Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 88




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tiên quân nói đúng, hình phạt này quả thật hơi nhẹ.”

 

Lại có người bay ra khỏi trận gió tuyết, người tới mặc áo choàng màu đen, giọng điệu lộ ra chút không hài lòng với Bộ Đình: “Tiên quân nhân từ, chỉ để hắn quét dọn ở trên núi Phù Quang bảy ngày, nhưng ta sợ hắn nảy sinh oán hận, sẽ làm chuyện gì đó tổn thương người khác.”

 

“Hắc trưởng lão.” Trưởng lão áo trắng dường như không ngờ trưởng lão áo đen sẽ đi theo tới đây.

 

“Bộ Đình giỏi kiếm thuật, cho dù phong ấn linh lực của hắn, đối với người bình thường, hắn vẫn là một kiếm khách ưu tú.” Trưởng lão áo đen xòe bàn tay, có một vòng tay ở trong lòng bàn tay ông: “Vật này do ta đích thân luyện chế, người đeo nó không thể có suy nghĩ ác, không thể gây tổn thương cho người thường, nếu nảy sinh ác ý, sẽ chịu đựng nỗi đau như có hàng vạn mũi tên xuyên qua tim.”

 

500 năm trước, Cửu Thiên Tông đeo một chiếc vòng tay kiềm chế Phù Quang tiên quân, bây giờ trưởng lão của Trấn Tinh Lâu đeo vòng tay kiềm chế Bộ Đình, tựa như vận mệnh đã trở thành đòn bật lại, cuối cùng đâm vào người của Cửu Thiên Tông.

 

“Hiện giờ tai họa vẫn chưa qua, Bộ Đình có tu vi cao, nếu hắn có thể cống hiến……”

 

Trưởng lão áo trắng chưa nói xong, trưởng lão áo đen đã đeo chiếc vòng vào tay Bộ Đình.

 

“À, ngươi nói có thể có lý, nhưng ta không đồng ý.” Trưởng lão áo đen cười nhạo: “Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ tự nhiên!”

 

Nói xong, ông xoay người biến thành một tia sáng bay đi, không nói một câu dư thừa nào.

 

“Tại sao trưởng lão của Trấn Tinh Lâu đến đây?” Viên Qua thấp giọng hỏi.

 

“Có lẽ…… do oán hận?” Cẩm Khinh Cừu nhỏ giọng trả lời: “Chẳng phải Bộ tiên tôn nghi ngờ khả năng bấm đốt ngón tay của Trấn Tinh Lâu hay sao?”

 

“Đúng là hai kẻ ngốc.” Bình Lăng Dao cười nhạo: “500 năm trước, Trấn Tinh Lâu và Bộ Đình có quan hệ mật thiết, hiện giờ lớn chuyện, bọn họ chắc chắn muốn tỏ thái độ, chứng minh những chuyện mà Bộ Đình làm không liên quan đến bọn họ.”

 

Chỉ cần là sinh vật có linh trí thì sẽ có động cơ ích kỷ, cho dù Trấn Tinh Lâu không bị các tông môn ràng buộc cũng có động cơ ích kỷ của bọn họ.

 

“Thì ra là thế.” Viên Qua chợt ý thức được, đột nhiên cảm thấy, Trấn Tinh Lâu không thần bí như hắn tưởng tượng.

 

“E rằng không đơn giản vậy đâu.” Cẩm Khinh Cừu nhướng mày: “Ta thấy hai vị trưởng lão có ý kiến hoàn toàn khác nhau.”

 

Trưởng lão áo trắng và trưởng lão áo đen đương nhiên có ý tưởng khác nhau, nhưng trưởng lão áo đen đã lên tiếng trước mặt mọi người, cho dù trưởng lão áo trắng muốn cầu xin giúp Bộ Đình, ông cũng không thể nói gì vào lúc này.

 

“Tuy thành chủ của Mạn Tương thành không phải do Bộ tiên tôn giết chết, nhưng lại chết vì hắn.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông lên tiếng: “Tại hạ cho rằng, nên cho người dân Mạn Tương thành một lời giải thích.”

