(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, lớn nhỏ đều có nhưng mọi thứ đều suôn sẻ, tổng thể vẫn khá bình yên.
Cuộc sống thảnh thơi, ngày qua ngày trôi đi, mơ hồ mà hết lúc nào không hay.
Môi trường ở Đức khác biệt rất lớn so với trong nước, phong tục hoàn toàn khác, thói quen sinh hoạt cũng vậy, những cánh rừng bạt ngàn, đủ loại kiến trúc đa dạng, con người muôn màu muôn vẻ... Khí hậu nơi đây lạnh hơn nhiều, tương đương với vùng Đông Bắc trong nước, so với Nam Thành thì lạnh hơn không ít.
Tháng hai là thời điểm tuyết rơi dày đặc, khắp nơi đều trắng xóa từ mái nhà, ngọn cây cho đến mặt đất, mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Thời gian này nhiệt độ khá thấp, thời tiết khắc nghiệt có thể xuống đến âm 10°C hoặc thấp hơn nữa. Những cơn gió rét buốt liên tục thổi qua khiến ai ra đường cũng không khỏi rụt cổ vì lạnh.
Tuy nhiên, Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều đã quen sống ở đây lâu dài nên cũng không thấy quá khó chịu, miễn cưỡng thích nghi được.
Khi đến Đức, họ vẫn phải điều chỉnh lại múi giờ và thay đổi giờ giấc sinh hoạt, mấy ngày đầu cũng hơi khó quen.
Chỗ họ ở cách nhà ba mẹ Diệp Tích Ngôn khoảng hai mươi phút lái xe, không quá xa, đi lại cũng tiện. Ngay ngày đầu tiên đặt chân đến Đức, Diệp Tích Ngôn đã dẫn Giang Tự đến thăm nhà, còn mang theo rất nhiều quà cáp.
Những món quà này là do Giang Tự nhất quyết mua bởi vì phép lịch sự và sự tôn trọng, những lễ nghĩa cần thiết không thể thiếu.
Diệp Tích Ngôn thì không có tâm trạng ấy, cảm thấy không cần thiết, về nhà mình còn mua quà làm gì, dù gì cũng đâu phải là người ngoài.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Diệp Tích Ngôn, còn Giang Tự làm vậy là đúng, có tấm lòng này vẫn là điều tốt. Ba mẹ cô cũng khá thích sự chu đáo ấy, không phải vì họ coi Giang Tự là người ngoài mà vì họ trân trọng tấm lòng của người tặng quà. Diệp Lập Chiêu vui vẻ ra mặt, thái độ cũng mềm mỏng hơn, khóe mắt hơi cong lên nhưng miệng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị, nghiêm túc nói:
"Mua nhiều thế làm gì, cứ suốt ngày mang đồ đến đây."
Nghe qua có vẻ như không hài lòng nhưng thực chất lại không hẳn là vậy.
Ông cụ này vốn ngoài lạnh trong nóng, lời hay cũng có thể nói thành lời lạnh lùng.
Cũng may Giang Tự không để tâm, cô hiểu ông không có ý gì xấu nên cứ coi như không nghe thấy, bước vào nhà rồi lập tức chào hỏi.
Diệp Lập Chiêu chỉ gật đầu mà không đáp lại, ra vẻ nghiêm trang.
Ngược lại, anh trai của Diệp Tích Ngôn tiến ra đón, cười chào một tiếng, cùng Diệp Tích Ngôn gọi:
"Bác sĩ Giang."
Giang Tự đáp lại: "Anh."
Diệp Tích Ngôn đi theo nói: "Anh."
Anh trai gật đầu nói: "Vào nhà đi, chờ hai người lâu lắm rồi."
Chị dâu đứng bên cạnh đệm theo: "Ba từ sáng sớm đã nhắc đến hai người, cứ chờ mãi, vừa rồi còn hỏi có nên gọi điện không."
Bị vạch trần ngay trước mặt, Diệp Lập Chiêu có vẻ không vui, nhíu mày lại, không biết là cảm thấy mất mặt hay thế nào, tóm lại trông có chút gượng gạo.
Giả vờ như không thấy vẻ mặt khó xử của ba mình, Diệp Tích Ngôn đưa đồ cho anh trai, sau đó quay lại phủi lớp tuyết đọng trên vai Giang Tự. Cô vừa kéo Giang Tự vào phòng khách vừa giải thích: "Lúc dọn dẹp nhà cửa tốn khá nhiều thời gian nên bọn em ra ngoài hơi muộn."
Mạnh Văn Đông đang ở trong phòng khách, thấy hai người bước vào cũng không quá nhiệt tình nhưng không hề lạnh nhạt. Giang Tự chào hỏi, Mạnh Văn Đông đáp lại một câu, bình thản nói: "Ngồi nghỉ một lát đi, đồ ăn vẫn đang nấu."
