(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cửu Hồi, sao ngươi tới đây?” Không ngờ Cửu Hồi đột ngột xuất hiện, Ngọc Loan nắm chặt bình thuốc giấu trong tay áo, từ từ cất lại.
Bộ Đình nhìn thiếu nữ ngoài cửa, chậm rãi nói: “Cửu Hồi cô nương không ở trong bữa tiệc, tới chỗ Bộ mỗ có chuyện gì không?”
“Bữa tiệc của quý tông quá ngon, ta ăn bị no quá nên đi dạo khắp nơi một chút. Phong cảnh ở chỗ tiên tôn rất đẹp, ta đi đến đây mà chẳng hay biết.” Cửu Hồi bước vào sân, đi đến bàn đá ngồi, lấy một bình trà nóng trong nạp giới ra: “Vãn bối không được mời mà tự tiện đến, tiên tôn không cần chiêu đãi ta đâu. Các ngươi có chuyện gì thì cứ nói tiếp đi, đừng để ý đến ta.”
Nhìn bộ dạng tự đắc của Cửu Hồi, Ngọc Loan trầm mặc, Bộ Đình cũng không nói gì.
Tiên tôn trầm mặc, Ngọc Loan không nói gì, cộng thêm Cửu Hồi coi sân của tiên tôn như một nơi nghỉ ngơi, cả sân tràn ngập một sự yên tĩnh kỳ lạ.
“Hay là uống một hớp trà, ngồi xuống từ từ nói chuyện?” Thấy hai người đều không nói lời nào, Cửu Hồi bưng ấm trà, nhìn hai người: “Đây là bạch trà cực kỳ hiếm, có thể cải thiện thị lực, bảo vệ gan, làm sạch phổi và giải độc, hai vị thật sự không muốn uống à?”
Lúc này Ngọc Loan mới chú ý, trong sân ngập tràn mùi hoa trà tươi mát, hương trà thoang thoảng xoa dịu sự oán hận và sát ý trong lòng nàng.
Bộ Đình cảnh giác nhìn Cửu Hồi, ông ta sẽ không ngu ngốc cho rằng Cửu Hồi thật sự tình cờ đi ngang qua.
“Vì sao Chỉ Du tiểu hữu không ở bên cạnh ngươi?” Bộ Đình đi đến bàn đá, cúi đầu nhìn Cửu Hồi: “Tiểu hữu và Chỉ Du tiểu hữu luôn luôn như hình với bóng, trà ngon như vậy, tại sao không để Chỉ Du tiểu hữu cùng nếm thử trà?”
“Trưởng bối trong nhà rất yêu quý Chỉ Du, đồ mà ta có, đương nhiên hắn cũng có.” Cửu Hồi rót hai chén trà nóng hổi, làm một động tác mời: “Tiên tôn, Ngọc Loan tỷ tỷ, mời ngồi.”
Mùi hương trà dường như biến thành vật sống, gấp gáp chui vào mũi, Bộ Đình phất tay áo xua đi mùi trà, giọng lạnh lùng: “Đa tạ lòng tốt của Cửu Hồi tiểu hữu, ta đang bị thương, không nên uống trà.”
“Nếu vậy thì thật đáng tiếc.” Cửu Hồi cất chén trà, đứng dậy đi đến bên cạnh Ngọc Loan, giơ tay nắm cánh tay Ngọc Loan: “Ngọc Loan tỷ tỷ, vừa rồi lúc ta tới đây, Thanh Hằng đạo hữu - đại đệ tử chưởng phái của quý tông - đang tìm ngươi, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Ngọc Loan giấu nắm đấm dưới tay áo, siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, móng tay cắm sâu vào thịt, lòng bàn tay có chút máu. Nàng nhìn Cửu Hồi hoàn toàn không biết gì cả, chậm rãi hít một hơi, sau một lúc lâu mới gượng cười: “Ừ.”
Hiếm khi có cơ hội tới gần Bộ Đình, nhưng Cửu Hồi vô tội, nàng không thể để Cửu Hồi bị liên lụy.
“Cửu Hồi tiểu hữu.” Bộ Đình gọi hai người đang rời đi: “Ngọc Loan cô nương vẫn chưa nói về chuyện 15 năm trước. Hai vị rời đi như vậy, có vẻ như Bộ mỗ không chiêu đãi chu đáo?”
Cửu Hồi quay đầu lại, càn khôn kiếm đã ở trong tay Bộ Đình, toàn bộ cây cối trong sân bị kiếm khí chấn động rung xào xạc.
