(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rượu trắng với độ cồn mạnh khiến lồng ng,ực nóng ran, gương mặt đỏ bừng và cơ thể hầm hập như lửa đốt. Thế nhưng cảm giác ấy lại chẳng mang lại sự dễ chịu, tựa như vẫn còn thiếu một điều gì đó không thể gọi tên.
Diệp Tích Ngôn chưa từng trải qua những chuyện thân mật giữa hai người nên sau khi đã ôm, đã chạm, cô lại không biết phải làm gì tiếp theo. Cô chỉ biết nói những lời trêu ghẹo ngọt ngào dễ khiến người khác xiêu lòng. Nhưng mỗi khi nói được một câu, cô lại chẳng nghĩ ra câu tiếp theo khiến mọi chuyện cứ nhạt dần, không kéo dài được lâu.
Giang Tự cố ý nhắc nhở: "Đừng nghĩ linh tinh."
Nhưng Diệp Tích Ngôn chẳng nghe, khẽ lẩm bẩm: "Chị ôm em một cái đi."
Giang Tự chiều ý, vòng tay ôm lấy cổ cô.
Nhờ quá trình luyện tập lâu dài trong đội đua, việc ôm Giang Tự là người có chiều cao không thua kém mình đối với Diệp Tích Ngôn chẳng mấy khó khăn. Một lát sau, Giang Tự hơi nghiêng người khẽ gãi cằm cô rồi cúi đầu xuống gần hơn.
Diệp Tích Ngôn khép hờ mắt, chờ đến khi đôi môi của đối phương chạm vào môi mình rồi mới từ từ đặt Giang Tự xuống, kéo cô ấy vào lòng. Một tay cô siết lấy eo Giang Tự, tay kia khẽ nâng khuôn mặt đối phương, dùng đầu ngón cái v.uốt ve đường nét tinh tế ấy.
Trong đêm chia tay, khi mọi người trong đoàn đang bận rộn thu dọn hành lý để chuẩn bị cho chuyến đi sớm mai thì hai người họ lại lén lút ở đây, tách biệt khỏi tất cả.
Diệp Tích Ngôn chỉ nghiêm túc hôn Giang Tự một lần, sau đó lại bày ra đủ trò táo bạo, mượn hơi rượu để ngang ngược. Cô nhẹ nhàng xoay Giang Tự quay mặt vào bức tường lạnh lẽo, vòng tay từ phía sau ôm lấy cô ấy. Hai người không nhìn thấy mặt nhau, Diệp Tích Ngôn chỉ thấy bóng lưng của Giang Tự, còn trước mắt Giang Tự lại chỉ là một màu trắng nhạt.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Tự bỗng nắm lấy cổ tay Diệp Tích Ngôn, dựa người về sau tựa vào ngực cô rồi ngẩng đầu tựa lên vai, khẽ nói:
"Diệp Tích Ngôn, đủ rồi."
Diệp Tích Ngôn cúi xuống, hôn lên mái tóc bên thái dương cô ấy, dịu dàng đáp:
"Được."
Mùi rượu vẫn còn nồng đậm trên người cô.
Tóc của Giang Tự vốn được buộc gọn gàng nhưng giờ đây đã bung ra hết. Chiếc dây buộc tóc rơi xuống đất từ lúc nào. Diệp Tích Ngôn bước đi hơi loạng choạng nhưng vẫn cúi người nhặt lên. Sau một chút do dự, cô ra ngoài rửa sạch, tiện tay chà xát vài lần rồi lau qua loa lên góc áo sau đó quay lại để buộc tóc cho Giang Tự.
Giang Tự từ chối: "Không cần đâu."
Diệp Tích Ngôn lại kiên quyết: "Để em làm cho."
Dây buộc tóc vẫn còn ẩm.
Diệp Tích Ngôn không thạo việc buộc tóc cho người khác nên chiếc đuôi ngựa sau khi buộc lại nghiêng lệch sang một bên. Nhưng Giang Tự chẳng phàn nàn, cứ để vậy mà chấp nhận.
Trước khi rời đi, Diệp Tích Ngôn khẽ hôn lên môi Giang Tự, thì thầm:
"Tối nay em qua phòng chị một lát nhé. Em không ở lại, chỉ ngồi với chị một lúc được không?"
