(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tất cả trẻ em đã lên thuyền bay!”
“Thành chủ, rất nhiều người già không muốn lên thuyền, nói rằng…… nói rằng muốn nhường cơ hội cho người trẻ tuổi.”
Thành chủ của Mạn Tương thành nhìn bầu trời đen kịt, hai tay run rẩy: “Mọi người…… tất cả mọi người đều lên thuyền, không ai được ở lại.”
“Nhưng mà thành chủ, thuyền bay…… không đủ…… thuyền bay.” Giọng của đội trưởng thị vệ nghẹn ngào: “Ngài mau lên thuyền đi.”
Tóc của thành chủ Mạn Tương thành đã bạc, ông có tài năng bình thường, sống gần 300 tuổi mới miễn cưỡng được Trúc Cơ, con gái tài năng nhất của ông đã chết dưới tay Ma tộc mười mấy năm trước.
“Ta là thành chủ của Mạn Tương thành, dân chúng của cả thành vẫn chưa hoàn toàn sơ tán, làm sao ta đi được.” Thành chủ của Mạn Tương thành đi ra khỏi phủ thành chủ, nhìn những người dân đang sợ hãi, đưa hai nạp giới cho đội trưởng thị vệ: “Mạn Tương tộc chúng ta ghi nhớ lời dạy 500 năm, cho nên những năm gần đây luôn tiết kiệm lương thực và thuốc men. Ngươi nhớ giao hai nạp giới này cho Ngọc Loan, nếu có thể vượt qua thảm họa lần này, nàng sẽ là thành chủ tiếp theo của Mạn Tương thành.”
“Thành chủ!”
Đội trưởng thị vệ rưng rưng nước mắt, quỳ trước mặt thành chủ của Mạn Tương thành.
“Đi đi, có ngươi trông coi dân chúng, ta mới có thể yên tâm.” Trên gương mặt già nua của thành chủ Mạn Tương thành lộ ra sự mệt mỏi: “Cuộc đời ta vốn vô cùng bình thường, nhưng chỉ cần ta còn ở đây, những người ở lại trong thành sẽ có trụ cột.”
Ít nhất có ông ở đây, những người ở lại trong thành chịu chết sẽ không cảm thấy bọn họ là những người vô dụng và bị vứt bỏ.
“Thành chủ, ngài đi đi.” Một phụ nhân lau nước mắt đi ra: “Chúng ta không trách ngài đâu. Mười mấy năm trước, thiếu chủ đã mất mạng vì người dân Mạn Tương thành, không thể để ngài cũng chết theo.”
“Thành chủ, chúng ta đều không trách ngài, có ngài che chở cho những người trên thuyền, chúng ta mới yên tâm, cầu xin ngài hãy lên thuyền.”
Vô số người cầu xin thành chủ của Mạn Tương thành lên thuyền, hầu hết đều là người lớn tuổi, khuôn mặt già nua lộ ra nỗi sợ hãi trước tai họa chưa biết, sự hoang mang về cái chết, sự bối rối về tương lai.
“Chư vị không cần thuyết phục ta nữa, người trẻ tuổi của Mạn Tương thành sẽ được Ngọc Loan bảo vệ, ta muốn bảo vệ các ngươi.” Ông đã gần 300 tuổi, những người già trước mặt này cũng đã từng là trẻ con.
Cho dù bọn họ đã già, nhưng vẫn là những đứa trẻ mà ông đã chứng kiến sự trưởng thành.
Có tiếng khóc vang lên trong đám người, có lẽ có người trong đó không cam lòng, có người không muốn, nhưng nhìn thành chủ già nua đứng trước mặt, bọn họ dần dần bình tĩnh lại.
Gió càng lúc càng lớn, bầu trời càng ngày càng âm u, phía trước chợt truyền đến tiếng hò reo.
“Thành chủ!” Thị vệ vừa rời đi lại chạy về, gương mặt rất vui mừng: “Hai thuyền bay rất lớn đã đến, tất cả mọi người có thể lên thuyền, tất cả mọi người!”
