Nguyệt Thăng: “Oa, em vừa nhìn thấy có đứa bé cực đáng yêu, béo mập non non, quá đáng yêu quá dễ thương!”
Đường Ngữ: “Đáng yêu cái rắm, thích thì tự đi mà sinh.”
Nguyệt Thăng tát bay Đường Ngữ, tiếp tục say sưa: “Quá khiến người thích, em chơi cùng bé nhá, nó dùng ngón tay tròn xoe cầm lấy em, khì khì khì cười...”
Thành Thực xoa một mảng mồ hôi lạnh: “Hóa ra Nguyệt Thăng cũng có lúc rất mẫu tính.”
Hướng Hải: “Ưm, tôi cảm thấy rất không thích ứng.”
Nguyệt Thăng: “Các anh không thấy thật quá đáng tiếc! BABY kia trắng noãn y như người củ sen ấy! Em không có ý nghĩ gì hết, chỉ muốn một ngụm cắn chết nó!”
Hướng Hải: “Thành Thực, tôi không nghe nhầm chứ?”
Thành Thực: “Vạn Triết, cô ta còn bình thường sao?”
Vạn Triết: “Đường Ngữ, tôi sợ!”
Đường Ngữ: “...”
===============================
Thành Thực một mình trong phòng vẽ tranh cắn răng đem cháo trứng sữa đặc sánh y như nước mũi một ngụm một ngụm ăn, nói thầm: “Bùi Hướng Hải chết tiệt sao còn chưa tới, vốn muốn chia cho cậu ta ăn một chút...”
Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa, một cô gái nho nhã yếu ớt ghé đầu vào trong, “Anh bạn nhỏ, xin chào...”
Anh bạn nhỏ?
Thành Thực mười phần bất mãn liếc xéo, “Làm gì?”
“Xin hỏi một chút, phòng học của nghiên cứu sinh trường các cậu ở đâu vậy?”
Thành Thực liếm liếm cháo bên mép, “Chính là gian này.”
Cô gái kia vui vẻ hỏi: “Vậy cậu có biết một người tên Điền Vạn Triết không?”
“Ế?” Thành Thực sửng sốt, hỏi: “Chị là gì của anh ấy?”
Cô gái kia có chút ngại ngùng cười cười, nói: “Tôi là vợ anh ấy.”
Năm nay là năm bổn mạng của Đường Ngữ, cậu nghe nói năm bổn mạng mọi người tương đối không may, vì vậy mua một tá quần sịp màu đỏ, vẫn tránh không khỏi chuyện không may. Sáng sớm ngủ đến mơ mơ màng màng, ngửi thấy được một tia mùi thơm, cậu biết mùi thơm này là Nguyệt Thăng chuyên dùng để dưỡng tóc, cô ấy đi nhiều ngày như vậy trên gối còn lưu lại mùi thơm, hơn nữa còn rõ ràng như vậy...
Ế? Sao lại rõ ràng như vậy? Y như nhóc kia ở ngay bên cạnh vậy.
Đường Ngữ bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn, xoát một chút mở mắt. Quả nhiên, Lâm Nguyệt Thăng bà cô chết tiệt kia ngồi ở mép giường giơ điện thoại di động, thấy cậu tỉnh, nghẹn cười nói: “Sịp đỏ... Anh thực sự là muộn tao! Em đã chụp được toàn bộ cảnh anh ngủ khỏa thân chảy nước miếng, lát nữa sẽ đưa lên trang web trường học cho người thưởng thức!”
Đường Ngữ lăn lông lốc một cái đứng dậy, chỉ vào mũi Nguyệt Thăng tru lên: “Em dám!!”
Nguyệt Thăng cười đến mười phần dâm tà, trèo tới lấy di động chụp đặc tả, “Ống nhổ nhỏ, da của anh thật trơn thật trắng sờ thật thích ~~”
Đường Ngữ lui về góc giường, phối hợp kêu thảm thiết: “Em đừng xằng bậy!”