Mộng Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, vừa thấy Giang Tự liền lập tức nhảy xuống, cười hớn hở lao tới ôm lấy chân rồi lại ôm eo cô, giọng lanh lảnh gọi: "Cô Giang ơi..."
Trẻ con vô tư, chẳng hiểu sự đời, chẳng giấu được suy nghĩ gì, đặc biệt là khi nhận được quà, vui sướng đến mức nhảy cẫng lên xoay vòng tại chỗ.
Diệp Tích Ngôn không để Mộng Kỳ dính sát vào Giang Tự, cô bé này quá quấn người, cứ thích bám dính từ chỗ này sang chỗ khác, trông rất phiền.
Người này lúc nào cũng ghen tuông vu vơ, hay thích so đo với trẻ con, tính chiếm hữu có phần kỳ quặc.
Hai người ở nhà ba mẹ cả ngày, ăn xong bữa trưa cũng không về ngay, buổi chiều ở lại trò chuyện, tối muộn mới quây quần uống trà đánh bài.
Mạnh Văn Đông rất thích chơi mạt chược. Trước mặt người ngoài thì thanh lịch, đoan trang nhưng sở thích lại vô cùng đời thường, tính cách khi chơi cũng rất tốt. Bình thường Diệp Lập Chiêu thỉnh thoảng chơi với bà, nhưng ai cũng bận rộn, hiếm khi tụ tập đủ một bàn, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Hai vợ chồng già ngồi hai bên, anh trai và chị dâu một bên, chỗ còn lại là của Diệp Tích Ngôn và Giang Tự.
Diệp Tích Ngôn chơi bài kém, cũng không thích trò này nên nhường cho đại bác sĩ lên thay, còn mình thì phụ rót trà, rót nước, tiện thể trông chừng Mộng Kỳ.
Suốt buổi chiều chơi mạt chược, Mạnh Văn Đông vui vẻ vô cùng, cuối cùng cũng bật cười mấy lần.
Thắng nhiều thua ít, đương nhiên là hứng khởi, tâm trạng cả người thoải mái hơn hẳn.
Giang Tự tuy không thua nhiều nhưng cũng để Mạnh Văn Đông ăn bài vài lần. Tay nghề chơi của cô cũng khá, thậm chí còn hơn cả anh trai và chị dâu, có thể theo kịp trình độ của Mạnh Văn Đông.
Số tiền thua đó là do Diệp Tích Ngôn tự bỏ tiền túi ra bù, cũng không nhiều, chỉ khoảng trăm tệ.
Giang Tự không nhận nhưng Diệp Tích Ngôn cứ nhất quyết đưa, nói rằng không thể để bác sĩ Giang của chúng ta chịu thiệt thòi, miệng thì cứ thao thao bất tuyệt thể hiện sự xót xa của mình. Giang Tự buồn cười, có gì mà thiệt với chẳng thiệt, Mạnh Văn Đông đâu có làm khó cô, hơn nữa lúc ăn tối còn múc canh cho cô.
Trên đường trở về, Diệp Tích Ngôn vui vẻ ra mặt, vừa lái xe vừa nói: "Mẹ em thích chị lắm, ngay từ đầu đã có cảm tình rồi, chỉ là bà hơi cố chấp một chút, giờ vẫn chưa thể chấp nhận ngay nhưng sau này chắc chắn sẽ không còn như vậy nữa."
Giang Tự chẳng hề để ý mà nói: "Không sao đâu, bác gái rất tốt."
Diệp Tích Ngôn nói tiếp: "Ba em cũng vậy, chị đừng để bụng. Lúc nãy ông còn dặn em mang thêm ít đồ ăn vặt cho chị, đặc biệt để dành cho chị đó."
Giang Tự mỉm cười: "Không đâu, chị biết mà, bác trai rất tốt."
Trời tuyết lái xe khá vất vả, đến khi về đến nhà thì trời đã tối.
Ban đêm, Diệp Tích Ngôn ôm lấy Giang Tự, vừa hôn vừa chui vào chăn. Cả hai vẫn chưa ngủ được nên cùng nhau làm chút chuyện thân mật để giết thời gian.
Dù ra nước ngoài nhưng ngay khi vừa đặt chân đến nơi, cả hai đã lập tức liên hệ với trong nước.
Diệp Tích Ngôn thì liên lạc với người trong phòng làm việc của mình để sắp xếp công việc, còn Giang Tự thì gọi điện với ông Lưu và họp video với giám đốc Sài cùng những người khác.
Bệnh viện bên Đức rất hoan nghênh sự có mặt của Giang Tự, thậm chí còn cử người đến tận nhà trước khi cô kịp đến bệnh viện báo danh.
