Thành Thực: “Đình Đình, anh có thấy bác sĩ Hoàng đeo nhẫn không?”
Lương Đình Xuyên: “Không lưu ý.”
Thành Thực: “Anh em cũng đeo 1 cái nhẫn giống của bác sĩ Hoàng ~~ “
Lương Đình Xuyên: “2 tên biến thái!”
Thành Thực: “Đình Đình, em cũng muốn có nhẫn!”
Lương Đình Xuyên, móc ra 10 đồng tiền ném cho cậu, “Tự đi mua, hàng vỉa hè chỗ phố học sinh có đầy.”
Thành Thực: “Thế nhưng! Nhẫn của bác sĩ Hoàng là anh em tặng!”
Lương Đình Xuyên: “Ồ? Thế em bảo Mạch Đào cũng tặng em 1 cái.”
Thành Thực, lại đi tới làm nũng: “Của người ta là nhẫn kết hôn, anh cũng mua cho em một cái đi...”
Lương Đình Xuyên: “Chết xa chút.”
Thành Thực, túm lấy Lương Đình Xuyên lắc lắc: “Anh mua cho em một cái! Cho em một cái! Không cho em tuyệt thực! Em thắt cổ! Em nhảy lầu! Anh mua cho em một cái đi... Em mặc kệ... Anh không mua cho em em chết cho anh xem...”
Gà bay chó sủa.
Lương Đình Xuyên: “...”
Ngày thứ hai, Thành Thực: “Mấy người nhìn, Đình Đình tặng nhẫn kết hôn cho tôi!”
Đường Ngữ: “...”
Vạn Triết: “...”
Hướng Hải: “Thành Thực, cậu đeo cái giật lon nước ngọt làm gì vậy?”
Thành Thực: “Thối lắm! Đình Đình nói đây là kiểu dáng mới nhất năm nay!”
Buổi tối, Hướng Hải: “Kay, kỳ thực em nghĩ em không phải kẻ ngu si...”
=============================
Lương Đình Xuyên đá văng cửa phòng, đầu óc choáng váng, trái tim gần như ngừng đập: Thành Thực ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, môi phát xanh. Con rắn lục kia trườn tới phòng khách, đang ngóc đầu giằng co với Đô Đô.
“Thành Thực!” Lương Đình Xuyên cũng chẳng màng có bị rắn cắn hay không, tiến lên nâng dậy Thành Thực, một mặt bạo rống: “Mau gọi cấp cứu!”
Hoàng Cửu Cửu sợ đến nhũn chân, con rắn bị Lương Đình Xuyên làm giật mình, lập tức bỏ lại Đô Đô, oạch một tiếng trượt tới chỗ Lương Đình Xuyên, Mạch Đào nhào tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy đầu nó.
Lương Đình Xuyên dùng sức vỗ vỗ mặt Thành Thực, gấp đến độ mồm miệng không rõ: “Thành Thực! Bị cắn đâu? Bị cắn chỗ nào?”
Thành Thực động động môi, suy yếu gọi: “Đình Xuyên...”
“Làm sao!” Lương Đình Xuyên hối hận đến sốt ruột, vội vã ôm chặt Thành Thực, ở trên mặt cậu hôn rồi lại hôn, “Đừng sợ, bác sĩ đến ngay!”
Thành Thực lắc đầu, “Đình Xuyên, toàn thân em đều tê dại, có phải sắp chết rồi không...”
Viền mắt Lương Đình Xuyên nóng lên, thấp giọng mắng: “Câm miệng, đừng nói nhiều lời vô ích như vậy!”
Thành Thực nước mắt tí tách rơi, “Đình ~~ em không muốn chết...”
“Ngoan, anh ở cạnh em, không sao hết!” Từ lúc chào đời tới nay Lương Đình Xuyên lần đầu tiên biết cái gì là sợ hãi vô thố, anh không ngừng xoa hai mắt đẫm lệ của Thành Thực, run giọng khuyên nhủ: “Thành Thực ngoan, đừng sợ, đừng sợ...”
Thành Thực mềm nhũn ôm Lương Đình Xuyên, nghẹn ngào nói: “Đình Đình... Em chết rồi, anh có còn yêu em không?”
“Đương nhiên, đương nhiên sẽ...” Lương Đình Xuyên chẳng cố ra vẻ nữa, hung hăng ôm chặt Thành Thực, “Ngoan, cố lên, bác sĩ lập tức tới!”