“Bất kể 15 năm trước có chuyện gì xảy ra, đó cũng là chuyện giữa ta và ngài, không liên quan đến người khác.” Ngọc Loan không ngờ, Bộ Đình bị thương nặng, hộc máu mỗi ngày vẫn mạnh mẽ như vậy, nàng bị kiếm khí sắc bén ép không thở nổi.
Nàng tiến lên một bước, chặn Cửu Hồi ở phía sau, nói: “Cửu Hồi, ngươi về trước đi, ta muốn nói một số chuyện cũ với Bộ Đình tiên tôn.”
“Có chuyện cũ nào mà ta không thể nghe?” Vẻ mặt Cửu Hồi ngây thơ, tựa như một đứa trẻ muốn xem náo nhiệt mà không được, nhưng không muốn rời đi: “Các ngươi cứ nói, ta đảm bảo sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Trên trán và lưng Ngọc Loan đã toát ra mồ hôi lạnh, nàng nghiến răng: “Đi mau.”
Cửu Hồi muội muội đơn giản và ngây thơ như thế, làm sao hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bộ Đình. Nếu nàng không đi, e rằng sẽ không đi được.
“Ngọc Loan tỷ tỷ, ngươi đừng đuổi ta đi.” Cửu Hồi nắm bàn tay đầy mồ hôi của Ngọc Loan, tựa như không nhận ra rằng lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi lạnh: “Hay là lần sau các ngươi lại ôn chuyện, ngươi đi dạo với ta trước nhé?”
Ngọc Loan nhìn Bộ Đình không nói lời nào, chỉ sợ cho dù bây giờ nàng muốn chạy, Bộ Đình cũng sẽ không buông tha cho nàng.
“15 năm trước, ba Ma tộc bắt đi gần một trăm đứa trẻ, thiết lập đại trận uống máu ở Mạn Tương thành.” Bộ Đình nhìn Ngọc Loan: “Thiếu chủ của Mạn Tương thành đã lấy thân phá trận để bảo vệ cho người dân cả thành, cứu những đứa trẻ kia, nhưng nàng đã mất mạng, ngươi và thiếu thành chủ của Mạn Tương thành có quan hệ thế nào?”
“Mẫu thân của ta sinh ra trong gia tộc Tử Thư, tài năng xuất chúng, nhân cách đoan chính, được người dân của Mạn Tương thành ủng hộ.” Đôi mắt của Ngọc Loan đỏ hoe, không thể kìm được sự hận thù trong lòng: “Mười lăm năm trước, Ma tộc cướp trẻ con, thiết lập đại trận uống máu. Nếu thành công, vô số người dân của Mạn Tương thành sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, mẫu thân đang ở thời điểm quan trọng để tiến giai, nhưng không quan tâm đến sự an nguy của bản thân, một mình vào trận, chiến đấu đến chết với hộ pháp Ma tộc.”
Giọng Ngọc Loan run rẩy: “Chẳng lẽ tiên tôn đã quên, ngươi bước vào trong trận không hề dính bụi trần, sau khi dùng kiếm giết ba ma đầu đã nói gì?”
Bộ Đình vẫn im lặng.
“Tiên tôn đã nói……” Ngọc Loan nghẹn ngào, nước mắt trào ra: “Tiên tôn đã nói, Ma tộc quả nhiên đã chọn Mạn Tương thành làm tâm trận, những kẻ ngu xuẩn này đến đây để tìm chết.”
Mẫu thân của nàng bị thương khắp người nằm trong vũng máu, đến chết cũng không biết, bà và người dân của Mạn Tương thành chỉ là mồi nhử để dụ hộ pháp của Ma tộc xuất hiện.
“Tiên tôn đức cao vọng trọng coi Mạn Tương thành là cái gì, coi mẫu thân ta là cái gì?” Ngọc Loan lớn tiếng nói: “Bọn họ đều là người, là người sống, không phải là mồi nhử!”
“Ba hộ pháp Ma tộc có tung tích rất thần bí, giết vô số người, có gần cả vạn người vô tội chết trong tay bọn chúng……”
“Nhưng mẫu thân của ta vô tội, người dân Mạn Tương thành vô tội!” Ngọc Loan triệu hồi kiếm chĩa vào Bộ Đình: “Các ngươi giả mù sa mưa khen ngợi mẫu thân ta cao thượng, tiếp tục làm tiên tôn và tiên trưởng đức cao vọng trọng, hiện giờ còn ai nhớ đến cái chết bi thảm của mẫu thân ta?”
