(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vòng tay kia…… có nghĩa gì?” Viên Qua lắp bắp hỏi Cẩm Khinh Cừu.
“Pháp khí được luyện chế bằng đá để thử tình cảm, nếu người đeo nó có cảm xúc, nó sẽ có phản ứng.” Sắc mặt Cẩm Khinh Cừu cực kỳ khó coi: “Cách đây rất lâu, tu sĩ dùng loại đá này để thử cảm xúc của các con thú cưỡi, để giao tiếp với thú cưỡi chưa mở linh trí.”
Món đồ đã từng được dùng cho thú cưỡi lại xuất hiện trên tay Phù Quang tiên quân, thậm chí đã bị nghi ngờ bởi vì nhất thời không thấy. Nhiều năm qua, Phù Quang tiên quân không từ bỏ công việc, có lẽ là do lòng tốt của hắn.
Viên Qua rùng mình, hắn tưởng rằng do lạnh, khi bị gió thổi, hắn mới phát hiện mình đang sợ hãi.
Nhìn Phù Quang tiên quân vén tay áo để chứng minh, Viên Qua mới phát hiện, cảnh tượng trước mắt vô lý biết bao nhiêu. Rõ ràng bọn họ là người được hưởng ân huệ lớn lao, vì sao coi đó là điều hiển nhiên đối với người cống hiến?
“Ngươi còn nghi ngờ gì nữa không?” Phù Quang tháo vòng tay, ném vào người Bộ Đình: “Nếu ngươi cảm thấy ta xử sự bất công, như vậy ta sẽ không làm Phù Quang tiên quân nữa. Cung điện lộng lẫy này, bảo vật đầy điện này, và các con rối không rời bước nào này, tất cả có thể giao cho ngươi.”
“Tiên quân!” Sắc mặt của các trưởng lão Cửu Thiên Tông trắng bệch, mấy năm nay tiên quân luôn truyền linh lực cho tiên đỉnh, chưa bao giờ dừng lại năm nào. Nếu hôm nay rời khỏi Phù Quang điện bởi vì Bộ Đình, thì Cửu Thiên Tông là kẻ có tội với thiên hạ.
“Các ngươi yêu cầu ta đọc sách và luyện chữ, không thể rời khỏi núi Phù Quang, hấp thụ linh khí mỗi ngày, truyền linh khí cho tiên đỉnh khi hoa đào nở vào tháng ba mỗi năm, ta đều làm tất cả.” Phù Quang lướt mắt nhìn mỗi người, giọng điệu xa cách và lãnh đạm: “Ta sinh ra không có người thân, không dính phàm trần, các ngươi còn cần ta làm gì nữa, ta còn thiếu các ngươi cái gì?”
“Ơn nghĩa lớn lao của tiên quân, ngài chưa bao giờ nợ ai cả.” Cửu Hồi chắp tay: “Mọi người trên thế gian này thiếu ngài rất nhiều, chúng ta không thể nào trả ơn cho nên phải trói buộc ngài bằng đại nghĩa, yêu cầu ngài bằng đạo đức.”
Mọi người im lặng, tuy lời nói của Cửu Hồi khiến mọi người khó xử, nhưng không ai có mặt mũi đứng ra phản bác.
“Chúng ta đều biết có lỗi với ngài, nhưng cho dù như vậy, chỉ cần ngài bước ra khỏi núi Phù Quang một bước hôm nay, sinh linh trong thiên hạ sẽ chỉ trích ngài, oán hận ngài, thậm chí coi ngài là kẻ thù.” Cửu Hồi tiếp tục cao giọng nói: “Bọn họ chỉ biết trách ngài, nếu ngài đã trả giá lâu như vậy, vì sao không tiếp tục trả giá.”
“Cũng giống như Bộ tiên tôn, ông ta sẽ không biết ơn những gì ngài đã làm, chỉ biết nghi ngờ vòng tay của ngài ở đâu.” Cửu Hồi cười nhạo: “Chỉ trích luôn luôn dễ dàng hơn cảm ơn.”
Vòng tay trượt xuống người Bộ Đình, rơi vào lòng bàn tay Bộ Đình, vòng tay lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ. Ánh sáng đỏ chói mắt dường như đang chế nhạo mọi người.