“Không thể nào.” Thành chủ của Mạn Tương thành lẩm bẩm: “Sao có thể?”
Ông là thành chủ, ông hiểu thực lực của các đại tông môn và có bao nhiêu thành trì trong thiên hạ, các phủ thành chủ và các tông môn không thể nào có nhiều thuyền bay như vậy.
“Thật sự có!” Đội trưởng thị vệ sợ thành chủ không tin, chỉ về phía cửa thành: “Ngài nhìn đi, chỗ đó!”
Thành chủ của Mạn Tương thành dụi đôi mắt mờ mịt, hai chiếc thuyền bay thật lớn đang lơ lửng ở cửa thành, cho dù chứa tất cả mọi người trong thành vẫn còn dư chỗ.
Ông không kịp suy nghĩ ai đã gửi thuyền bay tới, ông xoay người nhìn dân chúng phía sau: “Mọi người, toàn bộ lên thuyền, không ai được ở lại!”
“Mọi người đều đi theo.” Cai ngục mở cửa phòng giam, thả phạm nhân ra: “Lên thuyền, tránh tai họa.”
“Đại nhân, chúng ta…… chúng ta cũng có thể lên thuyền à?” Một phạm nhân thận trọng hỏi: “Chúng ta cũng được phép ạ?”
“Thành chủ nói, tất cả mọi người, không được ở lại.” Vẻ mặt cai ngục nôn nóng: “Xếp hàng đi theo ta.”
Bộ Đình ở giữa hàng, nghe vậy thì cảm thấy mỉa mai và buồn cười, không có đủ thuyền bay, làm sao sẽ để phạm nhân lên thuyền tránh nguy hiểm. Cai ngục này e rằng muốn đưa phạm nhân đến một nơi ẩn náu rồi giết, loại bỏ rắc rối trong tương lai.
Tuy nhiên, cai ngục đã dẫn phạm nhân đi qua những con đường vắng, thật sự bước lên thuyền bay. Ông ta nhìn những chiếc thuyền bay thật lớn không dám tin, bên trong thuyền bay dùng trận pháp không gian phức tạp, có thể chứa người hoặc vật gấp mười lần thuyền bay.
“Xin chư vị kiên nhẫn bay cùng chúng ta, chúng ta phải đi đón những người dân còn lại ở thành trì lân cận.” Một cô nương trẻ tuổi xuất hiện: “Mọi người hãy yên tâm, khi cơn bão qua đi, chúng ta sẽ đưa chư vị về nhà an toàn.”
Bộ Đình nhìn chằm chằm vào nữ tử này với vẻ mặt cảnh giác, cô nương xuất hiện đột ngột này không phải là người, mà là yêu!
“Đa tạ cô nương.” Thành chủ của Mạn Tương thành đi đến trước mặt cô nương, chắp tay hành lễ: “Không biết cô nương đến từ môn phái nào, lão hủ nhất định sẽ đích thân tới cảm tạ.”
“Lão tiên sinh không cần đa lễ, ta nhận lệnh của thiếu chủ tới bảo vệ chư vị.” Cô nương giơ tay nâng thành chủ Mạn Tương thành dậy: “Chúng ta từ trước đến nay ẩn cư trong núi sâu, không quan tâm đến trần tục, nếu không có sự giúp đỡ lẫn nhau giữa các tông môn và các thành trì, chúng ta cũng không dám tùy tiện xuất hiện để giúp đỡ.”
Thấy vị cô nương này không muốn nói rõ thân phận, thành chủ của Mạn Tương thành lại chắp tay hành lễ để cảm tạ nàng, không hỏi thêm gì nữa.
Trong hoàn cảnh hiện nay, sẵn lòng đứng ra giúp đỡ là một ân tình cực lớn, không còn gì quan trọng hơn.
