Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 93: Lòng tham không đáy




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vụ tai nạn ở bãi đỗ xe không nghiêm trọng, không có ai bị thương, những người trên xe đều bình an vô sự. Tuy nhiên hiện trường lại khá hỗn loạn và đáng sợ, chiếc xe của Trương Hiền Minh tông thẳng vào tường, phần đầu xe bị biến dạng, thân xe cũng bị xước nghiêm trọng. Những chiếc xe đỗ gần đó cũng không gặp may mắn, một số bị đâm hoặc trầy xước do ảnh hưởng.

Sáng nay vào khoảng 9 giờ, Trương Hiền Minh cùng Trâu Hành Lĩnh và vài người khác chuẩn bị tham dự một buổi hội thảo giao lưu quan trọng kéo dài khoảng một tiếng rưỡi, được tổ chức tại hội trường cách đó chỉ hai dãy phố. Để tiện di chuyển, họ quyết định đi chung một xe, không ngờ lại nhận được "món quà bất ngờ" trước cả khi xuất phát.

Ban đầu, người lái xe lẽ ra là một bác sĩ khác trong nhóm nhưng do bệnh nhân của vị bác sĩ này gặp vấn đề cần xử lý khẩn cấp nên anh ta không thể đi cùng. Vì vậy Trương Hiền Minh thay thế, ông nhận lái xe. Tuy nhiên ông vốn không cẩn thận, trước khi đi không kiểm tra kỹ tình trạng xe, cũng không để ý nhiều khi lái. Khi gần đến lối ra của bãi đỗ xe và bắt đầu tăng tốc, ông phát hiện xe không thể kiểm soát được. Xe không dừng lại mà còn phát ra âm thanh kỳ lạ.

Trương Hiền Minh lúc đó hoảng hốt, mặt tái xanh nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh để xử lý. Ông lập tức bẻ tay lái quay xe trở lại, tận dụng dốc nghiêng để giảm tốc độ. Tuy nhiên quá trình này không suôn sẻ, xe va chạm vài lần trước khi kẹt cứng giữa một cột đá và bức tường, cuối cùng dừng lại hẳn.

Sự cố bất ngờ này gây xôn xao, lập tức báo cho cảnh sát để xử lý. Người ta tiến hành kiểm tra xe, xem xét camera giám sát, điều tra liệu có yếu tố con người gây ra hay không.

Hiện tại chưa có kết luận nào được đưa ra. Từ lúc xe đỗ ở bãi cho đến trước khi xảy ra tai nạn, xe vẫn ở trong tình trạng tốt. Ngoài Trương Hiền Minh và Trâu Hành Lĩnh ra không có ai khác tiếp xúc với chiếc xe.

Thực tế, nguyên nhân không phải do nổ bánh xe như lời đồn đại. Đây chỉ là thông tin truyền miệng bị thổi phồng. Thời điểm 9 giờ sáng, bệnh viện đang bận rộn, mọi người đều làm việc trên các tầng trên, không có ai chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ nghe kể lại mà thôi.

Giang Tự lặng lẽ bước ra phía sau, im lặng nghe hết câu chuyện.

Dù gì đang ở trong bệnh viện, nơi có nhiều người qua lại nên các bác sĩ trẻ cũng không tiện thảo luận quá rõ ràng về những chuyện như vậy. Họ chỉ nói nhỏ vài câu, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề, chuyển sang chuyện bệnh nhân và bữa trưa.

Bệnh viện số 2 có ba căn tin, hai căn tin dinh dưỡng và một căn tin dành riêng cho công nhân viên chức. Hai căn tin đầu dành cho cả nhân viên y tế, bệnh nhân và người nhà, còn căn tin nhân viên chỉ phục vụ cho đội ngũ y tế.

Giang Tự chọn căn tin nhân viên. Ở đó cô tình cờ gặp La Như Kỳ, người đã lâu không thấy cùng hai bác sĩ khác trong cùng khoa.

