(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nữ Thần thành……” Trưởng lão áo đen nhìn thuyền bay cũ nát chứa đầy người dân của Nữ Thần thành, vẻ mặt tựa như mỉa mai: “Tòa thành này vẫn còn à?”
Cửu Hồi quay qua nhìn ông: “Hắc trưởng lão từng nghe nói đến Nữ Thần thành hay sao?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy truyền thuyết về thần quân độ kiếp?” Trưởng lão áo đen bật cười vô nghĩa: “Nơi mà thần quân biến thành phàm nhân và gặp được nữ tử yêu dấu của mình được gọi là núi Nữ Thần, Nữ Thần thành nằm dưới chân núi này. Sau khi nữ tử yêu dấu qua đời, thần quân không ngừng rơi lệ, nước mắt biến thành một trận lụt, ngập toàn bộ thành trì.”
Cửu Hồi lắc đầu: “Câu chuyện mà ta nghe được không giống như những gì trưởng lão vừa kể. Nghe nói rất nhiều năm trước, có một nữ tử hiền lành và xinh đẹp yêu một nam tử, sau đó nam tử bỏ đi không một lời từ biệt, nữ tử ngày ngày rơi lệ, không chờ được đến ngày tình lang quay lại. Sau đó cơ thể của nàng biến thành núi Nữ Thần, trái tim của nàng biến thành Nữ Thần thành. Kể từ đó, Nữ Thần thành luôn lưu truyền câu chuyện của bọn họ.”
Trưởng lão áo đen: “Để kỷ niệm tình yêu đau thương của bọn họ à?”
“Không.” Cửu Hồi phản bác: “Để cảnh cáo các nữ tử đời sau đừng đánh mất bản thân vì tình yêu.”
“Cửu Hồi, Nữ Thần thành là…… tiểu thành phải không?” Nam Phong nhớ tới bộ dạng cũ nát và cổ xưa của tiểu thành, và dòng chữ lốm đốm khó đọc ở trên cổng thành, chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu thành xa xôi hẻo lánh lại có một cái tên như vậy.
“Biên niên sử của thành đã ghi như thế, nhưng mọi người đã quen gọi nó là tiểu thành.” Cửu Hồi thở dài: “Dù cái tên đẹp đến đâu, nếu bị người ta dần dần quên đi, thì sẽ mất ý nghĩa của sự tồn tại. Ngài thấy đúng không, Hắc trưởng lão?”
Cửu Hồi quay lại nhìn trưởng lão áo đen ở trong trận pháp.
“Bị lãng quên, bị vứt bỏ, là chuyện mà sinh linh trong thiên hạ làm giỏi nhất, trong đó Nhân tộc là người xuất sắc nhất.” Trưởng lão áo đen cười mỉa mai: “Thiển cận và đạo đức giả.”
“Lời này không công bằng.” Cửu Hồi phản bác: “Nhân tộc quả thật không thiếu những người thấy cái lợi nên quên chính nghĩa, nhưng Nhân tộc cũng không thiếu người chính trực. Vì vậy người có học viết sách về người chính trực để truyền lại cho đời sau, dân chúng xây chùa miếu cho những người nhân từ.”
“Sao trưởng lão không đến Nhân gian giới đi dạo đi, xem thử trong miếu có bao người được dân chúng coi là thần.”
“Trên đời này có rất nhiều người bình thường, có lẽ bọn họ không cực kỳ lương thiện, nhưng cũng không cực kỳ ác độc. Nếu thiên mệnh có mắt, không nên lấy cái ác của một số người nào đó để đo lường toàn bộ sinh linh. Ai làm chuyện ác thì trừng phạt kẻ đó. Nếu vì một số người mà trừng phạt tất cả chúng sinh là một sự bất công đối với người tốt, nên có hai chữ công bằng ở dưới thiên mệnh.”