Ngay lúc này, Vấn Tinh Môn và Vạn Hỏa Tông cũng vội vã bảo người dân của các thành trì mình bảo vệ lên thuyền. Hai tông môn có thực lực hùng hậu, bọn họ cũng bảo vệ nhiều thành trì, cuối cùng thậm chí cũng phải sử dụng pháp khí bay của các đệ tử, nhưng vẫn không đủ thuyền bay.
“Đại sư huynh chưởng phái, Vọng Thư Các gửi một chiếc thuyền bay tới!”
“Cái gì?” Chúc Viêm tưởng tai mình có vấn đề: “Ngươi nói ai?!”
“Vọng Thư Các! Bọn họ nói Đào Lâm thành nhỏ, toàn bộ dân chúng đã lên thuyền, còn hai thuyền bay trống, tạm thời cho Vạn Hỏa Tông chúng ta và Vấn Tinh Môn bên cạnh mượn.”
Chúc Viêm vội vàng đi ra ngoài điện, nhìn thấy thuyền bay mới tinh chưa từng được sử dụng, vừa cảm động vừa áy náy trong lòng. Trước đây hắn ghét bỏ Vọng Thư Các keo kiệt và nghèo kiết xác, không ngờ ngay thời điểm quan trọng, Vọng Thư Các lấy ra chiếc thuyền bay mà họ không nỡ dùng.
Vọng Thư Các nghèo như vậy, luyện chế được một chiếc thuyền bay sẽ khó khăn đến cỡ nào, bọn họ đã cho Vạn Hỏa Tông mượn một thứ quý giá như thế, trước đây mình còn thầm khinh thường bọn họ, hắn thật sự là một thứ không ra gì!
Trên thuyền bay của Vọng Thư Các.
“Hôm nay…… không biết sẽ như thế nào.” Mạc trưởng lão lo lắng nhìn Đào Lâm thành phía dưới: “Một nơi tốt như vậy, không thể bị phá huỷ.”
“Hãy thuận theo tự nhiên, chỉ cần con người còn sống, mọi thứ vẫn còn hy vọng.” Ngọc Kính đưa một túi linh thạch lớn cho Mạc trưởng lão: “Tất cả pháp chú phòng hộ trên mọi thuyền bay phải được kích hoạt, đừng tiếc linh thạch.”
Hy vọng lần này có thể thành công vượt qua thảm họa, không bị tổn thất nhiều, nếu không sau này làm sao bọn họ có thể đến tông môn khác tống tiền?
Thu Hoa vừa đặt chân lên núi Phù Quang, chín vị tông chủ khác của mười đại tông môn cũng tới, ngay cả Cẩm tông chủ của Ngự Trân Tông đã bế quan một thời gian dài cũng lộ mặt.
Đồng thời còn có bốn vị trưởng lão của Trấn Tinh Lâu, và một số tông chủ của các đại tông môn khác.
Nhìn những người này vội vàng tới, Thu Hoa nghĩ, có lẽ núi Phù Quang chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay.
Lúc này, không ai chú ý tới lễ nghi xã giao, vội vàng chạy về phía Phù Quang điện.
“Cửu Hồi?” Thu Hoa thấy thiếu nữ đứng bên ngoài tiên đỉnh trận, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi ở đây?”
Những người khác nhìn thấy Cửu Hồi ở bên ngoài tiên đỉnh trận cũng vô cùng kinh ngạc. Càng khiến cho bọn họ ngạc nhiên hơn là, trong tiên đỉnh trận không có ai cả.
Trong tiên đỉnh trận không có người, vậy linh lực đủ màu được truyền vào tiên đỉnh đến từ đâu?
“Cửu Hồi xin chào chư vị tiền bối.” Cửu Hồi hành lễ vãn bối với mọi người.
“Cửu Hồi, Phù Quang tiên quân có ổn không?” Thu Hoa tiến lên nắm cánh tay Cửu Hồi, kéo nàng ra xa tiên đỉnh trận: “Cẩn thận, đừng để bị rơi vào trận.”
Năm đó tông chủ của mười đại tông môn đã hợp lực trong trận này, hao hết tu vi và tánh mạng, cũng chỉ tồn tại được ba ngày.