Sau chuyến công tác kết hợp từ thiện tự lái, La Như Kỳ trở lại bệnh viện số 2 không bao lâu thì được cử đi Bắc Kinh học tập. Tuần này cô mới trở về. Thấy Giang Tự ở căn tin, La Như Kỳ có chút ngạc nhiên vì cô biết Giang Tự hiếm khi xuống đây ăn trưa. Để tiết kiệm thời gian, phần lớn cô đều ăn qua loa trên tầng.

La Như Kỳ chủ động chào hỏi, cô bưng khay cơm ngồi xuống đối diện Giang Tự, còn dẫn theo hai bác sĩ khác cùng ngồi.

Giang Tự không phải là kiểu người lạnh lùng xa cách. Gặp mặt cô đều trò chuyện vài câu, không vì cấp bậc cao hơn mà giữ khoảng cách hay tỏ ra xa cách.

Một bàn có bốn người, ba người kia đều rất hoạt bát.

Ban đầu hai bác sĩ trẻ còn khá e ngại, lo Giang Tự sẽ không nhiệt tình. Nhưng dần dần họ cũng thả lỏng, bắt đầu bằng những câu hỏi chuyên môn y khoa rồi chuyển sang các chủ đề khác, chẳng hạn như vụ tai nạn ở bãi đỗ xe.

La Như Kỳ cũng nghe nói về chuyện này, cô nghĩ Giang Tự và Trương Hiền Minh thân thiết nên hỏi:

"Giáo sư Giang, trưởng khoa Trương giờ thế nào rồi?"

Giang Tự không rõ, đáp:

"Hôm nay chị chưa gặp ông ấy."

Hai bác sĩ còn lại cũng chỉ biết đôi chút thông tin qua lời đồn. Thấy La Như Kỳ biết rõ, họ bèn hỏi thêm vì quan tâm đồng nghiệp và lãnh đạo.

La Như Kỳ đã đến bãi đỗ xe, nắm được nhiều thông tin hơn những người khác liền kể lại từng chi tiết.

"Hình như không có vấn đề gì lớn, nghe nói là hệ thống phanh hoặc điều khiển có chút trục trặc, có thể là do cũ quá. May mắn chỉ là một phen hoảng hồn, không có chuyện nghiêm trọng."

Giang Tự không xen vào, lặng lẽ húp một ngụm canh.

Một bác sĩ nghe vậy thở phào, cảm thán:

"Cứ tưởng làm sao, làm ai cũng lo lắng, sợ nhất là có người cố ý gây chuyện."

La Như Kỳ lắc đầu: "Làm sao có thể, bãi đỗ xe có đầy camera giám sát, ai mà dám làm bậy?"

Bác sĩ kia nói: "Cũng chỉ là lo xa thôi. Bây giờ vấn đề y tế nhạy cảm, mấy vụ mâu thuẫn xảy ra nhiều, ai mà biết được. Chỉ sợ làm đắc tội ai đó mà thôi."

Bác sĩ còn lại bật cười: "Trưởng khoa Trương rất tốt với bệnh nhân mà. Ông ấy là người được các gia đình bệnh nhân yêu quý nhất trong khoa. Làm gì có chuyện xấu như vậy. Tôi nhớ chiếc xe đó ông ấy dùng cũng lâu rồi, từ khi tôi mới vào bệnh viện đã thấy. Có lẽ thật sự là xe đã quá cũ."

Trương Hiền Minh trong bệnh viện số 2 là người đức cao vọng trọng, danh tiếng tốt, luôn tận tâm với bệnh nhân, phong cách sống lại giản dị, tiết kiệm, rất được mọi người kính trọng. Chuyện lần này xảy ra mọi người thật sự không thể nghĩ ra ai lại muốn hại ông ấy. Nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy vấn đề nằm ở chiếc xe.

La Như Kỳ đồng tình với ý kiến vừa rồi, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, chẳng có bằng chứng nào cho thấy có người làm hại cả. Đừng suy đoán lung tung."

Ý kiến bị bác bỏ nhưng bác sĩ đưa ra nghi vấn không hề khó chịu, chỉ ngẫm nghĩ một lúc rồi bỏ qua, mỉm cười:

"Chắc là vậy."

