Tái Độ Xuân Quang - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 24: Quan tâm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu trời đêm như một tấm màn đen khổng lồ, ánh đèn là sợi dây kéo màn còn ánh sáng chiếu tới chính là sân khấu, nơi mà những câu chuyện đơn giản hoặc phức tạp đang diễn ra.

Ánh trăng từ trên cao rọi qua khung cửa sổ nghiêng nghiêng trải trên sàn gỗ. Diệp Tích Ngôn nằm nghiêng trên giường, đêm nay cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau bầu trời nhiều mây. Mặt trời không xuất hiện nhưng bầu trời vẫn sáng rực, ngẩng đầu lên là ánh sáng chói lóa đến mức không mở được mắt.

Ngày cuối cùng của đoàn xe ở làng người Miêu không khác mấy so với lần ở thị trấn Bắc Giang trước đó: xử lý công việc kết thúc, thu dọn hành lý, bổ sung nhu yếu phẩm và xác nhận lộ trình cho sáng hôm sau cùng điểm dừng chân giữa đường.

Công việc bận rộn, mọi người trong đoàn đều dậy từ sáng sớm tinh mơ.

Diệp Tích Ngôn tỉnh dậy lúc 6 giờ rưỡi, cô rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Buổi sáng cô phải giúp xử lý công việc cuối cùng và lên kế hoạch, buổi chiều lại phải ra thị trấn mua chút đồ bổ sung.

Số người trong đoàn không đông, ai cũng có nhiệm vụ riêng, không ai được nhàn rỗi. Ngay cả La Như Kỳ cũng bị cử đi khiêng đồ.

Khi xác nhận lộ trình, tài xế của một đoàn xe khác và Tô Bạch cũng có mặt.

Thiệu Vân Phong thông báo rằng đoàn của Tô Bạch cũng sẽ tham gia chuyến đi đến tỉnh Quý Châu, bắt đầu khởi hành từ ngày mai. Hai đoàn xe sẽ xuất phát đồng hành, có thể hỗ trợ lẫn nhau trên đường.

Diệp Tích Ngôn không hề biết chuyện này, nhóm của Hà Anh Chính cũng vừa mới nghe tin vì đây là quyết định vào phút chót.

Tiểu Trần tò mò hỏi: "Tô tiểu thư, các cô cũng đến thôn Dương Gia sao?"

Tô Bạch mỉm cười nhẹ nhàng: "Phải."

"Đi du lịch à?"

Thôn Dương Gia không phải điểm đến lý tưởng để du lịch vào mùa hè vì nơi đây nằm ở vị trí quá hẻo lánh.

Tô Bạch đáp: "Không hẳn vậy."

Cô giải thích sơ qua, nói rằng muốn theo đoàn từ thiện đến đó để quan sát và thử làm vài việc có ý nghĩa.

Dĩ nhiên đó chỉ là lý do nghe cho hay. Ai mà biết thật sự là vì điều gì.

Tô Bạch là trưởng đoàn của họ, cô chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho chuyến hành trình. Quyết định thay đổi lịch trình lần này cũng là ý của cô, mà các thành viên khác trong đoàn đều không phản đối, họ hoàn toàn ủng hộ.

Bên này, Thiệu Vân Phong rất hoan nghênh sự tham gia của đoàn họ. Với anh, hành động này không chỉ là sự khẳng định cho hoạt động từ thiện của đoàn xe mà còn giúp tạo cơ hội để tuyên truyền thêm.

Vì quyết định đã được đưa ra, mọi người chỉ còn cách hòa hợp với nhau.

Thiệu Vân Phong dành vài phút trao đổi riêng với Tô Bạch, anh nói về các vấn đề trong tuần tới bao gồm chỗ ở và sự an toàn.

Diệp Tích Ngôn không nói gì, cô chỉ tập trung cùng một tài xế khác của đoàn để xác định điểm dừng chân tối mai.

Thôn Dương Gia cách làng người Miêu quá xa nên điểm dừng chân tối mai sẽ nằm ở ranh giới giữa tỉnh Quý Châu và tỉnh hiện tại. Đến sáng hôm sau, đoàn xe sẽ ghé thăm một trường học đặc biệt trước khi tiếp tục hành trình. Dự kiến đoàn sẽ đến nơi vào tối ngày mốt hoặc sáng sớm hôm sau.

