(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bình Lăng Dao và Cẩm Khinh Cừu không nói gì khi nghe Viên Qua nói vậy, tuy bọn họ không tham gia vào chuyện này, nhưng tổ tông đã có.
Các tông chủ đi phía trước không quay đầu lại, có lẽ bọn họ không nghe thấy, có lẽ đã nghe thấy nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Đây là lần đầu tiên Lạc Quỳ và Chúc Viêm tới núi Phù Quang. Bọn họ nhìn lớp băng tuyết thật dày dưới chân, cũng như những bông tuyết rất khó tan trong lòng bàn tay, cảm thấy cái lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng vào trong tim. Dưới cái nhìn chăm chú của những con rối vô hồn, bọn họ cảm thấy một sự cô đơn và sợ hãi khôn tả.
Nghe thấy giọng nói của Viên Qua, bọn họ không khỏi giảm tốc độ, đi cùng nhóm Cửu Hồi.
“Nơi này……” Lạc Quỳ mới vừa mở miệng, một cơn gió lạnh cuốn bông tuyết ập đến, khiến nàng ho khan liên tục vì bị sặc.
Bọn họ là đại đệ tử chưởng phái, có tài năng, có tu vi, có người đồng hành, mà vẫn cảm thấy nơi này cô độc và lạnh lẽo, như vậy Phù Quang tiên quân sống ở đây từ nhỏ thì sao?
Đây đâu phải là thần điện, rõ ràng là một lồng giam làm bằng băng tuyết.
Trên đường càng tới gần thần điện, con rối tiến về phía bọn họ càng nhiều, bị những cặp mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm, Viên Qua nổi da gà khắp người.
Con rối rõ ràng không có sự sống, nhưng đôi mắt đó lại khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Thấy cảnh này, Lạc Quỳ cảm thấy vô cùng khó chịu. Trường Thọ Cung làm nghề y cứu người, có tấm lòng nhân hậu, nàng không thể tưởng tượng được, làm sao năm đó sư tổ đồng ý để Phù Quang tiên quân mới ra đời được nuôi ở một nơi như thế này.
Không có một ngọn cỏ hoặc cây cối nào mọc lên, những gì có thể thấy là không có gì cả ngoài gió và tuyết.
Các tông chủ ngừng trước cửa Phù Quang điện, xin được gặp tiên quân.
Gió lạnh gào thét, cửa điện chưa mở, chỉ có một chiếc đèn lồng màu đỏ treo trước cửa điện, đung đưa theo gió.
Đó là màu đỏ tươi duy nhất ở trên núi Phù Quang.
“Đã tới xin được tha thứ thì nên có tư thế cầu xin.” Bình Lăng Dao nói: “Vãn bối thất lễ, Bộ tiên tôn hãy quỳ xuống xin lỗi.”
Tứ trưởng lão không cam lòng: “Thanh Lam Môn cần gì hung hãn như thế?”
“Vãn bối là đệ tử chưởng phái của Thanh Lam Môn, đương nhiên phải nói chuyện vì đại nghĩa trong thiên hạ.” Bình Lăng Dao không dao động: “Bộ tiên tôn hại chết thiếu chủ của Mạn Tương thành, vốn nên bị trừng phạt, không thể tạo ra ngoại lệ chỉ vì ông ta là chưởng môn tiền nhiệm của Cửu Thiên Tông.”
“Hay là tứ trưởng lão tự nhận Cửu Thiên Tông khác với những người khác, có thể đứng trên toàn bộ tu sĩ trong giới tu chân?” Lời nói của Bình Lăng Dao sắc bén: “Chỉ cần ngài thừa nhận điều này ở trước mặt mọi người, vãn bối sẽ không nhiều lời.”
Tứ trưởng lão đương nhiên không dám thừa nhận điều này.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão đi theo cũng nhìn Bộ Đình không nói gì.
“Ối, là lỗi của vãn bối.” Cửu Hồi vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Vãn bối quên gỡ bùa định thân cho Bộ tiên tôn.”