Sau đó họ lại thành tâm nói vài lời, toàn là khen ngợi Trương Hiền Minh và nhóm của ông. Những bác sĩ trẻ tuổi luôn mang đầy nhiệt huyết với thái độ ngưỡng mộ sâu sắc dành cho những tiền bối xuất sắc trong ngành, từ tận đáy lòng họ đều tôn trọng, khiêm tốn và chân thành.

Giang Tự hầu như không lên tiếng, mãi đến khi La Như Kỳ đổi chủ đề, bất ngờ nhắc đến hoạt động thiện nguyện, nói về các đồng đội rồi đề cập đến Diệp Tích Ngôn thì cô mới đáp lại vài câu.

La Như Kỳ nói: "Trưởng đoàn Thiệu sắp đính hôn với Tô Bạch rồi, giáo sư Giang chị có biết không?"

Giang Tự hỏi: "Khi nào vậy?"

La Như Kỳ đáp: "Hình như là tháng ba năm sau, còn tổ chức tiệc mời mọi người nữa."

Hai bác sĩ kia khá hứng thú với hoạt động thiện nguyện, nghe họ trò chuyện thì tò mò hỏi thêm một hai câu.

Sau khi hoạt động kết thúc, nhóm chat của đoàn thiện nguyện vẫn khá sôi động. Thiệu Vân Phong và mọi người thường xuyên chia sẻ tình hình của họ trong nhóm, Tiểu Trần và Hà Anh Chính hầu như mỗi tối đều xuất hiện, vừa trò chuyện vừa cập nhật tiến độ công việc.

Giang Tự ít khi vào nhóm nhưng Diệp Tích Ngôn thì hay lén đọc tin nhắn. Khi rảnh rỗi cô còn chủ động nhắn tin tìm người chơi game cùng.

Mối quan hệ giữa Thiệu Vân Phong và Tô Bạch tiến triển rất nhanh, đến mức khiến người khác bất ngờ. Trước đây cả đoàn đều không mấy lạc quan, nghĩ rằng đó chỉ là cảm xúc bồng bột, không kéo dài được lâu. Hơn nữa Tô Bạch trông cũng không phải là kiểu người dễ ổn định.

Nhưng giờ hai người đã quyết định đính hôn, chắc chắn sẽ mời tất cả thành viên trong đoàn, không bỏ sót ai.

Giang Tự không thích tám chuyện, biết được tin tức là đủ rồi.

Bữa ăn không tốn nhiều thời gian, dù có trò chuyện thêm thì cũng chỉ mất khoảng 20 phút.

Ai cũng có công việc, ăn xong đều nhanh chóng quay lại làm.

Buổi chiều Trương Hiền Minh mới xuất hiện. Ông hoàn toàn bình an, không có hề hấn gì.

Vụ tai nạn ở bãi đỗ xe đến đây coi như khép lại, không có diễn biến gì thêm.

Tan làm, Giang Tự vẫn gọi xe rời đi, không nán lại bệnh viện quá lâu. Hôm nay khá mệt, về đến căn hộ cô nằm trên sofa nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, không làm việc giúp Diệp Tích Ngôn.

Tâm trạng của Diệp Tích Ngôn rất tốt, một mình đi loanh quanh trong bếp chuẩn bị hấp cá. Cô hồi phục khá nhanh, thể chất tốt, mới ba ngày mà vết thương đã lên da non, không còn đau nhiều mà chỉ hơi ngứa. Hôm nay cô còn đi tập luyện ở chỗ của Trần Giang Triều hơn nửa ngày. Cô chỉ về sớm hơn Giang Tự khoảng mười mấy phút, đồ ăn cũng đã được người khác mua và giao đến.

Giang Tự nằm đó lặng lẽ quan sát Diệp Tích Ngôn. Khi đã nghỉ đủ, cô vòng vo hỏi:

"Sáng nay em đi đâu?"

Diệp Tích Ngôn không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Sao vậy?"

"Không có gì," Giang Tự nói, "Chỉ hỏi thôi."

Diệp Tích Ngôn thẳng thắn kể tỉ mỉ về hành trình của mình, những việc đã làm, thậm chí cả bữa trưa ăn gì cũng nói ra hết.

