Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 97




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc kệ mười đại tông môn nghĩ như thế nào, Yêu tộc vẫn không ngừng hành động, gần đây Yêu tộc bắt đầu đào mộ tại những nơi được mười đại tông môn bảo vệ.

 

Đôi khi đệ tử của mười đại tông môn ra ngoài tuần tra, thậm chí gặp phải yêu của Yêu tộc, dưới ánh mắt sẵn sàng nghênh đón địch của bọn họ, Yêu tộc rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần, khi đệ tử của các tông môn ra ngoài gặp yêu không làm việc gì ác sẽ giả vờ như không thấy gì, cùng nhau duy trì sự hoà bình một cách xấu hổ.

 

Gần Vọng Thư Các cũng có núi sâu rừng già, cho nên khi bốn đệ tử của Vọng Thư Các ra ngoài tuần tra, gặp phải Yêu tộc ở khe núi cũng không ngạc nhiên.

 

“Ồ.” Tiêu thẩm thẩm mặc bộ váy đỏ dệt vàng, mỉm cười nhìn Trương Hạc đang dẫn đầu và nhóm Cửu Hồi: “Xin chào chư vị.”

 

Trương Hạc nắm chặt thanh kiếm: “Vì sao các hạ tới đây?”

 

“À, tổ tiên của tộc ta có một tiền bối không nên thân, thích uống máu người, được chôn ở gần đây, ta tới để trả thù cho những Nhân tộc vô tội đã chết dưới tay nó.” Tiêu thẩm thẩm cực kỳ xinh đẹp, khi bà cười rộ lên càng quyến rũ hơn: “Đã vô tình quấy rầy chư vị, để ta rải tro cốt của nó xong sẽ rời đi.”

 

“Ngài cứ tùy ý, ngài cứ làm những gì ngài muốn.” Trường Hà biết bọn họ không phải là đối thủ của nữ yêu xinh đẹp này, nở nụ cười lấy lòng: “Có cần chúng ta giúp không?”

 

Đánh không lại thì hãy tham gia, chỉ cần không mất mạng, mọi việc có thể thương lượng dễ dàng.

 

“Ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện.” Ánh mắt của Tiêu thẩm thẩm lướt qua Trương Hạc: “Nếu chư vị không yên tâm thì hãy đi cùng ta.”

 

Trương Hạc liếc nhìn Cửu Hồi, Chỉ Du, Trường Hà và Lạc Yên, ra hiệu cho bọn họ đi phía sau ông: “Xin mời các hạ.”

 

Tiêu thẩm thẩm không để ý tới bọn họ nữa, bà vung tay áo rộng lên, vô số sương mù mờ ảo bốc lên trong khu rừng rậm, cuối cùng những đám sương mù hợp lại thành một con đường dài quanh co khúc khuỷu, hướng về một nơi nào đó trong núi sâu.

 

“Nếu chư vị tò mò thì hãy đuổi theo.” Bà bay lên trong gió, hướng vô núi sâu.

 

Năm người Vọng Thư Các lập tức đuổi theo, Cửu Hồi và Chỉ Du đi cuối cùng, Cửu Hồi dùng thuật truyền âm nói với Chỉ Du: “Không ngờ Giao nhân tộc cũng có tổ tiên không nên thân.”

 

Chỉ Du: “……”

 

Hắn luôn cho rằng “Không nên thân” là dùng để mắng vãn bối, không ngờ ở Yêu tộc, còn có thể áp dụng cho trưởng bối.

 

Nữ tử của Yêu tộc bay cực nhanh, Trương Hạc thậm chí nghi ngờ, nếu đối phương không quan tâm đến bọn họ, bọn họ e rằng sẽ không đuổi theo kịp.

 

Nghĩ vậy, bàn tay đang cầm kiếm của Trương Hạc toát mồ hôi lạnh, thực lực của đối phương thật khó lường, ngay cả ông cũng không có sức chiến đấu.

 

Ông muốn dặn dò bốn vãn bối phải cẩn thận hơn, quay đầu lại thì nghe thấy Lạc Yên đang khen cái váy xinh đẹp của nữ tử Yêu tộc với Cửu Hồi, Trường Hà thì đang ngồi xổm dưới đất đào một cây nhân sâm hoang dã, Chỉ Du đang giúp cột một sợi dây đỏ quanh cây nhân sâm.