Thành Thực ở trong lòng anh khóc thê thảm, “Đình Xuyên, em yêu anh.”
“Ngoan, anh cũng yêu em...” Lương Đình Xuyên hôn lấy đôi môi lạnh lẽo của đối phương, không phát hiện có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Mạch Đào đứng ở phía sau bọn họ, bình tĩnh ném ra một câu: “Quấy rầy hai người một chút, con rắn này bị bẻ răng nọc rồi.” (Vũ: hahahahahaha ~~~~ ôi mùi mẫn ~~~)
Gì? Trong nháy mắt Thành Thực cảm thấy thân thể hết tê dại, Lương Đình Xuyên xanh cả mặt.
Lương Đình Xuyên cố gắng đè lại trái tim làm lụng quá độ, mỉm cười, cười đến chim thú yêu hồn trong vòng mười dặm xung quanh đều không dám phát ra tiếng vang, Đô Đô vèo một cái nhảy vào chậu cát mèo, cái đầu chúi vào trong cát, Hoàng Cửu Cửu lui tới phía sau Mạch Đào, giật nhẹ áo anh, “Mạch Đào, chúng ta đi thôi, em sợ.”
Ngừng lại 5 giây sau, Lương Đình Xuyên lấy ngón tay xóa đi giọt nước mắt có thể so với viên kim cương Nam Phi cực lớn trên mặt, khoát khoát tay, ôn hòa nói với Mạch Đào: “Tặng anh con rắn này, đi đi, trở về nấu canh cho Hoàng Cửu Cửu ăn.”
Mạch Đào không chút khách khí nói cảm ơn, một tay túm rắn, một tay ôm lấy Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu kêu thảm: “Em không muốn em không ăn — a — bỏ con rắn cách xa em ra –“
Lương Đình Xuyên quay đầu lại, cười đến hòa ái, “Bé ngoan, không sao là tốt rồi.”
Thành Thực ngồi xổm ở góc tường lạnh run: “Anh! Anh đừng đi! Bác sĩ Hoàng! Cứu cứu em! Mẹ ơi –“
Bên kia Mạch Đào vừa đóng cửa lại, bên này Lương Đình Xuyên dịu dàng bóp cái cổ nhỏ xinh của Thành Thực...
Thành Thực rụt cổ, ô ô: “Em thực sự bị cắn, anh xem...” Chỉ chỗ vai, trơn tuột không vết tích... “Ặc? Không phải, là ở đây!” Chỉ cánh tay, chỗ này cũng non mềm non mềm... “Ặc? không đúng, là ở đây...” Chỉ hướng mu bàn tay, móng vuốt khỉ rất linh hoạt...
Lương Đình Xuyên lo lắng hỏi: “Chỗ nào?”
Thành Thực chớp mắt đen giống như Pikachu, nước mắt lưng tròng: “Ưm... Em cái gì cũng không biết... Thật mà, ô ô...”
Lương Đình Xuyên nới lỏng cà- vạt.
Thành Thực bĩu môi: “Ô... Trên đất cứng lắm...”
Lương Đình Xuyên thờ ơ nâng chân Thành Thực lên: “Không phải có thảm sao?”
Thành Thực làm giãy dụa vô vị, “Rèm cửa sổ chưa kéo...”
Lương Đình Xuyên bình bình tĩnh tĩnh: “Không có máy bay bay qua.”
Thành Thực: “A! Đừng! Tự em cởi...”
Lương Đình Xuyên: “Không cần phiền ngài.”
Thành Thực: “A — “
Lương Đình Xuyên nhéo mặt cậu một cái, “Kêu cái gì! Ông đây còn chưa đâm vào đâu!”
Thành Thực im tiếng, bụm mặt tội nghiệp: “Ư? Vậy khi nào anh đâm nhớ nói cho em một tiếng.”
Lương Đình Xuyên cười, áp sát mặt tới, Thành Thực trốn ra sau, Lương Đình Xuyên lại áp, Thành Thực lại trốn ra sau, Lương Đình Xuyên nhướng nhướng mày, giọng điệu hung ác: “Chán sống rồi hả?”
“Không phải... Ô ô...” Thành Thực vẻ mặt cầu xin: “Anh sẽ không cắn em đấy chứ?”
Lương Đình Xuyên không trả lời, mặt lạnh xuống.