Giang Tự trong lòng đã rõ, hỏi tiếp: "Cả ngày ở cùng Herbert và mọi người sao?"

"Ừm, cả ngày, hôm qua cũng thế." Diệp Tích Ngôn bình thản đáp: "Chu Diên và cậu ấy trước đây tham gia cuộc thi quen với vài người chơi xe, hôm qua còn ăn cơm cùng nhau."

Giang Tự hỏi: "Ăn ở đâu?"

Diệp Tích Ngôn chỉ xuống sàn, nhấn mạnh: "Ở đây, không đi đâu cả, ngay tại nhà mình."

Giang Tự ngồi dậy bước vào bếp.

Diệp Tích Ngôn tiện tay lấy một chiếc tạp dề, đợi cô đến gần rồi buộc lại cho cô.

Giang Tự nâng tay, đợi đến khi buộc xong bất ngờ chạm vào mặt Diệp Tích Ngôn, khẽ vuốt ở khóe môi, nhẹ nhàng nhắc: "Đừng làm bậy."

"Không có," Diệp Tích Ngôn không thừa nhận, "Gần đây em ngoan lắm."

Giang Tự dùng đầu ngón tay chạm vào môi cô ấy rồi giúp chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa, vén gọn ra sau tai, dịu dàng nói:

"Vì loại người đó mà gây chuyện thì không đáng. Sau này không được làm nữa."

Diệp Tích Ngôn thuận thế áp má vào lòng bàn tay cô, thấp giọng trấn an:

"Yên tâm, em sẽ không gây chuyện đâu..."

Bác sĩ Giang không bận tâm đến những người kia ra sao, dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng để ý. Nhưng với người trước mặt thì cô quan tâm sâu sắc, không muốn cô ấy hành động thiếu suy nghĩ.

Cô tiến đến hôn nhẹ lên môi Diệp Tích Ngôn, ôm cô ấy vào lòng như một lời an ủi.

Diệp Tích Ngôn vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô: "Không sao đâu."

"Chị lo cho em," Giang Tự nói.

Diệp Tích Ngôn đáp lại bằng một tiếng "Ừm" rồi khẽ hôn lên tai cô ấy.

Trên bếp, một nồi canh đang sôi ùng ục, là đồ nấu sẵn mua về, giờ nước đã sôi bốc khói nghi ngút.

Hai người ôm nhau rất lâu, Giang Tự không buông tay, cuối cùng Diệp Tích Ngôn mới là người rời khỏi vòng tay trước vì sợ nước canh sôi tràn ra ngoài, vội vã quay lại bếp chăm lo.

Có những chuyện cả hai đều hiểu rõ, chẳng cần phải nói ra. Giang Tự chỉ nhắc đến vậy, cô vẫn tin tưởng đối phương.

Thứ ba, bệnh nhân ở bệnh viện có phần ít hơn nhưng suốt cả ngày vẫn rất bận rộn, lúc nào cũng có đủ loại việc và vấn đề cần phải giải quyết.

Giang Tự là một trong những trụ cột của khoa Tim mạch, danh tiếng vang xa, không ít người tìm đến bệnh viện số 2 chỉ để gặp cô.

Thực tế có nhiều bệnh nhân đến khám ở bệnh viện thường không tin tưởng các bác sĩ trẻ, cho rằng họ thiếu kinh nghiệm, đồng nghĩa với việc khả năng chuyên môn chắc chắn không tốt. Thành kiến này khiến họ dù bệnh nặng hay nhẹ cũng ít muốn được bác sĩ trẻ điều trị.

Giang Tự lại là một trường hợp ngoại lệ. Nhiều bệnh nhân từ tỉnh xa sẵn sàng đi tàu cao tốc hay máy bay để đến gặp cô. Một phần vì cô quá xuất sắc, thực sự đã giúp đỡ rất nhiều bệnh nhân một cách hiệu quả. Phần khác là nhờ lý lịch và kinh nghiệm vượt trội của cô, chỉ riêng việc từng đi học tập ở nước ngoài cũng đủ khiến bệnh nhân cảm thấy yên tâm.

Tất nhiên đây cũng là một dạng thành kiến.