Nguyệt Thăng chẳng biết từ đâu lấy ra một cái yếm đỏ thẫm, cạc cạc cười quái dị: “Đừng kêu, không ai tới cứu anh đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi...”
“A — a a a a —— ”
Sát vách có người hô to: “Thằng nào sáng sớm gào khóc thảm thiết vậy? Có bệnh à!”
Nguyệt Thăng đình chỉ chà đạp Đường Ngữ, cười ngã vào một bên.
Cái yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn kia đã treo ở trên người Đường Ngữ, phối với sịp đỏ phía dưới chuẩn đúng một bộ. Đường Ngữ vẻ mặt nghiêm chỉnh hỏi: “Sao đã về rồi?”
Nguyệt Thăng cười đến lăn lộn trên giường, nửa ngày mới nói: “Em, em về nhà nộp sơ yếu lý lịch cho mấy công ty trước, có công ty thiết kế phim gia đình gọi điện thoại cho em, kêu đi phỏng vấn... Anh, cười chết em, ngày hôm nay cứ thế mặc ra ngoài đi, hành vi nghệ thuật...”
Đường Ngữ lôi cái yếm xuống, cả giận nói: “Nhóc con chết tiệt, cũng không gõ cửa cứ thế đi vào, nhỡ trên giường anh có người khác thì sao?”
“Nữ bác sĩ kia?”
“Sao em biết?”
“Thành Thực nhắn tin nói với em, anh là cái máy gieo giống.”
Đường Ngữ lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Em là đồ bà tám.”
“Cẩn thận cậu nhỏ sử dụng quá độ chưa già đã yếu.”
Đường Ngữ giơ ngón giữa lên, “Em là đồ biến thái chết tiệt sắc nữ chết giẫm... Ai nha quân tử động khẩu không động thủ... A a a –”
Đường Ngữ thở hổn hển chạy đến phòng vẽ tranh, Vạn Triết đã bắt đầu vẽ phác thảo, đầu cũng không nâng, hừ lạnh: “Ngủ chết luôn rồi?” Đường Ngữ không dám nhiều lời, đi tới phần vẽ mình phụ trách, vùi đầu công tác, vẽ vẽ, luôn cảm thấy phía trước có một đường nhìn cực nóng đâm vào mình toàn thân không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Vạn Triết thâm trầm nhìn thẳng mình.
Đường Ngữ nghi hoặc nói: “Nhìn, nhìn cái gì?”
Vạn Triết chậm chạp chần chờ mở miệng nói: “Đường Ngữ, cậu ngày hôm nay...”
Đường Ngữ khẩn trương nói: “Tôi hôm nay làm sao? Tôi hôm nay rất tuấn tú có đúng không? Tôi mỗi ngày đều rất tuấn tú, tuy rằng hôm nay không có rửa mặt nhưng vẫn không ngăn được sức quyễn rũ toàn thân đúng không...”
Vạn Triết đứng lên, tiến một bước về phía Đường Ngữ, Đường Ngữ thét chói tai nhảy ra phía sai, ồn ào: “Điền Vạn Triết, tôi nói cho cậu biết, tôi nghĩ một đêm rồi! Tuy chúng ta anh em một hồi nhưng tôi sẽ không khuất phục! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”
Vạn Triết ngạc nhiên, “Cậu nói gì vậy?”
“Nói gì? Tôi biết tôi rất tuấn tú nam nữ đều biết! Nhưng tôi không phải Thành Thực! Tôi sẽ không khuất phục! Hừ hừ... Tôi nói cho cậu tôi đã có người thích, tôi thích Nguyệt Thăng, cậu không có hi vọng đâu!”
Vạn Triết khóe miệng co quắp, “Cậu có ý gì?”