 

Mặc dù bọn họ có quan hệ cá nhân với Bộ Đình, nhưng không phải không phân biệt được đen trắng.

 

“Tiên quân đã phạt hắn đến Mạn Tương thành làm lao dịch, xem như đã trả một nửa, nửa còn lại, hãy chặt hai ngón tay của hắn đi.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông tránh ánh mắt của mọi người trong Cửu Thiên Tông: “Để trả lại công bằng cho thiên hạ.”

 

“Cửu Thiên Tông có phản đối gì không?” Phù Quang nhìn Nam Phong và các trưởng lão của Cửu Thiên Tông.

 

“Vãn bối xin được nhận hình phạt thay sư phụ.”

 

“Không thể.” Nhị trưởng lão ngăn cản: “Nam Phong, hiện giờ ngươi không chỉ là đồ đệ của Bộ Đình, còn là tông chủ của Cửu Thiên Tông. Ngươi là kiếm tu, làm sao có thể thiếu ngón tay, ngươi phải đặt đại cục lên hàng đầu.”

 

“Ơn dạy dỗ của sư phụ……”

 

“Nếu ngươi quản lý tốt Cửu Thiên Tông, đó là đã trả ơn dạy dỗ của Bộ tiên tôn.” Tứ trưởng lão đột nhiên nói: “Nếu ngay cả ngươi cũng không giữ được, Cửu Thiên Tông chúng ta nên làm gì?”

 

“Việc này do Bộ mỗ làm, không liên quan đến người khác.” Bộ Đình giơ tay, rút thanh kiếm đã mất linh quang của tứ trưởng lão, chém ngón tay mình.

 

“Vậy chư vị đã hài lòng chưa?” Bộ Đình không thèm nhìn ngón tay bị chặt đứt dưới đất, trả thanh kiếm cho tứ trưởng lão.

 

“Sư phụ!” Nam Phong nhào tới cầm máu cho Bộ Đình, trên mặt Bộ Đình dường như không có chút đau đớn: “Sau này không có sự chuẩn bị của Bộ mỗ, hy vọng chư quân có thể giúp thiên hạ vượt qua thảm họa của thiên mệnh.”

 

Mọi người nhìn ngón tay đẫm máu trên mặt đất, cảm thấy rất hụt hẫng.

 

Nhìn Bộ Đình tiên tôn đã từng là một tài năng xuất chúng, biến thành một người cố chấp, không ai sẽ thực sự vui vẻ, ngay cả Bình Lăng Dao từ trước đến nay chán ghét Cửu Thiên Tông cũng không khỏi thở dài.

 

Cầm máu cho Bộ Đình xong, Nam Phong run rẩy cất ngón tay bị cắt đứt của sư phụ vào hộp ngọc.

 

“Chúng ta đã quấy rầy tiên quân hồi lâu, không dám ảnh hưởng đến sự thanh tu của tiên quân nữa, chúng ta xin cáo lui.” Cung chủ của Trường Thọ Cung thay mặt mọi người tạm biệt Phù Quang.

 

“Đi đi.” Phù Quang tựa như không nhìn thấy Nam Phong đang làm gì, hắn dừng lại, rồi nói: “Xin chư vị yên tâm, chỉ cần ngày nào còn tiên đỉnh, ta sẽ trấn giữ tiên đỉnh ngày đó.”

 

Nghe thấy những lời này của tiên quân, mọi người thầm run rẩy, trong lòng ngập tràn sự áy náy và hèn nhát không dám nhìn thẳng vào tiên quân.

 

Có lẽ suy nghĩ không thể chịu đựng được này đã xuất hiện khi bọn họ thu hồi các con rối.

 

Cửu Hồi dừng lại, nàng quay đầu nhìn Phù Quang, ánh mắt lóe lên, môi mấp máy, nhưng không nói gì.

 

“Đi thôi.” Ngọc Kính nắm tay nàng: “Chúng ta nên trở về.”

 

“Dạ, sư phụ.” Cửu Hồi cúi đầu, đi theo sư phụ bước vào gió tuyết trận.

 

Phù Quang nhìn bóng lưng rời đi của Cửu Hồi, mãi đến khi những dấu chân trên đất trống bị băng tuyết bao phủ hoàn toàn mới nhìn sang chỗ khác.

