Tại Hạ Rất Bình Thường - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Chương 85




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối với tam tộc là nhân, yêu và ma, Phù Quang tiên quân vừa là ân nhân, vừa là điểm cân bằng duy trì hoà bình bề ngoài cho tam giới. Vì vậy cho dù tân Ma Vương của Ma tộc lên nắm quyền, đều sẽ gửi một bức thư đến núi Phù Quang, để hiện quyết tâm và lòng thành của mình.

 

Không ai phản đối việc này, ngay cả các vị trưởng lão của Cửu Thiên Tông cũng không phản đối. Tứ trưởng lão là người duy nhất có băn khoăn nhưng không dám đưa ra ý kiến phản đối vào lúc này, ông ta quay đầu nhìn nhị trưởng lão và Nam Phong, hy vọng bọn họ có thể phản đối.

 

Nam Phong cúi đầu không nói gì, vẻ mặt nhị trưởng lão tiều tụy tựa như có chút nản lòng, các vị trưởng lão khác cũng không nói gì.

 

Tân tông chủ của tông môn kế vị, được Phù Quang tiên quân tặng quà, vốn là một cơ hội tốt để Cửu Thiên Tông loại bỏ danh tiếng xấu, kết quả lại ra thế này.

 

Các trưởng lão sống gần cả ngàn năm, phần lớn đều là sư thúc và sư bá của Bộ Đình, nhìn Bộ Đình phạm phải những sai lầm này, bọn họ thất vọng, buồn bã, nhưng không ai đứng ra bảo vệ cho ông ta.

 

Thấy những người này đều không nói lời nào, tứ trưởng lão cắn răng đứng ra: “Tiên quân không thích người khác quấy rầy, nếu làm phiền tiên quân vì chuyện tông chủ tiền nhiệm của bỉ tông, khiến tiên quân tức giận là chuyện nhỏ, chỉ sợ quấy nhiễu tiên quân thanh tu.”

 

Mọi người nghe vậy, trong lòng hơi do dự, nhất thời lưỡng lự.

 

“Tiên quân có thể sống một mình ở trên núi Phù Quang 506 năm, nếu dễ dàng tức giận, làm sao có thể truyền linh lực cho mười đại tiên đỉnh trong nhiều năm như vậy?”

 

Mọi người nhìn Cửu Hồi đang nói chuyện, bọn họ dường như không ngờ Cửu Hồi sẽ đứng ra, tất cả đều hơi kinh ngạc.

 

“Tứ trưởng lão nói rằng sợ quấy nhiễu tiên quân thanh tu, rồi lại nói tức giận gì đó.” Cửu Hồi không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, chỉ nhìn chằm chằm tứ trưởng lão: “Ý của tứ trưởng lão là đang oán hận Phù Quang tiên quân làm Bộ tiên tôn bị thương phải không?”

 

“Lão hủ không có ý đó, Cửu Hồi cô nương chớ ngậm máu phun người.” Tứ trưởng lão thẳng thừng phủ nhận: “Phù Quang tiên quân trả giá rất nhiều vì thiên hạ, làm sao lão hủ dám oán hận?”

 

“Là không dám, chứ không phải không có.” Cửu Hồi không chịu nhượng bộ: “Nếu tứ trưởng lão oán hận nhiều như thế, vậy hãy mời Phù Quang tiên quân rời khỏi núi, ngài đi trấn giữ mười đại tiên đỉnh, truyền linh lực vì thiên hạ, ngăn chặn vận rủi đi.”

 

“Ngươi!” Sắc mặt tứ trưởng lão đỏ bừng, ông ta quay đầu nhìn Ngọc Kính: “Ngọc các chủ, đây là đồ đệ mà ngươi dạy dỗ à? Nhanh mồm dẻo miệng, không kính trọng trưởng bối, thật sự vô lễ.”

 

“Xin tứ trưởng lão thứ lỗi, đứa nhỏ này có tài năng xuất chúng, tính tình bướng bỉnh từ trước đến nay. Vọng Thư Các có lời răn dạy của tổ tiên, ra ngoài phải yêu thương đồ đệ, về nhà đóng cửa dạy dỗ đồ đệ.” Ngọc Kính khẽ mỉm cười, cúi người chắp tay hành lễ, nói chuyện bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tứ trưởng lão tôn trọng trưởng bối như thế, nhất định sẽ không đành lòng khiến ta vi phạm lời dạy của tổ tiên phải không? Hay là ngài nhẫn nại một chút, khi nào trở về ta sẽ nhất định dạy dỗ nàng thật kỹ, đánh gãy chân nàng để trút giận cho ngài nhé?”