“500 năm trước, nếu có người đứng ra như ngươi, sẽ không có thảm họa hôm nay.” Trưởng lão áo đen trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi đi từng bước một ra khỏi tiên đỉnh đại trận.
Mất đi linh lực để duy trì, tiên đỉnh trận bắt đầu run rẩy kịch liệt, toàn bộ mặt đất đang rên rỉ đau đớn.
Con người nhỏ bé như bụi đất trong trời đất, đối mặt với cơn thịnh nộ của trời đất, những người bình thường trên thuyền bay sợ tới mức run bần bật, ôm lấy nhau.
“Ngày này tới quá muộn.” Trưởng lão áo đen nhìn dân chúng đang khóc lóc sợ hãi trên thuyền bay, “500 năm trước thiên mệnh đã cho các ngươi cơ hội cuối cùng.”
“Có ý gì?” Sắc mặt các tông chủ trắng bệch, “Chẳng lẽ……”
Chẳng lẽ 500 năm trước, mọi việc bọn họ đã làm đều sai?
“Thiên mệnh đã cho các ngươi hai cơ hội để lựa chọn.” Trưởng lão áo đen nhìn chiếc thuyền bay nào đó bên ngoài đại trận gió tuyết: “Lần đầu tiên, gia tộc Cửu Phương cứu một nữ tử vô tội khỏi tay Ma tộc, bị Ma tộc tàn sát cả tộc, đêm đó gia tộc Cửu Phương khóc thảm thiết suốt một đêm, nhưng không có ai đến giúp.”
“Những gia tộc phụ cận sợ bị Ma tộc trả thù, thi thể bị bỏ lại mười mấy canh giờ trong phủ đệ, cho đến khi Cửu Thiên Tông vội vàng tới an táng bọn họ.”
“Gia tộc Cửu Phương có tổng cộng 299 người, nhưng chỉ có một người còn sống.”
“Thần quân xuống trần lịch kiếp trong truyền thuyết kia cũng là một thành viên bị chết thảm của gia tộc Cửu Phương phải không?” Cửu Hồi chợt hiểu ra. Thảo nào Yêu giới không thể điều tra được, ác yêu đã chết cả vạn năm trước cũng chưa bao giờ nghe nói, chỉ vì ở trong tiềm thức, chúng sinh luôn cho rằng, thần tiên xuống trần gian lịch kiếp nên được sinh ra cao quý, và cao siêu hơn người khác.
Trưởng lão áo đen không trả lời câu hỏi của Cửu Hồi mà nói tiếp: “Tuy thần quân trở về trời sau khi lịch kiếp rất ghét sự lạnh nhạt của con người, nhưng vẫn sẵn sàng cho thế gian một cơ hội để lựa chọn.”
“Cây bất tử đã cứu rất nhiều người, nhưng các ngươi đã ép nàng vào đường chết.” Trưởng lão áo đen đập nhẹ nhàng, tiên đỉnh trận biến mất: “Lấy danh nghĩa vì chúng sinh để hút cạn máu của nàng, nghiền nát xương của nàng.”
“Đêm Mộc Tê chết, nếu nàng còn sống, chỉ cần chịu đựng đến giờ Tý, bệnh dịch sẽ ngừng lan rộng, lũ lụt sẽ rút đi.” Trưởng lão áo đen cười chế giễu: “Các ngươi đã tự mình chọn đường chết.”
Giọng trưởng lão áo đen không lớn, nhưng âm thanh lại đến tai mọi người rất rõ ràng.
“Người đâu rồi, ở đây có người nôn ra máu!”
Cô nương điều khiển phi thuyền đi đến cạnh Bộ Đình đang nôn ra máu, nàng lạnh nhạt nhìn ông ta, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Hoa còn có thể nở lại, nhưng người không cách nào quay đầu lại.”
Là một Yêu tộc, đối mặt với người hại chết linh thụ cam mộc, không ra tay giết người đã là một sự kiềm chế cực lớn.