Giang Tự kéo nhẹ góc áo cô, hờ hững đáp: "Nếu em muốn thì chị cũng không ngăn được."
Diệp Tích Ngôn thật thà: "Em chỉ sợ chị không muốn thôi."
Giang Tự nhướn mày, ánh mắt khẽ nhìn cô: "Nếu chị không muốn thì em sẽ không đến à?"
"Không thể nào, em vẫn sẽ qua." Diệp Tích Ngôn lập tức đáp, rõ ràng không chút thành thật.
Thời gian vẫn còn sớm, hành lang thỉnh thoảng có người qua lại. Nếu cùng nhau ra ngoài rất dễ bị người khác nhìn thấy nên Giang Tự rời đi trước để Diệp Tích Ngôn ở lại thêm một lúc. Thực ra cả hai có thể cùng rời khỏi phòng tắm mà không khiến ai nghi ngờ nhưng họ vẫn chọn làm vậy, bởi chuyện vừa rồi không phải là "không có gì".
Rời khỏi phòng tắm, mỗi người trở về phòng của mình.
Diệp Tích Ngôn đã thu dọn hành lý từ chiều nên không cần vội vàng đóng gói trong đêm. Cô nằm dài trên giường rất lâu, mí mắt nặng trĩu như có ngàn cân đè xuống, cả cơ thể dường như không chịu nổi nữa. Cơn say dâng lên mãnh liệt lan khắp tứ chi, len lỏi vào từng sợi dây thần kinh trong cơ thể.
Thế nhưng dù như vậy, khi đã khuya và mọi người như Hà Anh Chính đều đã tắt đèn đóng cửa phòng, Diệp Tích Ngôn vẫn gượng dậy, lảo đảo đi sang phòng bên cạnh. Đến nơi, cô nằm phịch xuống giường Giang Tự, thậm chí còn kéo cô ấy vào lòng mình ôm chặt lấy.
Giang Tự chọc nhẹ vào má cô, nhắc nhở: "Đừng đè lên chăn."
Diệp Tích Ngôn khó nhọc nhích người, lầm bầm than thở: "Em mệt quá, chóng mặt nữa."
Giang Tự kéo chăn ra giúp cô đắp lại ngay ngắn.
Cuối cùng Diệp Tích Ngôn vẫn ngủ lại trong phòng này, không thực hiện được lời hứa chỉ ngồi chơi một lát rồi về. Giang Tự cũng không phiền lòng, để cô ấy ở lại một đêm cũng chẳng sao.
Trước khi tắt đèn, Giang Tự khẽ hỏi: "Có khát không? Có cần uống nước không?"
Diệp Tích Ngôn lắc đầu.
Dù vậy Giang Tự vẫn rót một cốc nước để ở bàn đầu giường, phòng khi cô ấy cần uống giữa đêm.
Một hai phút sau, xung quanh chìm vào bóng tối.
Khi gần chìm vào giấc ngủ, Diệp Tích Ngôn khẽ thì thầm bên tai Giang Tự:
"Chuyện tối nay... chị có ghét không?"
Giang Tự đẩy nhẹ eo cô, tránh trả lời.
Diệp Tích Ngôn tiếp tục hỏi: "Có phải hơi nhanh không?"
Giang Tự kéo chăn lên cao hơn, giọng nói nhỏ dần: "Muộn rồi, đừng làm ồn nữa."
Diệp Tích Ngôn nằm thẳng đơ, lẩm bẩm vài câu mơ hồ: "Em cũng không giỏi chuyện này..."
Người bên cạnh xoay lưng lại, coi như không nghe thấy.
Diệp Tích Ngôn uống rượu vào đúng là rất khác. Ngày thường cô còn nghiêm túc đôi chút, nhưng giờ thì càng lúc càng "lấn lướt". Giang Tự không để tâm đến cô nhưng một lát sau lại xoay người qua, kéo chăn phủ lên cả hai rồi vòng tay ôm cô vào lòng.
Diệp Tích Ngôn phối hợp, giả vờ giãy giụa sau đó rúc đầu ra ngoài, áp má lên phần xương ức của Giang Tự, thì thầm:
"Bị chị bắt được rồi, em chạy không thoát nữa."
