Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 96




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Hạc là một người nghiêm khắc. Nếu đã hứa với người khác thì sẽ không lật lọng, cho dù tác phong làm việc của Vọng Thư Các khiến ông cảm thấy rất bối rối, nhưng ông vẫn ở lại Vọng Thư Các.

 

Mấy ngày nay ông hối hả ngược xuôi, đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều cực khổ và sinh ly tử biệt của những người thường, tuy rằng vẫn lo lắng cho đồ đệ, nhưng ông dần dần hiểu ra, vì sao Ngân Tịch không thể trở về Cửu Thiên Tông.

 

Tuy rằng hắn làm theo lệnh của Bộ Đình, nhưng sai tức là sai, người dân thường cũng có vui buồn, tu sĩ không thể cao quý hơn người bình thường.

 

Tháng giêng trôi qua, tháng hai đã đến, thời tiết bắt đầu ấm dần. Trên hồ từ từ có nhiều thuyền hoa và thuyền nhỏ đi ngang qua ngoài cổng Vọng Thư Các, tựa như không sợ hãi môn phái tu chân Vọng Thư Các này.

 

Thậm chí còn đọc vài câu thơ “Rùa sống thọ”, “Rùa trường thọ” khi nhìn thấy con rùa đồi mồi lớn trong hồ của Vọng Thư Các, không hề có chút sợ hãi.

 

Con rùa đồi mồi dường như rất hưởng thụ sự ca ngợi của các thi nhân, nó thường xuất hiện trong hồ, tạo ra bọt sóng. Không những thế, khi ông nhìn thấy rùa đồi mồi chở đệ tử của Vọng Thư Các câu cá trong hồ, còn giúp Vọng Thư Các nướng cá, ông cuối cùng không nhịn được sự tò mò: “Con rùa đồi mồi này là thú cưỡi của vị nào?”

 

“Thú cưỡi?” Cửu Hồi ăn cá nướng của Ô thừa tướng đưa, lắc đầu nói: “Ô thừa tướng không phải là thú cưỡi, là bạn mà…… sư tổ mang về?”

 

Nàng quay đầu nhìn Ô thừa tướng đang nằm trên cỏ: “Ô thừa tướng, các ngài là bạn phải không?”

 

“Xem như vậy đi, nếu năm đó ông ấy không đau khổ cầu xin, làm sao ta đến nơi này?” Ô thừa tướng kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ta đã bảo vệ vùng nước Vọng Thư Các này mấy trăm năm qua.”

 

“Ừ ừ.” Các đệ tử Vọng Thư Các cùng gật đầu, vô cùng phối hợp với lời tự khoe của Ô thừa tướng.

 

Không có gì khác, Ô thừa tướng nướng cá rất ngon.

 

Trương Hạc trầm ngâm, hóa ra con rùa đồi mồi này là yêu thú hộ mệnh của Vọng Thư Các.

 

Thật không ngờ, Vọng Thư Các thậm chí còn có yêu thú hộ mệnh, rất chú trọng.

 

Nhìn Trương Hạc rời đi, Trường Hà do dự nói: “Có phải thái trưởng lão hiểu lầm cái gì không?”

 

Cứ cảm thấy ông nhìn Ô thừa tướng bằng ánh mắt quá sâu sắc.

 

“Chắc chắn đã bị choáng váng trước phong độ của bổn thừa tướng.” Ô thừa tướng cực kỳ kiêu ngạo.

 

Cửu Hồi gật đầu: “Đúng đúng đúng.”

 

Chỉ Du gật đầu theo: “Ô thừa tướng nói gì cũng đúng.”

 

Trương Hạc quay trở lại viện của mình, phát hiện có một chùm trái cây dại màu đỏ trên bàn đá ngoài sân, ông ngẩng đầu nhìn chim sẻ trên ngọn cây: “Đa tạ.”

 

Mấy ngày trước, ông vớt con chim sẻ ở trong nước lên vì nó đã say rượu sau khi ăn trái cây lên men, đám tiểu yêu trên đảo thường xuyên đưa đủ loại trái cây cho ông.

 

Mấy loại trái cây đó có chua có ngọt, nhưng ông biết, nếu ông không ăn hai trái, những con chim sẻ yêu sẽ không rời đi.

 

Ông ngắt hai trái bỏ vào miệng, chim sẻ trên ngọn cây quả nhiên vui vẻ kêu vài tiếng, rời đi một cách hài lòng.

 

“Chíp chíp! Oác oác!”