Hiện nay trình độ y học trong nước đã rất tốt, một số lĩnh vực không thua kém gì quốc tế. Các bác sĩ được đào tạo trong nước cũng rất xuất sắc, không hề kém cạnh.

Giang Tự không vì điều này mà kiêu ngạo, trái lại còn thấy có chút bất lực.

Một số ít bệnh nhân nghĩ rằng bác sĩ học ở nước ngoài thì có khả năng "vạn năng," cứ ngỡ cô chỉ cần ra tay là có thể chữa khỏi mọi bệnh nan y. Ví dụ, hôm nay có một cụ ông từ nơi khác đến, tuổi đã cao, có nhiều bệnh lặt vặt, thuộc nhóm cao huyết áp nguyên phát* nhưng cứ nhất quyết yêu cầu phải chữa khỏi ngay lập tức.

(*Tăng huyết áp nguyên phát là một loại tăng huyết áp không có nguyên nhân rõ ràng được xác định. Các trường hợp này thường có biến chứng dần theo thời gian.)

Giang Tự kiên nhẫn giải thích, cô không phản bác gay gắt cũng không sử dụng thuật ngữ chuyên ngành quá khó hiểu mà nhẹ nhàng an ủi, giải thích cặn kẽ.

Người già thường như trẻ con, không hẳn là ngang bướng mà chỉ là chưa hiểu hết vấn đề. Chỉ cần nói rõ ràng là được.

Cụ ông ban đầu không hài lòng, thậm chí có chút buồn bực nhưng cuối cùng cũng không gây chuyện, ngoan ngoãn làm theo lời dặn của bác sĩ.

Giang Tự luôn giữ thái độ bình thản, không để tâm hay so đo.

Diệp Tích Ngôn lúc đang tập luyện thì gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat, kèm theo bức ảnh selfie trong chiếc áo ba lỗ, bên cạnh còn có một bó hoa. Biểu cảm của cô ấy trông rất tự mãn.

Trong giờ làm việc, Giang Tự không có thời gian trả lời. Mãi đến khi nghỉ giữa ca, hơn ba tiếng sau cô mới thấy tin nhắn. Nghĩ ngợi một lúc, cô nhắn lại:

"Em có mệt không?"

Đối phương phản hồi ngay lập tức: "Không mệt."

Diệp Tích Ngôn hỏi tiếp: "Chị nghỉ trưa chưa?"

Giang Tự đáp: "Rồi, vừa ăn trưa xong."

Diệp Tích Ngôn nhắn lại: "Bác sĩ Giang vất vả quá."

Giang Tự: "Không vất vả, tập luyện mới vất vả hơn."

Diệp Tích Ngôn tự mãn gửi một sticker hình chú chuột túi ôm lấy bàn tay kèm theo: "Tập luyện cũng không vất vả."

Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài phút.

Sắp kết thúc, Diệp Tích Ngôn hỏi: "Hoa đẹp không?"

Giang Tự quay trở lại nhìn xem, không quan tâm ai đã mua, chân thành trả lời: "Đẹp."

Diệp Tích Ngôn nhắn ngay: "Mua ở một cửa hàng bên đường."

Diệp Tích Ngôn: "Nhìn thấy là nghĩ ngay đến chị, thế là mua."

Giang Tự không kìm được nụ cười, khẽ đáp: "Ừm."

Diệp Tích Ngôn tuy trời sinh vô tư, làm gì cũng có phần qua loa nhưng trong những chuyện thế này lại rất để tâm, lãng mạn đến mức khó ai sánh kịp.

Cách cô ấy dỗ dành luôn đổi mới, lần nào cũng không giống lần nào.

Mùa thu thời tiết thay đổi nhanh, lúc nắng lúc mưa.

Sau bốn giờ chiều, trời bất ngờ đổ một cơn mưa nhỏ. Mưa không lớn, chỉ kéo dài khoảng mười phút. Đến hơn năm giờ, mây đen tan đi, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây tạo nên một vầng hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên cửa kính lấp lánh phản quang.

Trước khi trời mưa, Giang Tự vừa đi kiểm tra bệnh một vòng, dẫn theo các nhân viên liên quan.