Nàng đi đến mạn thuyền, nhìn Cửu Hồi trên núi Phù Quang, hy vọng mọi chuyện vẫn còn kịp.
Bộ Đình cúi đầu nhìn máu trong lòng bàn tay, hai tay không ngừng run rẩy.
Ông ta đã sai rồi à?
Ông ta đã sai rồi hay sao?!
Thu Hoa lảo đảo hai bước, gần như không thể đứng vững, Cửu Hồi giơ tay đỡ bà.
“Ta không sao.” Thu Hoa vừa khóc vừa cười, bà nhìn bầu trời quay cuồng, đôi mắt rưng rưng: “Cho nên Mộc Tê có thể sống sót, đúng không?”
Không ai trả lời bà, các tông chủ có mặt thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
“Dùng vô số tánh mạng của sinh linh để thử lòng người, đúng là thần linh trịch thượng.” Cửu Hồi không hề động lòng trước những lời nói của trưởng lão áo đen: “Những người đã ép Mộc Tê chết 500 năm trước quả thực đã phạm sai lầm, nhưng một cơ hội bâng quơ của thần linh đã lấy bao nhiêu tánh mạng?”
“Những người bình thường đã chết trong cơn lũ lụt và bệnh dịch, bọn họ có được lựa chọn không?” Cửu Hồi chỉ những người dân trên thuyền bay: “Bọn họ sinh ra bình thường, trưởng thành bình thường, chỉ cần an cư lạc nghiệp, bọn họ đã phạm phải tội lỗi ghê gớm gì?”
“Một thử thách đơn giản của thần linh đã khiến bọn họ chết trong bệnh dịch và lũ lụt. Vô số người, yêu, ma đã chết, thần linh có bao giờ cúi cái đầu cao quý vì bọn họ dù chỉ một lần?”
“Ông trời có từng nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của những người mẹ khóc con, con đau buồn vì mất mẹ, những bộ xương không ai chôn, những ngôi mộ vô tận 500 năm trước?” Cửu Hồi khó hiểu: “Các ngươi đều nói thương xót chúng sinh, đều chỉ trích bản chất con người, chẳng lẽ bọn họ không phải là một thành viên của chúng sinh, lòng tốt của bọn họ không phải là bản chất con người?”
Những người bình thường đang sợ hãi vừa nghe thấy những lời này, ngơ ngác nhìn xung quanh, đúng vậy, chẳng lẽ bọn họ không là con người hay sao?
“Hiện tại bọn họ đã lựa chọn, không muốn hy sinh Phù Quang tiên quân làm nguyên liệu sửa chữa tiên đỉnh, ngươi lại nói bọn họ đã lựa chọn quá muộn.” Cửu Hồi không nhường bước: “Nếu ông trời bất công, coi chúng sinh trong thiên hạ là đồ chơi, thì đừng dùng công bằng và chính nghĩa để giáng xuống thảm họa.”
Vừa dứt lời, chín tiếng sét từ trên trời đánh xuống, sấm chớp dữ dội tựa như bất mãn với nhận xét của Cửu Hồi.
“Cẩn thận!” Chư vị tông chủ kịp phản ứng, lấy pháp khí bản mạng ra để chặn sấm sét cho Cửu Hồi, nhưng có một người hành động nhanh hơn bọn họ.
Phù Quang cầm thanh kiếm sắc bén, ngăn chín tia sét chém xuống, sấm sét lóe trên mũi kiếm, hắn ngăn giữa sấm sét và Cửu Hồi, không hề sợ hãi.
“Tiên quân……”
Các tông chủ ngơ ngác nhìn Phù Quang ở giữa sấm sét, tất cả đều dừng lại.
Trưởng lão áo đen ngửa đầu nhìn tất cả những chuyện này, vừa thở dài vừa thẫn thờ, nhẹ giọng nói: “Lẽ ra hôm nay hắn nên dùng kiếm san bằng núi Phù Quang, để mọi thứ chôn vùi cùng trời đất, nhưng ngươi đã sửa vận mệnh của hắn.”