Linh lực của tiên đỉnh chưa đủ, người vào trận không thể bước ra, bà sợ Cửu Hồi vào nhầm sẽ trở thành chất dinh dưỡng của tiên đỉnh.
Ngoài Thu Hoa và Nam Phong, không ai đến quá gần Cửu Hồi.
“Cửu Hồi tiểu hữu, xin hỏi ngươi có biết Phù Quang tiên quân đi đâu không?” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông có ấn tượng tốt với Cửu Hồi, không muốn những người khác hiểu lầm Cửu Hồi, cho nên đã lên tiếng trước.
“Phù Quang tiên quân thấy ta tới chơi nên đã đi rót trà cho ta rồi.” Cửu Hồi mỉm cười: “Chắc sẽ mau tới đây.”
“Sau khi trận pháp này được kích hoạt, linh lực của tiên đỉnh không đủ thì nó sẽ không dừng lại.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông nghi ngờ: “Làm sao tiên quân ra khỏi trận được, hiện giờ linh lực được truyền vào tiên đỉnh là cái gì?”
“Ta đã kéo tiên quân ra ngoài.”
“Hả?!” Mọi người kinh ngạc: “Kéo, kéo ra?”
“Ừm.” Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Cửu Hồi đẩy Nam Phong vào tiên đỉnh, sau đó kéo Nam Phong ra khỏi trận pháp trong ánh mắt mờ mịt của hắn: “Như vậy đó.”
Thấy Nam Phong bình yên vô sự, trái tim đang loạn nhịp của mọi người mới bình tĩnh lại.
“Chư vị đều ở đây à?”
Giọng nói của Phù Quang tiên quân vang lên phía sau, mọi người cùng quay lại, thấy tiên quân đang bưng một cái khay nên lùi lại hai bước, nhường đường cho Phù Quang tiên quân.
“Không biết các ngươi sẽ đến, nên chỉ chuẩn bị hai chén trà, chư vị sẽ không để ý chứ?” Phù Quang đưa chén trà cho Cửu Hồi, sau khi Cửu Hồi uống một ngụm mới quay qua nhìn mọi người.
Thấy Phù Quang tiên quân mạnh khỏe bình an, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ muốn hỏi về trận pháp nhưng không ai lên tiếng.
“Ta biết mọi người muốn hỏi cái gì.” Phù Quang tiên quân bưng cái khay, tựa như bằng lòng tạm làm cái bàn nhỏ cho Cửu Hồi uống trà: “Tiên đỉnh trận không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ tiên đỉnh, trên tiên đỉnh có vết nứt, nó sắp bị phá hủy.”
Nước trà rất nóng, Cửu Hồi nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, không nhìn biểu cảm của các tông chủ.
Phù Quang lấy một miếng điểm tâm đút cho nàng, nàng cắn một miếng từ tay hắn. Các tông chủ đang kinh hãi nên không chú ý tới hành vi quá thân mật giữa hai người, chỉ có Nam Phong hoảng sợ mở to mắt.
Các ngươi đang làm gì thế?
Tại sao tiên quân đút điểm tâm cho Cửu Hồi, tại sao Cửu Hồi yên tâm và thoải mái để tiên quân phục vụ?!
“Nếu tiên đỉnh bị hư hại……”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
“Nghĩ cách cứu nhiều sinh linh hơn.” Thu Hoa nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, trên mặt bà lộ ra sự mỉa mai: “Không có cây bất tử thứ hai trên thế gian này cho các ngươi luyện chế ra tiên đỉnh mới đâu.”
“Không, còn một cách để sửa chữa nữa.”
Mọi người nhìn người đang nói chuyện, đó là trưởng lão áo đen của Trấn Tinh Lâu.
