả gì.”

Trì Tiểu Úc nắm chặt nắm đấm: “Tôi không có.”

“Không có?” Mày Mạc Cánh Bắc nhíu chặt lại, đầu lưỡi thưởng thức hai chữ này.

Mắt Mạc Cánh Bắc khẽ nheo lại, nhìn về phía Trì Tiểu Úc, tiểu bạch thỏ xinh đẹp yếu ớt kia vậy mà dám phản kháng anh.

“Mạc Cánh Bắc, coi như là phải ngồi tù đi nữa tôi cũng không thỏa hiệp.”

Trì Tiểu Úc nắm chặt hai tờ giấy kia, nắm tới khi chúng đều đầy nếp nhăn, rõ ràng trong lòng cô rất là thấp thỏm, nhưng vẫn kiên cường chống đối tới cùng.

“Bản thân anh thì sao cũng được, cùng lắm thì thường xuyên vào tù thăm em, chờ em biết được mình sai ở chỗ nào thì thả em ra, nhưng mà em xác định muốn như thế sao? Em không cần Cẩm Tú nữa sao?”

Mạc Cánh Bắc che ở trước mặt cô, ánh đèn chiếu hết lên người anh ta, toàn bộ ánh sáng vì vậy đều bị anh ta cản lại, anh ta mang cảm giác áp bách đến cho cô, giống như một ngọn núi cao mà cô không thể nào vượt qua.

“Anh có ý gì?” Trì Tiểu Úc kích động đứng lên.

“Anh nhớ là anh đã nhờ người truyền lời cho em rồi mà, cũng không phải là rất lâu trước đây, vậy mà em đã quên?”

Thần thái Mạc Cánh Bắc vân đạm phong khinh, từ trên cao nhìn xuống cô, thật giống như đang nhìn ngắm một con sủng vật giận dỗi.

Thẩm Kỳ Tinh!

Hình như lần đầu tiên gặp lại cậu ta ở công ty, đúng là cậu ta bảo có người nhờ cậu ta truyền lời, cô tưởng rằng cậu ta chỉ ra vẻ thần thần bí bí, không ngờ đó lại là sự thật, còn không thể ngờ rằng người mà Thẩm Kỳ Tinh giúp thế nhưng lại là Mạc Cánh Bắc.

Quả nhiên là hết người này đến người khác không muốn để cho cô sống yên ổn.

Trì Tiểu Úc cắn răng: “Anh và Thẩm Kỳ Tinh có quan hệ như thế nào?”

“Muốn nói về quan hệ hả? Cứ coi như anh và cái tiểu gia hỏa kia lợi dụng lẫn nhau đi, anh có khuynh hướng trở thành tình địch biến tướng...”

Mạc Cánh Bắc giống như là nghĩ tới chuyện tình buồn cười nào đó, khóe miệng cong lên.

Trì Tiểu Úc nghe không hiểu ý tứ của anh ta, cho tới bây giờ cô vốn không quá nhanh nhạy về cái khoản nhìn mặt đoán tâm tình này.

“Mạc Cánh Bắc, anh cũng không phải là thật lòng yêu tôi, sao anh cứ phải tìm mọi cách hành hạ tôi? Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh?”

Trì Tiểu Úc sắp muốn điên rồi.

“Anh yêu em mà.”

Mạc Cánh Bắc nhẹ giọng thổ lộ, ngón tay vân vê bên tai cô, thần sắc có bao nhiêu là thâm tình, nụ cười trong mắt lại không hề có chút nhiệt độ.

“Anh đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao?”

Trì Tiểu Úc phiền não đẩy tay anh ta ra.

“Ở chung một chỗ với anh tận ba năm, anh thích ai chả nhẽ tôi lại không biết?”

Mạc Cánh Bắc buông tay ra, không ý tứ muốn phản bác.

“Em không tin thì anh cũng không có biện pháp rồi, nhưng mà trong vòng ba ngày, hoặc là trở lại bên cạn anh, hoặc là mất đi Cẩm Tú rồi ngồi tù. Chính mình chọn một đi.”

Trì Tiểu Úc trợn tròn hai mắt, hốc mắt đỏ hồng, Giản Diệc Tu và Cẩm Tú, một cái là tình yêu của cô, một cái là trách nhiệm của cô.

“Là em trêu chọc anh trước, bây giờ lại muốn rời khỏi anh, em không cảm thấy mình rất quá đáng sao?” Giọng nói của Mạc Cánh Bắc thật giống như là từ một chỗ rất xa truyền đến, ý tứ trong đó có chút không rõ.

“Trì tiểu thư, đã đến.” Tài xế hướng về phía Trì Tiểu Úc nói.

Trì Tiểu Úc cũng không biết làm sao rời khỏi nơi đó, lúc hoàn hồn thì cô đã trở lại Cẩm Tú.

Cẩm Tú tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất thành phố, là công ty được một tay Trì Chấn tân tân khổ khổ sáng lập, vì muốn hậu thế có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.

Trì Tiểu Úc còn nhớ rõ, khi còn bé, lúc đó ông ngoại vẫn còn sống, ngày nào cũng vui vẻ dẫn cô tới công ty, rồi nói cho cô biết đây là nơi cô sẽ phải bảo vệ, nó là giang sơn mà ông ngoại cô sáng lập lên.

Nghĩ đến cái ông già ngoan cố kia, mắt Trì Tiểu Úc đã có chút ươn ướt.

Ông ngoại đã mất, mẹ và em trai cũng không cần cô nữa, họ đã lựa chọn rời đi, tồn tại của cô hiện giờ là sự ràng buộc duy nhất của Trì gia với Cẩm Tú rồi.

Đây là niệm tưởng cuối cùng của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.