Giọng của ông rất nhẹ, nhẹ đến mức ngoài Cửu Hồi, chỉ có Thu Hoa và Nam Phong ở gần bọn họ nhất mới nghe thấy mấy câu đó.
“Ngươi sai rồi, không ai có thể sửa vận mệnh của người khác, càng không có chuyện vốn nên xảy ra trên thế gian, mọi việc là do mình lựa chọn.” Cửu Hồi xòe năm ngón tay, một cái roi thần tỏa ánh huỳnh quang màu xanh ngọc lục bảo xuất hiện trong tay nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng lấy ra pháp khí bản mạng của mình ở Nhân gian giới: “Bảo một người chưa từng có hơi ấm và tình yêu thương trao cho thế gian tình yêu vị tha nhất, tương đương với việc bảo một người nghèo lấy ra viên ngọc quý giá nhất trên thế gian, đó là một sự gây rối vô cớ .”
“Vì thiên hạ, Phù Quang phải chịu đựng nỗi đau xa cách người thân, mỗi ngày đau thấu xương, hắn chưa bao giờ làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không nợ bất cứ kẻ nào.” Cửu Hồi chỉ cái roi vào trưởng lão áo đen: “Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng mặc kệ ý đồ cuối cùng của ngươi là gì, nhưng ngươi không nên coi hắn như một món đồ để người ta lựa chọn.”
Cái roi quất ra như rồng đang bơi, dữ tợn như con hổ mạnh mẽ, linh hoạt hơn rắn. Không ai thấy rõ Cửu Hồi và trưởng lão áo đen ra tay như thế nào, khi bọn họ có phản ứng, định tiến lên giúp đỡ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Hắc trưởng lão có thân phận không rõ ràng, Cửu Hồi tiểu hữu đánh nhau với ông ta cũng không hề dưới cơ.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông càng xem càng nghi ngờ: “Vọng Thư Các dạy dỗ đệ tử giỏi như vậy từ khi nào?”
Trong chớp mắt, Cửu Hồi và trưởng lão áo đen đã đánh nhau đến giữa không trung, trưởng lão áo đen nhìn cái roi của nàng, vẻ mặt phức tạp một cách khó hiểu: “Cái roi này có tên không?”
“Không tên không chữ, nó là linh bảo trời sinh do núi Nữ Thần nuôi dưỡng.”
Roi nữ thần duỗi ra vài trượng, bảo vệ Cửu Hồi kín mít: “Đêm ta ra đời, cái roi này xuất hiện cùng lúc ở núi Nữ Thần, cho nên ta gọi nó là roi nữ thần.”
“Trưởng lão quan tâm đến núi Nữ Thần như vậy, chẳng lẽ trưởng lão chính là lang quân bạc tình đã làm thiếu nữ rơi lệ?” Linh quang trên đầu ngón tay Cửu Hồi vẫn chưa tắt: “Nếu thật sự như thế, nơi mà nữ thần thà chết chứ không muốn rời đi sẽ bị phá hủy vào giờ Tý tối nay, trưởng lão đành nhẫn tâm hay sao?”
“Ngươi không cần thử ta, ta chỉ là một người bất tài không thể cãi lại thiên mệnh, nhưng không cam lòng với thiên mệnh.” Trưởng lão áo đen nhìn lên trời, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bỏ rơi Cửu Hồi, dùng thân thể chặn một tia sét đánh vào thuyền bay chở đầy người bình thường.
Tiếng sét này dường như là một khởi đầu đánh vào dân thường, vô số sấm sét lao về phía người thường.
Trong phút chốc, bất kể là tu sĩ, yêu hay là ma đều bay lên không trung, lấy vũ khí ra chặn phía trên thuyền bay.
Linh quang đủ màu lóe lên trên bầu trời, pháp bảo dày đặc như những ngôi sao, che chắn các thuyền bay không còn kẽ hở.