 

Nếu đồ đệ xảy ra chuyện, cứ đổ lên đầu tổ tông, dù sao tổ tông đã đi về cõi tiên, gánh nhiều trách nhiệm cũng không sợ bị áp lực.

 

Nghe thấy những lời hoang đường qua loa cho xong của Ngọc Kính, tứ trưởng lão hít sâu hai hơi: “Được rồi, hiện giờ không phải là lúc Vọng Thư Các các ngươi tới Cửu Thiên Tông xin trợ cấp chứ gì?”

 

“Tứ trưởng lão, Vọng Thư Các chúng ta tới quý tông lấy trợ cấp là do Nghị Sự Đường của quý tông môn suy nghĩ cặn kẽ mới đồng ý.” Vẻ mặt Cửu Hồi mờ mịt: “Vãn bối còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ mọi chuyện lớn nhỏ trong quý tông đều do tứ trưởng lão quyết định, chứ không phải là do tông chủ và các trưởng lão quản sự cùng nhau bàn bạc à?”

 

“Ồ, ta hiểu rồi!” Cửu Hồi trợn to mắt, che miệng kinh ngạc nhìn tứ trưởng lão: “Không phải ngài cảm thấy Nam Phong tông chủ còn trẻ, ngài ỷ vào sự thâm niên của mình để cướp lấy quyền lực của hắn đó chứ?”

 

“Chúng ta là người tu luyện, sao có thể tham lam quyền lực như thế?” Cửu Hồi vô cùng đau đớn: “Trưởng lão là kiếm tu, càng không thể nảy sinh lòng tham như vậy. Nếu cứ thế thì làm sao đắc đạo và phi thăng thành tiên?”

 

“Nói bậy!” Tứ trưởng lão triệu hồi thanh kiếm bản mạng: “Hôm nay lão hủ phải thay mặt Vọng Thư Các xử lý đồ đệ của tông môn!”

 

“Ta vẫn còn ở đây, e rằng không cần tứ trưởng lão thay ta dạy dỗ đồ nhi.” Ngọc Kính vung tay lên, linh kiếm xuất hiện trong tay, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Tứ trưởng lão muốn ỷ thế ức hiếp người khác trước mặt nhiều người à?”

 

“Tứ trưởng lão chẳng qua là một trưởng lão của Cửu Thiên Tông, bị vãn bối nói vài câu đã hổ thẹn trở nên tức giận.” Biểu cảm trên mặt Cửu Hồi đã biến mất, nàng lạnh nhạt nhìn tứ trưởng lão: “Phù Quang tiên quân không được tự do suốt cả đời vì vạn vật trong thiên hạ, ngày ngày chịu đựng đau đớn khi linh khí trôi qua kinh mạch, nhưng còn bị trưởng lão chửi bới. Người thực sự nên tức giận là Phù Quang tiên quân, chứ không phải trưởng lão!”

 

Chỉ Du hơi sững sờ, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cửu Hồi.

 

Trước đây, Cửu Hồi hiếm khi hung hăng như thế trước mặt người khác, thậm chí nói chuyện không chừa đường lui vì hắn.

 

“Cửu Hồi cô nương nói có lý, tứ trưởng lão đã sai.” Nhị trưởng lão đứng dậy, đập một chưởng, hất thanh kiếm trong tay tứ trưởng lão: “Lão hủ thay mặt ông ấy xin lỗi Phù Quang tiên quân, đồng thời xin lỗi cô nương.”

 

“Nhị trưởng lão công bằng và chính trực, có đức độ, vãn bối không dám nhận lễ của ngài.” Cửu Hồi nghiêng người tránh lễ của nhị trưởng lão, nụ cười lại xuất hiện trên mặt, chắp tay hành lễ với nhị trưởng lão: “Vãn bối có một đề nghị nho nhỏ rất non nớt.”

 

Nghe thấy mấy chữ “đề nghị nho nhỏ rất non nớt”, tông chủ của Vấn Tinh Môn và tông chủ của Vạn Hỏa Tông đồng thời nhớ lại. Ý tưởng non nớt lần trước của Cửu Hồi là đưa khí cực ác cho ác yêu Xích Tuyền, cuối cùng khí cực ác bị Xích Tuyền nuốt chửng, tu vi của Xích Tuyền tụt xuống trầm trọng, bị chết không rõ ràng, đến nay cũng không xác định, ai đã giết Xích Tuyền.

 

“Vì sao không gửi thư cho tiên quân, chờ hắn trả lời?” Cửu Hồi cụp mắt, giọng nhàn nhạt: “Hơn nữa, nếu Bộ tiên tôn có ý định hối cải, vậy hãy đến núi Phù Quang quỳ. Ngày nào tiên quân chưa muốn gặp ông ta, thì ông ta quỳ ngày đó, nếu tiên quân không gặp ông ta 10 ngày thì ông ta quỳ 10 ngày.”

