(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đại sư huynh, trưởng lão của Nghị Sự Đường mời ngươi tới đó bàn bạc công chuyện.”
“Thập…… Nhất?” Nam Phong nhìn nam tử trước mắt hơi nghi ngờ, đối phương có khuôn mặt giống Thập Nhất, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ tôn trọng chứ không thân thiết với hắn.
“Đại sư huynh có gì căn dặn không?”
Vì sao Thập Nhất trở thành như vậy? Nam Phong đè nén sự kinh ngạc trong lòng, xoay người bước ra sân, khi đi ngang qua khoảng không gian rộng bên ngoài chính điện, hắn đột nhiên dừng bước.
Bức tượng của sư tôn bị người ta phá hoại mấy năm trước đã được dọn khỏi nơi này, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
“Đại sư huynh chưởng phái!” Các đệ tử đang luyện kiếm nhìn thấy hắn đều hành lễ với hắn.
Nam Phong nhận ra tình hình không ổn, hắn đã làm tông chủ của Cửu Thiên Tông ba năm, còn chứng kiến một bí mật lớn rất kinh hoàng, có nhiều kinh nghiệm trong việc che đậy, hắn gật đầu như thường lệ: “Hãy chăm chỉ luyện kiếm.”
Đệ tử thấy đại sư huynh đột nhiên đi đến trước tấm bảng của tông môn, nhìn những viên đá quý trên tấm bảng một lúc lâu, đệ tử thầm bối rối, đại sư huynh chưởng phái bị sao vậy?
Nhìn thấy những viên đá quý trên tấm bảng của tông môn là những viên bị trộm trước đây, Nam Phong mơ hồ có suy đoán hơi hoang đường, chẳng lẽ hắn đột ngột quay về mấy năm trước?
Hắn bước nhanh tới Nghị Sự Đường, nhìn thấy đại trưởng lão ở phía trên bên trái, vẻ mặt hắn có chút choáng váng. Hai tháng trước, đại trưởng lão giúp Vọng Thư Các tới Cửu Thiên Tông than thở xin linh thạch, lúc này thấy đại trưởng lão ở Nghị Sự Đường, hắn suýt nữa cho rằng Vọng Thư Các lại hết linh thạch.
“Đầu tiên, hơn một nửa dân chúng của Thiên Hạc thành bị yêu tà ăn trái tim và hút máu, Thu Hoa vì hận thù cá nhân đã thả ác yêu Xích Tuyền ra, sau đó Ma tộc thả khí cực ác vào chỗ trấn giữ tiên đỉnh, nguyên khí của môn chủ Vấn Tinh Môn và tông chủ Vạn Hỏa Tông đã bị tổn thương sau khi trấn áp khí ác……”
Giọng của trưởng lão trong Nghị Sự Đường càng lúc càng nghiêm túc: “Theo lời kể của những người dân may mắn sống sót ở Thiên Hạc thành, cái đêm xảy ra chuyện, có sấm sét trên trời, cả tòa thành ngập tràn mùi máu, sau đó có tiếng chó sủa cực kỳ thê lương vang lên khắp thành, ta nghi ngờ đây là chó dữ mà trưởng lão của Trấn Tinh Lâu đã dự đoán.”
Tứ trưởng lão: “Nếu Thu Hoa tiên tôn không bị tâm ma mê hoặc……”
“Được rồi.” Đại trưởng lão ngắt lời tứ trưởng lão: “Thu Hoa đã biến mất không dấu vết, đệ tử được coi trọng nhất của thế hệ tiếp theo của Thanh Lam Môn lại bị yêu ma đánh lén và giết chết, ngươi bớt nói vài câu đi.”
Đệ tử được coi trọng nhất của Thanh Lam Môn không phải là Bình Lăng Dao hay sao, nàng đang còn sống khỏe mạnh, sao chết được?
Xích Tuyền rõ ràng đã chết trong trấn yêu ngục, làm sao Thu Hoa tiên tôn thả ra được?
Nam Phong càng nghe càng thấy không đúng, tất cả những chuyện này…… là ở trong giấc mơ của hắn hay sao, giấc mơ này đáng sợ quá.
“Đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn chưa?”
“Trước khi chết trên người hắn có vài vết thương, cái chết vô cùng đau đớn, có lẽ ngày thường hành động quá kiêu ngạo, xúc phạm người của Ma tộc nên bị trả thù.”