Giang Tự như thường lệ khẽ bóp nhẹ má cô, tay mơn trớn qua cổ.
Có lẽ do hơi men làm thần kinh Diệp Tích Ngôn trở nên nhạy cảm, cô bất giác thở dài đầy mãn nguyện, đầu khẽ cọ vào lòng bàn tay của Giang Tự như một chú mèo nhỏ tìm kiếm sự v.uốt ve.
Sau đó cô chìm vào giấc ngủ. Người thường ngày luôn khéo léo trêu chọc người khác giờ đây đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ cần vừa gục đầu xuống gối là ngủ ngay lập tức.
Đến tảng sáng, Diệp Tích Ngôn tỉnh giấc một lần.
Cô vẫn nhớ rõ mình đang ở phòng nào, chưa kịp mở mắt đã vô thức xoay người tìm kiếm hơi ấm bên cạnh. Không lâu sau, động tác ấy làm Giang Tự cũng bị đánh thức. Nhận ra người bên cạnh đã cựa mình, Diệp Tích Ngôn tinh nghịch áp sát vào lưng cô ấy, khẽ nói:
"Chào buổi sáng."
Lúc này là khoảng thời gian dễ chịu nhất để ngủ, trời se lạnh, độ ẩm cao, không khí trong lành. Giang Tự không đáp lại mà vẫn nhắm mắt, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Tích Ngôn đang đặt ngang eo mình như trấn an.
Diệp Tích Ngôn hôn nhẹ lên gáy cô ấy, đôi môi vẫn còn hơi ấm. Bàn tay cô dần siết chặt hơn rồi lùi vào trong chăn.
Giang Tự khẽ run lên, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Đừng..."
Đoàn dự kiến xuất phát lúc 9 giờ sáng nhưng hầu hết mọi người đã dậy từ hơn 7 giờ, tất bật chạy ngược chạy xuôi để chuyển hành lý và kiểm tra đồ đạc xem có bị sót gì không.
Riêng Diệp Tích Ngôn hơn 8 giờ cô mới thức dậy, vội vã chuẩn bị mọi thứ. Sau đó cô mang cả hành lý của mình và Giang Tự xuống dưới sắp xếp lên xe tải nhỏ. Chưa dừng lại ở đó, cô còn nhiệt tình giúp chị Hạ và Tiểu Trần chuyển thêm một lượt đồ đạc.
Chị Hạ có rất nhiều hành lý, phần lớn là thiết bị phục vụ các buổi livestream. Ngược lại Tiểu Trần chỉ có một chiếc vali nhỏ, không hề chất đầy.
Lần này đi Lương Thôn, người lái xe tải nhỏ không phải là Tiểu Trần bởi lưng cô ấy chưa hoàn toàn hồi phục. Vị trí ấy được giao lại cho Diệp Tích Ngôn, còn chiếc xe Jeep sẽ do Tề Tam cầm lái.
Có lẽ do khoảng thời gian gắn bó cùng đoàn cộng thêm việc đã xác định mối quan hệ với Giang Tự, Diệp Tích Ngôn giờ đây cảm thấy Tề Tam không tệ như trước. Anh ta chăm chỉ, thật thà và rất nhiệt tình.
Điều quan trọng nhất là anh ta đã không còn có ý gì với Giang Tự. Sau vài lần ngỏ lời khéo léo nhưng nhận ra cô ấy không có cảm tình, Tề Tam tự biết điều mà rút lui.
Trước khi rời Đại Nhạn, hiệu trưởng Lưu cùng Thi Nhu và Lưu Tư Mẫn đến tiễn đoàn. Thi Nhu còn mua chút đồ ăn đưa tận tay Diệp Tích Ngôn, khăng khăng muốn cô nhận lấy.
Diệp Tích Ngôn không từ chối, cũng không muốn phụ lòng tốt của người khác.
Khi không có thành viên nào ở gần, cô liếc nhìn Lưu Tư Mẫn rồi thuận miệng hỏi Thi Nhu: "Cô với cô ấy đang yêu nhau à?"
