Tái Chiến

Chương 63: Phiên ngoại: Phú nhị đại lo buồn vô cớ




Khi Chu Kiều nôn lần đầu tiên, cô nghĩ do mình ăn nhiều quá. Cô đã nói với dì nấu ăn cantin nhiều lần, đồ ăn của cô với những công nhân khác như nhau là được, không cần nhồi cô như nhồi vịt. Tuy nhiên nói thì cũng không có tác dụng, theo như cách nói Tần Vũ Tùng “Em ăn ở bên ngoài đi, đừng làm khó bọn họ”. Ăn quán ăn bên ngoài không tiện, bữa trưa Chu Kiều ăn 2 cái chân gà, hai cây xương sườn, 3 viên thịt viên với một mớ rau cải trắng vì không muốn bỏ phí.

Buổi tối Tần Vũ Tùng mang canh cá trích tới, Chu Kiều ụa lên một tiếng. Tần Vũ Tùng nếm thử, “Còn mùi à, anh đã lấy bia đốt qua, không tanh đâu”. Anh múc cho một chén “Thử tay nghề anh xem, ăn được không?”

Trước ánh mắt mong chờ của anh, Chu Kiều nói “Ngon lắm”. Rồi uống hết chén canh.

Đói bụng thì có thể ăn thêm chút nữa, còn no quá thì sao? Chu Kiều đứng ngồi không yên, cảm thấy bị đầy bụng, cổ họng như tràn ngập món ăn, chỉ muốn có thể lấy thìa múc ra ngoài. Hai người hiếm khi được ở nhà, Tần Vũ Tùng vui vẻ đi hầm nồi thịt bò để ngày mai ăn. Trước khi đi ngủ, anh lấy nước dùng ra nấu chén mì thịt bò, để vào chén đưa cô. Chu Kiều nghe mùi rau thơm, tiêu xay, lập tức lao vào toilet nôn ra một trận.

“Chắc chắn là do trưa nay ăn nhiều quá, ngày mai sẽ ăn ngon”, Chu Kiều cam đoan, tỏ vẻ không phụ lòng Tần Vũ Tùng nấu nướng.

Nhưng ngày mai tình hình còn tệ hơn, Chu Kiều thấy đói nhưng ăn 2 miếng đã không muốn ăn nữa. Tình hình sao lại vậy? Cô dự tính sẽ ăn thanh đạm, giảm dầu mỡ để cho bao tử khỏe lại, có vẻ như cô ăn dầu mỡ nhiều quá nên bị ngấy, không muốn ăn uống.

Ai ngờ chỉ không ăn một bữa cô đã đói đến hoa mắt. Buổi chiều cô tìm đồ ăn, tìm thấy túi bánh quy, cô ăn bánh uống nước lọc. Ăn xong thoải mái hơn 10 phút lại cảm thấy khó chịu, vô toilet nôn sạch.

Đây là bệnh rồi, ngày thứ tư Chu Kiều đi bệnh viện.

Bệnh này khoảng 10 tháng, còn khoảng 7 tháng nữa là sẽ tốt hơn.

“Tôi mang thai?” Chu Kiều không tin được, chỉ có 2 lần không có bảo vệ, cũng trùng hợp quá vậy? “Mất bao lâu thì sẽ hết bị nôn nghén, ăn uống lại được?”

Thông thường thì sau 3 tháng, cũng có người đến tận khi sinh con mới hết, dĩ nhiên cũng có người từ đầu đến cuối không bị, cái này không thể nói được.

Sau 3 tháng, Chu Kiều tổng kết theo ý bác sĩ, ai cũng nói như nhau: mỗi người một kiểu,không thể biết được.

Tần Vũ Tùng đưa Chu Kiều đi bác sĩ tư vấn, cô ấy cảm xúc thất thường, hay khóc, có cách nào cải thiện không? Bác sĩ cũng chỉ nói một đống lý thuyết là thay đổi nội tiết, người nhà phải yêu thương, quan tâm, chăm sóc đầy đủ, giảm bớt sự suy nghĩ…

Được thôi, Tần Vũ Tùng cố gắng an ủi vợ.

Buổi tối nói chuyện phiếm, anh để cô trên đầu gối “Hôm đó em khóc trong nhà tắm, có khó chịu gì về anh không?”

Chu Kiều lắc đầu nói không.

Tần Vũ Tùng suy luận “Không ăn uống được nên không vui?”

Lắc đầu. “Tù có thời hạn” mà thôi, cái này cô hiểu, chịu được.

“Béo lên nên không vui?”

Lắc đầu, hiện tượng sinh lý bình thường, không phải vĩnh viễn nên không sao.

“Thân thể không thoải mái, dễ bị mệt?”

Lắc đầu.

Tần Vũ Tùng tiếp tục đoán, ba mẹ anh không phải là vấn đề. Anh đã từ chối ý tốt của cả 2 bên gia đình muốn tới chăm sóc con cái cho anh; công ty? Mọi việc đều ổn. Hay là do anh? Nghe nói có người mang thai liền ghét người làm cho cô ấy mang thai. Anh cẩn thận hỏi “Không phải là tại anh chứ?”. Hỏi xong anh đã nhanh chóng che miệng cô lại “Đừng nói, em gật hoặc lắc đầu thôi”. Mới nói xong anh lại hối hận, lại vội vàng lấy tay kia đỡ lấy cằm cô, không cho cô gật đầu “Chúng ta đều phải có con, tuy một mình em nuôi con cũng không thành vấn đề, nhưng quá trình trưởng thành không có cha chỉ dạy, đứa trẻ ít nhiều cũng có tâm lý…”

Chu Kiều cố gắng thoát khỏi tay anh “Anh nói bậy bạ gì vậy”

“Vậy cuối cùng là sao em khóc?”

Mặt Chu Kiều đỏ lên, lâu sau mới ngượng ngùng xoắn xít nói “Tương lai con chúng ta cũng là phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ 2). Anh xem tin tức trên báo đó, hầu hết thế hệ này đều không có tiền đồ, em nghĩ con ham ăn biếng làm, không có ý chí phấn đấu, chúng ta làm sao quản lý được con? Có thể muốn quản cũng không được, càng nghĩ càng khó chịu, chứ vậy mà chảy nước mắt thôi”

Cái này thì có gì phải lo lắng, Tần Vũ Tùng không nói nên lời, bật cười. Nhưng mà, khoan đã, hình như cũng không phải không có lý… Anh cũng rơi vào trầm tư…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.