“Mấy đệ tử của Vọng Thư Các có phần may mắn, tuy rằng bị đỉa yêu tra tấn, nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống.”
“Yêu tộc và Ma tộc hành động tàn nhẫn như thế, thật đáng giận.”
Nghe các trưởng lão thảo luận những vấn đề tưởng chừng quen thuộc nhưng lại thật xa lạ, Nam Phong che cái đầu đau nhức của mình, mơ màng bước ra khỏi Nghị Sự Đường.
Không đúng, không đúng, mọi thứ dường như không đúng.
“Đại sư huynh.” Thập Nhất đi đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ với hắn: “Trông ngươi không khỏe, hay là mời người của Trường Thọ Cung tới khám cho ngươi?”
“Mời Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung tới đi.”
“Đại sư huynh?” Gương mặt bình tĩnh của Thập Nhất lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi đã quên rồi à, Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung và Chúc Viêm của Vạn Hỏa Tông đã chết do âm mưu của Ma tộc, ngươi cũng có mặt hôm đó.”
Bình Lăng Dao đã chết, Lạc Quỳ đã chết, Chúc Viêm đã chết, Viên Qua cũng đã chết……
Nam Phong cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, đau đến mức sắp nổ tung: “Chỉ Du và Cửu Hồi của Vọng Thư Các đâu, bọn họ ở chỗ nào?”
“Đại sư huynh, ngươi đang nói gì vậy?” Thập Nhất kinh ngạc nhìn hắn, tựa như hắn bị ai nhập: “Ta chưa bao giờ nghe thấy hai cái tên này, ngươi có nhớ lầm không?”
Tầm nhìn của Nam Phong dần dần mơ hồ, ngửa đầu ngã xuống.
“Đại sư huynh chưởng phái!”
Hắn nhìn thấy vô số người lao về phía hắn, nhưng hắn chỉ muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, người hắn nhìn thấy vẫn là Thập Nhất.
“Đại sư huynh, người mà con chó dữ kia ghét nhất là ta, ta tình nguyện dùng mạng mình để giải quyết sự oán hận của nó.” Thập Nhất quỳ một gối ở trước mặt hắn, bờ vai trẻ trung dường như mất hết toàn bộ sự kiêu ngạo và sức sống dưới sức nặng của nỗi buồn vô hạn.
“Đứng dậy đi.” Nam Phong không thể tin được, Thập Nhất trong trí nhớ của hắn thích lén chạy về nhà, cả người dính đầy lông chó, sẽ biến thành bộ dạng như một cái cây chết như vậy.
“Đại sư huynh.” Thập Nhất đỏ mắt ngửa đầu nhìn hắn: “Trái bầu trong nhà đã chín, ta nên trở về với bọn họ.”
Nói xong, hắn quỳ lạy Nam Phong, quay đầu bước nhanh ra khỏi viện.
“Thập Nhất.” Hắn muốn đuổi theo, nhưng phát hiện không thể nhúc nhích. Khi hắn cuối cùng có thể cử động, đuổi theo ra ngoài chính điện của tông môn, chỉ nhìn thấy thanh kiếm của sư phụ xuyên qua cổ của con chó dữ có thân hình to như dãy núi và tỏa ra sát khí đẫm máu.
Có rất nhiều đệ tử của Cửu Thiên Tông không rõ sống chết nằm dưới đất, hắn lảo đảo đi đến bên cạnh Thập Nhất, giọng run rẩy: “Thập Nhất……”
“Đại sư huynh……” Thập Nhất nằm trên vũng máu, cố gắng mở mắt, quay đầu gắng gượng nhìn về phía con chó dữ.
Con chó dữ bị càn khôn kiếm xuyên qua ngã xuống đất, huyết sát tan đi, thân thể của nó dần dần thu nhỏ lại, biến thành một con chó màu vàng gầy gò, máu thịt lẫn lộn.
“Gâu……” Con chó màu vàng run rẩy, nó giật chân trước, tập tễnh về phía Thập Nhất.
Bộ Đình lạnh lùng giơ kiếm lên.
“Sư phụ!” Nam Phong đứng trước mặt con chó, toàn thân nó đầy vết thương, hắn thấy những giọt nước mắt thật lớn rơi ra từ đôi mắt đen láy của nó.
“Tránh ra!” Giọng Bộ Đình càng lạnh hơn.