 

Quả thực không hề cảnh giác!

 

“Ngôi mộ mà các hạ đang tìm ở chỗ này hay sao?” Trương Hạc cảm thấy bốn vãn bối hơi mất mặt, nhưng trước mặt nữ yêu, ông không thể trách móc bọn họ.

 

“Đúng là ở đây.” Tiêu thẩm thẩm chậm rãi nhìn lên phía trước, cuối cùng dừng lại trên mảnh đất nhỏ dưới chân Trường Hà và Chỉ Du.

 

Trương Hạc dường như hiểu ra, ông nhìn Trường Hà đang chổng mông đào nhân sâm, gương mặt già đỏ bừng.

 

Từ lúc gia nhập Vọng Thư Các, mặt ông thường xuyên ửng đỏ.

 

“Không gấp, để bọn trẻ đào nhân sâm xong đã.” Ở trước mặt người của Vọng Thư Các, Tiêu thẩm thẩm tựa như không quen biết Cửu Hồi và Chỉ Du, từ đầu tới đuôi không thèm nhìn hai người: “Nhân sâm này đã 50 năm tuổi, mọc trên mộ của đại yêu vạn năm, tác dụng chữa bệnh tốt hơn nhân sâm thường.”

 

Trương Hạc ngập ngừng muốn nói.

 

Nữ yêu này đúng là tốt tính, để cho tu sĩ Nhân tộc đào nhân sâm trên mộ của tổ tiên mình.

 

“Đa tạ tiền bối.” Trường Hà đào nhân sâm ra, vui vẻ cảm tạ Tiêu thẩm thẩm.

 

Ngoại hình xinh đẹp, tính tình lại tốt, nhất định là yêu quái tốt.

 

“Không cần khách sáo, xin chư vị lùi lại, ta muốn đào mộ.”

 

Mọi người Vọng Thư Các cùng lui ra sau, nữ yêu vung tay áo rộng, mặt đất dưới chân rung chuyển và nứt ra một khe hở thật lớn, một quan tài bằng ngọc bích bay ra.

 

“Không ít thứ tốt được chôn cùng.” Nữ yêu đi đến khe hở nhìn, lấy toàn bộ các món đồ được chôn chung, sẵn tay ném bốn pháp khí cho bốn vãn bối của Vọng Thư Các: “Này, trẻ con cũng có phần.”

 

“Cảm ơn tiên nữ.” Trường Hà tiếp nhận pháp khí, thấy đó là pháp khí cao cấp, chắp tay liên tục hành lễ, không ngừng cảm tạ.

 

Cửu Hồi cất nạp giới mà Tiêu thẩm thẩm mới vừa nhân cơ hội ném qua, cười thầm, bắt chước các sư huynh và sư tỷ nịnh nọt Tiêu thẩm thẩm.

 

Tâm trạng của Trương Hạc cực kỳ phức tạp, ông sống hơn một ngàn tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy yêu quái lấy đồ được chôn cùng tổ tiên phân chia cho tu sĩ, ông vẫn còn quá ít kinh nghiệm.

 

Ông chưa kịp cảm khái xong thì thấy nữ yêu nhẹ nhàng nắm năm ngón tay lại, thi thể trong quan tài bằng ngọc lơ lửng trên không trung, thi thể là mình người đuôi cá, đây là…… giao nhân?

 

Trong chớp mắt, thi thể này biến thành tro bụi trong gió núi, hòa vào hoa cỏ cây cối, đất và con sông trên núi.

 

“Ngươi không đoán sai, ta là Giao nhân tộc.” Tiêu thẩm thẩm có vẻ biết Trương Hạc suy nghĩ điều gì, bà khẽ nhíu mày liễu: “Trước đây ngươi là người của Cửu Thiên Tông, tông chủ đời trước của các ngươi hình như còn nợ ta một hộp trân châu.”

 

“À, không đúng, là đời trước nữa.” Tiêu thẩm thẩm thở dài: “Người chết thì hết nợ, hiện tại món nợ này thật khó đòi.”