Thi Nhu lắc đầu, đáp khẽ: "Vẫn chưa, chưa đến lúc. Tôi còn chưa nghĩ kỹ."
Diệp Tích Ngôn gật gù: "Không cần vội, cứ cân nhắc thêm đi."
Thi Nhu cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh chút ngượng ngùng pha lẫn cảm khái. Dù sao không lâu trước, cô ấy đã để người khác bắt gặp khoảnh khắc lúng túng của mình, thật sự rất ngại. Suy nghĩ một lát, Thi Nhu tiếp lời:
"Cần thử tìm hiểu xem có hợp nhau không."
Diệp Tích Ngôn không đưa ra lời khuyên hay can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác.
Trước khi chia tay, Thi Nhu cảm kích nói: "Cảm ơn cô chuyện lần trước nhé."
"Không cần đâu, chẳng có gì to tát cả." Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng đáp lại.
Thi Nhu hạ giọng, thành thật: "Sau này nếu có cơ hội lại liên lạc nhé. Mong cô và giáo sư Giang luôn tốt đẹp, có thể đi cùng nhau thật lâu."
Diệp Tích Ngôn thoáng sững người, không ngờ cô ấy lại biết. Nhưng sau một lát cô vẫn gật đầu.
Thi Nhu mỉm cười, giải thích nhỏ nhẹ: "Hai người quá rõ ràng, chẳng cần đoán cũng nhận ra."
Cả hai đứng bên cạnh trò chuyện, không xa đó, Giang Tự và Lưu Tư Mẫn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía này.
Khi Thi Nhu rời đi, Giang Tự tiến lại gần.
Diệp Tích Ngôn lập tức giải thích: "Đây là quà cảm ơn, không phải thứ chị đang nghĩ đâu."
Giang Tự nhìn cô, giọng điệu thong thả: "Chị có nghĩ gì đâu."
Diệp Tích Ngôn giơ túi đồ ăn lên, hỏi: "Chị muốn thử không?"
"Vừa ăn sáng xong, chưa đói." Giang Tự đáp, "Em tự ăn đi."
Trước khi khởi hành, hiệu trưởng Lưu và thầy Hồ lần lượt bắt tay mọi người niềm nở chúc: "Chúc mọi người thượng lộ bình an, hẹn gặp lại lần sau."
Thiệu Vân Phong lịch sự đáp lại: "Thầy khách khí quá, sau này nếu cần cứ thoải mái liên lạc với chúng tôi."
Hiệu trưởng Lưu mỉm cười thân thiện: "Thay mặt bọn trẻ, tôi cảm ơn tất cả các bạn."
Sau lời tạm biệt, đoàn xe dần rời khỏi trấn Đại Nhạn, chiếc xe tải nhỏ vẫn đi ở cuối hàng như thường lệ.
Lương Thôn cách Đại Nhạn một ngày đường. Xuất phát vào buổi sáng thì nhanh nhất cũng phải tối muộn mới đến nơi.
Ban đầu, đoàn dự định dừng nghỉ giữa đường tại xe nhà di động để không phải vội vã. Nhưng vì có thêm năm thành viên mới, giường trên xe không đủ để mọi người chen chúc. Sau khi suy nghĩ, Thiệu Vân Phong quyết định đi thẳng dù đến Lương Thôn có muộn đến đâu.
Thời tiết dọc đường rất đẹp, nắng ấm, gió nhẹ khiến hành trình trở nên suôn sẻ và thuận lợi.
Lương Thôn tọa lạc sâu trong núi cao thuộc vùng biên giới khác của Quý Châu, nhưng lại không cách xa trung tâm huyện lỵ. Đây là một cơ sở mẫu về xóa đói giảm nghèo, nơi mà những năm gần đây nông nghiệp phát triển rất mạnh mẽ. Người dân nơi đây trồng bưởi, cam quýt, hạt cải dầu, thuốc lá sấy khô và còn nuôi trồng thủy sản, đủ loại hình đa dạng và phong phú.
Mặc dù không khai thác du lịch, lần này đội ngũ đến đây để thực hiện một tập đặc biệt với nhiệm vụ hỗ trợ quảng bá và thúc đẩy tiêu thụ các sản phẩm địa phương.