Ở đây Giang Tự cũng có người quen, bạn bè và cả bạn học cũ. Khi biết cô sẽ ở Đức bốn đến năm năm, ai nấy đều vui mừng, thậm chí còn đề nghị tổ chức tiệc chào mừng.
Giang Tự giới thiệu Diệp Tích Ngôn với mọi người, thẳng thắn nói đây là bạn gái của mình. Bạn bè và người quen chẳng hề bất ngờ vì nhiều người vốn đã biết về xu hướng tính dụ.c của cô nên không ai thấy lạ.
Ngược lại, Diệp Tích Ngôn lại có chút ngại ngùng, chưa quen với sự công khai như vậy.
Đại bác sĩ còn sắp xếp một buổi tiệc, chọn ngày tổ chức tại nhà, mời rất nhiều bạn bè đến chơi, bao gồm cả đội đua xe.
Hiện tại Giang Tự khá thân với Charles và nhóm của anh ấy, còn kết bạn trên mạng xã hội, thi thoảng lại giúp đỡ lẫn nhau.
Nhận được lời mời, nhóm của Charles đều nhiệt tình tham dự, rất nể tình cô.
Giữa tháng hai là Tết Âm Lịch, hai người lại về nhà ba mẹ Diệp Tích Ngôn để đón giao thừa và chào năm mới.
Hai vợ chồng già đã trang hoàng ngôi nhà rất hoành tráng, ngày Tết Âm Lịch còn mời rất nhiều bạn bè đến chơi, bao gồm đồng nghiệp của Mạnh Văn Đông, một số đối tác làm ăn quan trọng và những người bạn lâu năm.
Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đến từ hôm trước để giúp đỡ và ở lại đến ngày mùng năm mới rời đi.
Mạnh Văn Đông giới thiệu Giang Tự với đồng nghiệp, công khai thừa nhận cô là bạn gái của Diệp Tích Ngôn, thậm chí còn dùng tiếng Đức nói rằng đây là người trong nhà.
Ở nước ngoài, mức độ chấp nhận với người đồng tính có phần cao hơn nhưng không phải ai cũng có thể hoàn toàn thấu hiểu. Trong số những người có mặt hôm đó chắc chắn vẫn có người không thể chấp nhận.
Dù có người ngoài nhưng Mạnh Văn Đông vẫn giữ phong thái thanh nhã, luôn để Giang Tự ở bên cạnh, đến bữa ăn cũng sắp xếp cho cả hai ngồi cạnh mình ở vị trí dễ thấy nhất. Diệp Lập Chiêu cũng vậy, ông nghiêm túc giới thiệu với mọi người về mối quan hệ giữa Diệp Tích Ngôn và Giang Tự.
Bình thường hai vợ chồng già không mấy khi tỏ ra thân thiện với Giang Tự nhưng trong những dịp như thế này, họ vẫn sẵn sàng bước ra một bước, không hề cảm thấy điều này khiến gia đình mình phải thấp kém hơn ai.
Để làm được điều này thực sự không dễ dàng, trước đây hai người đã từng rất phiền lòng, trăn trở đến mất ngủ, giờ đây chỉ là tạm thời thông suốt một chút, chủ yếu là vì muốn chấp nhận sự "đặc biệt" của con gái mình, từ đó dần đón nhận cả Giang Tự.
Diệp Tích Ngôn từ nhỏ đến lớn luôn khác biệt, đã làm rất nhiều chuyện vượt ngoài khuôn khổ và chuyện này chỉ là một trong số đó.
Hai vợ chồng già còn lì xì cho Giang Tự, theo phong tục của Nam Thành, chỉ cần chưa kết hôn thì đều được nhận lì xì, không phân biệt tuổi tác.
Số tiền lì xì không lớn, mỗi bao khoảng mười nghìn, giống hệt số tiền lì xì cho Mộng Kỳ, tất cả mọi người đều được như nhau, không có sự phân biệt đối xử.
Tối giao thừa, Hạ Gia Nhu gọi video cho cả hai để chúc Tết. Trong cuộc gọi còn có bạn gái của Hạ Gia Nhu, Hạ Duật Trạch cùng ba mẹ của họ.
Diệp Tích Ngôn cố ý chiếu cuộc gọi lên màn hình lớn để hai vợ chồng già nhìn thấy.
Ba mẹ nhà họ Hạ rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy Mạnh Văn Đông và Diệp Lập Chiêu là lập tức nhận ra, ba của Hạ Gia Nhu còn chủ động chào hỏi và bắt chuyện.
Hai vợ chồng già không tiện làm mất mặt người khác nên cũng nói chuyện qua lại.