 

“À, xin lỗi, vãn bối không biết.” Trương Hạc lại đỏ mặt tía tai.

 

“Hắn nợ ta, ngươi đỏ mặt làm gì?” Tiêu thẩm thẩm cười: “Ngươi hiện giờ là người của Vọng Thư Các, liên quan gì đến Cửu Thiên Tông?”

 

“Sự việc đã được giải quyết xong, ta phải đi, cáo từ chư vị.” Tiêu thẩm thẩm nhìn mọi người, “Khi ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để trưởng bối lo lắng.” Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, bà biến thành một luồng ánh sáng rồi biến mất.

 

Cửu Hồi biết những lời này của Tiêu thẩm thẩm là dành cho mình và Chỉ Du, nàng và Chỉ Du cúi đầu, không dám nói một lời nào.

 

“Vị mỹ nhân Yêu tộc này thật hào phóng, cho mình pháp khí cấp cao nhất.” Trường Hà nhìn hướng nữ yêu rời đi, “Thảo nào gần đây Yêu tộc liên tiếp xuất hiện, lại không có xung đột gì với mười đại tông môn, hóa ra bọn họ rộng rãi như thế.”

 

“Yêu này cố ý để chúng ta phát hiện.” Trương Hạc nói: “Với tu vi của bà ấy, nếu không muốn bị chúng ta phát hiện, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.”

 

Vẻ mặt ông nghiêm túc: “Quan trọng hơn là, bà ấy biết rõ về giới tu chân, ngay cả chuyện ta đã từng là trưởng lão của Cửu Thiên Tông, bây giờ gia nhập Vọng Thư Các cũng biết rõ ràng.”

 

Ánh mắt Cửu Hồi đảo quanh, bởi vì nàng đã truyền những điều này.

 

“Đúng rồi, mỹ nhân Yêu tộc thậm chí biết tiểu tông môn như Vọng Thư Các luôn.” Lạc Yên trầm tư một lúc lâu: “Ta biết rồi!”

 

Mọi người nhìn nàng: “Biết cái gì?”

 

“Trong giới tu chân có kẻ phản bội!” Lạc Yên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc: “Các ngươi thấy đúng không?”

 

Cửu Hồi và Chỉ Du lặng lẽ liếc nhau: “Ờ, đúng, có lẽ vậy!”

 

Làm tổn thương giới tu chân mới gọi là kẻ phản bội, cho nên nàng và Chỉ Du không được tính.

 

Trên đường về tông môn, một số hoa đào trên núi đã bắt đầu nở, Trương Hạc đột nhiên thở dài: “Lại sắp tới tháng ba.”

 

Tháng ba là tháng Phù Quang tiên quân truyền linh lực cho mười đại tiên đỉnh. Mỗi lần đến lúc này, ông bị sự xấu hổ bao vây.

 

“Ừm, hoa đào sắp nở rồi.” Chỉ Du sờ pháp khí mà Tiêu thẩm thẩm đưa, pháp khí này rất hiếm có, có thể an thần tĩnh khí, giảm bớt đau đớn.

 

Hắn hiểu, Tiêu thẩm thẩm đặc biệt chuẩn bị pháp khí này cho hắn, có lẽ các trưởng bối của thôn Thượng Hoang đã biết thân phận thật sự của hắn từ lâu.

 

Đến tháng ba, bóng dáng của Yêu tộc dần dần biến mất khỏi Nhân gian giới, người của mười đại tông môn biết, tro cốt của ác yêu chôn ở Nhân gian giới đã được rải sạch sẽ.

 

Ngày mười đại tiên đỉnh trận được kích hoạt, mây đen đột nhiên giăng đầy trời, từng mảng mây đen lớn tựa như muốn từ trên trời rơi xuống, chôn vùi tất cả mọi người dưới đất.

 

Những tia sáng từ núi Phù Quang quét tới mọi hướng, tăng thêm chút ánh sáng cho bầu trời tối tăm.

 

Thu Hoa đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn linh quang trên không trung, thở dài.

 

Không có con rối giám sát, hắn vẫn phải chịu đựng sự đau đớn cùng cực như những năm trước, truyền linh lực cho mười đại tiên đỉnh.