 

“Tiên quân đang nhìn vị vãn bối nào?” Bộ Đình nhìn Phù Quang, cố gắng nhìn ra chút gì đó xuyên qua chiếc mặt nạ.

 

Phù Quang không để ý đến ông ta, xoay người đi vô Phù Quang điện.

 

Trời tối dần, Bộ Đình đi đến vách núi, gió tuyết trận mà ông ta từng coi thường lập tức xé nát góc áo ông ta.

 

Cái rét thấm vào da thịt, xâm nhập vào máu và xương, ông ta giơ bàn tay cứng đờ ra, định mở nạp giới, nhưng vì không thể sử dụng linh lực nên ông ta không thể mở được nạp giới.

 

Tới ban đêm, ông ta ở trong nhĩ phòng phía sau điện, gió lạnh buốt tựa như xuyên qua tường, thấm vào khắp người ông ta.

 

Ông ta bị lạnh đến mức không thể ngủ được, chăn lụa tơ tằm mỏng và sang trọng không thể ngăn được cái lạnh trên núi Phù Quang.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng, hóa ra đêm dài như thế.

 

**********

 

“Cuối cùng trời đã sáng.”

 

Các tông chủ cùng đệ tử thu dọn hành lý, vội vàng bước lên thuyền bay, nóng lòng rời khỏi Cửu Thiên Tông.

 

Xảy ra chuyện của Bộ tiên tôn, mọi người đều ngượng ngùng ở lại Cửu Thiên Tông, kẻo Cửu Thiên Tông sẽ nghĩ rằng bọn họ đang xem náo nhiệt.

 

Nam Phong đứng trên kiếm phong của Cửu Thiên Tông, nhìn các pháp khí bay rải rác rời đi với ánh mắt mệt mỏi.

 

Có lẽ sau sự náo nhiệt là sự quạnh quẽ vô tận. Tới rồi đi, cuối cùng chỉ có mình ở lại.

 

“Nam Phong.” Trong biển mây, Cửu Hồi và Chỉ Du cùng với Cẩm Khinh Cừu và các đệ tử trẻ tuổi ngự kiếm đến.

 

Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Nam Phong sững sờ.

 

“Hóa ra phong cảnh ở đây tuyệt đẹp như vậy, thảo nào ngươi muốn đứng ở chỗ này.” Cửu Hồi nhảy xuống phi kiếm, đi đến cạnh Nam Phong, tìm một tảng đá sạch ngồi xuống: “Biển mây cuồn cuộn, hoa thơm chim hót, đúng là một nơi tuyệt vời.”

 

“Cho dù Nam Phong đạo hữu là tông chủ đầu tiên quản lý tông môn trong thế hệ trẻ chúng ta, cũng không nên hưởng cảnh đẹp này một mình.” Cẩm Khinh Cừu vén góc áo, định ngồi lên tảng đá bên cạnh Cửu Hồi, ai ngờ mới vừa tiến lên một bước, tảng đá đã bị Chỉ Du giành trước.

 

Hắn dừng bước, Viên Qua ở bên kia vẫy tay với hắn: “Cẩm thiếu chủ, tới đây ngồi nè, tảng đá này lớn lắm.”

 

Một mình Bình Lăng Dao chiếm tảng đá lớn nhất, Viên Qua và Cẩm Khinh Cừu không dám giành giật.

 

“Các ngươi…… chưa đi à?” Nam Phong dần dần hoàn hồn.

 

“Chúng ta đã tặng quà, mới ăn hai bữa đã muốn đuổi chúng ta đi?” Cửu Hồi chỉ tảng đá bên cạnh: “Ngươi đừng đứng, ngửa đầu nói chuyện với ngươi mỏi cổ lắm.”

 

Nam Phong nghe lời ngồi xuống, hắn nhìn nhóm Cửu Hồi năm người, sau một lúc lâu mới nói: “Ta không sao đâu, các ngươi không cần cố ý ở lại với ta.”

 

“Bớt tự đa tình đi.” Bình Lăng Dao nhặt một cục đá, ném chơi trên tay: “Ta bị bốn người này kéo tới.”