“Ngươi có biết trước khi chết bà đau đớn như thế nào không, ngươi có biết lúc sắp chết bà vẫn còn an ủi bọn trẻ đừng sợ không?” Ngọc Loan không cam lòng, lại oán hận: “Nhưng tại sao, tại sao?”
Nàng mơ thấy cái chết bi thảm của mẫu thân hàng đêm, tỉnh dậy nhiều lần giữa đêm khuya, không thể thoát khỏi nó.
“Ngươi là tiên tôn đức cao vọng trọng, có tu vi rất cao, pháp lực vô hạn, vì sao không trực tiếp đến Ma tộc để giết Ma Vương, diệt trừ ma đầu vì thiên hạ?” Ngọc Loan lau nước mắt trên mặt: “Hay là, đối với ngươi, việc một thiếu thành chủ của Mạn Tương thành chết đi sẽ có lời hơn việc các ngươi trực tiếp tấn công Ma tộc?”
Bộ Đình im lặng, không phản bác.
“Tại sao người chết không phải là ngươi?!” Ngọc Loan giơ kiếm đâm một nhát, “Tại sao người chết không phải là loại người ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa như ngươi?”
Bộ Đình nghiêng người né tránh thanh kiếm của Ngọc Loan, trong mắt ông ta, tu vi và kiếm pháp của Ngọc Loan giống như một đứa trẻ hai tuổi mới tập đi, không hề có chút uy hiếp nào.
Ở trước mặt kẻ mạnh, những lời buộc tội, thù hận, giận dữ của kẻ yếu đều là sự yếu đuối.
Bộ Đình không ra tay, nhưng Ngọc Loan thậm chí không thể chạm vào góc áo của ông ta, hết thảy đều là trò khôi hài đáng thương của kẻ yếu.
Linh lực bị sử dụng quá mức, bàn tay cầm kiếm của nàng rỉ máu, máu trong tim tràn ra khỏi khóe miệng, nhưng nàng vẫn không dừng tay.
“Ngọc Loan, ngươi còn nhỏ, mồ côi, gia nhập Vấn Tinh Môn không dễ dàng, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa.” Bộ Đình giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp thanh kiếm đang run rẩy của Ngọc Loan: “Ngươi trở về đi, ta sẽ không so đo chuyện hôm nay với ngươi.”
“Không so đo với ta, thật là hay, ngươi không so đo với ta.” Ngọc Loan vừa khóc vừa cười nhìn Bộ Đình, chảy nước mắt máu: "Có phải ta nên cảm tạ sự rộng lượng của tiên tôn không?”
Mái tóc đen của nàng dần dần bạc trắng, đồng tử từ từ bị thay thế bằng màu đỏ tươi.
“Ngọc Loan tỷ tỷ!” Cửu Hồi nhận thấy Ngọc Loan không ổn, bay tới nắm tay Ngọc Loan, linh lực tập trung lên đầu ngón tay, chạm vào trán Ngọc Loan.
Ngọc Loan sắp nhập ma!
Bộp!
Một tấm bùa thanh tâm dán lên trán Ngọc Loan, thấy Ngọc Loan không có dấu hiệu tỉnh táo lại, Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú, vô số bùa thanh tâm từ phía sau nàng bay lên không trung.
“Thanh tâm, tĩnh thần, tâm và thần hợp nhất!”
Bùa thanh tâm đầy trời bao phủ Ngọc Loan, Ngọc Loan giãy giụa một lúc, dần dần yên tĩnh lại. Một hồi lâu sau, Ngọc Loan bị bùa bao quanh phát ra tiếng khóc nức nở.
“Ngọc Loan tỷ tỷ.” Cửu Hồi giơ tay gỡ bỏ bùa thanh tâm, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: “Tỷ tỷ có oán hận trong lòng, đó không phải là lỗi của tỷ tỷ, mà là lỗi của Ma tộc, là lỗi của Bộ tiên tôn, ngươi không nên đẩy bản thân đến mức này.”
Ngọc Loan ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cửu Hồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe người khác nói với nàng rằng đó là lỗi của Bộ Đình.
Mọi người đều sùng bái tiên tôn đức cao vọng trọng, có người khuyên nàng buông tay, có người bảo nàng tu tâm, nhưng chưa có người nào thừa nhận rằng “Bộ Đình đã làm sai”.