Trong nhóm trò chuyện chung, chị Hạ đã gửi hàng loạt tài liệu và tệp tin, yêu cầu mọi người đọc kỹ để chuẩn bị tốt nhất. Nhiệm vụ lần này dồn nặng lên vai những thành viên phụ trách truyền thông khiến hai ngày sắp tới hứa hẹn vô cùng bận rộn.
Đoàn xe tới Lương Thôn khi trời đã khuya. Mọi người được sắp xếp nghỉ tại một nhà khách gần ủy ban thôn.
Lương Thôn đã cử hai người đến tiếp đón, chị Vương Anh – trưởng thôn, một người phụ nữ trung niên thân thiện và anh Ngô Miễn Chi – bí thư thôn trẻ tuổi đeo kính. Ngô Miễn Chi là người tốt nghiệp đại học chính quy, không phải dân bản địa mà từ Vân Dương, Trùng Khánh chuyển đến đây làm việc, vừa vì bạn gái vừa hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ.
Do đoàn đến quá muộn, ai nấy đều mệt mỏi và uể oải. Trưởng thôn Vương chu đáo chuẩn bị sẵn đồ ăn mang đến từng phòng. Thiệu Vân Phong vì biết rằng chuyến đi này đã làm phiền họ thêm việc nên không ngừng cảm ơn và xin lỗi. Sau khi sắp xếp đâu vào đó, trưởng thôn và bí thư rời đi, hẹn gặp lại mọi người vào sáng hôm sau. Thiệu Vân Phong không quên nhắc cả đoàn tranh thủ nghỉ ngơi sớm.
Diệp Tích Ngôn được xếp ở phòng đôi tầng hai với Từ Sương, còn Giang Tự ở tầng ba với La Như Kỳ. Không ai đổi phòng vì quá mệt mỏi, vừa xuống xe đã kéo hành lý thẳng lên phòng.
Dẫu vậy trước khi đi ngủ, Diệp Tích Ngôn vẫn tìm lý do lên tầng ba, nói là đến thăm chị Hạ nhưng thực chất là muốn gặp Giang Tự. Lúc ấy Giang Tự đang nghe điện thoại, có vẻ đang bàn công việc quan trọng, hoàn toàn không để ý đến cô.
Diệp Tích Ngôn đứng trước cửa phòng Giang Tự vài phút, đưa cho La Như Kỳ một túi đồ ăn vặt và nước uống, bảo rằng mang đến cho hai bác sĩ. La Như Kỳ vui vẻ nhận lấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn nhé!"
Diệp Tích Ngôn khẽ liếc nhìn Giang Tự một cách kín đáo, rồi nói:
"Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon."
Sau đó cô quay trở lại tầng hai.
Đêm ấy mọi thứ yên ắng, ai nấy đều thu xếp xong xuôi rồi nghỉ ngơi, lần lượt tắt đèn.
Sáng hôm sau trời trong xanh, thời tiết dịu nhẹ, không quá nóng bức cũng không ngột ngạt, một ngày hiếm hoi dễ chịu. Dù tối qua ngủ muộn, mọi người vẫn phải dậy sớm. Khi trời còn chưa sáng hẳn, cả đoàn đã tụ tập tại tầng dưới để ăn sáng và họp nhanh.
Diệp Tích Ngôn xuống muộn, là một trong những người cuối cùng rời phòng. Vừa bước vào đại sảnh, ánh mắt cô lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng của Giang Tự nhưng không thấy chị đâu. Cô không rõ liệu Giang Tự chưa xuống hay đã đi đâu.
Đại sảnh rộng rãi có một chiếc bàn gỗ dài và tấm bảng đen trên tường, rất tiện lợi cho nhóm họp. Chị Hạ đang đứng trước bảng phác thảo sơ đồ phân công nhiệm vụ và ghi chú sắp xếp nhân sự. Thiệu Vân Phong cầm một túi lớn bánh bao, quẩy và sữa đậu nành, phân phát cho từng người.
Nhận bánh bao và cốc sữa, Diệp Tích Ngôn vô tình gặp La Như Kỳ. Cô đưa hai chiếc bánh bao cho La Như Kỳ rồi hỏi: "Bác sĩ Giang đâu rồi?"