 

“Tục ngữ có câu, chờ mây tan sẽ thấy trăng sáng, một ngày nào đó, tiên quân sẽ cảm động trước sự chân thành của ông ta.” Cửu Hồi dừng lại: “Vì công bằng và đạo nghĩa, thiếu chủ của Mạn Tương thành đã mất mạng, Ngọc Loan tỷ tỷ và mẫu thân vĩnh viễn xa nhau, Bộ tiên tôn quỳ thêm vài ngày thì có sao đâu?”

 

“Phải cho toàn bộ tu sĩ biết, cho dù là tiên tôn hay là tu sĩ bình thường, nếu làm chuyện ác thì sẽ bị trừng phạt.” Cửu Hồi nhìn vài đại đệ tử chưởng phái và đệ tử chân truyền ở đây: “Nếu không, hôm nay ta bắt chước Bộ tiên tôn, ngày mai hắn bắt chước Bộ tiên tôn, sau này mọi người đều bắt chước Bộ tiên tôn, chẳng phải thiên hạ sẽ lộn xộn hay sao?”

 

“Cửu Hồi đạo hữu nói có lý.” Bình Lăng Dao lên tiếng: “Ta sẽ viết thư, xin chỉ thị của Phù Quang tiên quân.”

 

Nói xong, nàng lấy một miếng ngọc giản ra, dường như sợ người khác ngăn cản, nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, ngọc giản biến thành một luồng ánh sáng bay về phía núi Phù Quang.

 

Mọi người thấy ngọc giản đã được chuẩn bị sẵn, thầm thở dài, cô nương này đã chuẩn bị từ trước!

 

Ngọc giản đã được thả ra, thảo luận thêm cũng vô dụng, nhưng không ai rời đi, bởi vì Bộ Đình có tu vi rất cao, bọn họ sợ ông ta trốn thoát.

 

Điều bọn họ không ngờ là, Bộ Đình im lặng đứng sang một bên, không phản đối việc Bình Lăng Dao báo tin cho núi Phù Quang, cũng không phản bác lời nói của Cửu Hồi, tựa như chấp nhận mọi lời chỉ trích, tựa như không có câu nào lọt vào tai ông ta.

 

Sắc mặt buồn bã nhất là Nam Phong, hắn nhìn Bộ Đình với gương mặt tái nhợt, hy vọng ông ta có thể nói gì đó, cho dù chỉ giải thích vài câu.

 

Nhưng Bộ Đình không nói gì, ánh sáng trong mắt Nam Phong dần dần ảm đạm, chết lặng đứng trong góc.

 

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, không có gì cả.

 

Không biết trải qua bao lâu, có một luồng ánh sáng trên không trung. Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn thấy luồng ánh sáng vòng quanh sân, cuối cùng ngừng trước mặt nhị trưởng lão.

 

“Chư vị có thể tới núi Phù Quang để nói chuyện.”

 

Chỉ một câu ngắn gọn, mọi người dường như tìm được người tâm phúc, lần lượt lấy pháp bảo bay ra, chuẩn bị chạy tới núi Phù Quang.

 

“Xin lỗi.” Vài vị tông chủ tới gần Bộ Đình, hạ vài pháp lệnh trên người ông ta để ngăn ngừa ông ta trốn thoát, sau đó mang ông ta lên thuyền bay.

 

“Chỉ Du.” Ngọc Kính đột nhiên nói: “Ta và Cửu Hồi sẽ đến núi Phù Quang, con về viện dành cho khách cùng với các sư huynh và sư tỷ đi.”

 

Chỉ Du ngửa đầu nhìn Ngọc Kính và Cửu Hồi trên phi kiếm, chắp tay hành lễ: “Vâng.”

 

Tận mắt nhìn thấy hắn rời khỏi sân, Ngọc Kính mới xoay người nói với Cửu Hồi: “Chúng ta đi thôi.”

 

Tới gần núi Phù Quang, phi kiếm của Viên Qua đến gần Cửu Hồi, hắn nhìn gió và tuyết cuồn cuộn phía trước, xoa tay nói: “Đây là lần đầu tiên ta bước vào ranh giới của núi Phù Quang, không biết bên trong có gì?”

 

Hắn nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi nhìn Cẩm Khinh Cừu đang ở rất gần bọn họ.

 

“À, ta quên, tuy rằng Vọng Thư Các gần núi Phù Quang hơn chúng ta, nhưng chắc ngươi chưa từng đến đó.” Viên Qua tỉnh táo lại, sau đó nhìn Cẩm Khinh Cừu: “Cẩm thiếu chủ, ngươi có biết không?”