Chỉ có Cửu Hồi, chỉ có thiếu nữ nàng quen ở Vấn Tiên thành, đứng ở lập trường của nàng ngay trước mặt nàng và Bộ Đình.
Nàng đưa tay ôm Cửu Hồi, gào khóc, tựa như mọi oán hận và không cam lòng cuối cùng đã được đối mặt.
Cửu Hồi nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Loan, xoa dịu cảm xúc của nàng, Cửu Hồi ngửa đầu nhìn gương mặt vô cảm của Bộ Đình.
Hai người nhìn vào mắt nhau, Bộ Đình thu hồi càn khôn kiếm, giọng điệu lạnh nhạt: “Các ngươi đi đi.”
“Bộ tiên tôn có từng hối hận chuyện gì trong đời không?” Lòng bàn tay Cửu Hồi lóe lên linh quang, để Ngọc Loan đang khóc ra máu ngủ yên trong lòng mình, tò mò hỏi Bộ Đình.
Bộ Đình hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi cố ý đến đây vì nàng, ngươi là ai?”
“Vãn bối là Cửu Hồi, chẳng lẽ tiên tôn bị thương nặng nên trí nhớ cũng kém hơn?” Cửu Hồi nhẹ nhàng vỗ Ngọc Loan, cho dù đã ngủ mê man, thân thể Ngọc Loan vẫn hơi run rẩy bởi vì quá đau buồn: “Nếu vãn bối không tới, tiên tôn sẽ đối xử với Ngọc Loan như thế nào?”
“Nếu nàng không nói rõ ngọn nguồn, có ý định giết ta, thì sẽ không thể đi ra khỏi sân này.” Bộ Đình chắp tay sau lưng: “Nếu biết nàng là con gái của thiếu chủ Mạn Tương thành, ta sẽ không giết nàng.”
“Tiên tôn không hề quan tâm đến nàng. Nếu vãn bối không tới, có lẽ nàng sẽ chết, có lẽ sẽ nhập ma, trở nên điên cuồng.” Cửu Hồi vuốt ve mái tóc đen của Ngọc Loan, nhớ khi gặp Ngọc Loan lần đầu ở Vấn Tiên thành, Ngọc Loan rất tử tế đối với nàng.
Sau đó Ngọc Loan giả vờ không quen biết nàng trên thuyền bay của Vấn Tinh Môn, tâm trạng nhất định rất phức tạp.
Nàng sợ các đồng môn chê cười nàng bởi vì Vọng Thư Các tồi tàn, ảnh hưởng đến việc nàng gia nhập Vấn Tinh Môn, khiến nàng mất đi cơ hội trở thành đệ tử chân truyền, bởi vì chỉ khi trở thành đệ tử chân truyền mới có cơ hội tới gần Bộ Đình để trả thù. Và vì hành vi này nên cảm thấy áy náy, không thể buông bỏ trong một thời gian dài.
Người lương thiện thường dễ dàng lên án bản thân.
Người lạnh nhạt rất khó bị ảnh hưởng bởi nỗi đau của người khác.
Cửu Hồi ôm Ngọc Loan bằng một tay, nhìn Bộ Đình nói: “Tiên tôn, vàng bạc châu báu đều có thể đo lường bằng số lượng, nhưng mạng sống thì không thể.”
“Không có người nào nên hy sinh. Ngụy quân tử hy sinh người khác, người chính nghĩa hy sinh bản thân.” Cửu Hồi cười mỉa mai: “Tiên tôn cảm thấy mình thuộc loại nào?”
“Ta không phải là ngụy quân tử, cũng không phải là người chính nghĩa.” Bộ Đình nhàn nhạt nói: “Ta chỉ làm những gì ta nghĩ mình nên làm.”
“Như thế nào là chuyện nên làm?” Cửu Hồi hỏi lại: “Ví dụ như chuyện Mạn Tương thành à? Ngài muốn lấy Mạn Tương thành làm mồi nhử, chẳng lẽ không có kế hoạch càng ổn thỏa hơn?”
“Với tu vi của tiên tôn, chẳng lẽ không thể biến hình, thay thế thiếu chủ của Mạn Tương thành để vào trận?” Cửu Hồi tiếp tục hỏi: “Cho dù ngài không thể, ngài cũng có thể cúi đầu, cầu xin Thu tiên tôn giúp đỡ. Ta biết hai người có oán hận, nhưng với tính cách của Thu tiên tôn, vì người dân ở Mạn Tương thành, mặc dù bà cực kỳ chán ghét ngài, bà cũng sẽ không thờ ơ lạnh nhạt trước vấn đề này.”