 

“Meo! Gâu!”

 

Cũng may Trương Hạc không biết đám tiểu yêu đang nói gì, nếu không ông chắc chắn sẽ không nuốt nổi trái cây.

 

“Vị lão gia tử này thật đáng thương, ông ấy không có đồ đệ, cũng không có sư phụ, bình thường chỉ chơi một mình.”

 

“Thật đáng thương, thật đáng thương.”

 

“Đi tìm Cửu Hồi lão đại đi, nhờ nàng dẫn lão gia tử vào thành chơi.”

 

Sáng hôm sau, Trương Hạc bước ra sân, nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du đang lảng vảng ngoài cửa, ông nghi ngờ hỏi: “Các ngươi có chuyện gì vậy?”

 

“Thái trưởng lão đã tới Vọng Thư Các một thời gian rồi, ở trên đảo hoài cũng không tốt. Hôm nay nắng vừa phải, hoa mơ đang nở rộ, ta và Chỉ Du sẽ đi với ngài vào thành thư giãn.”

 

Trương Hạc lắc đầu: “Thôi, lão hủ thích yên tĩnh từ trước đến nay, ta sẽ không đi.”

 

“Như vậy sao được?” Cửu Hồi túm chặt tay áo của ông: “Cảnh xuân đẹp như vậy mà không đi ra ngoài, chẳng phải sẽ lãng phí hay sao?”

 

Các đệ tử của Cửu Thiên Tông luôn kính trọng và sợ đại trưởng lão Trương Hạc, làm sao ông gặp kiểu như Cửu Hồi, không đồng ý thì sẽ kéo tay áo ông làm nũng?

 

Khi ông phục hồi tinh thần lại, ông đã bị Cửu Hồi kéo nhảy lên lưng Ô thừa tướng, xuôi dòng sông đi về phía Đào Lâm thành.

 

Con chim sẻ nhỏ mà ông cứu cũng ở trên lưng rùa, mãi đến khi bọn họ vào thành, chim sẻ nhỏ mới kêu hai tiếng “chíp chíp” với Cửu Hồi.

 

“Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cho thái trưởng lão.” Cửu Hồi vẫy tay với chim sẻ nhỏ: “Ngươi yên tâm trở về đi.”

 

“Nó……” Trương Hạc ngạc nhiên, con chim sẻ này cố ý đi cùng với ông vào thành hay sao?

 

“Con chim sẻ nhỏ này lo lắng ngài ở trong tông môn một mình sẽ buồn chán, cho nên cố ý nhờ ta đi cùng ngài.” Cửu Hồi vỗ ngực: “Ngài yên tâm, ta và Chỉ Du có chút mặt mũi ở Đào Lâm thành, đảm bảo ngài yên tâm ăn uống và chơi vui vẻ.”

 

Đệ tử của tông môn dẫn thái trưởng lão vào trong thành ăn uống vui chơi, đây là quy tắc tông môn gì vậy?

 

Lý trí khiến Trương Hạc cảm thấy thật vô lý, nhưng nhìn thấy người dân yên bình và thanh thản trên đường phố, ông không khỏi đi theo Cửu Hồi hòa vào đám đông.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, vô số dân chúng bắt chuyện với Cửu Hồi và Chỉ Du, lúc này Trương Hạc mới tin, Cửu Hồi không nói dối, nàng quả thật có chút mặt mũi ở Đào Lâm thành.

 

Đi theo Cửu Hồi nếm thử đồ ăn vặt trên đường, mua rất nhiều món đồ, đến quán trà để uống trà và nghe sách. Giữa những tiếng cười trong quán trà, Trương Hạc cũng bị những người này lây nhiễm, ông nở nụ cười.

 

Khi bước ra khỏi quán trà, hoàng hôn đã treo nơi chân trời, hóa ra một ngày đã trôi qua nhanh như vậy.

 

“Cửu Hồi cô nương, lão tiên sinh này là ai?”

 

“Ông là danh sĩ mà thầy của chúng ta đặc biệt mời tới, rất giỏi, có nhiều kiến thức.”

 

“Ồ! Phong thái của lão tiên sinh trông không phải là người bình thường.”

 

“Đúng đúng đúng, giống như một nhân vật quan trọng.”

 

Nghe mọi người cảm thán và thấy sự ngưỡng mộ trên mặt bọn họ, Trương Hạc hơi đỏ mặt, ông chưa bao giờ được người ta khen ngợi thẳng thắn như thế.