Thiệu Vân Phong đã đăng thông báo này vào nhóm chat chung của đoàn.

Việc mua đồ bổ sung tại thị trấn do hai đoàn xe cùng thực hiện, Diệp Tích Ngôn dẫn đường. Trong xe ngoài Giang Tự còn có Tô Bạch.

Tô Bạch tỏ ra rất thân thiện, cô không ngồi trên xe của đoàn mình mà sang ngồi chung xe với nhóm của Diệp Tích Ngôn. Trên đường tới thị trấn, cô không ngừng tìm cách bắt chuyện với Giang Tự, hỏi vài câu không đầu không đuôi chẳng hạn như về công việc tại bệnh viện của Giang Tự, rõ ràng là cố ý tạo sự gần gũi.

Giang Tự tính cách ôn hòa, hầu hết đều trả lời dù cô không thật sự hứng thú trò chuyện.

Chị Hạ ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng góp lời, trò chuyện rất hợp cạ với Tô Bạch.

Trong xe thì Diệp Tích Ngôn là người ít nói nhất.

Có lẽ để cân bằng bầu không khí, Tô Bạch quay sang hỏi cô: "Diệp tiểu thư, quê cô ở đâu?"

Diệp Tích Ngôn còn chưa kịp trả lời thì chị Hạ đã đáp thay: "Tích Ngôn là người Nam Thành, cũng như cô vậy."

Tô Bạch trả lời: "Nhìn Diệp tiểu thư cao thế, tôi cứ tưởng là người miền Bắc."

Chị Hạ cười: "Miền Nam chúng tôi vẫn có người cao mà. Giáo sư Giang cũng cao đó thôi, hai mỹ nhân chân dài cả."

Tô Bạch mỉm cười liếc mắt sang bên cạnh.

Trong đoàn, các cô gái được cho là thấp bé không nhiều. La Như Kỳ tính là một, chị Hạ cao khoảng 1m65, Tiểu Trần gần 1m70, còn hai cô gái khác thì tầm trung bình. Tô Bạch không thấp, cô chỉ kém Giang Tự một chút, cao khoảng 1m72, dáng người mảnh mai, đi theo phong cách quyến rũ trưởng thành. Vừa nhìn đã thấy là kiểu phụ nữ rất có sức hút.

Diệp Tích Ngôn nhận ra Tô Bạch đang cố gắng tiếp cận Giang Tự nhưng không hiểu được lý do. Cô nghĩ mãi cũng không rõ người này đang làm gì.

Trước cách hành xử chẳng đâu vào đâu của Tô Bạch, Diệp Tích Ngôn không ghét bỏ nhưng lại cảm thấy không thoải mái, có chút khó chịu vì sự cố tình quá mức.

Cả đoàn tới thị trấn mua một đống đồ như trái cây, than củi, rau củ và thịt tươi.

Trên xe tải của đoàn đã có sẵn thực phẩm nhưng toàn là đồ khô và đồ hộp cùng với nước. Vì hành trình xa, không ai muốn suốt hai ba ngày chỉ ăn mì gói và bánh mì, cũng không muốn phải dừng lại dọc đường để mua đồ ăn.

Diệp Tích Ngôn vừa lái xe vừa làm khuân vác, cô chịu cái nóng hầm hập, làm việc mệt nhất.

Giang Tự cùng cô việc gì cũng làm, không hề tỏ ra yếu đuối.

Trong khi đó, một chàng trai trong đoàn của Tô Bạch chịu không nổi, sau hai lần khuân nước thì bắt đầu than vãn tìm cách trốn việc.

Chàng trai này còn rất trẻ, mới khoảng hơn hai mươi tuổi, cả người mặc toàn đồ hiệu. Nhìn là biết kiểu công tử bột chưa từng chịu khổ, chẳng làm nổi việc nặng. Cậu ta không dám phàn nàn thẳng thừng mà chỉ ngồi trong xe lẩm bẩm, nịnh nọt Tô Bạch, nói rằng trời nóng quá muốn ăn kem cho mát.

Tô Bạch chiều ý, mua cho cậu một túi kem.

Ai cũng có phần, mỗi người một cây kem.

Trong túi có hai cây kem que vị vani của hãng Häagen-Dazs và bốn cây kem thường. Cậu công tử và Giang Tự được chia hai cây Häagen-Dazs, còn lại mọi người ăn kem thường.