 

Cẩm Khinh Cừu chặc lưỡi: “Nếu người nào đó thật sự không muốn tới, cho dù chúng ta muốn kéo cũng không kéo được.”

 

Bình Lăng Dao nghiêm mặt không nói lời nào.

 

Viên Qua vội vàng lên tiếng hoà giải: “Nói giỡn, nói giỡn thôi, hay là chúng ta tiếp tục ngắm cảnh đi.”

 

Sáu người nhìn chằm chằm biển mây một lát, cho đến khi Cửu Hồi lấy hai hộp bánh bao nóng hổi trong nạp giới ra.

 

“Ở đâu ra?” Cẩm Khinh Cừu tò mò hỏi.

 

“Lấy trong bếp đông của Cửu Thiên Tông.” Cửu Hồi hỏi bọn họ: “Các ngươi có muốn ăn không?”

 

“Đã tới rồi, nên ăn chút đi.” Cẩm Khinh Cừu giơ tay.

 

“Bánh bao của Cửu Thiên Tông không ngon lắm.” Bình Lăng Dao nếm thử một cái, sau đó đưa tay lấy cái thứ hai: “Da không đủ mềm xốp.”

 

“Hơi nhiều dầu.” Cẩm Khinh Cừu gật đầu.

 

“Nhân không đủ tươi, nếu thêm chút nước hành thì được hơn.” Viên Qua cũng nói theo: “Cửu Thiên Tông quả thật không quá chú trọng vào vấn đề ăn uống.”

 

“Đa số đệ tử trong tông môn không ăn.” Nghe thấy bọn họ vừa ăn vừa chê bánh bao, Nam Phong nhịn một hồi lâu vẫn phải nói: “Ngay cả những bữa ăn này cũng được đặc biệt chuẩn bị để đãi khách.”

 

“Kiếm tu các ngươi phải vất vả như vậy à?” Cửu Hồi giật được hai cái bánh bao cuối cùng, chia cho Chỉ Du một cái.

 

“Tác phong của kiếm tu Cửu Thiên Tông không liên quan đến Thanh Lam Môn chúng ta.” Bình Lăng Dao lấy khăn tay lau khóe miệng một cách tao nhã: “Thanh Lam Môn bình thường lắm.”

 

“Khụ.” Viên Qua ho khan, những lời này có vẻ như Cửu Thiên Tông không bình thường.

 

“Nếu các ngươi thích ăn ngon thì có thể tới Ngự Trân Tông.” Cẩm Khinh Cừu lắc quạt ngọc, xua mùi bánh bao trên người: “Bếp đông của bỉ tông có hàng trăm đầu bếp, biết nấu đủ món ngon trong thiên hạ.”

 

“Biết nấu đồ ăn của Yêu tộc và Ma tộc không?” Viên Qua hơi tò mò.

 

“Ma tộc?” Cẩm Khinh Cừu tựa như đang nghe chuyện cười: “Cái nơi quỷ quái như Ma tộc thì có món gì ngon?”

 

Cửu Hồi gật đầu, thứ hắc ám nhất ở Ma tộc là tay nghề của đầu bếp Ma tộc.

 

“Yêu tộc thì sao?”

 

“Yêu tộc đã không xuất hiện nhiều năm qua, cho dù bốn vị trưởng lão của Trấn Tinh Lâu liên thủ cũng không thể tìm thấy lối vào Yêu tộc, làm sao biết món ngon của bọn họ?” Cẩm Khinh Cừu lắc đầu: “Ngự Trân Tông chúng ta không có bản lĩnh to tác như vậy.”

 

“So với Ma tộc, Yêu tộc thật sự quá thần bí.” Bình Lăng Dao tiếp lời: “Nam Phong, Cửu Thiên Tông các ngươi luôn tìm kiếm vùng đất của Yêu tộc, tìm được chưa?”

 

Nam Phong lắc đầu.

 

“Các ngươi có muốn tiếp tục tìm không?” Cửu Hồi cũng lộ ra vẻ tò mò.