Thường thì việc kiểm tra phòng bệnh được thực hiện vào buổi sáng, nhưng lần này là vì có vấn đề phát sinh từ phía bệnh nhân.

Lần đi kiểm tra này khá không đúng lúc. Trên đường quay lại, khi đi ngang qua một phòng bệnh, cô tình cờ thấy Trương Hiền Minh. Không phải chạm mặt mà chỉ là đi ngang qua và bắt gặp ông ta đang cãi nhau với một bệnh nhân.

Cãi nhau là từ phía bệnh nhân, không phải do Trương Hiền Minh gây sự mà là bệnh nhân tỏ ra không hài lòng.

Giang Tự không đứng ngoài hóng chuyện, cũng không bước vào can thiệp. Chỉ liếc nhìn qua rồi rời đi.

Cô không bận tâm đến những chuyện này nhưng các đồng nghiệp trong khoa thì đôi khi sẽ bàn tán.

Hai ngày nay, dường như Trương Hiền Minh gặp đủ chuyện xui xẻo. Suýt gặp tai nạn đã đành, hôm nay cả ngày lại không thuận lợi chút nào. Lần tranh cãi vừa rồi cũng không phải là lần đầu trong ngày. Buổi sáng còn có một vụ cãi nhau căng thẳng hơn, người nhà bệnh nhân suýt nữa đã ra tay với ông nhưng chẳng ai rõ nguyên nhân vì sao.

Nghe nói nguyên nhân là do giao tiếp không suôn sẻ, tóm lại rất lộn xộn.

Hôm qua trong khoa mọi người còn tỏ ra thông cảm và quan tâm Trương Hiền Minh, nhưng hôm nay chẳng ai đứng ra bênh vực. Mọi người đều sợ vô tình bị dính vào cơn nóng giận của ông ta mà trở thành nạn nhân, hơn nữa, chuyện này cũng do chính ông ta tự chuốc lấy. Bệnh nhân và người nhà vốn rất hòa nhã, đã nằm viện vài ngày và luôn đối xử tốt với các nhân viên y tế khác, trước đây họ cũng rất tôn trọng ông ta.

Việc giao tiếp tốt với bệnh nhân là kỹ năng cần thiết và cũng là trách nhiệm cơ bản của mỗi nhân viên y tế. Là một bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm, nếu ngay cả điều này cũng làm không tốt, lại còn gây chuyện hai lần trong cùng một ngày thì thật khó chấp nhận.

Sợ bị ảnh hưởng, cả buổi chiều các bác sĩ trong khoa đều im lặng. Những người thường ngày hoạt bát cũng không nói nhiều, ai làm việc nấy, tuyệt đối không trò chuyện linh tinh và cũng tránh xa khu vực của Trương Hiền Minh.

Giang Tự không quan tâm đến những chuyện này, kiểm tra xong phòng bệnh cô tiếp tục công việc của mình.

Trương Hiền Minh bước ra khỏi phòng bệnh với khuôn mặt đầy căng thẳng, không dám trút giận trước mặt bệnh nhân, cố gắng kiềm chế cảm xúc quay lại văn phòng rồi gọi một bác sĩ cấp dưới vào. Ông ta nhặt một xấp tài liệu trên bàn rồi ném mạnh xuống, bắt đầu chỉ trích, tìm lỗi trong công việc của người kia để mắng mỏ.

Vị bác sĩ trẻ không dám phản bác, cúi đầu đứng trước bàn, còn phải nhẹ nhàng tự kiểm điểm bản thân.

Tiếng ồn ào lớn đến mức không chỉ trong khoa tim mạch mà cả các khoa khác cũng nghe thấy.

Bác sĩ Lưu đi ngang qua, không trực tiếp can thiệp việc Trương Hiền Minh trút giận, bề ngoài là đến để xem xét công việc nhưng thực chất là giúp vị bác sĩ trẻ kia thoát khỏi tình huống khó xử.

Trương Hiền Minh không dám làm gì bác sĩ Lưu, đến lúc này mới nguôi giận.

