(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đại sư huynh……”
Đối mặt với gương mặt tò mò của Ngạn Bách, Chỉ Du cúi đầu: “Còn thiếu một chút nữa.”
“Thiếu một chút nữa?” Ngạn Bách hơi thất vọng: “Ta thấy là thiếu cả trăm triệu điểm ấy chứ. Tiểu sư đệ, ngươi như vậy là không được nhé.”
Chỉ Du khiêm tốn học hỏi: “Đại sư huynh rất am hiểu chuyện này phải không?”
Tuy rằng Ngạn Bách độc thân hơn 300 năm, chưa bao giờ gần gũi với các nữ tử ngoài tông môn, nhưng hắn có một sự tự tin khó hiểu: “Không thể nói là am hiểu, nhưng ngươi quên ta làm gì à?”
“Âm tu?”
“Âm tu cái gì, đừng đề cập tới chuyện tu luyện.” Nói tới tu luyện, ánh mắt Ngạn Bách có chút ảm đạm, nhưng nhắc tới truyện, ánh mắt hắn lại sáng ngời: “Ta là cao thủ có thể viết một câu chuyện tình lâm li bi đát, ta đã sáng tác vô số câu chuyện.”
Chỉ Du bán tín bán nghi hỏi: “Thật à?”
“Đương nhiên.” Ngạn Bách vỗ ngực: “Đại sư huynh nhất định sẽ giúp ngươi mau trở thành người ở rể của nhà tiểu sư muội.”
“Cảm ơn đại sư huynh.”
“Ngươi hiện giờ đã cùng tiểu sư muội về nhà, trưởng bối của nhà nàng đối xử với ngươi như thế nào?”
“Đối xử với ta rất tốt.” Nhắc tới các trưởng bối ở thôn Thượng Hoang, gương mặt Chỉ Du trở nên dịu dàng: “Bọn họ…… đưa cho ta chìa khóa về nhà, còn đặc biệt mở tiệc cho ta, bắn pháo hoa cho ta……”
“Các trưởng bối rất hài lòng với ngươi, vậy là ngươi đã tiến gần tới việc trở thành người ở rể.” Ngạn Bách tỉnh táo tinh thần: “Nhưng phải đề phòng hàng xóm gây phiền phức. Ngươi không biết đâu, rất nhiều nhân duyên của phàm nhân đều do hàng xóm phá hủy. Những người xung quanh tiểu sư muội có biết ngươi không, người ta có nói xấu ngươi không?”
Chỉ Du im lặng một lát, Ngạn Bách lo lắng hỏi: “Bình luận…… không tốt lắm hay sao?”
“Khá tốt, những người ở quê Cửu Hồi đều biết, nàng ở đâu thì ta ở đó, chúng ta như hình với bóng.” Chỉ Du cực kỳ tự tin: “Đồng hương của nàng đều không bằng ta.”
“Như vậy cánh cửa ở rể đang rộng mở chào đón ngươi!” Ngạn Bách vỗ đùi: “Nếu muốn lấy lòng người mình thích, cần phải làm những gì nàng thích, nàng thiếu cái gì thì ngươi đưa cái đó, nàng thích thì ngươi thích giống nàng, nếu nàng nhìn ngươi với vẻ chán ghét, đó là ngươi đang phạm sai lầm.”
“Bước đầu tiên là tặng quà.” Ngạn Bách thấp giọng nói: “Ngươi biết Thanh Phong thành không?”
Chỉ Du gật đầu: “Là thành trì được Vấn Tinh Môn bảo vệ.”
“Đúng rồi, trong Thanh Phong thành có một khu phố, ở đó có đủ loại tơ lụa, son phấn. Ta nghe người ta nói, gần đây Trân Bảo Các trong khu đó đã tung ra một món quà đặc biệt thú vị, nữ tử nhận được món quà này có thể cảm động đến mức bật khóc.” Ngạn Bách suy nghĩ kỹ: “Ngày mai chúng ta sẽ đi sớm, mua quà về trước khi tiểu sư muội thức dậy.”
“Được.” Chỉ Du cảm kích nhìn Ngạn Bách: “Đa tạ sư huynh, cũng may là có ngươi.”
“Yên tâm, để sư huynh lo cho.” Ngạn Bách tự tin vỗ ngực.