Tô Bạch áy náy nói: "Trong tiệm chỉ còn hai cây Häagen-Dazs, mọi người đừng để ý nhé."

Chị Hạ cười tươi: "Được cô mời mà còn đòi hỏi gì, kem thường mát hơn, cảm ơn nhé."

Diệp Tích Ngôn cắn một miếng kem, cô nhìn cây kem Häagen-Dazs vị vani trong tay Giang Tự.

Đến bốn giờ chiều, cả đoàn quay về làng.

Vừa rời khỏi thị trấn, Hà Anh Chính ngồi sau xe nói với Diệp Tích Ngôn: "Lúc nãy ở chợ hình như tôi thấy kẻ lừa đảo mà các cô từng gặp. Hắn ta nhất quyết muốn đổi đồ bạc lấy điện thoại của tôi, còn chặn tôi lại không cho đi."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Cái trâm bạc đó sao?"

Hà Anh Chính gật đầu: "Đúng, cũng là một cái trâm. Hắn nói là đồ gia truyền trong nhà, muốn đổi lấy điện thoại của tôi."

Chị Hạ thở dài cảm thán: "Vừa siết chặt quản lý được vài hôm mà lại dám mò ra làm trò này, gan lớn thật."

Hà Anh Chính cười khẩy: "Chắc nghĩ gió đã êm, sóng đã lặng, không hiểu sự nghiêm trọng của việc này."

Diệp Tích Ngôn nhắc anh thông báo cho Thiệu Vân Phong để liên lạc với cảnh sát thị trấn.

"Tôi nói rồi, người cũng đã được cử đi bắt, không làm kinh động đối phương." – Hà Anh Chính đáp, cuối câu lại bật cười bất lực. "Điện thoại của tôi vừa mua hơn tám ngàn lận, làm gì đổi lấy cái trâm bạc chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."

Khi quay lại nhà sàn, cảnh sát thị trấn thông báo rằng đã bắt được kẻ lừa đảo. Họ đặc biệt cảm ơn Hà Anh Chính đã báo cáo và cũng gửi lời hỏi thăm về sự cố mà Diệp Tích Ngôn và Giang Tự từng gặp phải.

Biết đoàn xe chuẩn bị rời đi, trưởng làng mời cả đoàn đến nhà ông uống rượu. Yêu cầu mọi người đều phải có mặt, còn dặn dò người dẫn đường trẻ tuổi đến tận nơi gọi.

Ngày mai phải lái xe, Diệp Tích Ngôn chỉ nhấp trà thay cho rượu.

Đám nhóc con trong làng, dẫn đầu là Thạch Tam cũng có mặt tại nhà trưởng làng. Chúng quấn quýt bên Diệp Tích Ngôn không rời, hết đòi ôm lại đòi sờ, líu ríu nói bằng thứ tiếng phổ thông không chuẩn rằng chúng sẽ nhớ cô.

Con gái của chủ nhà sàn bò lên chân Diệp Tích Ngôn, rụt rè hỏi: "Chị ơi, sau này chị còn quay lại không?"

Diệp Tích Ngôn xoa đầu cô bé, dịu dàng đáp: "Nếu có thời gian chị sẽ đến chơi."

Cô bé lén lút nhét cho Diệp Tích Ngôn một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi số điện thoại nhà mình, dặn cô trước khi đến phải gọi để cô bé có thể ra ngoài làng đón.

Thế giới của trẻ con thật đơn giản và chân thành, dù không lâu sau thì chúng có thể quên hết mọi thứ đã xảy ra.

Diệp Tích Ngôn cẩn thận nhận lấy tờ giấy.

Thạch Tam và bọn trẻ hái hoa dại tặng cô, nào là cúc, thạch toán, nguyệt quế, và cả những loài hoa không biết tên kết thành một bó lớn.

Không có gì để đáp lại, Diệp Tích Ngôn bèn đưa kẹo cho những đứa trẻ.

Cô giữ lại bó hoa không vứt đi mà định mang theo.

Bó hoa quá lớn, cô phải chỉnh sửa lại chia thành hai bó nhỏ hơn. Một bó cô tự giữ, bó còn lại sáng hôm sau được tặng cho Giang Tự.

"Mây đưa cho chị đấy." Diệp Tích Ngôn bịa đại.

Giang Tự thắc mắc:

"Mây?"