“Mười đại tiên đỉnh được luyện chế từ linh lực của mười vị tông chủ và hồn cốt của cây bất tử, có thể bảo vệ thiên hạ 500 năm là chuyện không hề dễ dàng, nhưng không phải là không có cách sửa chữa.” Trưởng lão áo đen nở nụ cười, chỉ vào Phù Quang đeo mặt nạ: “Phù Quang tiên quân được sinh ra phi thường, có thể hấp thụ linh lực trong thiên hạ và biến nó thành đồ dùng cho tiên đỉnh, xương cốt của hắn cũng có thể trở thành nguyên liệu để sửa chữa tiên đỉnh.”
“Chỉ cần hắn bằng lòng, có thể đảm bảo sự yên ổn cho thiên hạ cả ngàn năm.” Trưởng lão áo đen cười đầy ẩn ý, tựa như đang chờ mọi người đưa ra sự lựa chọn: “Hắn là hy vọng duy nhất của sinh linh trong thiên hạ.”
Phù Quang bưng khay không nhúc nhích, nụ cười trên mặt Cửu Hồi hoàn toàn biến mất, nàng nhìn trưởng lão áo đen với gương mặt vô cảm, đặt chén trà lên khay.
Mọi người đều im lặng, không ai dám nhìn biểu cảm của Phù Quang.
“Im lặng tức là đồng ý, cho nên đây là lựa chọn của các ngươi phải không?” Trưởng lão áo đen bật cười: “Tiên quân, ngươi có bằng lòng không?”
“Ta không đồng ý.” Thu Hoa lạnh mặt lên tiếng: “Thiên hạ không phải là trách nhiệm của một mình tiên quân.”
“Ồ?” Trưởng lão áo đen nhướng mày: “Ý của Thu Hoa tiên tôn là, thà rằng trơ mắt nhìn sinh linh trong thiên hạ mất mạng, tình nguyện để mọi người trong thiên hạ nhà tan cửa nát, phu thê và con cái chia lìa, chỉ để giữ tánh mạng của một mình Phù Quang?”
“Không ai có thể lựa chọn thay người khác.” Thu Hoa không nhượng bộ: “Tiên tôn cũng vậy, trưởng lão cũng thế, đều không thể.”
“Nhưng mà năm đó, mười đại trưởng lão sẵn sàng hy sinh, cây bất tử cũng chịu hy sinh, vì sao Phù Quang tiên quân không làm được?” Trưởng lão áo đen hỏi lại: “Dùng một người để cứu toàn bộ thiên hạ, không phải là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
“Vãn bối cảm thấy Hắc trưởng lão nói đúng.”
Trong không khí yên lặng, người lên tiếng trước lại là Cửu Hồi: “Dùng một người để cứu toàn bộ thiên hạ là sự lựa chọn có lời nhất.”
Trưởng lão áo đen chậm rãi đi đến chỗ Cửu Hồi, nụ cười không hiện lên trong ánh mắt: “Tiểu cô nương là người thông minh.”
Cửu Hồi giơ tay nắm chặt cánh tay của trưởng lão áo đen, xoay người ông ta và đẩy mạnh vào trong tiên đỉnh trận, vung tay áo thu dọn tất cả những thứ khác trong trận pháp.
“Nhưng vãn bối cảm thấy, trưởng lão có tu vi rất cao, đã tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhất định thích hợp sửa chữa tiên đỉnh hơn Phù Quang.” Cửu Hồi nhìn những người khác với gương mặt vô cảm: “Nếu trưởng lão áo đen không được, thì để trưởng lão áo trắng vào, trưởng lão áo trắng không được thì đến lượt trưởng lão áo đỏ. Nếu các vị trưởng lão cũng không được, để cho chư vị tông chủ vào đi, nếu hy sinh vài mạng sống có thể đổi lấy mấy trăm năm bình an cho thiên hạ, đó cũng là chuyện tốt tích phúc tích đức.”
Không ai ngờ rằng Cửu Hồi có thể nhốt trưởng lão áo đen trong tiên đỉnh trận dễ như trở bàn tay, nghe những lời của Cửu Hồi, bọn họ càng đỏ mặt tía tai.