 

“Lát nữa đi vào sẽ biết.” Cẩm Khinh Cừu cất quạt ngọc đang chơi đùa, chỉnh lại quần áo: “Dù sao cũng không phải chốn bồng lai.”

 

Thuyền bay giam giữ Bộ Đình xuyên qua gió tuyết, có lệnh bài của mười đại tông môn dọn đường, gió tuyết lập tức nhỏ đi rất nhiều.

 

Viên Qua nhìn cuồng phong cuộn tròn bên cạnh, không khỏi rùng mình, nếu vào đây mà không có lệnh bài, chẳng phải sẽ bị gió xé thành nhiều mảnh nhỏ?

 

Không biết bay trong gió tuyết bao lâu, cuối cùng đã xuyên qua đại trận gió tuyết. Ngón chân vừa chạm đất, Viên Qua đã cảm thấy lạnh thấu xương, linh khí quá nặng khiến hắn gần như không thở được.

 

Bản thân là tu sĩ, hắn đã lâu không cảm thấy lạnh, hắn khoanh tay, lạnh đến mức rụt đầu: “Tại sao mấy bông tuyết này cứ khoan vào xương cốt của ta?”

 

“Những bông tuyết này là do linh khí trong thiên hạ tạo thành, tu vi của chúng ta có hạn, đương nhiên không chịu nổi loại linh hàn khí này.” Cẩm Khinh Cừu lấy một áo khoác trong nạp giới ra, ném cho Viên Qua: “Tu vi của ngươi không đủ, ở đây khoảng nửa canh giờ sẽ bị đông cứng thành người tuyết.”

 

“Đa tạ Cẩm thiếu chủ.” Viên Qua quấn áo khoác quanh người, cái lạnh thấu xương cuối cùng cũng giảm rất nhiều.

 

“Cầm cái này đi.” Bình Lăng Dao ném một pháp khí giữ ấm cho Viên Qua, “Tu vi không đủ mà dám theo tới đây, đúng là không muốn sống nữa.”

 

Viên Qua ôm pháp khí giữ ấm, không dám nói lời nào, hắn lén nhìn vẻ mặt bình thường của mọi người, hóa ra chỉ có mình hắn là kẻ vô dụng.

 

“Đừng nhìn, thật ra bọn họ cũng cảm thấy lạnh.” Cửu Hồi nói nhỏ với hắn: “Bọn họ đều không chịu nổi loại linh tuyết thế này, chẳng qua muốn giữ thể diện nên phải ráng thôi.”

 

Viên Qua nhìn mặt đất trống rỗng phủ đầy tuyết, những con rối với bộ dạng cứng ngắc và vẻ mặt khó hiểu xung quanh, không khỏi nói: “Phù Quang tiên quân sống ở đây…… một mình hả?”

 

Phù Quang điện trông rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng ngay cả phòng giam của phạm nhân trong phủ thành chủ cũng không có khí hậu ác liệt như vậy.

 

Viên Qua tưởng rằng trước đây mình đã đủ khốn nạn, không ngờ mười đại tông môn và Trấn Tinh Lâu càng làm chuyện thiếu đạo đức hơn. Tuyết dưới chân trơn trượt, Viên Qua dừng lại, nếu không nhờ Cửu Hồi kịp thời xách cổ áo, hắn suýt nữa đã ngã xuống đất.

 

“Phù Quang tiên quân trấn áp tiên đỉnh hơn 500 năm vì thiên hạ, mười đại tông môn và Trấn Tinh Lâu lại bắt hắn chịu đựng gió và tuyết lạnh mỗi ngày?!”

 

Nhìn núi Phù Quang từ bên ngoài, chỉ thấy thần điện lộng lẫy, khung cảnh núi tuyết thật đẹp, sau khi tiến vào mới biết được đây là một nơi quỷ quái đến cỡ nào.

 

“Khi Phù Quang tiên quân bị mang vào núi, hắn vẫn là một đứa trẻ phải không?” Nhìn vùng đất tuyết trống trải dường như không có điểm dừng, Viên Qua bị lạnh đến nỗi choáng váng, không nhịn được hỏi: “Để một đứa bé mới sinh ở nơi như thế này, bọn họ không bị lương tâm cắn rứt hay sao?”

 

Cửu Hồi nhướng mày, cười nhạo.

 

Nếu không để càng nhiều người tới núi Phù Quang, có bao nhiêu người sẽ hiểu nỗi đau mà Phù Quang phải chịu đựng?

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Ngọc Kính: Ngài tôn trọng trưởng bối như thế, thì nhất định sẽ tôn trọng trưởng bối của Vọng Thư Các chúng ta phải không?

 

Rau hẹ bé bỏng: Muốn khuôn mặt nào, lột ra đi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.