“Thu Hoa tiên tôn là nữ tử, nếu bà sẵn sàng giả làm thiếu chủ của Mạn Tương thành, chẳng lẽ hộ pháp của Ma tộc phân biệt được?”
“Nhưng nếu bọn chúng phát hiện, mọi chuyện sẽ tan thành mây khói.” Bộ Đình nhìn Cửu Hồi: “Ta không thể đánh cuộc, ta chỉ muốn tuyệt đối không sai lầm.”
“Vậy vì sao ngài không giải thích toàn bộ kế hoạch cho thiếu chủ của Mạn Tương thành biết?” Vẻ mặt Cửu Hồi lạnh lùng: “Ngài sợ bà không muốn hy sinh vì người dân, hay sợ bà nhút nhát?”
“Cửu Thiên Tông có vô số bảo vật, chẳng lẽ không thể lấy ra vài pháp bảo để bảo vệ tánh mạng?” Cửu Hồi hơi chán ghét: “Cái gọi là tuyệt đối không sai lầm của ngài là dùng mạng sống của người ta để bù vào, dùng sự sợ hãi cả đời của cả trăm đứa trẻ để đổi.”
“Ba hộ pháp Ma tộc giết vô số người, lấy một mình thiếu chủ của Mạn Tương thành để đổi sự tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn của bọn chúng, tại sao không thể?”
“Chẳng lẽ ngài vẫn không hiểu, chuyện này phải dựa trên sự tự nguyện của thiếu chủ Mạn Tương thành, chứ không phải bị ngài gài bẫy.” Cửu Hồi bế ngang Ngọc Loan lên, nàng không muốn nói chuyện với Bộ Đình nữa, kẻ này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Tự nguyện?” Bộ Đình hỏi lại: “Nếu nàng không muốn thì sao?”
Cửu Hồi cười mỉa mai: “Cho dù bà không biết kế hoạch của ngài, nhưng bà vẫn xông vào trận.”
“Bởi vì con gái của nàng cũng bị bỏ trong trận.” Bộ Đình nhìn bóng lưng Cửu Hồi rời đi: “Nếu con gái của nàng không ở trong trận, nàng sẽ không do dự à?”
Cửu Hồi cảm thấy rất may mắn, Ngọc Loan đã hôn mê, không nghe thấy những gì Bộ Đình nói.
“Những lời của Bộ tiên tôn thật sự rất ghê tởm.” Cửu Hồi ôm Ngọc Loan quay lại, không che giấu sự chán ghét và chế giễu: “Tiên tôn bướng bỉnh và lạnh nhạt như thế, đâu còn là kiếm tu giống như quân tử, e rằng tâm của ngài đã nhập ma từ lâu.”
Con ngươi của Bộ Đình run rẩy, ông ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cửu Hồi: “Câm miệng.”
“Tiên tôn đang sợ cái gì?” Cửu Hồi không kiêng kỵ: “Sợ giới tu chân mất đi sự khống chế của ngài, sợ vạn vật trên thế gian không phát triển theo ý ngài, hay là sợ sẽ hối hận đối với chuyện nào đó?”
Bộ Đình nhắm mắt, đè nén toàn bộ cảm xúc mãnh liệt: “Lui ra.”
“Sư phụ……”
Nam Phong chậm rãi bước ra khỏi cửa, hắn nhìn Ngọc Loan trong lòng Cửu Hồi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cùng lại không thể nhếch khóe miệng: “Trưởng lão của Vấn Tinh Môn đang tìm Ngọc Loan đạo hữu.”
Chỉ Du với gương mặt vô cảm đang đứng bên cạnh Nam Phong, tựa như mọi chuyện trên đời này không liên quan đến hắn, cho đến khi hắn bắt gặp ánh mắt của Cửu Hồi.
“Tiểu sư tỷ.” Giọng Chỉ Du nhẹ nhàng: “Vị đạo hữu này có sao không?”
Cửu Hồi lắc đầu.
“Vậy là tốt.” Chỉ Du nói: “May mắn có Nam Phong đi cùng, ta lo lắng Bộ tiên tôn bị tẩu hỏa nhập ma, giết các ngươi diệt khẩu.”
“Chỉ có các ngươi ở đây à?” Cửu Hồi khẽ mỉm cười.
“Vài vị đạo hữu rất lo lắng không biết Ngọc Loan đạo hữu đi đâu, cho nên cùng nhau tới đây.” Chỉ Du nghiêng người, để lộ mọi người ngoài cửa.