 

“Sư phụ, con hơi sợ.” Cửu Hồi đỡ Chỉ Du đang mơ màng sắp ngủ đến giường mềm mại, nói với Ngọc Kính: “Hình như sắp có đại sự xảy ra.”

 

Vẻ mặt Ngọc Kính rất nghiêm túc: “Đại trận bảo vệ Đào Lâm thành đã được kích hoạt, đại trận bảo vệ núi của tông môn cũng đã được kích hoạt.” Bà quay lại nhìn Chỉ Du, đưa tông chủ lệnh trên thắt lưng cho Cửu Hồi: “Con đến núi Phù Quang đi.”

 

“Sư phụ!” Nhìn tông chủ lệnh trong tay, Cửu Hồi nói: “Con……”

 

“Con là đồ đệ của ta, ta là sư phụ, đương nhiên ta đứng về phía con.” Ngọc Kính cười: “Yên tâm đi, vẫn còn chúng ta ở Đào Lâm thành.”

 

“Được.” Cửu Hồi bay lên không trung, cúi đầu nhìn Vọng Thư Các dưới chân, bay về phía núi Phù Quang.

 

“Sư tỷ.” Mạc trưởng lão và Tức trưởng lão từ sau bình phong đi ra, vẻ mặt trịnh trọng: “Cửu Hồi tới đó một mình, chúng ta không yên tâm, hay là chúng ta……”

 

“Nếu các ngươi đi, nàng sẽ phân tâm chăm lo cho các ngươi.” Ngọc Kính lấy một cái chăn trong nạp giới ra, đắp cho Chỉ Du trên giường: “Tuy nàng còn nhỏ, nhưng làm việc rất chừng mực, các ngươi đừng lo lắng.”

 

Mạc trưởng lão nhìn bàn tay đang nắm góc chăn của sư tỷ, các đốt ngón tay trắng bệch, miễn cưỡng đè nén mọi bất an trong lòng.

 

Trong số bọn họ, có lẽ người lo lắng nhất là sư tỷ.

 

Không có con rối, núi Phù Quang hoàn toàn tĩnh mịch, Cửu Hồi vừa đặt chân đến đây đã cảm nhận được linh lực của Phù Quang bị phân tán, dường như có thứ gì đó hút linh khí của hắn không chút dè chừng.

 

“Phù Quang!” Nàng đẩy cửa tiên đỉnh trận ra, thấy hắn ngồi xếp bằng ở giữa trận, trên người có vô số vết thương nhỏ, máu thấm loang lổ ra áo choàng màu tuyết của hắn.

 

“Đừng tới đây!” Phù Quang mở mắt ra, giọng nói hơi yếu: “Mười đại tiên đỉnh sắp chống đỡ không nổi nữa, tiên đỉnh không chứa được linh lực mà trận pháp truyền tới.”

 

Mấy năm nay, mười đại tiên đỉnh dự trữ rất nhiều khí. Cứ đến tháng ba hàng năm, Chỉ Du truyền linh lực, có thể hỗ trợ tiên đỉnh hoạt động trong một năm.

 

Nhưng nếu tiên đỉnh có vấn đề, không thể dự trữ linh lực do Phù Quang truyền đến, chỉ cần linh lực của Chỉ Du dừng lại, như vậy thì tai họa khó tưởng tượng sẽ xảy ra.

 

“Thiên kiếp……” Cửu Hồi hiểu, nàng lấy tông chủ lệnh của sư phụ ra, truyền tin cho mười đại tông môn, đồng thời cũng truyền tin cho Yêu tộc và Ma tộc, sau đó bước vào trận không chút do dự.

 

Khí cực ác của Ma tộc, Xích Tuyền trong trấn yêu ngục, ác yêu đã chết nhưng sống lại, tất cả đều là thủ đoạn do thiên kiếp gây ra nhưng đều bị nàng ngăn cản, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt mười đại tiên đỉnh.

 

Mười đại tông môn dùng mọi thủ đoạn để luyện chế ra mười đại tiên đỉnh, chúng không phải là cọng rơm cứu mạng, mà là bùa đòi mạng cuối cùng.