Cửu Hồi chen qua đám đông, đi đến chỗ Bộ Đình. Nàng không gỡ bùa cho ông ta ngay lập tức, mà giải thích với mọi người: “Sau khi sự việc ở Mạn Tương thành bị vạch trần, Bộ tiên tôn nói rằng ông ta không muốn chết trong tay người bình thường, cho nên định tự làm nổ tung linh đài và chết đi. Vãn bối nghĩ thầm, bất kể Bộ tiên tôn phạm phải sai lầm gì, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, làm sao để tiên tôn chết được?”
“Lỡ như người không hiểu rõ nghe nói rằng tiên tôn tự tìm đến cái chết, người ta sẽ nghĩ rằng chúng ta ép tiên tôn phải chết, chẳng phải sẽ tăng thêm phiền toái hay sao?” Cửu Hồi lướt mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở tứ trưởng lão: “Trưởng lão nhất định có thể hiểu ta, đúng không?”
Tứ trưởng lão hừ lạnh, không nói gì.
Cửu Hồi bấm một thủ quyết, lấy tấm bùa dán trên người Bộ Đình, giơ tay “đỡ” cánh tay Bộ Đình, bắt ông ta quỳ xuống.
“Tiên tôn.” Cửu Hồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Bộ Đình: “Hy vọng tiên tôn có thể thiệt tình ăn năn, bù đắp lỗi lầm ngài đã phạm phải.”
Bộ Đình nhìn gương mặt rất gần này, phát hiện gương mặt này cực kỳ xa lạ, nàng và Mộc Tê không có bao nhiêu nét tương tự.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Bộ Đình hỏi.
Cửu Hồi lắc đầu: “Ta sẽ không ép tiên tôn làm những chuyện trái với lương tâm, bởi vì con đường là của chính mình, cuối đường là hoa hay là vách núi cũng là của mình.”
Cửa điện vào lúc này từ từ mở ra, mọi người nhìn thấy Phù Quang đeo mặt nạ màu bạc đứng trước cửa điện mới bừng tỉnh nhớ ra, lần này bọn họ không đeo mặt nạ khi tới đây.
Phù Quang nhìn mọi người vội vàng lấy mặt nạ đeo, thản nhiên nói: “Ta đã biết dung mạo của các ngươi, nếu đeo mặt nạ, chẳng phải là đang lừa mình dối người hay sao?”
Vài vị tông chủ của mười đại tông môn đang cầm mặt nạ, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhất thời không biết có nên đeo hay không.
“Vãn bối là Bình Lăng Dao của Thanh Lam Môn, xin bái kiến tiên quân.” Bình Lăng Dao quỳ một gối, hành đại lễ.
Một số vãn bối thấy thế, vội vàng quỳ xuống hành lễ theo.
“Không cần đa lễ.” Phù Quang vung tay lên, các tiểu bối phát hiện mình không thể quỳ được nữa, trong lòng chấn động, tiên quân chỉ nhúc nhích ngón tay đã khiến cho bọn họ không thể động đậy, tu vi của tiên quân cao đến cỡ nào?
Cửu Hồi duỗi thẳng đầu gối, nhích tới đứng yên phía sau sư phụ.
“Ta đã biết chuyện gì xảy ra.”
Cách mặt nạ, không ai thấy rõ nét mặt của Phù Quang, chỉ cảm thấy dường như mình bị tiên quân nhìn thấu.
“Từ khi ra đời, ta đã sống ở đây, không hỏi chuyện trần tục, không biết chuyện trần tục, cũng không tham gia vào chuyện trong tông môn các ngươi.” Phù Quang bước ra khỏi cửa thần điện, những con rối vốn đang bất động dường như bị đánh thức vào lúc này, tràn tới dày đặc giống như côn trùng đang quằn quại.
Đám tiểu bối sợ hãi tái mặt trước cảnh này, những con rối này là để bảo vệ tiên quân, hay là giám sát hắn?
“Tiên quân không thể rời khỏi thần điện khi chưa được cho phép.”
“Tiên quân không thể rời khỏi thần điện khi chưa được cho phép.”
Giữa những giọng nói tê dại vô hồn, Phù Quang phớt lờ những con rối vây quanh, đi thẳng về phía người của Cửu Thiên Tông.
Hắn mặc tiên bào màu trắng, dường như hòa vào gió tuyết khi bước đi.