Bình Lăng Dao của Thanh Lam Môn, Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung, Cẩm Khinh Cừu của Ngự Trân Tông, Chúc Viêm của Vạn Hỏa Tông, Thanh Hằng của Vấn Tinh Môn, Viên Qua của Thần Cực môn, tất cả đều có mặt.
Bộ Đình nhìn những người thừa kế tiếp theo của các tông môn, rồi nhìn qua Cửu Hồi.
Với tu vi của ông ta, không thể nào không phát hiện có những người khác ngoài cửa, trừ phi ở đây có người có tu vi cao hơn ông ta, che giấu hơi thở của những người này.
“Có phải chúng ta đến không đúng lúc hay không?” Cẩm Khinh Cừu nhẹ nhàng lắc quạt ngọc, cười tủm tỉm nói: “Xin tiên tôn yên tâm, chúng ta không nghe thấy gì cả.”
Những lời này có khác gì với “Chúng ta đã nghe thấy mọi thứ”.
“Cửu Hồi tiểu hữu ngấm ngầm mưu tính rất giỏi.” Bộ Đình ho khan vài tiếng: “Ngươi gọi những người này đến phải không?”
“Tiên tôn nói gì thế?” Cửu Hồi kinh ngạc mở to mắt: “Bọn họ đều lo lắng cho Ngọc Loan đạo hữu mới đi ra ngoài tìm nàng.”
“Đúng đúng đúng.” Viên Qua vội vàng gật đầu, thấy những người khác không nói gì, hắn rụt đầu lại.
Những người khác ở đây đều có cảm xúc lẫn lộn, 15 năm trước thiếu chủ của Mạn Tương thành đã chết thảm dưới tay của hộ pháp Ma tộc để cứu người dân trong thành, toàn bộ giới tu chân đều cảm động. Không ngờ, việc này có liên quan đến Bộ tiên tôn.
Lạc Quỳ và Chúc Viêm liếc nhau, đều nghĩ đến chuyện xảy ra trong đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân.
Chẳng lẽ bọn họ cũng là mồi nhử được tiên tôn dùng để gài bẫy hoàng tử Ma tộc?
“Chuyện lớn như vậy, đám tiểu bối chúng ta không thể quyết định được.” Cẩm Khinh Cừu cười nói: “Hay là mời các tông chủ tới giải quyết?”
Viên Qua lén liếc nhìn Cẩm Khinh Cừu, ngươi đang xem náo nhiệt, không ngại lớn chuyện à?
Chuyện công chúa Ma tộc gì đó chỉ là tin đồn không có bằng chứng, nhưng chuyện Mạn Tương thành này nổ ra mới thực sự ảnh hưởng đến danh tiếng của Bộ tiên tôn, không còn mặt mũi nào trong giới tu chân, hoàn toàn mất đi quyền nói chuyện ở Cửu Thiên Tông.
Mọi người không nói gì, một số người nhìn Cửu Hồi, một số người Nam Phong.
Nam Phong hành lễ với Bộ Đình, xoay người không nhìn Bộ Đình: “Làm phiền chư vị đạo hữu, đi mời…… tông chủ của mười đại tông môn đến đây.”
Thấy Nam Phong đã lên tiếng, Cửu Hồi không từ chối, Chúc Viêm và Lạc Quỳ vội vàng rời đi, Bộ Đình lại bật cười.
“Rất tốt.” Bộ Đình vui mừng nhìn Nam Phong: “Là tông chủ, ngươi cuối cùng đã hiểu được cách gạt bỏ tình cảm cá nhân, làm những gì có thể để bảo vệ lợi ích của tông môn tốt hơn.”
“Tiên tôn.” Cửu Hồi nói: “Có khi nào, Nam Phong làm việc này không phải vì lợi ích của tông môn, mà vì đạo nghĩa trong lòng không. Nam Phong có nhân cách đoan chính, được Phù Quang tiên quân công nhận là quân tử đoan chính, ngài đừng xúc phạm đến danh tiếng của hắn.”
Những người còn lại: “……”
Cửu Hồi đạo hữu, ngươi thật biết cách đâm vào tim người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Rau hẹ bé bỏng: Chi Du Du không ở bên cạnh ta, tất nhiên là có sự sắp xếp khác.
Chỉ Du: Ta của bây giờ không còn là ta của ngày xưa, ta đã biết cách đổ thêm dầu vào lửa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");