Giang Tự đang ngồi trước bàn làm việc xem hồ sơ bệnh án, vô tình ngẩng đầu nhìn ra cửa và bắt gặp bác sĩ trẻ vừa bước qua.

Vị bác sĩ trẻ khi nãy còn bị Trương Hiền Minh mắng không dám hé răng, ra ngoài mới lén lau nước mắt, thậm chí còn không dám khóc to.

Giang Tự hạ mắt, cầm bút máy trên tay bất giác vạch một đường trên tờ giấy trắng.

Những tình huống tương tự như vậy không phải lần đầu xảy ra mà thường xuyên có, chỉ là chưa đến mức nghiêm trọng như thế này.

Có những người giấu mình rất kỹ, diễn xuất quá giỏi khiến không ai nghĩ đến mặt tối của họ.

Vì chuyện này mà không khí ở khoa tim mạch trở nên nặng nề hơn, mọi người đều cẩn trọng, sợ vô tình lại vướng phải rắc rối.

Hôm qua vẫn còn vài bác sĩ trẻ khen ngợi Trương Hiền Minh rằng ông ta thế này thế kia tốt lắm nhưng giờ thì im thin thít, chẳng ai dám mở lời. Mọi người không ngốc, ai tinh ý đều nhận ra Trương Hiền Minh đang không bình thường, cố tình trút giận lên người khác.

Giang Tự là một trong số ít người không sợ Trương Hiền Minh, bất kể ông ta có nổi điên thế nào cô cũng không quan tâm mà tập trung vào công việc của mình.

Cô nghĩ rằng tất cả bắt nguồn từ chuyện ở bãi đỗ xe hôm trước, nhưng đến gần cuối giờ làm mới biết còn có một nguyên nhân khác.

Hôm qua Kỷ Tồn Ngọc cũng gặp tai nạn. Anh không may mắn như những lần trước, lần này bị thương ngay tại chỗ và phải nhập viện cấp cứu.

Gần đây Kỷ Tồn Ngọc không đến bệnh viện nữa, hình như từ sau chuyến hỗ trợ y tế ở Tây Tạng anh đã nghỉ việc, quyết định tập trung vào việc kinh doanh do Kỷ Vân Phù để lại.

Anh nhân danh làm ăn để kết giao với rất nhiều người, làm quen với một nhóm bạn mới đủ kiểu người, bị họ lôi kéo chơi bời một thời gian rồi bắt đầu buông thả bản thân. Hôm qua anh còn tham gia một cuộc đua xe nghiệp dư, nhưng mới chạy được một vòng đã bị đâm bay ra ngoài. Kết quả là không chỉ mất tiền bạc, tốn công sức, phá hỏng một chiếc xe đua mà còn suýt mất mạng.

Khi còn sống, Kỷ Vân Phù quản lý rất nghiêm người con nuôi này, rất nhiều việc không cho phép anh làm, sợ anh học thói xấu. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều bị giám sát, thành ra Kỷ Tồn Ngọc chưa bao giờ trải qua một cuộc sống xa hoa buông thả đúng kiểu "cậu ấm," thậm chí còn chưa từng tiêu xài phung phí một lần nào.

Nhưng giờ thì khác. Sau khi kế thừa tập đoàn lớn, không còn ai quản được anh nữa. Anh muốn làm gì cũng được. Tiền bạc không thiếu, tiêu cả đời cũng không hết, không cần phải nghe theo sự sắp đặt của người lớn. Đến cả Trương Hiền Minh cũng chẳng thể can thiệp.

Trương Hiền Minh muốn anh sớm bán đi những công ty đó, đổi lấy số tài sản đáng kể rồi tiếp tục con đường làm bác sĩ. Nhưng Kỷ Tồn Ngọc chỉ nghe nửa đầu, bỏ qua nửa sau.

Con người luôn thay đổi, không ai mãi mãi như cũ. Đôi khi chỉ cần một cơ hội thích hợp.

Lòng tham và bản chất con người thường dẫn đến sự mất kiểm soát. Nếu cám dỗ đủ lớn, sự điên cuồng sẽ càng nhanh chóng bộc lộ và sự sa ngã cũng sẽ xảy ra nhanh hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.