“Màu đỏ chói mắt như thế, Bộ tiên tôn hiện giờ đang động tình chuyện gì đây? Oán hận, không cam lòng, hay là tức giận?” Cửu Hồi nhìn Bộ Đình ném vòng tay xuống đất tựa như một mũi kim đâm: “Thật buồn cười.”
“Các ngươi yêu cầu tiên quân yêu thương mọi người trên thế gian, cống hiến cho thế gian, đồng thời cũng yêu cầu tiên quân không được có bất cứ tình cảm nào, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy yêu cầu này mâu thuẫn hay sao?”
Nàng cúi xuống nhặt vòng tay bị ném trên tuyết, vòng tay tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trong tay nàng.
“Không phải chúng ta cầu xin tiên quân bảo vệ thiên hạ hay sao?” Cửu Hồi bóp chặt lòng bàn tay, vòng tay tỏa ánh sáng kia biến thành bột trong chớp mắt.
“Tuy rằng vãn bối còn nhỏ, nhưng cũng biết cầu xin người ta phải có đúng thái độ cầu xin.” Cửu Hồi giơ bột bị nát cho Bộ Đình xem: “Bộ tiên tôn và lệnh sư coi tiên quân là cái gì, chư vị tông chủ coi tiên quân là cái gì?”
“Tiểu bối không được nói nhảm ở trước mặt tiên quân, mau im miệng đi.” Tứ trưởng lão không nhịn được.
“Vừa rồi Bộ tiên tôn nói chuyện, sao ngài không bảo ông ta câm miệng?” Cửu Hồi hỏi lại không hề khách sáo: “Sao nào, chỉ cho phép người của Cửu Thiên Tông các ngươi mặt dày vô sỉ, nghi ngờ ơn cứu mạng của ân nhân, chứ không cho phép ta giúp tiên quân trút giận vài câu à.”
“Tiên quân có nhân cách cao quý, sao ngươi……”
“Bởi vì hắn có nhân cách cao quý cho nên các ngươi đưa ra rất nhiều yêu cầu đối với tiên quân phải không?” Cửu Hồi lại ngắt lời tứ trưởng lão: “Lúc nói những lời này, ngài không định chừa lại chút liêm sỉ hay sao?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngài mặt dày vô sỉ, tính nết xấu xa, lấy oán trả ơn, không bằng heo chó!” Cửu Hồi cười lạnh: “Cho dù là chó con cũng biết vẫy đuôi đối với ân nhân, còn loại người như ngài chỉ biết sủa như điên đối với ân nhân, ghét bỏ ân nhân không cho đủ xương thịt!”
“Ngươi!” Tứ trưởng lão chưa từng bị người khác mắng những lời khó nghe đến thế, ông ta giơ kiếm đâm về phía Cửu Hồi, Cửu Hồi chưa kịp cử động, Phù Quang đã ra tay.
Chỉ giơ tay lên, tứ trưởng lão đã nằm dưới đất.
“Ngươi là trưởng bối mà không rèn đức hạnh, không có lòng bao dung đối với vãn bối, tại sao phải dùng kiếm?” Phù Quang cầm thanh kiếm bản mạng của tứ trưởng lão, hai ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi kiếm, thanh kiếm lập tức mất hết toàn bộ ánh sáng.
“Tiên quân!” Sắc mặt của nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng thay đổi.
“Khi nào ông ta học được cách đối xử tốt với thiên hạ, phong ấn của thanh kiếm này sẽ tự phá vỡ.” Phù Quang ném thanh kiếm, mũi kiếm cắm chặt ở trước mặt tứ trưởng lão: “Khi ta năm tuổi, tông chủ của quý tông đã yêu cầu ta như thế. Ta dùng những lời dạy bảo của tông chủ quý tông để yêu cầu trưởng lão của quý tông, hai vị trưởng lão có lời khuyên gì không?”
Có thể phong ấn thanh kiếm bản mạng của một kiếm tu Đại Thừa kỳ chỉ bằng một cái búng tay, muốn rời khỏi núi Phù Quang chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đúng không?
Chư vị tông chủ nhìn thanh kiếm mờ ảo không có ánh sáng thì chợt bừng tỉnh và hiểu ra, cho dù trận pháp trên núi Phù Quang phức tạp đến đâu, các con rối theo dõi tiên quân nhiều cỡ nào cũng không thể ngăn cản tiên quân rời đi.