Sấm sét đánh xuống liên tục, các tu sĩ có tu vi yếu dần dần ngã khỏi mây, rơi thẳng xuống vực sâu.
Có người được thú bay vớt được, có người được tu sĩ cứu, có người được những người bình thường trên thuyền bay giơ hai tay ra nâng lên, không để bọn họ rơi thẳng xuống sàn cứng của thuyền bay.
“Thuốc cầm máu!” Đệ tử của Trường Thọ Cung chạy tới chạy lui, đại phu bình thường của Nhân tộc cũng giúp tu sĩ của Trường Thọ Cung.
Người đang khóc ngừng lại, người đang khủng hoảng và tê dại cũng dần dần hoàn hồn.
Mọi người dường như nín thở, thấy pháp trận phòng hộ bị từng tia sấm sét chia cắt, bọn họ giấu trẻ con và thai phụ trong phòng trên thuyền bay hoặc là lầu bay, dùng thân thể chặn các cửa và cửa sổ kín mít.
“Mẫu thân, mẫu thân, người ở đâu?”
Một đứa trẻ rơi xuống từ khe hở cửa sổ, cậu bé hoảng sợ nhìn lên trời, thấy một tia sét thật lớn đánh xuống đầu mình.
Một người lao tới ôm cậu bé vào lòng, sấm sét nổ tung, đứa trẻ bị nhét vào cửa sổ, đôi tay ông ta bị sét đánh cháy đen, run rẩy dán một lá bùa phòng hộ trên lỗ cửa sổ.
Làm xong chuyện này, ông ta lảo đảo đi về phía đuôi thuyền.
“Ngươi đi đâu đó, pháp trận phòng hộ bên kia có một cái lỗ rất lớn, rất nguy hiểm!”
“Mau trở lại!”
Ông ta không quay đầu lại, dẫm lên vết máu nhỏ giọt, chịu đựng cơn đau thấu xương, triệu hồi thanh kiếm bản mạng…… càn khôn kiếm.
Hóa ra nỗi đau tận xương cốt là đau như thế, hóa ra Phù Quang phải chịu đựng sự tra tấn như vậy mỗi ngày.
Cuối cùng ông ta đi đến đuôi thuyền, chặn cái lỗ thật lớn của pháp trận.
Không thể sử dụng linh lực trong linh đài, mỗi một lần vung càn khôn kiếm, cơn đau khiến mặt ông ta tái nhợt, một dòng máu đã uốn lượn thành sông dưới chân ông ta.
“Ngươi sắp chết rồi, Bộ Đình.” Cửu Hồi bay lên dùng roi chặn hai tia sấm sét, che cái lỗ càng lúc càng lớn.
Bộ Đình chống kiếm lên boong thuyền, miễn cưỡng đứng vững, ông ta nhìn Cửu Hồi đang chặn trước mặt mình: “Vì sao cứu ta?”
Thừa dịp sấm sét chưa tới, Cửu Hồi bò vào cái lỗ, chưởng lên linh đài của Bộ Đình: “Cầm chắc kiếm đi, bảo vệ những người dân trên thuyền này, ngươi nợ bọn họ.”
Bộ Đình phát hiện, linh lực của ông ta đã trở lại.
“Chỉ cởi ra mười hai canh giờ.” Cửu Hồi lắc roi: “Mười hai canh giờ sau, ngươi không thể sử dụng linh lực được nữa.”
“Ngươi là ai, vì sao có thể giải phong ấn của Phù Quang tiên quân?”
Phong ấn của Phù Quang tiên quân không thể nào bị cởi ra dễ dàng như thế.
“Ta á?” Cửu Hồi dùng linh lực chém mấy tia sấm sét, quay đầu nở nụ cười khiêu khích với Bộ Đình: “Ta là yêu nữ đã khiến Phù Quang tiên quân động tình đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");