Trở lại tông môn, dưới sự chào đón nhiệt tình đầy dối trá của Bạch Kỳ và Lâm Si, Cửu Hồi ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Sau khi rửa mặt và thay quần áo mới, Cửu Hồi chuẩn bị đến Đào Lâm thành dạo chơi.
“Thật kỳ lạ.” Không tìm thấy ai ở trong viện của Chỉ Du, Cửu Hồi hỏi Ô thừa tướng trong hồ mới biết Chỉ Du và đại sư huynh Ngạn Bách cùng nhau ra ngoài lúc trời còn chưa sáng.
“Sau khi trở về ngày hôm qua là không thấy bóng dáng đâu cả.” Cửu Hồi không để ý lắm, nàng đưa đồ ăn nhẹ mà nàng mang về cho Ô thừa tướng: “À, Ô thừa tướng, ngài có biết nghịch kích kình Kim Qua không?”
Nghe thấy cái tên Kim Qua, Ô thừa tướng ngừng nhai đồ ăn nhẹ, nói một cách mơ hồ: “Hình như có chút ấn tượng.”
“Năm ngoái Chỉ Du đánh hắn một trận, hắn khóc lóc kêu cha gọi mẹ luôn.”
“Làm tốt lắm!” Nghe thấy Kim Qua bị đánh, Ô thừa tướng vui vẻ vẫy đuôi trong nước: “Loại hậu bối tự phụ như vậy đáng bị đánh.”
Nhớ tới những năm tháng mình bị nghịch kích kình đá như đá banh, Ô thừa tướng có cảm giác thỏa mãn vì đã trả thù được.
“Ừm ừm!” Cửu Hồi gật đầu: “Hắn đặc biệt không biết xấu hổ, còn muốn trêu chọc ta.”
“Cái gì, hắn dám trêu chọc ngươi, thật sự vô văn hóa.”
“Không sao, dù sao cuối cùng cũng bị chúng ta đánh, coi như đã trút giận.” Cửu Hồi và Ô thừa tướng cùng nhau lên án hành động xấu xa của Kim Qua, ngẩng đầu nhìn thấy Chỉ Du và Ngạn Bách ngự kiếm đến.
“Cửu Hồi, Ô thừa tướng.” Chỉ Du dừng lại bên cạnh Cửu Hồi, thấy nàng đang nói chuyện phiếm với Ô thừa tướng, hắn giấu hộp quà trong tay áo, không lấy ra.
“Tiểu sư đệ, tiểu sư muội, ta về trước nhé.” Ngạn Bách nháy mắt với Chỉ Du ở giữa không trung, ngự kiếm bay xa.
“Mắt của đại sư huynh bị sao vậy?” Cửu Hồi nhìn bóng lưng Ngạn Bách bay đi: “Thức khuya viết truyện nên mắt có vấn đề rồi à?”
“Ừm…… Có, có lẽ vậy.” Vành tai Chỉ Du đỏ bừng, ánh mắt ngó qua ngó lại, nhưng không dám nhìn vào mắt Cửu Hồi.
“Các ngươi tự chơi đi, ta xuống đáy hồ ngủ đây.” Ô thừa tướng ăn xong miếng cuối cùng, lặn xuống nước.
Hiện giờ thời tiết chưa đủ ấm, Ô thừa tướng dễ dàng mệt mỏi.
Thấy Ô thừa tướng đã đi, Chỉ Du đi theo sau Cửu Hồi về tới viện của nàng.
Cửu Hồi khó hiểu nhìn hắn: “Chỉ Du, hôm nay ngươi sao vậy, trông lạ lắm.”
Hai người như hình với bóng đã lâu, chỉ cần Chỉ Du nhướng mày, Cửu Hồi sẽ biết hắn muốn nói chuyện hay không. Bây giờ thấy hắn theo sau lưng mình như cái đuôi nhỏ, lại cúi đầu không nói lời nào, nàng thấp giọng hỏi: “Đi ra ngoài với đại sư huynh gặp phải chuyện gì à?”
Chỉ Du nhéo tay áo, đỏ mặt không nói gì: “Hôm nay đi đến Thanh Phong thành với đại sư huynh, đi ngang qua một khu phố, tiện đường mua một món quà nhỏ cho ngươi.”
“Quà?” Cửu Hồi tò mò nghiêng người: “Quà gì?”