Không phải không thể, mà hắn chọn ở lại vì toàn bộ sinh linh trong thiên hạ.
Không phải núi Phù Quang có thể giam cầm tiên quân, mà là lòng tốt của Phù Quang tiên quân đối với tất cả sinh linh trong thiên hạ.
“Trường Thọ Cung muốn thu hồi những con rối từng được đặt ở núi Phù Quang, cầu xin tiên quân đồng ý.” Cung chủ của Trường Thọ Cung quỳ một gối, hành đại lễ với Phù Quang.
Hành lễ xong, cung chủ của Trường Thọ Cung không quan tâm những tông chủ khác nhìn mình như thế nào, ông triệu hồi tông chủ lệnh, thu tất cả những con rối do Trường Thọ Cung luyện chế vào trong nạp giới.
“Vãn bối thay mặt gia phụ, cũng muốn thu hồi những con rối của Ngự Trân Tông.” Cẩm Khinh Cừu là người thứ hai đứng ra, hắn lấy tông chủ lệnh của cha hắn ra, thay mặt cha mình thi hành mệnh lệnh.
Nhìn các con rối bị Cẩm Khinh Cừu thu hồi, Viên Qua sửng sốt suy nghĩ, đúng là Ngự Trân Tông giàu nhất, ngay cả con rối cũng được gắn nhiều đá quý hơn các tông môn khác.
Hắn quay đầu nhìn Bình Lăng Dao, thấp giọng hỏi: “Ngươi có mang theo tông chủ lệnh không?”
“Đừng nhìn ta.” Bình Lăng Dao cười mỉa mai: “Sau khi tông chủ tiên tôn kế thừa tông môn, không hề đưa những con rối đã luyện chế sẵn tới núi Phù Quang, mấy con rối này không liên quan gì đến Thanh Lam Môn chúng ta.”
“Nhưng mà……” Viên Qua ngập ngừng muốn nói.
Tuy rằng Trường Thọ Cung và Ngự Trân Tông đã thu hồi con rối, nhưng con rối của bọn họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong số những con rối này, có thể nhìn thấy rất nhiều con rối dày đặc.
“Cho dù các tông môn khác loại bỏ con rối của họ, chỉ cần Cửu Thiên Tông không tỏ lập trường thì con rối ở đây vẫn còn rất nhiều.” Nhắc tới Cửu Thiên Tông, Bình Lăng Dao tỏ ra khinh thường: “Chẳng lẽ ngươi không biết, hầu hết những con rối này đều do Cửu Thiên Tông luyện chế?”
Viên Qua ngơ ngác lắc đầu, hắn là đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn, không phải là đệ tử chưởng phái của mười đại tông môn, làm sao biết được bí mật của các đại tông môn?
Sau khi do dự, Vấn Tinh Môn và Vạn Hỏa Tông cũng thu hồi con rối. Bọn họ tránh ánh mắt của Bộ Đình, bầu không khí tại hiện trường trở nên cứng đờ.
Năm đó các đại tông môn đã thảo luận và hoàn thành chuyện này, hiện giờ bọn họ là người đầu tiên hối hận, lương tâm dễ chịu một chút, nhưng không có mặt mũi nhìn người của Cửu Thiên Tông.
Những tông chủ của các tông môn khác thấy bọn họ loại bỏ con rối, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu lại những con rối.
Mỗi lần tới núi Phù Quang, bọn họ bị lương tâm khiển trách một lần. Bây giờ thu hồi các con rối, dường như cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Không ai biết tu vi của Phù Quang tiên quân cao đến trình độ nào, nhưng bọn họ biết, những con rối này không có tác dụng bao nhiêu đối với tiên quân.
Chẳng qua bọn họ chỉ muốn sự bình an trong tâm hồn.
“Vãn bối Nam Phong……”
Bộ Đình ngẩng đầu, nhìn Nam Phong bằng ánh mắt sắc bén.
Nam Phong cúi đầu, chắp tay hành lễ: “Vãn bối Nam Phong, muốn thu hồi những con rối của Cửu Thiên Tông, cầu xin tiên quân đồng ý.”
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão không lên tiếng ngăn cản, tứ trưởng lão có thanh kiếm bản mạng bị phong ấn nhìn Nam Phong với vẻ mặt phức tạp, cũng không nói gì.