“Ha ha ha ha ha ha.” Trưởng lão áo đen bị đẩy mạnh vào trong tiên đỉnh trận cũng không sợ hãi, ông làm lơ linh lực bị hút ra khỏi cơ thể mình, đứng dậy mỉm cười: “500 năm trước, không phải bọn họ lựa chọn như vậy hay sao?”
“Cho dù hôm nay ngươi không đồng ý, chỉ cần Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc đều đồng ý, như vậy Phù Quang sẽ trở thành nguyên liệu để sửa chữa tiên đỉnh.” Trưởng lão áo đen nói: “Còn sáu canh giờ nữa là đến giờ Tý, sau sáu canh giờ, tiên đỉnh sẽ hoàn toàn bị phá hủy, đến lúc đó cho dù Phù Quang sẵn sàng hy sinh bản thân để sửa chữa cũng không kịp.”
“Ta thay mặt Ma tộc, phản đối việc để Phù Quang tiên quân lấy thân nhập đỉnh.” Một nữ tử mặc cung bào đỏ đen lộng lẫy xuất hiện trên tuyết, bà nhìn Cửu Hồi bên cạnh Phù Quang tiên quân, lớn tiếng nói: “Tuy Ma tộc đã làm vô số chuyện ác, nhưng hôm nay ta muốn làm chính nhân quân tử một lần, ta không đồng ý việc Phù Quang tiên quân lấy thân sửa chữa tiên đỉnh.”
“Ta thay mặt Thanh Lam Môn phản đối.”
“Ta thay mặt Cửu Thiên Tông phản đối.”
“Ta thay mặt Trường Thọ Cung phản đối.”
“Cho dù cái giá của sự phản đối là tai họa và cái chết?” Nụ cười trên mặt trưởng lão áo đen dần dần biến mất.
“Đại đạo có 50, xảy ra 49, trốn thoát 1.” Thu Hoa nghiêm mặt: “Cố gắng hết sức, thuận theo thiên mệnh, thế sự là vô thường, mọi việc đều chừa một cơ hội sống sót.”
“Cơ hội sống sót chính là hắn, nhưng các ngươi lựa chọn từ bỏ, như vậy sẽ không có cơ hội sống sót.” Trưởng lão áo đen cười mỉa mai: “Hơn nữa các ngươi phản đối cũng vô dụng, các ngươi không đại diện cho toàn bộ dân chúng trong thiên hạ.”
“Đào Lâm thành phản đối!” Một chiếc thuyền bay dừng lại ở bên ngoài đại trận gió tuyết, Đào Nhị đứng bên mạn thuyền, sợ giọng nói của mình không truyền đi được, nhảy lên hét: “Đào Lâm thành phản đối!”
“Thiên Hạc thành cũng phản đối.”
“Kỳ Nguyệt thành cũng phản đối.”
Từng chiếc thuyền bay lơ lửng bên ngoài núi Phù Quang, bao quanh núi Phù Quang dày đặc, chật như nêm cối.
Vô số thành chủ của các thành trì lên tiếng phản đối, giọng bọn họ vang vọng rất lâu trên núi Phù Quang, ngay cả đại trận gió tuyết cũng ngừng lại.
Hai thuyền bay cuối cùng từ từ tới gần, dưới sự chú ý của mọi người, nam nhân trung niên lắp bắp hét lên: “Nữ Thần, Nữ Thần thành cũng phản đối.”
Nữ Thần thành?!
Mười đại tông chủ hơi sửng sốt, Nhân gian giới…… có thành trì đó?
Trên thuyền bay, Bộ Đình nghe thấy ba chữ “Nữ Thần thành”, kinh ngạc nhìn thành chủ trung niên trên thuyền bay tồi tàn.
Nam nhân rụt rè và yếu đuối này rõ ràng là thành chủ của tiểu thành, vì sao ông ta lại tự gọi là Nữ Thần thành?
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, thành chủ của Nữ Thần thành vốn có chút rụt rè, nhưng khi nhìn thấy Cửu Hồi đứng ở trên núi Phù Quang, ông lại tự tin thẳng lưng.
Nữ Thần thành bọn họ có người bề trên, ông không sợ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");