“Đại Hoàng.” Nam Phong cởi áo ngoài, bọc con chó màu vàng đang thoi thóp, giọng khàn khàn: “Ngươi tên là Đại Hoàng đúng không?”
Lỗ tai con chó giật giật, dường như nó không hiểu, vì sao người của Cửu Thiên Tông biết cái tên mà tiểu chủ nhân đặt cho nó.
“Đừng trách Thập Nhất, hắn không biết gì cả. Nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ đi cứu các ngươi, cho dù vi phạm tông quy, hắn cũng sẽ đi cứu các ngươi.” Nam Phong thấy Đại Hoàng hé miệng, cho rằng nó sẽ nói gì đó, không ngờ nó chỉ là nôn ra một trái bầu non dính đầy máu.
“Gâu……”
Trái bầu non rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, Đại Hoàng cũng nhắm mắt lại ngay khoảnh khắc trái bầu chạm đất.
Nam Phong ôm con chó đứng dậy, đặt trái bầu bị bể làm đôi trên mặt đất vào tay Thập Nhất.
“Cha, mẹ……”
Thập Nhất dùng chút sức lực cuối cùng cầm trái bầu, trút hơi thở cuối cùng.
“Phía bắc địa cầu, chó dữ trỗi dậy……” Nam Phong ngơ ngác nhìn các đệ tử Cửu Thiên Tông đã bỏ mạng xung quanh, cuối cùng đã hiểu lời tiên tri năm đó của Trấn Tinh Lâu có ý nghĩa gì.
Toàn bộ người dân của Thiên Hạc thành không còn nữa, Thập Nhất mất người thân, Đại Hoàng không có chủ nhân, cho nên Đại Hoàng hận Cửu Thiên Tông, hận Thập Nhất, thậm chí hận tất cả yêu và tu sĩ……
Đến khi chết, Đại Hoàng cũng phải giao trái bầu mà chủ nhân để lại cho Thập Nhất tới tận tay Thập Nhất, làm sao nó có thể là hung thủ giết toàn bộ người dân Thiên Hạc thành?
“Nam Phong, thả con yêu đó xuống.”
“Nam Phong, ngươi bị sao vậy?”
“Đại sư huynh?”
Nam Phong nhìn vẻ lạnh nhạt của sư phụ, nhìn các đồng môn đang đi về phía mình, nhìn thi thể trên mặt đất, xoay người ôm Đại Hoàng bay về phía núi Phù Quang.
Có người kêu hắn ở phía sau, nhưng hắn cũng hoàn toàn phớt lờ.
Xuyên qua đại trận gió tuyết ngoài núi Phù Quang, hắn dùng kiếm đẩy lui tất cả những con rối tới gần, đi từng bước một về phía Phù Quang điện.
“Ngươi là ai?” Phù Quang đeo mặt nạ ngồi trên một tảng đá, nhìn hắn bị con rối vây quanh, giọng điệu lãnh đạm: “Không thể tự tiện xông vào núi Phù Quang.”
Hắn sửng sốt, chẳng lẽ trước mắt hắn là người thật, chứ không phải là một tác phẩm điêu khắc băng không có cảm xúc?
“Có Phù Quang, nhưng không có Chỉ Du và Cửu Hồi……”
Thấy hắn biết tên giả mình dùng mấy ngày nay, Phù Quang cũng không có phản ứng gì nhiều, nhẹ nhàng phẩy tay áo, quét Nam Phong ra khỏi núi Phù Quang.
Nam Phong rơi từ núi Phù Quang xuống, hắn nhìn bóng dáng cô đơn của Phù Quang, giãy giụa bất lực.
Tất cả đều là giấc mơ, giá như nó chỉ là một giấc mơ thì tốt quá……
-----------------
“Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Nam Phong mở mắt ra, nhìn thấy Thập Nhất vén rèm giường của mình không hề có quy củ, hắn không nói gì một hồi lâu.
“Ngươi bị sao vậy, nhìn thấy sợ quá.” Bị Nam Phong nhìn chằm chằm muốn nổi da gà, Thập Nhất lấy hộp bánh ngọt trong tay áo ra: “Ta chỉ giấu một hộp bánh của ông chủ quán đồ ngọt ở Đào Lâm thành đưa thôi mà, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sợ lắm.”
“Thập Nhất?”