Thành Thực chủ động dựa sát liếm liếm môi anh, cẩn thận gặm một ngụm: “Anh đừng giận mà ~”
Lương núi băng: “Anh không giận.” Song song thô bạo đâm một ngón tay vào trong thân thể Thành Thực.
Thành Thực: “A — Anh không thể đối xử với em như thế, anh vừa rồi còn nói yêu em, McDull với bác sĩ Hoàng có thể làm chứng... Ô ô...”
Lương núi băng sắc mặt lạnh xuống 10 độ, tăng thêm một ngón tay.
Thành Thực ngậm miệng.
Lương núi băng: “Có phải em rất đắc ý không?”
Thành Thực cười khúc khích, gật đầu.
Lương núi băng lại thêm một ngón tay.
Thành Thực liều mạng lắc đầu.
loading...
Lương núi băng hừ lạnh.
Thành Thực: “A! Lương Đình Xuyên! Anh là đồ người chó! Còn nói anh không giận... A — em chết anh phải đền mạng... A, đau đau thực sự rất đau... Ô ô... Ư... Ư... Ưm... Anh là đồ, con rùa... Ô ô...”
Đô Đô: hình như có động đất...
—————————————————
Chim sáo đá trừng mắt rắn lục, “Cát –“
Mạch Đào hỏi Hoàng Cửu Cửu: “Nướng ăn hay hầm?”
Hoàng Cửu Cửu lui ở trong góc sô pha, run run ấn điện thoại, “Em gọi điện cho vườn bách thú, bảo bọn họ mang nó đi... Alo alo vườn bách thú phải không, nhà tôi có con rắn lục... Các anh mau tới, lập tức! Lập tức! Lập tức! A — nhốt nó lại — “
Sau khi rắn lục biến mất, hầu yêu tiểu đệ lập tức khôi phục bản tính, vui vẻ y như nhi đồng bị tăng động, nhàn rỗi không có chuyện gì thì chạy đến phòng khám của Hoàng Cửu Cửu đấu trí đấu dũng, lừa lấy siro ho uống.
Hoàng Cửu Cửu mách lẻo Lương Đình Xuyên, Lương Đình Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc lá, bao che khuyết điểm: “Không phải uống ít siro ho thôi sao? Sao phải keo kiệt vậy.”
“Cái gì không phải?” Hoàng Cửu Cửu kiên trì giải thích: “Trong siro ho có thành phần gây nghiện, uống nhiều không tốt cho cơ thể.”
“Ồ?” Lương Đình Xuyên lúc này mới nâng mí mắt lên, nhíu mày: “Hoàng Cửu Cửu, cậu muốn chết à? Cư nhiên cho Thành Thực uống cái thứ này! Chán sống rồi hả? Đừng tưởng có Mạch Đào làm chỗ dựa là tôi không dám đánh cậu!”
Hoàng Cửu Cửu: “...”
Thành Thực chỉ vào Hoàng Cửu Cửu, Trư Bát Giới trả đũa: “Là bác sĩ Hoàng dụ em uống!”
Lương Đình Xuyên xách Hoàng Cửu Cửu ném ra ngoài cửa, đạp một cước lên mông người ta, “Biến! Còn để tôi thấy Thành Thực uống siro ho cậu nhất định phải chết!”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 mấy người này có còn lý lẽ không hả?
Hoàng Cửu Cửu may mắn nhà mình không có trẻ nhỏ! Về đến nhà, đứt hơi: đồ đạc trong nhà y như vừa gặp nạn, một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh ghé vào trên bàn trà, trong tay túm cổ chim sáo đá, đang nhét vật thể bất minh vào miệng nó.
Chim sáo đá: “Cát... Cứu... Ọc ọc...”
Hoàng Cửu Cửu nhào tới cướp lại chim sáo đá của anh, nói năng lộn xộn: “Cháu? Cháu là ai?”
Cậu bé trên dưới quan sát Hoàng Cửu Cửu, tà cười, “Ha hả, mỹ nhân, cháu đợi chú đến dục hỏa công tâm rồi!”
Mỹ... Nhân? Dục hỏa công tâm? Đây là từ ngữ trẻ con nên nói sao? Phẩm hạnh của thằng bé này thật giống người nào đó. Hoàng Cửu Cửu thần kinh não còn chưa kịp rẽ sang, chỉ nghe phía sau Mạch Đào rống lên: “Mạch Đông Đông! Còn dám làm loạn! Mày muốn tao đánh cho mông mày nở hoa hả?”