Cuối cuộc gọi, ba của Hạ Gia Nhu cố ý vô tình nói: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc A Tự nhà chúng tôi, thật sự làm phiền hai người rồi."
Lời nói mang ý tứ gửi gắm, chẳng khác nào một buổi gặp mặt gia đình gián tiếp, dù Giang Tự vẫn còn ba ruột của mình.
Tết Âm Lịch lần này trở thành một bước ngoặt, từ ngày hôm đó, thái độ của hai vợ chồng già cũng thay đổi, bắt đầu đối xử với Giang Tự như con dâu trong nhà.
Trong những tháng sau đó, Mạnh Văn Đông thỉnh thoảng sẽ mua đồ cho Giang Tự, từ quần áo, phụ kiện đến những thứ lặt vặt, mỗi lần mua cho chị dâu một món gì thì Giang Tự cũng có một phần như vậy.
Mạnh Văn Đông cũng thường xuyên nhờ Diệp Tích Ngôn mua sắm, lần nào cũng nhắc thêm phần cho Giang Tự.
Giang Tự cũng không để bản thân chịu thiệt, những việc nên hiếu kính với người lớn cô đều làm chu đáo, có qua có lại.
Đông qua xuân đến, chớp mắt đã sang hè.
Trong khoảng thời gian này, hai người đã về nước hai lần, cả hai lần Diệp Tích Ngôn đều đi cùng Giang Tự để xử lý công việc của tập đoàn và bệnh viện số 2.
Bệnh viện số 2 có ý muốn để Giang Tự dẫn dắt một đội ngũ, cô không từ chối và trở về nước chính là để giải quyết chuyện này. Quá trình rất phức tạp và không hề dễ dàng nhưng Giang Tự vẫn cố gắng hết sức mình.
Diệp Tích Ngôn không rành về những chuyện này nhưng cô luôn ủng hộ vô điều kiện.
Trong nửa năm qua, cô vẫn luôn tập trung vào việc phục hồi chức năng. Số lần tham gia các giải đấu không nhiều vì vết thương do súng để lại là không thể phục hồi hoàn toàn. Mặc dù đã hồi phục khá tốt nhưng vẫn còn chút ảnh hưởng, việc tập luyện lâu dài là để loại bỏ hoàn toàn điều đó.
Đội đua vẫn rất coi trọng Diệp Tích Ngôn, họ dự định để cô chính thức quay lại đường đua vào mùa thu.
Diệp Tích Ngôn không lo lắng về thể trạng của mình, cô rất lạc quan.
Việc tập luyện vô cùng vất vả, cường độ cao và kéo dài, mỗi ngày đều không thể lơ là. Đôi khi để phù hợp với lịch trình của huấn luyện viên, cô phải ở lại trung tâm huấn luyện cả tuần, thậm chí nửa tháng mà không thể về nhà.
Khi không bận rộn, Giang Tự sẽ đến thăm cô nhưng không thể ở lại lâu vì không có thời gian và cũng không muốn làm phiền.
Mỗi lần đến trung tâm huấn luyện, Giang Tự đều mang theo đồ ăn, có khi là do cô tự làm, có khi là lấy từ nhà họ Diệp. Không chỉ Diệp Tích Ngôn mà cả đội đua, bao gồm Charles và những người khác cũng có phần.
Lâu dần, cả đội đua đều biết đến Giang Tự.
Lúc đầu mỗi khi đến, Giang Tự đều phải thông báo trước, nhưng về sau thì không cần nữa, mọi người đều nhận ra cô, thậm chí còn chủ động dẫn cô vào tìm Diệp Tích Ngôn.
Mùa thu năm nay, Diệp Tích Ngôn đã tham gia tổng cộng bốn cuộc đua, trong đó có một giải đua địa hình. Không ngoài dự đoán, cô giành giải trong tất cả các cuộc đua, trở lại đường đua với phong độ mạnh mẽ, đạt thành tích còn xuất sắc hơn trước đây.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là Giang Tự quá bận rộn nên không thể xin nghỉ để đến xem, chỉ có thể tham gia ở trận đấu cuối cùng.
Diệp Tích Ngôn đã không phụ sự kỳ vọng này, cô đại diện cho đội đua giành chức vô địch trong trận đấu đó.
Cả trường đua vỡ òa trong tiếng reo hò, mọi người phấn khích gọi tên cô, không khí náo nhiệt vô cùng.
Với tư cách là nhà vô địch, Diệp Tích Ngôn phải phát biểu cảm nghĩ.
Cô rất thẳng thắn, lập tức kéo Giang Tự lên sân khấu, nắm chặt tay cô ấy và lớn tiếng tuyên bố trước đám đông cũng như trước ống kính: "This is my love!"
Sau đó, cô lại tiếp tục: "Her name is Jiangxu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");