“Hả?” Thập Nhất hơi bối rối: “Sao, sao vậy? Ta thật sự chỉ lấy thêm một hộp bánh thôi, không lấy gì khác, không tin thì ngươi đến Đào Lâm thành hỏi đi!”
“Đại Hoàng của ngươi thế nào?”
“Khá tốt, gần đây lại mập thêm.”
“Bầu trong sân của nhà ngươi đã chín chưa?”
“Chín, chín chưa à?” Thập Nhất không chắc lắm: “Ngươi muốn hay sao? Lần sau trở về, ta sẽ mang hai trái cho ngươi.”
Nam Phong từ trên giường ngồi dậy: “Ngươi tới viện ta làm gì?”
“Ta tới đưa thiệp mời cho ngươi.” Thập Nhất lấy một tấm thiệp cưới màu đỏ trong tay áo ra, cười tươi: “Cửu Hồi và Chỉ Du sắp tổ chức đại điển hợp đạo, đưa hai thiệp mời cho chúng ta, là do Chỉ Du và Cửu Hồi tự tay viết.”
Nam Phong tiếp nhận thiệp cưới màu đỏ, dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn.
Cũng may tất cả chỉ là một giấc mơ.
********
“Tiểu sư muội, các trưởng bối ở quê ngươi thật sự không tới đại điển hợp đạo của ngươi và tiểu sư đệ à?”
“Quy tắc ở quê ta khác với tông môn, cho nên các trưởng bối nói rằng, khi nào chúng ta về quê sẽ tổ chức đại điển thành thân cho chúng ta lần nữa.” Cửu Hồi nói nhỏ: “Đến lúc đó ta sẽ đưa các ngươi về quê luôn.”
“Được đó.”
Các sư huynh và sư tỷ đã cực kỳ tò mò về quê của Cửu Hồi từ lâu.
“Sư bá tông chủ, tông môn này không có giao tình gì với chúng ta mà cũng đưa thiệp mời hả?”
“Đưa, sao lại không đưa?” Ngọc Kính tự tin nói: “Một tấm thiệp mời là một phần quà, Vọng Thư Các chúng ta hiếm khi có chuyện vui, mời được ai thì mời hết.”
“Ừ.” Chỉ Du gật đầu: “Cho dù không tặng quà cũng không sao.”
Nếu có thể, hắn ước gì cả thiên hạ đều biết hắn sắp tổ chức đại điển hợp đạo với Cửu Hồi.
“Hả?” Cửu Hồi nhướng mày nhìn hắn.
“Có, có sao.” Chỉ Du lập tức sửa miệng, “Không tặng quà thì không được.”
Mọi người trong Vọng Thư Các: “……”
Chỉ Du, nhìn bộ dạng không có tiền đồ và vô giá trị của ngươi kìa!
“Đi đi, hai đứa ra ngoài chơi đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay.” Ngọc Kính đuổi hai người ra sân: “Trời chưa tối thì đừng trở lại.”
Bị sư phụ đuổi ra ngoài, Cửu Hồi không giận, dẫn Chỉ Du đi ra hồ bắt cua. Ba ba yêu bên hồ đang tán gẫu với ếch yêu dưới nước.
Ba ba yêu: “Không biết Phù Quang tiên quân đã đi đâu, có đắc đạo thành tiên không?”
Ếch yêu: “Không biết, nghe nói trong Phù Quang điện có vô số châu báu quý hiếm, đáng tiếc đêm hôm đó bị cuồng phong thổi bay hết rồi, ây dà!”
Đúng là yêu quái bị Vọng Thư Các ảnh hưởng, mặc dù châu báu trong Phù Quang điện không liên quan gì đến nó, khi nhắc tới việc này, nó vẫn cảm thấy đau lòng.
Cửu Hồi sờ nạp giới trên người mình, làm sao nàng có thể nói cho hai tiểu yêu biết, nàng dự đoán hôm đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên nàng và Phù Quang đã thu dọn toàn bộ đồ đạc trong Phù Quang điện cất vào nạp giới, thậm chí không buông tha cho những viên đá quý trên tường.
Không còn cách nào khác, ai bảo nàng có tính tiết kiệm bẩm sinh.
Chỉ Du nghiêng đầu nhìn nàng, nàng móc ngón tay Chỉ Du, hai người nhìn nhau cười, che giấu công lao và danh tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Thư Các: Mời, mời toàn bộ!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");