“Có ý gì?” Đường Ngữ thở không ra hơi, quát: “Tôi cảnh cáo cậu không nên đánh chủ ý với tôi nữa! Có phải cậu muốn đêm nay chuốc thuốc mê gì đó cho tôi rồi gian tôi không?”
“Gian... Cậu?” Vạn Triết một đầu hắc tuyến, đánh một cái rùng mình.
Đường Ngữ đắc ý cười to: “Âm mưu của cậu đã bị tôi chọc thủng...”
Cửa ầm một tiếng bị phá mở, Thành Thực chạy vào, mở miệng gọi: “Vạn Vạn Vạn Vạn...”
Vạn Triết: “Vượng Tài, sáng sớm sủa cái gì mà sủa?”
Thành Thực nhào tới nắm cánh tay Vạn Triết, “Vạn, Vạn Triết, vợ anh tới!”
Vợ?
Đường Ngữ nhìn về phía cửa, ở đó có một cô gái đang đứng, Vạn Triết gọi: “Tiểu Thiển...”
Cô gái kêu tiểu Thiển kia sẵng giọng: “Ông xã! Em tìm anh đã lâu!”
Vạn Triết vẻ mặt mừng rỡ hỏi: “Sao em tới đây cũng không gọi một cú điện thoại cho anh đi đón em? Tư Tư đâu?”
“Lại nói tức chết người ta, điện thoại di động và ví tiền của em đều bị trộm, tự đi bộ đến đây tìm anh... Em thấy Tư Tư đi mệt quá, nên bảo con bé ngồi ở đầu cầu thang bên kia chờ em...”
Đường Ngữ hóa đá, Thành Thực thương hại nhìn chăm chú vào cậu, hỏi: “Đường Ngữ, có phải Nguyệt Thăng về rồi không?”
“Sao em biết?”
“Tự anh soi gương đi.”
Đường Ngữ vọt tới toilet, thấy lông mày của mình bị vẽ thành y như vùng đồng hoang mới, trên trán là một con rùa nhỏ, hai bên mặt là hai đóa hoa nhỏ...
Trong toilet truyền ra tiếng kêu thảm thiết: “Con nhóc chết tiệt kia — lại còn dùng bút dạ dầu! Ông đây giết cô –”
Phía trước đầu cần thang bên kia, nửa bóng người cũng không có, khuôn mặt Vạn Triết đen xì, tiểu Thiển hoảng hốt nói: “Em bảo con bé chờ em ở đây mà...”
Vạn Triết rống: “Ở đây không phải ở quê! Có người lừa bán nhi đồng em có biết không! Tư Tư mới bao nhiêu tuổi? Tám phần mười là bị người lừa đi rồi!”
Tiểu Thiển khóc, “Vậy làm sao bây giờ...”
Vạn Triết đỏ mắt, cắn răng nói: “Báo công an!”
Hướng Hải đang ở trong phòng vẽ tranh dạy Tư Tư vẽ vẽ, Tư Tư nói: “Anh Hướng Hải, anh biết vẽ mèo mèo không?”
“Thành Thực biết...”
KAY: “Phế vật! Sao cái gì cậu cũng không biết hả? Đây là cái gì?”
Hướng Hải: “Lợn.”
KAY: “Tôi còn tưởng là cậu cơ đấy.”
loading...
Hướng Hải: “Em biết vẽ Kinh Kông biến hình.”
Tư Tư: “Em không thích Kinh Kông biến hình.”
Hướng Hải rất thụ thương, KAY hỏi: “Hướng Hải, cậu có nghe thấy tiếng còi cảnh sát không?”
“Ừ... Có, hình như rất gần...”
Đường Ngữ ở trong toilet chà xát khuôn mặt ngừng tay, hỏi Thành Thực: “Cậu có nghe thấy tiếng còi cảnh sát không?”
Thành Thực vểnh tai, sau đó lời nói thấm thía thì thào: “Đường Ngữ, em đã nói anh đừng vượt ngục rồi mà...”