 

“Yêu tộc ở ẩn, những kẻ gây rối bên ngoài chỉ là một số tiểu yêu vô danh, ta không muốn quấy rầy sự ẩn dật yên bình của bọn họ.” Nam Phong nói: “Ta đã ra lệnh ngừng tìm kiếm Yêu tộc, cho dù sư phụ……”

 

Nhắc tới Bộ Đình, vẻ mặt Nam Phong ảm đạm.

 

Gió tuyết trên núi Phù Quang rất mạnh, sư phụ đã bị phong ấn linh đài, làm sao chịu đựng được bảy ngày đó?

 

Nếu có linh đài, cho dù ăn đói mặc rách cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi giống như người thường, có thể cảm nhận được nóng lạnh và đói khát, bệnh tật.

 

“Phù Quang tiên quân mới ra đời đã có thể bình an lớn lên trên núi Phù Quang, Bộ tiên tôn sẽ không sao đâu.” Cửu Hồi vỗ cánh tay Nam Phong: “Hơn nữa có Phù Quang tiên quân ở đó, chắc chắn sẽ không để tiên tôn gặp nguy hiểm về tính mạng, cùng lắm là sống khó khăn chút thôi.”

 

Mấy người khác lén liếc nhìn Cửu Hồi, ngươi biết cách an ủi ghê.

 

Nam Phong cười khổ: “Ta biết.”

 

Nếu tiên quân muốn lấy mạng sư phụ, cần gì phải phiền toái như vậy.

 

Hắn vẫn luôn cho rằng, bước ngoặt mà môn chủ của Vấn Tinh Môn đề cập là vết thương của sư phụ sẽ được chữa lành, nhưng hắn không ngờ, bước ngoặt là linh đài của sư phụ bị phong ấn. Tuy rằng không phải chịu đựng nỗi đau nôn ra máu nữa, nhưng không thể sử dụng linh lực.

 

Vận mệnh, bước ngoặt……

 

Thảo nào môn chủ của Vấn Tinh Môn đã nói, biết trước không có nghĩa là may mắn, nếu biết sẽ có kết cục như hiện tại, hắn thà không biết cái gọi là bước ngoặt này.

 

Như vậy cái gọi là thảm họa diệt vong thì sao?

 

Thảm họa xảy ra do đủ loại hành động gây ra bởi vì thế nhân biết trước, hay là cho dù mọi người trên thế gian có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh đã được định sẵn.

 

Nếu là lý do trước, như vậy sự tính toán và hy sinh của mười đại tông môn, cái chết của Mộc Tê, sự ẩn dật nhiều năm của Phù Quang tiên quân, là cái gì?

 

“Ngươi suy nghĩ gì đó?” Cửu Hồi hỏi.

 

“Suy nghĩ về vận mệnh.” Nam Phong ngơ ngác hỏi Cửu Hồi: “Cái gì mới là đúng, cái gì mới là sai?”

 

“Vận mệnh không phải là thứ có thể nghĩ ra được, là do chính mình từng bước một đi ra.” Cửu Hồi đứng dậy, phủi bụi trên váy: “Nhưng ta có thể khẳng định một chuyện.”

 

“Chuyện gì?” Mọi người cùng hỏi.

 

“Trưa nay ta không muốn ăn cơm ở Cửu Thiên Tông, ta muốn đi vào thành.” Cửu Hồi cười nói: “Nhìn đi, chúng ta cảm thấy tài nấu nướng của bếp đông ở Cửu Thiên Tông bình thường, quyết định đi tới tiệm ăn trong thành để dùng bữa là một quá trình, có thể ăn món gì sau khi vào thành là kết quả.”

 

“Buổi trưa ăn gì không phải do bếp đông của Cửu Thiên Tông quyết định, mà là chúng ta chọn thành trì nào, chọn tiệm ăn nào quyết định.” Cửu Hồi chống nạnh: “Có thể nói ra đạo lý như vậy, ta đúng là một nhân tài xuất chúng.”

 

Viên Qua: “……”

 

“Ừ.” Chỉ Du gật đầu: “Tiểu sư tỷ nói rất có lý.”

 

Viên Qua quay đầu nhìn Chỉ Du, nói gì cũng tâng bốc, Cẩm Khinh Cừu và Bình Lăng Dao lại tỏ ra suy tư.