Mạch Đông bất mãn bĩu môi, “Bố, là bố nói con có thể tự nhiên như ở nhà.”
Bố? Con mắt Hoàng Cửu Cửu trừng to y như chuông đồng, nhìn Mạch Đào, lại quay đầu nhìn thằng bé kia, lúng túng: “Không... Thể... Nào...”
Mạch Đào xách tai Mạch Đông, ném lên sô pha, cười giới thiệu: “Bảo bối nhi, em không phải muốn có con sao? Tặng cho em. Đây ~ con anh, năm nay 10 tuổi, trước đây ở cùng với bố mẹ anh.”
Hoàng Cửu Cửu trừng mắt há mồm: “Buổi chiều anh nói muốn ra sân bay đón người là nó sao?” Không tin nổi, cư nhiên có con? Nhất định không phải con ruột...
Mạch Đông híp mắt đánh giá Hoàng Cửu Cửu, vươn tay sờ soạng mặt anh, “Chậc chậc, da dẻ thật tốt! Bố đúng là diễm phúc không cạn, bảo bối nhi, hình như chú không quá hoan nghênh cháu?”
Hoàng Cửu Cửu lệ bôn: ư... Quả nhiên là con ruột, giống nhau như đúc!
Mạch Đào vỗ bay bàn tay của thằng con, cả giận nói: “Đừng có động tay động chân!” (đây là gien lưu manh đang quấy phá.)
Mạch Đông hậm hực xoa xoa tay, “Thật nhỏ mọn, khó trách bố bị mẹ đá!”
“Muốn chết!” Mạch Đào bạo rống: “Là tao đá cô ta!”
Hoàng Cửu Cửu vô lực: “Sao anh chưa từng nói với em anh có con?”
Mạch Đào: “Trước đây em không hỏi, anh cũng không muốn nhắc tới, sau đó... Hắc hắc, không phải sợ em không thích trẻ con hay sao? Mấy hôm trước nghe em nói muốn có con, anh mới vội vàng đón nó tới đây.”
Hoàng Cửu Cửu có chút xấu hổ, đỡ kính mắt, hỏi Mạch Đông: “Ừm, mẹ cháu hiện tại có khỏe không?”
Mạch Đông ha hả vui vẻ, “Mẹ cháu khỏe vô cùng! Gả cho một giám đốc ngân hàng lịch sự văn nhã, ăn ngon ngủ tốt, vậy mới nói...” Vật nhỏ xoa cằm Hoàng Cửu Cửu, mê đắm: “Tiểu mỹ nhân, theo bố cháu có gì tốt? Không bằng theo cháu đi...”
Hoàng Cửu Cửu: sói xám con...
Mạch Đào cười quái dị: “Theo mày để ăn không khí hả, đồ trang sức kia của mày cứng nổi không?”
Hoàng Cửu Cửu: ô ô... Giáo dục trẻ nhỏ có thể nghiêm túc một chút hay không?
Mạch Đông rung đùi đắc ý kề sát tới, “Tiểu Cửu, chú so với bố cháu hình dung còn thèm khát hơn nha ~~ “
Mạch Đào rít gào: “Cái gì tiểu Cửu? Ai cho phép mày gọi giống tao?”
Mạch Đông: “Vậy gọi là gì?”
Mạch Đào suy tư trong chốc lát, “Sau đó mày có thể gọi cậu ấy là ba ba.”
Mạch Đông ngoan ngoãn đáp: “Ồ ~~ ” Ngược lại, chu cái miệng nhỏ thẳng đến chỗ miệng Hoàng Cửu Cửu, lầm bầm: “Ba ba ruột, hôn một cái ~~”
Mạch Đào cấp tốc bóp cái miệng bạch tuộc của con trai, “Ba ba ruột của mày ở đây này!”
Mạch Đông kêu thảm: “A — cứu mạng! Tránh ra tránh ra không cần bố hôn! Râu đâm chết con rồi...”
Hoàng Cửu Cửu co quắp: một tên đại biến thái đã đòi mạng rồi, lại thêm một tên tiểu biến thái nữa ~
Chim sáo đá ngồi phịch trong lòng Hoàng Cửu Cửu, co giật hai cái, hấp hối: “Cát — cát — ” Ta sắp chết rồi phải không...