“Nam Phong.” Bộ Đình nói.
“Xin sư phụ tha thứ cho đồ nhi.” Nam Phong nhắm mắt, lấy tông chủ lệnh ra, triệu hồi toàn bộ các con rối.
Sau khi các con rối của Cửu Thiên Tông biến mất, toàn bộ vùng đất có vẻ trống trải. Mọi người chợt phát hiện, hóa ra núi Phù Quang quá lớn, không gian rộng mở bên ngoài Phù Quang điện vắng lặng đến thế.
Sự náo nhiệt giả dối do các con rối tạo ra, lúc này bị vạch trần hoàn toàn.
Thật cô đơn biết bao khi sống trên ngọn núi hiu quạnh và yên tĩnh như vậy?
Không ai dám tưởng tượng, cũng không ai dám nói, mình có thể chịu đựng sự cô đơn trong môi trường như vậy được bao lâu.
“Phù Quang tiên quân có vận mệnh đặc biệt, thể chất đặc biệt, vốn mang theo thiên mệnh đến đây.” Bộ Đình nhìn mọi người: “Đây là trách nhiệm hắn phải gánh vác sau khi ra đời.”
“Ngài là tông chủ tiền nhiệm của Cửu Thiên Tông, có tài năng xuất chúng, tu vi rất cao, ngài cũng nên đóng góp sức lực vào mười đại tiên đỉnh.” Cửu Hồi nắm vạt áo của Bộ Đình, kéo ông ta vào điện có linh khí trận của tiên đỉnh: “Vì sao truyền linh lực không thể là trách nhiệm của ngài?”
Không ai ngờ Cửu Hồi lại mạnh đến vậy, nhìn thấy nàng kéo Bộ Đình như một quả bóng, cho đến khi tới gần cửa điện, mọi người mới có phản ứng.
“Cửu Hồi cô nương, xin hãy bớt giận trước.”
“Cửu Hồi cô nương, có chuyện gì thì từ từ nói, mặc dù Bộ Đình có tu vi cao, nhưng thể chất của ông ta lại bình thường, không thể chống đỡ được linh lực mà tiên đỉnh cần.”
“Ai da, Cửu Hồi cô nương, mau buông tay ra.”
“Ngọc các chủ, ngươi còn thất thần làm gì, nhanh lại đây khuyên nhủ đi.”
Mọi người ba chân bốn cẳng vây quanh Bộ Đình và Cửu Hồi, không biết ai đã đá Bộ Đình trong cơn hỗn loạn, dù sao khi Cửu Hồi buông Bộ Đình ra, mọi người kéo ông ta trở lại chỗ Phù Quang, Bộ Đình có thêm vài dấu chân ướt đẫm trên người.
Thấy Cửu Hồi xắn tay áo lên, tựa như vẫn còn muốn đánh Bộ Đình, mọi người vội vàng tiến lên trấn an.
“Cửu Hồi cô nương, Bộ tiên tôn nói không đúng là lỗi của ông ấy.”
“Đúng vậy, đừng tức giận nữa, chúng ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Ừm, ngươi đừng ra tay nữa, ngươi là vãn bối, nếu làm ầm ĩ thì có vẻ như ngươi có lỗi.” Tông chủ của Vạn Hỏa Tông nói nhỏ với Cửu Hồi: “Có chúng ta là trưởng bối ở đây, ngươi đừng tức giận.”
Mọi người đều dỗ dành Cửu Hồi, Bộ Đình đứng một mình, im lặng nhìn cảnh này.
“Cửu Hồi.” Nam Phong thầm nghĩ muốn xin lỗi Cửu Hồi, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của sư phụ, hắn không thể nói ra những lời xin lỗi đó.
Chẳng lẽ hắn muốn ỷ vào tình bạn giữa bọn họ, bắt Cửu Hồi nhịn cơn giận hay sao?
Nếu hắn coi trọng tình bạn này, hắn không nên nói gì, cũng không thể nói gì.
“Bộ Đình, ngươi quá hồ đồ.” Cung chủ của Trường Thọ Cung thở dài: “Ngươi phải hiểu, Phù Quang tiên quân không nợ chúng ta, cũng không nợ cả thiên hạ.”