 

Nơi xa, nhị trưởng lão nhìn những người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Nam Phong, trên khuôn mặt u sầu của ông cuối cùng đã hiện lên một tia vui mừng.

 

Có những đứa trẻ này ở cạnh, Nam Phong sẽ thoát khỏi tình trạng khó khăn.

 

Sau khi ép Nam Phong vào thành ăn một bữa cơm, mọi người bước ra khỏi thành, ngầm hiểu dừng lại.

 

“Ta nên trở về tông môn.” Bình Lăng Dao nói trước: “Tuy ta không thích sư phụ của ngươi, nhưng ngươi cũng tương đối dễ mến, sau này có vấn đề gì khó giải quyết, có thể tới Thanh Lam Môn tìm ta.”

 

“Ta cũng phải đi, nếu về muộn sẽ bị sư phụ mắng. Lần này có thể ở lại một mình là vì lấy Cửu Hồi làm cái cớ.” Viên Qua cười hì hì cáo từ mọi người.

 

“Lần sau gặp lại.” Cẩm Khinh Cừu triệu hồi một phi kiếm sang trọng: “Lần sau sẽ mời các ngươi đến bếp đông của Ngự Trân Tông để ăn ngon.”

 

Những người khác đều rời đi, chỉ còn lại Cửu Hồi và Chỉ Du ở trước mặt Nam Phong.

 

“Ta đã khiến Cửu Thiên Tông khó xử ở trước mặt rất nhiều tông chủ.” Cửu Hồi cụp mắt: “Nhưng ta……”

 

“Ta biết, ngươi không sai.” Nam Phong trầm mặc một lát: “Ngươi và Chỉ Du là bạn của ta, trước đây là bạn, sau này cũng là bạn.”

 

Cửu Hồi khẽ cười, ngay cả khóe miệng của Chỉ Du cũng hơi mỉm cười.

 

“Đừng nói về tình bạn như các cặp đạo lữ thề non hẹn biển.” Cửu Hồi đi cùng Nam Phong một đoạn đường: “Ta và Chỉ Du nên trở về.”

 

“Các ngươi bảo trọng nhé.” Nam Phong nhìn hai người: “Tết năm nay, Vọng Thư Các còn đến lấy tiền trợ cấp không?”

 

“Chắc có.” Cửu Hồi nghiêm túc suy nghĩ: “Ta cố gắng mời Trương Hạc tiền bối gia nhập Vọng Thư Các, đến lúc đó ta sẽ dẫn ông ấy tới, các ngươi có thể cho chúng ta nhiều linh thạch hơn không?”

 

“Được.” Nam Phong cuối cùng cũng nở nụ cười: “Nếu có đại trưởng lão tới, nhất định sẽ lấy nhiều hơn.”

 

“Đúng là bạn tốt, vui thật.” Cửu Hồi nhảy lên phi kiếm: “Bảo trọng.”

 

“Bảo trọng.” Nam Phong nhìn hai người rời đi, xoay người đi về.

 

Bảy ngày sau, sự thật về cái chết của thiếu chủ Mạn Tương thành đã truyền khắp giới tu chân, đương nhiên cũng truyền tới Mạn Tương thành.

 

Khi Bộ Đình bị áp giải đến Mạn Tương thành, sự căm ghét của vô số dân chúng chào đón ông ta, thậm chí có người ném bùn và cỏ khô vào người ông ta.

 

Mây đen đè xuống toàn bộ thành trì, mưa to sắp ập đến.

 

Chỉ Du vừa trở lại Vọng Thư Các đã bị Ngạn Bách kéo đến viện của mình.

 

“Tiểu sư đệ.” Ngạn Bách hỏi nhỏ: “Ngươi đã trở thành người ở rể của tiểu sư muội rồi phải không?”

 

Sự tò mò chói lọi tỏa sáng trong đôi mắt hắn.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ngạn Bách: Làm sao có thể gọi sự tò mò của người viết sách là tò mò, đó gọi là sưu tầm tài liệu, là sự quan tâm đến sư đệ, là sự giúp đỡ hết mình!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.