"Đứa bị đau bụng ấy, nó cảm ơn chị đã chữa cho nó nên bảo em mang cho." Diệp Tích Ngôn thản nhiên trả lời, mặt không đổi sắc.

Giang Tự nhìn cô một cái, dường như đang cố nhớ lại dáng vẻ của "Mây".

Diệp Tích Ngôn vẫn giữ vẻ bình thản như không.

Hai bó hoa cuối cùng đều được mang lên xe, một bó đặt trong nhà xe di động, bó kia để trên xe Jeep.

Những sắc hoa rực rỡ khiến hành trình nhàm chán trở nên sinh động và tràn đầy sức sống.

La Như Kỳ rất thích những bó hoa đó, còn không biết gì mà khen: "Đẹp thật, gói khéo tay quá, ai tặng đấy?"

Diệp Tích Ngôn vẫn dùng lý do cũ: "Thạch Tam và Mây."

La Như Kỳ ngạc nhiên: "Mấy đứa trẻ đó sao?"

Diệp Tích Ngôn gật đầu.

"Kỹ thuật gói hoa tốt thật, tôi còn tưởng là người lớn tặng cơ." La Như Kỳ vừa nói vừa nghịch bó hoa. "Mấy đứa nhóc này khéo tay quá, gói đẹp thế này."

La Như Kỳ từng học qua lớp nghệ thuật cắm hoa nên cũng hiểu biết đôi chút về việc này.

Chị Hạ đứng gần đó bình luận thêm: "Có khi nhờ người lớn giúp chứ trẻ con sao biết làm."

La Như Kỳ cười: "Cũng phải ha."

Diệp Tích Ngôn chỉ cười nhẹ, cô không giải thích gì thêm.

Giang Tự đứng cách đó vài bước, không rõ có nghe thấy những lời này hay không.

Đoàn xe rời làng vào lúc 8 giờ 30 phút sáng, vẫn là Diệp Tích Ngôn dẫn đầu. Sau đó lần lượt là xe tải nhỏ, nhà xe di động của đội thiện nguyện và nhà xe di động của đội Tô Bạch.

Trước khi khởi hành, trưởng làng cùng rất đông người dân ra tiễn. Những người Miêu chân chất ấy mặc trang phục truyền thống rực rỡ, hát ca và dâng rượu tiễn khách.

"Mới ở có mấy hôm, bây giờ đi lại thấy khó chịu, trong lòng cứ trống trải." Một cô gái nói, ngóng nhìn về phía làng.

Chiếc xe dần dần rời xa, ngôi làng khuất sau những ngọn núi.

Dù muốn hay không thì cảm giác ly biệt vẫn khiến người ta ngậm ngùi, sâu sắc hơn cả lần rời khỏi Bắc Giang.

Trong thời gian còn lại của hành trình, La Như Kỳ và những người khác không còn hào hứng như trước, gần như vừa lên xe đã ngủ gật hoặc lặng lẽ ngắm cảnh.

Ra khỏi núi Đại Linh, đường xá trở nên dễ đi hơn, chỉ còn vài khúc cua ngoằn ngoèo, qua những ngôi làng có địa hình phức tạp rồi vòng qua huyện thành... Đến khoảng ba, bốn giờ chiều, đoàn xe bắt đầu vào vùng hẻo lánh.

Ngồi xe lâu mọi người đều thấy mỏi mệt, cần phải xuống vận động.

Diệp Tích Ngôn tìm một nơi rộng rãi, râm mát cho đoàn nghỉ ngơi nửa tiếng.

Tề Tam đến đưa nước, trước tiên mời Giang Tự.

Tô Bạch cũng đến mang nước lạnh cho Giang Tự, cô cười nói với La Như Kỳ: "Tối nay tôi ngủ trên xe của các cô nhé."

La Như Kỳ ngạc nhiên: "Hả?"

Tô Bạch giải thích: "Tôi và Thi Nhu đổi chỗ với hai cô gái trong đội các cô, họ muốn qua xe tôi chơi bài, đã hẹn rồi."

"Được thôi." – La Như Kỳ đáp.

Tô Bạch cười nhàn nhã: "Chúng ta cũng có thể lập đội chơi bài mà."

Như bị ai chạm đến, Diệp Tích Ngôn vừa mở nắp chai nước vừa nhìn theo bóng lưng Tô Bạch.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.