Tái Chiến

Chương 50: Bất lực




Sau khi Tần Vũ Tùng đi, hơn một tháng sau hai người không rảnh để gặp nhau. Anh bận mà cô cũng bận, mỗi ngày trước khi ngủ nói vài chuyện với nhau. Có khi đang nói, bên kia không còn tiếng động, đã ngủ rồi. Tình huống vậy xảy ra hai ba lần, hai người đều thấy không sao, bên kia ngủ, bên này cũng buông điện thoại xuống mà đi ngủ.

“Công ty anh hoàn toàn loại bỏ anh ta?” Chu Kiều dụi dụi mắt, tránh việc anh chưa trả lời cô đã trực tiếp đi gặp Chu công. “Nếu không thì làm gì được?” Tần Vũ Tùng đứng bên cửa sổ nói chuyện. Anh áp trán vào cửa sổ, cảm nhận sự mát mẻ của kính để đầu óc tỉnh táo, “Anh ta quá háo hức chứng tỏ bản thân, vì vậy sử dụng những thủ đoạn rất tốt, nhưng như vậy rất khó để đi đường xa”.

“Cũng đúng thật là”, Chu Kiều đồng ý. Cô biết Tần Vũ Tùng gần đây phải trải qua sự biến động nhân sự rất lớn, tựa như động đất cấp 8. “Trở lại vị trí cũ, anh có cảm xúc gì không?”

Cũng có, Tần Vũ Tùng quay lưng, dựa vào tường nhắm mắt lại. Anh đã dự đoán tình hình từ trước, chỉ không nghĩ sẽ diễn ra nhanh như thế này. Trong thời gian này, một là tích cực phối hợp điều tra, hai là không để công việc của công ty bị ảnh hưởng. Cũng may khi ông Vương nhận chức đã nửa giả nửa thật, nội bộ thống nhất nhanh chóng. Anh hỏi “Em đang bận việc gì?”

“Cuối tuần sẽ có cuộc kiểm tra”

“Ngày nào, anh tới tham dự có được không?”, anh không nghe cô trả lời, có vẻ đã ngủ rồi. Anh nằm ngửa trên giường, trong đầu có hàng ngàn ý nghĩ, sắp xếp lại công ty có hàng trăm ngàn việc. Còn nghĩ chưa xong thì anh cũng đã ngủ thiếp đi, đồng hồ tích tắc trên tường, đã là 2 giờ sáng.

Chu Kiều mở cuộc họp trong khách sạn thành phố, Tần Vũ Tùng ngồi trong góc phòng, thấy một đám người đưa ra hết vấn đề này đến vấn đề khác cho cô và Cát Tiểu Vĩnh. Mấy hôm nay vì để chào đón những người tham dự, công trường ngừng thi công, công ty thống nhất quy mô hoạt động. “Nếu có người hỏi tòa nhà dùng để làm gì, thì nói đó là office building (tòa nhà văn phòng)”. Bởi vì theo thủ tục thông thường, cần lấy được công văn phê duyệt rồi lại xây dựng công trình. Tần Vũ Tùng lo lắng thay cho cô. “Rõ ràng đó không phải mô hình của tòa nhà văn phòng, không lẽ người khác nhìn không ra?” Chu Kiều vỗ vai anh “Cứ yên tâm, cứ như vậy thôi. Chỉ cần lúc kiểm tra công trường không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, cho bọn họ mặt mũi là được”.

Chu Kiều bình tĩnh nói ở trên kia, Tần Vũ Tùng nhìn chằm chằm cô, mở thông tin liên quan trên tay, bị tờ giấy cuối cùng thu hút. Đó là bảng điều tra công khai, cần có dân trong làng ký tên đồng ý mới có thể xây dựng nhà xưởng ở đó. Anh nhìn qua, một số chữ ký giống nhau quá, lẽ ra nên cách hai ba chục người mới ký lại các tên khác nhau.

Giở trò bịp bợm à, anh ngẩng lên nhìn Chu Kiều. Cô vừa trả lời xong một vấn đề, cầm ly lên uống nước. nhưng nhóm chuyên gia không buông tha cô, lại hỏi tiếp một câu hỏi sắc bén. Cô buông ly xuống, còn chưa lên tiếng thì bên cạnh có người hỗ trợ. Tần Vũ Tùng nhìn bảng tên người kia, là Trưởng cục bảo vệ môi trường địa phương, xem ra Chu Kiều không định chiến đấu một mình. Để kinh tế phát triển, chính quyền địa phương sẽ thúc đẩy vào những thời điểm quan trọng.

Tần Vũ Tùng đến để học hỏi kinh nghiệm cho dây chuyền sản xuất mới của công ty. Anh nhân cơ hội quan sát mọi người, chuyên gia đúng là có trình độ chuyên gia, Chu Kiều bình tĩnh, Cát Tiểu Vĩnh khá thật thà, thường xuyên đỏ mặt cúi thấp đầu, bấm máy tính không biết đang tính toán số liệu gì. Anh ta gầy đi rất nhiều, từ phía Tần Vũ Tùng nhìn qua, có thể thấy má anh ta phồng phồng, không biết đang phùng má giữ hơi hay là đang nín thở.

Đến giờ vẫn không có tin tức của Ngô Nhiễm Nhiễm, Cát Tiểu Vĩnh cũng làm như chưa từng có người này, vẫn đi làm tan ca nhưng đã dọn về ở lại trong khách sạn, Tần Vũ Tùng hơi thất thần, rốt cuộc Ngô Nhiễm Nhiễm đã đi đâu? Im hơi lặng tiếng rời xa anh ta, cũng chỉ có cô mới làm được vậy.