“Cửu Hồi đạo hữu thực sự dũng cảm, để tìm kiếm công lý cho tiên quân, nàng đã dám trực tiếp thách thức Cửu Thiên Tông.” Giọng Viên Qua kính nể: “Quả thật là một tấm gương cho chúng ta noi theo.”
Bình Lăng Dao và Cẩm Khinh Cừu không phản bác những lời của hắn, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy lời nói và việc làm của Cửu Hồi rất có lý.
“Chư vị không cần tranh cãi nữa.” Sau khi mọi người dỗ dành Cửu Hồi đủ, Phù Quang mới chậm rãi lên tiếng: “Bộ Đình làm hại tu sĩ, lén dùng cấm thuật, không phải là tội nhỏ.”
“Nhưng bởi vì mấy năm nay có công bảo vệ người dân, có thể miễn tội chết.” Phù Quang cụp mắt nhìn Bộ Đình: “Ngươi trịch thượng ở trên địa vị cao, không biết người bình thường và tu sĩ bình thường sống như thế nào. Hôm nay ta muốn phong ấn tu vi của ngươi, để ngươi quét dọn trên núi Phù Quang bảy ngày. Bảy ngày sau, ngươi sẽ đến Mạn Tương thành phục dịch…… với tư cách là một phạm nhân, chuộc lại mọi tội lỗi của ngươi, sau đó lại về Cửu Thiên Tông.”
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Phù Quang nhìn những người khác.
Các tông chủ khác không nói gì, người của Cửu Thiên Tông cũng không phản đối.
Bộ Đình: “Bộ mỗ sẵn sàng chết.”
“Mặc dù chết rất dễ dàng, nhưng lại khó chuộc tội.” Phù Quang xòe năm ngón tay, lòng bàn tay tràn đầy linh lực: “Ngươi là tông chủ tiền nhiệm của Cửu Thiên Tông, là tiên tôn được tu sĩ khắp nơi kính trọng, nếu ngươi phạm phải lỗi lớn, nhưng không muốn chuộc tội, cả thiên hạ sẽ nhìn Cửu Thiên Tông như thế nào?”
“Hay là ngươi muốn Cửu Thiên Tông trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người?” Ánh sáng trong lòng bàn tay Phù Quang càng ngày càng sáng: “Ngươi coi trọng tông môn như thế, coi trọng đạo nghĩa như thế, vì sao lại lựa chọn trốn tránh khi cần chuộc tội?”
Lời này vừa dứt, nếu Bộ Đình từ chối, tức là thừa nhận ông ta là ngụy quân tử, thậm chí có thể nhẫn tâm không thèm để ý đến tông môn của mình.
Bộ Đình biết mình không thể từ chối.
“Nếu ngươi không có ý kiến, ta sẽ……”
“Tiên quân, xin giữ tay!”
Phù Quang nghiêng đầu nhìn trưởng lão áo trắng của Trấn Tinh Lâu vội vàng lao tới từ trong đại trận gió tuyết, một chưởng đập vào linh đài của Bộ Đình.
Trong nháy mắt, Bộ Đình cảm thấy toàn thân và kinh mạch của linh đài đều bị băng bao phủ, linh lực đã biến thành vật chết, vô dụng đối với ông ta, ông ta đã trở thành phế vật không thể sử dụng linh lực.
Phù Quang đã thật sự phong ấn toàn bộ tu vi của ông ta, Bộ Đình liếc nhìn Phù Quang, phun ra vài ngụm máu.
Máu rơi xuống đất, nhanh chóng biến thành băng.
“Bạch trưởng lão.” Phù Quang rút tay lại, xoay người nhìn trưởng lão áo trắng: “Sao ngươi tới đây?”
Trưởng lão áo trắng: “……”
Đương nhiên là đến cầu xin giúp Bộ Đình, nhưng nhìn Bộ Đình nôn ra máu, bộ dạng không có tu vi, ông im lặng.
Ông không tin, Phù Quang tiên quân vừa rồi không nghe thấy những lời ngăn cản của ông.
“Nếu trưởng lão cảm thấy hình phạt của ta quá nhẹ, có thể đưa ra ý kiến của ngươi.” Phù Quang làm một cử chỉ mời: “Xin mời trưởng lão.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Quang: Ta chu đáo tiếp nhận đề nghị tăng hình phạt của ngươi, nào, xin mời nói.
Chi Du Du: Các ngươi thấy ta tiến bộ nhiều không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");