Bộ Đình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dưới mặt nạ của Phù Quang, sau đó nhìn xuống cổ tay của Phù Quang.
Tay áo to rộng che khuất tay Phù Quang, ông ta không thể nhìn rõ liệu trên cổ tay của đối phương có còn chiếc vòng tay hay không.
“Ta vốn tưởng rằng, sau khi Bộ tông chủ học được một bài học sẽ biết thế nào là tôn trọng. Nhưng không ngờ người phụ trách toàn bộ tông môn như ngươi vẫn không biết.” Phù Quang giơ tay phải, lộ ra cổ tay trơn nhẵn, trong lòng bàn tay hắn có thêm một viên đá hút hồn.
“Không biết Bộ tông chủ có quen thuộc với đá hút hồn này không?” Phù Quang đưa viên đá cho Bộ Đình.
Trong mắt Cửu Hồi hiện lên một tia lo lắng, sau khi thấy Phù Quang không bị đá hút hồn ảnh hưởng mới yên tâm.
Nhìn thấy viên đá hút hồn này, sắc mặt Bộ Đình hơi thay đổi.
Những người khác cũng nhận ra sự bất thường của Bộ Đình, bọn họ nhìn viên đá trong lòng bàn tay tiên quân, tự hỏi vì sao trên núi Phù Quang có món đồ tà môn như vậy.
“Viên đá này được một vị tu sĩ gửi đến núi Phù Quang. Vị tu sĩ này nói cho ta biết, Bộ tông chủ từng dùng viên đá này để kích hoạt cấm thuật mười mấy năm trước.” Phù Quang đặt viên đá ở trước mặt Bộ Đình, cho dù nhắc tới chuyện chấn động như thế này, cảm xúc của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Bộ tông chủ có gì cần giải thích không?”
“Tiên quân, loại đồ tà môn này, làm sao Bộ Đình……”
“Mười chín năm trước, tại hạ quả thực đã dùng đá hút hồn để kích hoạt một cấm thuật.” Bộ Đình nói, tứ trưởng lão đang giúp đỡ ông ta biện giải mở to mắt không thể tin được.
Bộ Đình từ nhỏ đã hiền lành và chính trực, thà rằng ngã vỡ đầu chảy máu cũng muốn cứu một con hạc tiên, tại sao lại làm chuyện như vậy?
Bộ Đình không quan tâm tứ trưởng lão nghĩ như thế nào, ông ta đứng dậy: “Bởi vì mười đại tiên đỉnh không chống đỡ được 500 năm tới.”
Mọi người có mặt ở đây đều nhíu mày, Bộ tiên tôn nói vậy là có ý gì?
“Chúng ta cần tìm một thế hệ cây bất tử mới.”
“Xì.” Viên Qua hít hà, thấp giọng lẩm bẩm: “Cây bất tử không phải là rau hẹ, cắt đám này thì mọc đám khác.”
Cửu Hồi quay đầu liếc hắn, khi không nhắc tới rau hẹ làm gì, đúng là không có kiến thức. Rau hẹ không thể thành tinh mới có thể bị người khác cắt, rau hẹ đã thành tinh chỉ biết cắt người khác.
“Cây bất tử đương nhiên không phải là rau hẹ.” Bộ Đình nghe thấy lời Viên Qua, ông ta nói tiếp: “Gỗ cũ chết đi, gỗ mới mọc lên. Nhưng cả Trấn Tinh Lâu lẫn Vấn Tinh Môn đều không thể tính ra dấu vết của gỗ bất tử thế hệ mới, cho nên ta đành dùng cách này.”
“Vậy ngươi tìm được chưa?” Môn chủ của Vấn Tinh Môn hỏi, giọng ông không tốt lắm, có vẻ không tin vào lời Bộ Đình.
“Chưa.” Bộ Đình ngửa đầu nhìn trời: “Có thiên cơ che đậy, hút hồn trận không thể triệu hồi linh hồn của cây bất tử thế hệ mới, cũng không cảm nhận được dấu vết của nó.”