Các chuyên gia đến vào tối hôm qua, ngày thứ bảy họp xong, ở lại một đêm, chủ nhật mới đi.

Vất vả đến lúc kết thúc, buổi chiều có buổi tiệc chiêu đãi. Một chuyên gia nói đi đường xa đến đây nên nhân tiện muốn thăm bạn bè, Tần Vũ Tùng bị người đứng đầu văn phòng bảo vệ môi trường nhìn thấy “Anh có phải tài xế của Chu tổng không? Đưa vị chuyên gia này đến địa chỉ kia đi”. Tần Vũ Tùng dở khóc dở cười, Chu Kiều đã dẫn đoàn đi đến nhà hàng, anh nhận tờ giấy ghi địa chỉ “Được, đi thôi”. Anh nghĩ, đây không phải giúp người khác, là giúp Chu Kiều.

Khi anh trở về, những người ăn uống còn chưa đủ đô, Chu Kiều đang cầm trong tay một chai rượu vang đỏ, kính rượu từng người.

“Cô Chu đúng là nữ trung hào kiệt, chỉ cần hôm nay chúng tôi uống vui vẻ, việc thông qua không thành vấn đề”. Mọi người ồn ào, Tần Vũ Tùng liếc mắt nhìn người vừa nói, anh nhớ đây là quan chức của văn phòng tỉnh. Anh nghe lửa giận nổi lên trong lòng, vậy có công bằng không? Quan chức với chuyên gia uống nước khoáng, những người làm việc ở địa phương tuy uống rượu vang nhưng nhấp cả buổi cũng chỉ vơi đi một chút. Cát Tiểu Vĩnh mặt mũi đỏ bừng, không giúp được gì.

Lại khui thêm một chai rượu vang đỏ, Tần Vũ Tùng không nhìn nổi nữa đứng lên “Tôi giúp cô Chu kính các vị”

Người ở văn phòng tỉnh cười ha ha nói “Cô Chu, người nhân viên này của cô rất thú vị, giúp cô chắn rượu đây”

Chu Kiều không nhìn Tần Vũ Tùng “Tôi đang uống rất vui vẻ”, cô dùng tay tự vặn nhéo đùi mình, muốn cảm giác đau đớn có thể giúp giảm cảm giác miệng lưỡi cứng đờ vì rượu “Ai dám chắn rượu của tôi, tôi đá ra”.

Em! Tần Vũ Tùng còn chưa kịp nổi giận, bị Trưởng bộ phận kéo ngồi xuống. Người đàn ông đó nói chân thành “Người anh em, tôi biết anh có lòng tốt, nhưng hôm nay Chu tổng không gục không được. Anh vẫn nên tiết kiệm sức lực, ăn cơm tiếp đi”. Người nọ lại cao giọng nói “Chúng ta uống không khác nhau lắm thì đi thôi, đừng lãng phí ý tốt đã đặt phòng bao của cô Chu”

Mọi người trong bữa tiệc ồn ào đáp lời, người trên văn phòng tỉnh nói “Được, cô Chu uống xong chai này, chúng ta lúc nào đi ra ngoài phải xem tốc độ của cô ấy”. Mọi người lại sôi nổi nói tốt, chăm chú nhìn Chu Kiều đứng lên, cầm chai rượu dốc vào miệng. Căn phòng sôi sục lên như nước trong dầu, còn Tần Vũ Tùng, dạ dày anh theo lượng rượu lên xuống không kiềm được mà run rẩy.

Chu Kiều nhắm mắt lại, không nghĩ nó cái gì, chỉ coi như đây là nước, cô khát nên cô cần uống nước. Nhưng mà bình nước này cũng nhiều quá, nhợn nhạo trong cổ họng không chịu xuống tiếp. Cô vừa dừng lại, có người lên tiếng “Không uống được? Không sao, chúng ta đều rất dễ thương lượng, dù sao cũng phải xem thái độ của cô, uống hết thì mọi việc thông qua”.

Chu Kiều cười “Ai nói tôi không uống được? Tôi là do thấy tiếng vỗ tay còn ít quá”

Trong phòng lập tức ồn ào lên, trong tiếng gõ bàn đập ghế, cô ngẩng đầu đem rượu đổ hết vào miệng, đem chai rượu rỗng đặt lên bàn “Đi thôi”

Chu Kiều đã đặt phòng riêng lớn nhất trong hộp đêm lớn nhất ở đây, chủ nhiệm văn phòng đã chờ sẵn ở đó. Khi khách đã lên xe hết, cô mới lảo đảo đi về khu vực phòng khách. Mới đi vài bước đã nhịn không được, cô lao vào toilet công cộng. Không kịp vào đến toilet nữ, cô ngồi sụp xuống bên bồn rửa bên ngoài, vừa mở miệng rượu đã phun trào ra.

Hết nôn tới khạc, lăn lộn hơn nửa ngày, Chu Kiều chật vật đứng lên, nhìn thấy dì lao công đứng chờ bên cạnh lau dọn, cô móc ví trong túi, tay run rẩy lấy 100 tệ trong ví đưa dì lao công. Cô còn muốn nói “Làm phiền dì” nhưng không thể nói rõ, đành miễn cưỡng cười cười.

Quay lại, Chu Kiều nhìn thấy khuôn mặt xị dài của Tần Vũ Tùng. Cô thò tay nắm hai bên má anh, dùng sức kéo.

Ai cho anh quyền trưng sắc mặt cho cô coi?

Tần Vũ Tùng chưa kịp nổi giận, Chu Kiều “ách” một tiếng, nôn thẳng lên trên quần anh.

Này…thật sự không nhịn được nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.