Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 12: Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?




Triệu Húc Nghiêu đứng ở trước mặt Giản Diệc Tu, cơ hồ khí thế anh ta cũng ngang hàng với khí thế lạnh lùng Giản Diệc Tu, nhưng như dường mờ hồ sinh sôi cảm giác yếu thế.

Thấy tình thế không ổn, Triệu Húc Nghiêu thu lại địch ý trong mắt, tự giới thiệu mình: “Tôi là bạn thời đại học của Tiểu Úc, Triệu Húc Nghiêu, bây giờ là giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Cẩm Tú.”

Yên tĩnh~~~ Thấy không ai để ý đến anh ta, Triệu Húc Nghiêu lúng túng cười, nói: “Thúc thúc người đừng nóng giận, Tiểu Úc chẳng qua là nói giỡn một chút thôi.”

Không ai lên tiếng ~~~ Như cũ vẫn là yên tĩnh ~~~ Gương mặt Giản Diệc Tu bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nặng nề này, ánh mắt âm u liếc về phía Trì Tiểu Úc, tiện đà híp thành một đường nhỏ. Trì Tiểu Úc bị anh nhìn như vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, đây là hiểu lầm a!

Không được ai tôn trọng, trong mắt Triệu Húc Nghiêu giờ này ẩn hiện tia tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trì Tiểu Úc, ra lệnh: “Tiểu Úc, em đừng nghịch nữa, hướng thúc thúc nói xin lỗi đi.”

Có bệnh!!! Trì Tiểu Úc ngay cả một ánh mắt xem thường cũng lười bố thí cho anh ta, lôi kéo ống tay áo Giản Diệc Tu, ý bảo anh mau chóng cùng nàng rời đi.

Đầu óc tuy có chút tối dạ nhưng ở chung một chỗ cùng anh đã lâu, cũng được ảnh hưởng chút thông minh, cô biết nên rời chỗ thị phi này càng sớm càng tốt.

“Tiểu Úc.” Triệu Húc Nghiêu không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay của Trì Tiểu Úc, xúc cảm non mềm làm cho lòng anh ta rung động, một giây sau Triệu Húc Nghiêu đã rên lên thành tiếng vì cổ tay đã bị Giản Diệc Tu khống chế từ bao giờ.

Giản Diệc Tu vẫn đứng đó thong dong ưu nhã như cũ, trong mắt mang theo tia huyết sắc cảnh cáo, tay chỉ hơi dùng sức một chút, Triệu Húc Nghiêu lại tiếp tục phải chịu thống khổ.

Triệu Húc Nghiêu mồ hôi lạnh chảy lã chã trên trán, anh ta trông chật vật như vậy một nửa là do đau, một nửa là do bị khí thế của Giản Diệc Tu áp chế.

“Buông tay!” Thẩm Hải Quyền gầm lên, cậy già lên mặt nói: “Đây chính là thái độ ngươi nên có khi trưởng bối ở đây sao?”

Mắt Giản Diệc Tu lạnh lùng quét qua chỗ ông ta, cổ họng Thẩm Hải Quyền như bị nghẹn một lúc, ông ta lại bị khí thế của một hậu bối áp chế đến mức không dám mở miệng.

“Cái tay này, hôm nay tôi phải phế.” Ánh mắt Giản Diệc Tu cũng không dừng trên người Thẩm Hải Quyền, mắt lạnh hờ hững, tùy ý nói ra một câu giống như là nói buổi tối anh ta muốn ăn món gì mà thôi.

Thẩm Hải Quyền nổi giận, kể từ khi ông trở thành tổng giám đốc của Cẩm Tú đã không còn người nào dám khinh thị ông, vậy mà hôm nay, ông lại bị một hậu bối, chính là một hậu bối, một người không có năng lực cũng không có bối cảnh đặc biệt gì, anh ta thật không coi ai ra gì, thật là không nhìn được nữa.Anh ta làm sao dám đối xử với ông như vậy???

“Răng rắc” Một tiếng vang thanh thúy, Giản Diệc Tu trong nháy mắt buông tay Triệu Húc Nghiêu ra, Triệu Húc Nghiêu che cổ tay, quỳ rạp xuống đất, đau đến không la ra tiếng.

“Càn rỡ!” Thẩm Hải Quyền tức giận, tay che ngực, nói: “Ngươi quá liều lĩnh rồi.”

“Hải Quyền!” Lam Yến đứng một bên này giờ, không được ai đếm xỉa đến, lúc này mới lên tiếng nói: “Không nên tức giận, bác sĩ nói tim anh không tốt.”

Trì Tiểu Úc lạnh lùng nhìn một chút, mím môi không nói gì, sau đó lôi kéo cánh tay Giản Diệc Tu, nói: “Đi thôi.”

Cổ tay cô bị Giản Diệc Tu chế trụ ngược trở lại, anh ôm cô vào lòng, lãnh khốc xoay người rời đi, không còn có ai dám ngăn cản hai người bọn họ nữa.

Thẩm Hải Quyền nhìn bọn họ rời đi, chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng.

Trì Tiểu Úc yên lặng ngồi trên ghế sa lon, chơi đùa ngón tay, đầu ngón tay này soi mói đầu ngón tay kia, đầu ngón tay bây giờ dường như đang sở hữu lực hấp dẫn đặc biệt đối với cô vậy.

Giản Diệc Tu cởi ra áo ngoài, rút cà vạt trên cổ ra, ném tới chỗ Trì Tiểu Úc, khẽ cúi người, một cái tay tự nhiên đặt trên lưng cô, một cái tay còn lại cưỡng chế nâng lên thân thể cô.

Đầu ngón tay khẽ dùng sức, sờ loạn trên người cô nhưng con ngươi lại như biển sâu không đáy, nhắc nhở Trì Tiểu Úc anh là đang tức giận, đang rất tức giận, vạn lần không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.

“Trì Tiểu Úc, em rốt cuộc che giấu anh nhiều bao nhiêu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.