“Nhưng truyện bên ngoài đều nói rằng, sau khi Mộc Kỳ chết, tiên tôn vô cùng hối hận và đau buồn. Ngài bố trí hút hồn trận không phải để tìm một cây bất tử thế hệ mới, mà vì muốn triệu hồi linh hồn của cây bất tử thế hệ trước.”
Mọi người lặng lẽ nhìn Cửu Hồi nói chuyện.
Người trẻ tuổi nên to gan, cởi mở, hỏi những gì mà bọn họ muốn hỏi.
Bọn họ là trưởng bối, cho dù có nghi ngờ cũng không thể đặt câu hỏi dựa vào nội dung của truyện, có vẻ bọn họ không đủ đứng đắn.
“Mộc Tê đã chết, làm sao đá hút hồn có thể triệu hồi linh hồn của nàng?” Gương mặt Bộ Đình vô cảm: “Cửu Hồi cô nương chớ coi truyện là sự thật.”
“Ồ, hóa ra tiên tôn cũng đọc truyện à.” Cửu Hồi nói với giọng điệu xỏ xiên: “Ta tưởng rằng tiên tôn chẳng biết gì cả.”
Mọi người: “……”
Có Phù Quang tiên quân ở đây, cho dù Bộ Đình tức giận, chắc cũng sẽ không ra tay với tiểu bối phải không?
“Bộ tiên tôn là người làm chuyện đó, dù sao ngoài bản thân ngài ra, không ai biết ý định thực sự của ngài khi dùng cấm thuật.” Cửu Hồi thấp giọng lẩm bẩm: “Ngài nói là tìm cây bất tử mới, nhưng không có dấu vết của nó. Vậy nếu có người kết nghĩa huynh đệ với Yêu tộc, ăn uống với Ma Vương, có phải cũng có thể nói rằng mình làm vậy là để kết bạn với tam tộc giúp giới tu chân không?”
Viên Qua nhìn Cửu Hồi đầy ngưỡng mộ, đại tỷ ơi, ngươi thật biết cách nói xỏ người khác.
“Tuy rằng tiên tôn ép chết bạn cũ, gài bẫy tu sĩ, lấy dân chúng làm mồi nhử, lén dùng cấm thuật, nhưng chỉ cần tiên tôn không thừa nhận sai lầm, thì tức là không sai.” Cửu Hồi gật đầu: “Vãn bối đã học hỏi được.”
“Vãn bối cũng đã học hỏi được.” Bình Lăng Dao gật đầu theo.
“Nếu nói như thế, vãn bối cũng được lợi rất nhiều.” Cẩm Khinh Cừu đứng dậy.
Viên Qua không dám nói lời nào, nhưng lặng lẽ nhích từng bước nhỏ về phía Cửu Hồi để thể hiện sự ủng hộ của hắn đối với Cửu Hồi.
Người của Cửu Thiên Tông cực kỳ xấu hổ, sau khi tứ trưởng lão biết Bộ Đình sử dụng cấm thuật, ông ta không nói chuyện nữa, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều cúi đầu, không nói nên lời.
“Bộ mỗ không cho rằng mình làm mọi chuyện đều đúng, nhưng Bộ mỗ cho rằng những việc này đáng làm, cũng không hối hận.” Bộ Đình nhìn Phù Quang: “Tiên quân luôn công bằng, vô tư, không có tình cảm cá nhân, nhưng tại hạ có một chuyện rất khó hiểu, xin tiên quân giải thích sự nghi ngờ.”
Phù Quang quay mặt về phía Bộ Đình.
Bộ Đình không hề né tránh: “Để nhắc nhở tiên quân không thể có tình cảm cá nhân, gia sư từng luyện chế một chuỗi hạt cho tiên quân, nếu tiên quân động tình, chuỗi hạt sẽ có màu sắc khác, không biết chuỗi hạt này đang ở đâu?”
“Chuỗi hạt?” Phù Quang giơ cổ tay trái lên, vén tay áo, lộ ra chuỗi hạt bóng loáng trên cổ tay: “Ngươi đang nói cái này phải không?”
Chuỗi hạt trên cổ tay tỏa ra ánh sáng trắng, không thấy màu sắc nào khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Du Du: Hì hì……
Rau hẹ bé bỏng: Ha ha……
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");