Một hộp quà gỗ đàn hương dát vàng bạc, có khắc hình hoa đào và hoa mẫu đơn xuất hiện trước mặt Cửu Hồi, nàng suýt bị hoa mắt bởi vàng bạc trên hộp quà.
“Chủ tiệm nói, cô nương nào cũng thích nhận món quà như thế này.” Bàn tay Chỉ Du giấu dưới tay áo nắm chặt: “Ngươi, ngươi thích không?”
Cửu Hồi mở hộp quà ra, phát hiện trong nắp hộp còn được khảm đá quý. Trong hộp có phấn mặt, đồ trang điểm lông mày, son môi, bột hương và mấy thứ khác. Nàng vô tình đụng vào một bộ phận then chốt nhỏ, ô vuông đựng son phấn xoắn lại, biến thành một đóa hoa đào.
Răng rắc, răng rắc.
Cửu Hồi ấn nút bộ phận then chốt vài lần, thấy vẻ mặt căng thẳng của Chỉ Du, nàng không đành lòng làm hắn thất vọng, gật đầu nói: “Hộp quà này rất đẹp, chơi vui lắm, ta rất thích.”
“Thích thì tốt quá.” Chỉ Du nở nụ cười: “Chủ tiệm nói, rất nhiều tiểu cô nương nhận được món quà này đều cảm động bật khóc, cho nên ta mới chọn cái này.”
Cửu Hồi: “……”
Ngày nay, một số chủ tiệm sẵn sàng nói dối để có thể bán hàng.
Nàng cất hộp quà vào nạp giới: “Sắp trưa rồi, hôm nay bếp đông nấu cá, ta không muốn ăn cá, chúng ta vào Đào Lâm thành ăn bánh trôi của bà chủ Tống đi.”
“Ừ.” Chỉ Du ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người nhảy lên phi kiếm, Cửu Hồi quay đầu hỏi Chỉ Du: “Chỉ Du, sao ngươi tặng món quà thế này cho ta?”
Đây không giống như phong cách cư xử thông thường của Chỉ Du.
“Ngạn Bách sư huynh đề nghị phải không?” Cửu Hồi điều khiển phi kiếm rời khỏi Vọng Thư Các, nói với Chỉ Du theo sau: “Trong truyện của Ngạn Bách sư huynh viết, nữ chính có thể mặc váy đỏ, đeo thắt lưng đen, và mang giày xanh lá cây. Sở thích của hắn khác ngươi, ngươi đừng bắt chước hắn.”
“Ừ.” Chỉ Du do dự một chút rồi gật đầu.
“Bộ phận then chốt nhỏ trong hộp quà đó rất thú vị, ta rất thích.” Cửu Hồi không muốn đả kích sự nhiệt tình của Chỉ Du, “Lần sau chúng ta cùng nhau đi chọn.”
Nghe thấy hai chữ “cùng nhau”, Chỉ Du lập tức ngẩng đầu: “Được.”
Có lẽ hộp quà này chỉ có thể gây ấn tượng với nữ tử Nhân tộc, Cửu Hồi là thiếu chủ Yêu tộc, không thích cũng là chuyện bình thường.
Trong vòng ba hơi thở, Chỉ Du đã tự dỗ dành mình.
Vào Đào Lâm thành, Cửu Hồi và Chỉ Du tìm thấy bà chủ Tống, gọi hai chén bánh trôi nhân mè và đậu phộng.
“Chúc mừng năm mới cô nương và lang quân.” Bà chủ Tống bưng bánh trôi đã nấu chín đến chỗ hai người, cho hai người một trái quýt: “Không nhìn thấy hai vị đêm giao thừa, hôm nay là mùng ba Tết, vẫn chưa muộn, chúc hai vị năm mới gặp nhiều may mắn.”
“Cảm ơn bà chủ Tống.” Cửu Hồi lột vỏ quýt ăn một múi: “Ngọt quá.”
“Năm ngoái có quá nhiều tuyết, quýt ta trồng bị hư một ít.” Nghe thấy Cửu Hồi khen quýt của mình, bà chủ Tống nở nụ cười: “Mấy trái này được hái trước và cất đi.”
