Tái Chiến

Chương 62: Kết cục




Từ đây về sau cuộc sống vẫn cứ có phiền não, nhưng họ vẫn luôn bên nhau.

Bữa cơm hôm nay không thành, các nhân viên bảo vệ bãi công, có người cầm gạt tàn thuốc đập vào đầu Tần Vũ Tùng. Chu Kiều đang đi đến khu vực mới phát triển được thông báo vội quay về thì mọi việc đã được khống chế. Tần Vũ Tùng mặt đầy máu hoàn thành đàm phán, cô chỉ cần đưa anh đi bệnh viện băng bó là được. Miệng vết thương ngay trán, xử lý xong Tần Vũ Tùng trở thành bệnh nhân, không tiện xuất hiện trước mặt cha mẹ hai bên.

“Làm sao bây giờ?” Tần Vũ Tùng hỏi Chu Kiều. Bữa ăn định tổ chức ở Thượng Hải, hai người bây giờ muốn chạy về cũng sẽ rất trễ. Hai bên cha mẹ đều đã đi, nếu đi sớm có thể đã đến nhà hàng rồi, nếu hủy bỏ thì không ra sao. Nhưng nếu hai người không ở đó, mấy người lớn có thể hòa hợp với nhau không?

Chu Kiều lắc đầu, cô cũng không biết, tìm đại lý do không thể về kịp để xem phản ứng mọi người thế nào. May mà cô đã nhờ dì ra tiếp khách, tốt xấu gì cũng đỡ được ít nhiều. Điện thoại kết nối, cô nói, anh ở bên cạnh ghé tai nghe, bên kia rất náo nhiệt, ba mẹ đều đã đến đang chào hỏi, nói chuyện với nhau. Chu Kiều vâng vâng dạ dạ nhận lấy một đống lời quan tâm, ứng phó rồi xong. “Vẫn còn đau hả?” Chu Kiều cúp máy, nhìn thấy biểu cảm của Tần Vũ Tùng, anh có ý gì? Lông mày anh nhíu lại một cục.

“Không đau. Lần này sao bọn họ lại dễ nói chuyện vậy?” Tần Vũ Tùng nói, bốn người già đều thể hiện việc gây dựng sự nghiệp của những người trẻ tuổi như anh và cô đều là sự quan tâm, an ủi, hợp lý rộng lượng, hòa ái dễ gần.

Cô nắm tay anh “Mặc kệ đi, họ đều là trưởng bối, biết đối nhân xử thế hơn chúng ta. Hơn nữa chúng ta đều như thế này, họ cũng biết đúng mực, có làm khó cũng không được gì mà”. Tần Vũ Tùng bị lời cô chọc cười “Chúng ta thế nào?” Chu Kiều cười “Ngủ chung giường, vào một cửa, làm một nơi, chỉ thiếu thủ tục pháp lý thôi. Nhưng có cần thiết không? Em không sao hết”.

Tần Vũ Tùng đứng lại “Ngày mai chúng ta đi đăng ký”. Mặt anh nghiêm túc, Chu Kiều nhìn băng gạc trên đầu anh, cảm thấy anh hy sinh anh dũng “Cũng không biết làm thủ tục ở đâu. Hơn nữa anh vầy là cầu hôn sao? Em không chịu, không đủ thành ý”

Còn chưa đủ thành ý? Tần Vũ Tùng ấm ức “Em đếm lại xem anh cầu hôn bao nhiêu lần? Không có thành ý mà có thể bị từ chối rồi vẫn cầu hôn tiếp lần này tới lần khác. Em muốn loại cầu hôn ra sao? Hoa, nhạc, nhẫn? ở trên trời, dưới biển?

“Em không biết, anh tự nghĩ đi”

Trên đường về, cứ hai phút Tần Vũ Tùng hỏi một lần “Kết hôn với anh đi?”

“Anh định cứ nói đi nói lại vậy hả?”

“Ừ, anh sẽ nói 100 lần, lần thứ 101 chắc em cũng đồng ý”.

Kệ anh, Chu Kiều lái xe, còn mở nhạc lớn hơn chút để tai khỏi bị quấy nhiễu nữa.

Radio đang phát bài hát cũ

“Em sẽ yêu anh

Anh sẽ yêu em

Chỉ vì cô đơn,

Sẽ yêu anh chỉ vì em cô đơn,

Tuy rằng em chưa bao giờ nói,

Em không nói anh cũng sẽ hiểu

Hơn nữa

Sự yếu ớt của em anh đều biết

Nói tới cuộc sống tương lai

Chúng ta đều không nắm chắc…”

Tần Vũ Tùng không ngừng lặp đi lặp lại, trước khi đến nhà máy, anh tắt radio “lần thứ 101, chúng ta kết hôn đi?”

Chu Kiều nói “Được”

Tần Vũ Tùng tưởng cô còn muốn làm càn, không ngờ lại sảng khoái đồng ý, không thể không nhìn cô “Thật sự?”

Cô gật đầu “Thật sự. chúng ta đều như vậy, còn chờ gì nữa, kết hôn thì kết hôn”

Anh vì cô bị thương 3 lần. Người đàn ông đáng thương, chắc lần đầu tiên bị đánh mất cả lý trí, nên anh cam tâm tình nguyện bị đánh lần hai, lần ba. Tuy rằng bởi vì cô đơn mà yêu, quá trình và kết quả vẫn còn ở trong tay, cho nên với cuộc sống tương lai, cô nắm chắc bản thân và cả anh. Gặp đúng người, không phạm sai lầm trong quá khứ, cũng nỗ lực không phạm sai lầm mới, giống như thế này.

Tần Vũ Tùng cố gắng không phàn nàn, nếu có thỉnh thoảng càu nhàu, ví dụ như người đứng đầu nhà máy kia không chịu chú ý chăm sóc bản thân. Sau đó người đứng đầu nhà máy chịu nghe lời người lãnh đạo cao nhất trong nhà, ngoan ngoãn đi ngủ sớm, ăn ngày ba bữa, cho đến một ngày kêu trời muốn giảm cân.

Cô chạy bộ nửa tháng, phát hiện có một loại béo không thể giảm xuống – bụng phụ nữ mang thai sẽ chỉ càng ngày càng lớn hơn. Có thể là do lần đi du lịch tự túc đó, hay là lần về thăm nhà, không thể nào biết được. Dù sao, trong cuộc sống vẫn có những điều bất ngờ, hai người lần thứ hai có dũng khí để tiến vào cuộc sống hôn nhân lần nữa, chắc chắn có thể đương đầu với mọi thứ.

Có ngày kia, Chu Kiều hỏi Tần Vũ Tùng lúc nào thì coi trọng đến cô.

“Còn cần phải hỏi? Đương nhiên là khi nhìn thấy mặt liền coi trọng em rồi”. Bất kể bây giờ cô ra sao, anh đều nhớ rõ trong ánh nắng ban mai, đôi mắt cô đẫm lệ, đẹp như vậy, bi thương như vậy, làm anh chỉ muốn mình ở bên cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.