 

“Không phải vậy đâu, sư phụ ta mong sao mong trăng, mong thật lâu thì lão tiên sinh mới tới chỗ chúng ta.”

 

Người dân ở Đào Lâm thành nghe vậy, sợ lão tiên sinh sẽ rời đi nên vội vàng khen ngợi Cửu Hồi, nói rằng nếu sau này ông vào thành mua đồ, bọn họ nhất định sẽ giảm giá cho ông.

 

Trương Hạc bước ra khỏi cổng Đào Lâm thành trong niềm hân hoan và sự bình yên, ông đang định hỏi Cửu Hồi vì sao giấu giếm thân phận của tu sĩ của mình với mọi người, thì nhìn thấy một nhóm người đeo cùm chân xuất hiện phía trước.

 

“Đó là những phạm nhân bị cải tạo lao động ở Đào Lâm thành vì đã phạm tội, bọn họ bị cải tạo lao động vào ban ngày, nghỉ ngơi trong nhà lao vào ban đêm.” Cửu Hồi nhìn Trương Hạc, nói đầy ẩn ý: “Đào thành chủ thực thi pháp luật rất công bằng, sẽ không đổ oan cho bất cứ người tốt nào. Các phạm nhân này đều bị trừng phạt đúng tội, nhưng chỉ cần chăm chỉ cải tạo, sẽ có ngày được tự do.”

 

“Như vậy rất tốt……” Trương Hạc đang nói nửa chừng thì đột ngột dừng lại. Ông nhìn chằm chằm người đi cuối hàng, gần như không thể tin vào mắt mình.

 

Nam nhân ở cuối hàng mặc áo vải lanh thô và quần ngắn, mang giày vải màu đen, tóc được buộc cao bằng dải vải màu xanh lam, đuôi tóc hơi gợn sóng, trông có vẻ đặc biệt mạnh mẽ.

 

“Trương Tam, tại sao ngươi sững người?”

 

Một thị vệ thấy Trương Tam đột nhiên không nhúc nhích, vội vàng nhắc nhở: “Tối nay có thêm đồ ăn, toàn là thịt, ngươi đừng tụt lại phía sau.”

 

Thái độ của đám thị vệ đối với Trương Tam không tệ, bởi vì một mình hắn có thể làm việc của mười người, không bao giờ phàn nàn, còn tốt hơn còn lừa ở cửa thôn.

 

“Các vị huynh đệ, vị này là người thân của Trương Tam, đặc biệt tới Đào Lâm thành để thăm hắn.” Cửu Hồi đi đến chỗ thị vệ, “Ngươi châm chước nhé, lát nữa ta sẽ đích thân đưa hắn về.”

 

“Nếu là người quen của Cửu Hồi cô nương, như vậy không thành vấn đề.” Thị vệ biết Cửu Hồi có quan hệ rất tốt với hai vị thiếu chủ của thành chủ, lập tức đồng ý: “Nhưng tối nay phải trở về trước giờ Tý, ngài biết quy tắc của phủ thành chủ rồi đó.”

 

“Đa tạ, đa tạ.” Cửu Hồi chắp tay cảm tạ: “Xin các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để các ngươi khó xử.”

 

“Ngài nói quá lời rồi.” Thị vệ ngẫm nghĩ, lấy chìa khóa mở cùm chân cho Trương Tam, chắp tay với Cửu Hồi: “Cáo từ.”

 

“Đa tạ.” Cửu Hồi chắp tay: “Cáo từ.”

 

Nàng quay đầu lại, thấy hai thầy trò đang nhìn nhau, không dám nói chuyện, cũng không dám tới gần. Nàng nắm tay Chỉ Du đi qua một bên để hai thầy trò ôn chuyện.

 

“Sư phụ……” Trương Tam ngơ ngác tiến lên hai bước, nhớ tới những chuyện mình đã làm sai trước đây, cúi đầu không dám nhìn ông.

 

Không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm áp đặt trên đầu hắn.

 

“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”

 

“Sư phụ, đồ nhi sai rồi.” Bàn tay ấm áp khiến lý trí của Trương Tam tràn ngập cảm giác tội lỗi, hắn quỳ thật mạnh xuống đất, đôi mắt đỏ hoe: “Đồ nhi sai rồi!”

 

“Con có lỗi, nhưng cũng do sư phụ không dạy dỗ con kỹ lưỡng.” Hai tay Trương Hạc run rẩy, “Nếu biết có ngày hôm nay, ta sẽ không thúc giục con tiến bộ mỗi ngày, cũng không nên để con gánh vác trách nhiệm của tông môn quá sớm.”