 

“Trận pháp này……” Thấy Cửu Hồi đi vào trận, Phù Quang lo lắng đến độ đỏ mắt: “Đừng!”

 

“Chỉ có mình ta mới có thể ở lâu trong trận pháp này, ngươi sẽ chết!”

 

“Suỵt!” Cửu Hồi đặt tay lên cổ tay tái nhợt của Phù Quang: “Ta không phải là mười vị tông chủ vô dụng kia, ta là…… thiếu chủ của Yêu tộc!”

 

Nàng lấy ra vô số linh bảo và pháp khí, và một số xương không rõ nguồn gốc, mấy thứ này tỏa ra linh lực dày đặc, linh lực đủ màu hòa vào trận, Phù Quang lập tức cảm nhận được tiên đỉnh trận ngừng hút linh lực của hắn.

 

“Đây là……” Đôi mắt hắn đỏ tươi, nhìn Cửu Hồi bình yên vô sự, sau một hồi mới dám nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

 

“Tại sao lại khóc?” Cửu Hồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Phù Quang: “Ta sẽ không chết, ta cũng sẽ không để ngươi chết.”

 

“Mấy thứ này đều là đồ tốt mà gia gia, nãi nãi, thúc thúc và thẩm thẩm đã lấy khi đào mộ ác yêu.” Cửu Hồi nhân cơ hội kéo Phù Quang ra khỏi tiên đỉnh đại trận, nàng đứng ở ngoài trận, nhìn đại trận phát ra ánh sáng yếu ớt: “Khi ta bước vào trận, ngươi rất sợ phải không?”

 

Ngày ấy gặp nhau ở vùng núi gần Vọng Thư Các, Tiêu thẩm thẩm nhân dịp chia pháp khí đã đưa mấy thứ này cho nàng.

 

Phù Quang nắm chặt tay Cửu Hồi, hai tay đều run rẩy.

 

“Vừa rồi khi ta đẩy cửa ra, cũng sợ giống như ngươi.” Cửu Hồi ném mấy thứ ác yêu để lại vào trong tiên đỉnh trận: “Thiên hạ này không phải là trách nhiệm của một mình ngươi, thiên hạ là của toàn bộ sinh linh, cũng là trách nhiệm của tất cả sinh linh.”

 

"Những ác yêu đó lúc còn sống thích làm việc ác, bây giờ để bọn chúng tạm thời ổn định tiên đỉnh, coi như lợi dụng đám phế vật.” Cửu Hồi nhìn linh lực đủ màu trên không trung: “Cho dù ngươi có thể chất đặc biệt, cũng không bằng mấy bộ xương già này đâu.”

 

Hơn nữa một số bộ xương còn chứa linh hồn có thể hồi sinh.

 

Thiên kiếp muốn ác yêu sống lại để làm hại nhân gian, đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh như nàng đây sẽ lợi dụng chúng để cung cấp linh lực cho tiên đỉnh, không phải là chuyện bình thường hay sao?

 

Sau khi việc này chấm dứt, nàng sẽ lập bàn thờ và thắp nhang, cảm tạ sự hào phóng của thiên mệnh.

 

“Ủa?!”

 

Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc nhìn lên không trung đều phát ra âm thanh nghi ngờ.

 

Tại sao linh quang tỏa ra từ núi Phù Quang năm nay lại đổi màu?!

 

“Đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt Thu Hoa thay đổi đáng kể, bà quay qua nói với Bình Lăng Dao: “Sư điệt, dẫn các đệ tử đi bảo vệ dân chúng, ta phải chạy tới núi Phù Quang.”

 

“Đệ tử nhận lệnh!”

 

Mấy năm nay Phù Quang tiên quân truyền linh lực, chưa bao giờ có màu này, trừ phi…… người truyền linh lực không phải là Phù Quang, mà là người khác.

 

“Mẫu hậu, người định đi đâu?”

 

“Ta đến núi Phù Quang.” A Na gỡ châu ngọc trên đầu, biến thành một luồng ánh sáng rời khỏi Ma tộc.

 

Vô số luồng ánh sáng bay về phía núi Phù Quang.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.