La Như Kỳ vừa uống sữa vừa hờ hững trả lời: "Đi ra ngoài rồi."
"Đi đâu sớm vậy?" Diệp Tích Ngôn ngạc nhiên.
La Như Kỳ cắn một miếng bánh bao, nhai vài lần trước khi đáp: "Hình như vào thành phố."
"Thành phố?" Diệp Tích Ngôn thoáng khựng lại. Cô không ngờ Giang Tự lại đi xa đến vậy, cứ nghĩ rằng chị chỉ ra ngoài đâu đó trong thôn. Việc này khiến cô bối rối vì Giang Tự không hề nhắc gì với cô.
Không biết thêm chi tiết, La Như Kỳ chỉ nói: "Chị ấy đi từ rất sớm, chắc là có việc cần giải quyết."
Diệp Tích Ngôn lấy điện thoại ra kiểm tra nhưng không thấy bất kỳ tin nhắn nào từ Giang Tự. Điều này khiến lòng cô thoáng bất an.
Cô bước tới hỏi chị Hạ và nhận được câu trả lời:
"Em ấy xin nghỉ một ngày, bảo sáng mai sẽ quay lại. Sáng nay đã gọi điện thông báo."
Lòng Diệp Tích Ngôn nặng trĩu, một cảm giác bất ổn dâng lên. Cô tiếp tục hỏi:
"Có nói là đi làm gì không?"
Chị Hạ nhẹ nhàng đáp: "Đi gặp bạn, có việc đột xuất."
Lương Thôn có phương tiện di chuyển khá thuận tiện. Trong thôn mọi người có thể gọi xe để đi thẳng tới thị trấn hoặc thuê xe vào thành phố.
Trước khi rời đi, Giang Tự đã thông báo với Thiệu Vân Phong, sau đó mới liên lạc với chị Hạ. Mặc dù không nói rõ lý do nhưng cách cô ấy rời đi không hề vội vã. Hơn nữa, Giang Tự còn dặn kỹ giờ quay lại nên cả Thiệu Vân Phong lẫn chị Hạ đều không để tâm nhiều.
Giang Tự luôn là người đáng tin cậy nhất trong đoàn. Nếu đổi lại là người khác có lẽ Thiệu Vân Phong đã không dễ dàng đồng ý cho nghỉ như vậy.
Diệp Tích Ngôn sau khi nghe chị Hạ giải thích cũng không muốn hỏi thêm Thiệu Vân Phong, sợ gây rắc rối không đáng có. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy lấn cấn. Sau buổi họp nhanh, cô quyết định gửi tin nhắn cho Giang Tự muốn hỏi xem cô ấy đang làm gì.
Nhưng Giang Tự không trả lời. Có lẽ cô đang trên xe hoặc chưa nhìn thấy tin nhắn.
Không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp, Diệp Tích Ngôn chỉ gửi một tin duy nhất và kiên nhẫn đợi nửa tiếng. Khi không thấy hồi âm, cô nhắn thêm một tin nữa, vẫn giữ lời lẽ nhẹ nhàng chỉ hỏi xem cô ấy đang bận gì.
Cô cố gắng kiểm soát cảm xúc không để mình tỏ ra quá lo lắng hay kiểm soát, tránh để phản ứng của bản thân bị xem là thái quá. Dù vậy cô cũng không thể hoàn toàn thờ ơ. Cô cố giữ thái độ vừa phải, không vượt qua ranh giới đời tư của Giang Tự.
Thế nhưng thời gian trôi qua nửa giờ rồi một giờ... vẫn không có tin tức gì từ Giang Tự.
Khi thời gian kéo dài gần hai tiếng, Diệp Tích Ngôn cuối cùng không thể kiềm chế. Cô quyết định gọi một cuộc điện thoại qua WeChat.
Không ai nghe máy và trạng thái trực tuyến của Giang Tự cũng không hiển thị.
Lo lắng gia tăng, Diệp Tích Ngôn chuyển sang gọi vào số điện thoại di động của Giang Tự. Tuy nhiên kết quả vẫn vậy.
Điện thoại của Giang Tự đã tắt nguồn. Không thể liên lạc được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");