“Bà chủ Tống là người tốt.” Một thực khách nói: “Mấy ngày thành trì đóng cửa vì tuyết rơi dày đặc, bà chủ Tống không những cho hàng xóm không ít bánh trôi và trái cây khô, còn cho chúng ta rất nhiều quýt.”
Thảo nào hiện giờ đã quá trưa mà quán của bà chủ Tống vẫn đông người ăn, hóa ra được nàng giúp đỡ nên người ta ưu ái cho quán của nàng.
“Đều là hàng xóm láng giềng, ta tình cờ có chút thức ăn do nhà mình trồng, không đáng giá bao nhiêu tiền.” Bà chủ Tống nấu bánh trôi xong, bưng đến cho các thực khách khác.
Một số thực khách ăn bánh trôi xong, chủ động thu dọn chén dơ, thậm chí lau bàn sạch sẽ để tiện cho thực khách tiếp theo ngồi xuống.
Hai cô nương trẻ tuổi đi tới, ngồi ở ghế trống trong góc.
“Bà chủ Tống, hôm nay vẫn như cũ.”
“Nghe nói Vương cô nương đã đính hôn ngày hôm qua, chúc cô nương và lang quân tương lai yêu thương nhau đến lúc đầu bạc.” Bà chủ Tống bưng bánh trôi nhân đậu phộng đến chỗ hai cô nương trẻ tuổi: “Ăn bánh trôi nhân đậu phộng, chắc chắn có chuyện tốt xảy ra.”
Người bạn của Vương cô nương che miệng cười thầm, các thực khách cũng chúc phúc theo, Vương cô nương xấu hổ, gương mặt còn đỏ hơn mặt trời buổi sáng.
Trong tiếng ồn ào của các thực khách, người bạn của Vương cô nương kể ưu điểm của vị hôn phu Vương cô nương.
“Vị hôn phu của nàng đặc biệt đến Trân Bảo Các ở Thanh Phong thành để mua một hộp trang điểm cho nàng. Nếu không coi trọng nàng, tại sao lại đi tới một nơi xa như thế?”
“Ồ, đồ trong Trân Bảo Các ở Thanh Phong thành không rẻ đâu.”
“Đương nhiên.” Người bạn vui mừng vì bạn mình đã tìm được lang quân yêu thích, không khỏi nói thêm vài câu: “Hộp trang điểm có khắc hoa đào và hoa mẫu đơn, mang ý nghĩa tốt lành. Nghe nói hộp trang điểm đắt nhất được dát vàng bạc và khảm đá quý, chỉ có cô nương và lang quân nhà giàu mới mua nổi.”
Dát vàng bạc, khảm đá quý……
Cửu Hồi càng nghe càng thấy quen thuộc, không khỏi nhớ tới cái hộp son phấn trong nạp giới mà Chỉ Du đưa cho nàng.
“Nghe nói ở Thanh Phong thành, nếu lang quân muốn tỏ tình với nữ tử mình thích sẽ tặng hộp quà này……”
Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, thấp giọng nói: “Quà mà ngươi mua, không phải là hộp quà đắt nhất đó chứ?”
Chỉ Du cầm muỗng múc bánh trôi bỏ vào miệng, thậm chí quên nhai, nuốt nguyên cả cái bánh.
“Khụ khụ khụ.” Hắn ôm cổ họng, cảm thấy khó chịu.
“Ăn bánh trôi mà gấp gáp làm gì?!” Cửu Hồi giơ tay vỗ sau lưng hắn, bà chủ Tống vội vàng bưng tới một chén trà cho hắn.
“Ta không sao.” Chỉ Du đỏ mặt lắc đầu.
“Lang quân, bánh trôi còn rất nóng, ngươi ăn từ từ thôi.” Bà chủ Tống nhìn Chỉ Du đỏ mặt tía tai, rồi nhìn Cửu Hồi quan tâm lo lắng, nàng mỉm cười lui ra.
Nàng sẽ không làm người nhiều chuyện.
“Trời mưa à?” Cửu Hồi nghe thấy tiếng mưa đập vào bạt, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Ừ.” Chỉ Du nhân cơ hội chuyển đề tài: “Trời đang mưa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Bách: Ta có rất nhiều kiến thức lý thuyết, hãy tin ta!
Vì thế rau hẹ bé bỏng đã nhận được một hộp quà “Nữ tử đều cảm động bật khóc”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");