 

Trong khoảng thời gian ở Vọng Thư Các, ông đã thấy một cuộc sống mới. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, ông đều suy nghĩ, nếu ông là trưởng lão của Vọng Thư Các ngay từ đầu, Ngân Tịch lớn lên trong Vọng Thư Các, có lẽ hắn sẽ không đi sai đường.

 

Trước giờ Tý, Cửu Hồi và Chỉ Du cùng Trương Hạc đưa Trương Tam về nhà lao của phủ thành chủ.

 

Cửu Hồi đưa mấy con gà lá sen cho thị vệ, quay đầu nhìn Trương Tam đang bước về phía cửa nhà lao.

 

“Cửu Hồi cô nương, ta biết ngươi muốn nói gì.” Hiện giờ Trương Tam đã trở nên điềm đạm và bình tĩnh, càng giống một người sống hơn: “Ta đã phạm tội, nên bị phạt, có thể gặp lại sư phụ ở Đào Lâm thành, ta đã rất thỏa mãn.”

 

“Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta đâu có nói muốn giúp ngươi đi cửa sau để giảm bớt hình phạt, ta chỉ muốn cho ngươi biết, sau này ngươi và thái trưởng lão có rất nhiều cơ hội gặp nhau.”

 

“Thái trưởng lão?” Vẻ mặt Trương Tam khó hiểu.

 

“À, ta quên nói với ngươi, ta đã săn trộm người của Cửu Thiên Tông, hiện giờ sư phụ ngươi đã là thái trưởng lão của Vọng Thư Các rồi!” Cửu Hồi cười nói: “Kinh ngạc không, bất ngờ không?”

 

“Sư phụ, người đã vì đứa đồ nhi không nên thân này, người……”

 

“Khụ.” Trương Hạc ho nhẹ: “Thật ra không phải là vì con.”

 

“Nhìn ngươi đi, chưa lớn tuổi mà lại rất thích tự đa tình.” Cửu Hồi nắm góc áo của Trương Hạc, cười rạng rỡ lắc qua lắc lại: “Không liên quan gì đến ngươi.”

 

Trương Tam nhìn góc áo của Trương Hạc, rồi nhìn bàn tay túm góc áo của Cửu Hồi, sau đó nhìn bộ dạng thân thiện của sư phụ và Cửu Hồi như ông cháu, hắn ngẩn ngơ.

 

Hắn chỉ mới đi cải tạo lao động mấy tháng, không phải mấy năm, càng không phải là vài thập niên, bên ngoài đã thay đổi nhiều đến thế?

 

*******

 

“Yêu tộc hành động rầm rộ đến thế à?” Tông chủ của mười đại tông môn ngồi cùng nhau, vẻ mặt rất bối rối: “Tháng này bọn họ gây chấn động ở giới tu chân là để rải tro cốt của một số ác yêu đã chết?”

 

“Tại sao bọn họ làm như vậy?” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông suy nghĩ cả đêm vẫn không nghĩ ra: “Chẳng lẽ Yêu tộc có tranh đấu nội bộ?”

 

“Ba nén hương trước, ta nhận được ngọc giản của Vọng Thư Các.” Thu Hoa đưa ngọc giản cho cung chủ của Trường Thọ Cung bên cạnh: “Hai mươi mấy ngày trước, có một hồ yêu đã chết nhưng sống lại xuất hiện ở Đào Lâm thành, cũng may bọn họ kịp thời phát hiện, đã giết hồ yêu này.”

 

Môn chủ của Vấn Tinh Môn và tông chủ của Vạn Hỏa Tông ở gần Vọng Thư Các cũng lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không biết gì cả.

 

“Chuyện đã xảy ra gần một tháng trước, bây giờ mới báo cáo?”

 

“Sự việc xảy ra đột ngột, có lẽ bọn họ cũng không biết mối quan hệ giữa hồ yêu và những hành động gần đây của Yêu tộc, nghe nói hành động của Yêu tộc nên vội vàng báo cáo.” Thu Hoa cắt ngang lời chỉ trích của vị tông chủ này đối với Vọng Thư Các: “Có lẽ những hành động gần đây của Yêu tộc là để ngăn chặn ác yêu sống lại, để chúng khỏi làm hại nhân gian?”

 

Các tông chủ khác thầm nghi ngờ, chẳng lẽ Yêu tộc lại tốt bụng như thế?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.