Tái Chiến

Chương 38: Tạm biệt




Gian phòng nhỏ im lặng vài giây, vừa lúc người phục vụ mang món ăn lên. Hà Nham mời mọi người dùng bữa. Tần Vũ Tùng lấy đũa muỗng tách cá hấp, đưa chúng cho Chu Kiều. Đó là món cá yêu thích của cô, được tẩm với nước sốt ngon. Cô mỉm cười biết ơn với anh, anh cười lại.

Chu Kiều ăn cá, ngồi đoan chính, tay đặt trên đầu gối, dáng lắng nghe mọi người nói chuyện. Bất ngờ tay trái Tần Vũ Tùng dưới gầm bàn nắm lấy tay cô. Tay anh rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, Chu Kiều hơi dùng lực muốn rút tay ra, nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy tay phải của cô. Cô lại động đậy, sợ người khác phát hiện.

Mọi người đang nói chuyện với nhau, Chu Kiều liếc nhìn anh. Trên bàn anh và Tần Thụy Sinh, Thôi Chỉ đang nói về chế độ bảo hiểm y tế của những người về hưu, nói đến khí thế ngất trời. Nhưng như thể nhận được tín hiệu của cô, anh quay đầu lại chạm vào ánh mắt cô, như những ngôi sao lấp lánh vụn vỡ.

Chu Kiều cúi đầu, may mà anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, không làm gì thêm. Bàn có bảy người, Tất Vi Cầm, Hà Nham và Thôi Chỉ Phương nói đến phim truyền hình nổi tiếng gần đây, từ cốt truyện đến diễn viên đều rất hấp dẫn, cũng càng nói càng say sưa, chỉ còn Chu Kiều không tham gia đề tài nào. Tất Vi Cầm đang nói chợt nhớ cháu gái bị bỏ quên, lấy chén canh hoa quế hạt dẻ đưa tới trước mặt Chu Kiều. Người lớn có lòng, Chu Kiều phải nhận, hơn nữa phải đưa cả hai tay nhận mới đủ lễ phép.

Hết lần này đến lần khác, tay Tần Vũ Tùng cứ im lặng nắm tay cô mặc dù anh không nhìn cô.

Chu Kiều không nói gì, lặng lẽ lấy món ăn nhẹ giống như tôm chiên cầm ở tay. Tay Tần Vũ Tùng lại đưa tới, chỉ bắt được một vật tròn tròn ấm ấm, đưa lại không được đành phải ăn luôn.

Ăn cơm xong, Tất Vi Cầm khăng khăng không cần tiễn, bọn họ tự về. Không đợi Chu Kiều mở miệng, Tần Vũ Tùng nói “Cô với chúng tôi tiện đường. Tôi đưa ba mẹ về rồi đưa cô về luôn”. Chu Kiều luôn cảm thấy anh có sao nói vậy, không nghĩ cũng có thể giả vờ vậy.

Tần Thụy Sinh đề nghị hai người phụ nữ ngồi ghế sau, Hà Nham ngồi xuống trước, khi Chu Kiều ngồi xuống, Hà Nham đột nhiên nhận ra đôi giày của cô rất quen mắt, trong lòng nảy lên một nhịp “Cô Chu tự mình làm chủ, thời gian làm việc có tự do thoải mái không?”, Chu Kiều nói “Có thể”. Tần Thụy Sinh có ấn tượng tốt với Chu Kiều, từ phía trước nói xen vào “Cô ấy xây dựng cả một nhà máy, có phải quầy bán quà vặt đâu, làm gì có thời gian rảnh rỗi. Vũ Tùng làm công, mỗi ngày chỉ cần bán thời gian làm việc cho ông chủ, hết giờ làm thì làm việc của mình. Chỉ sợ Tiểu Kiều một năm 365 ngày đều bận rộn, không đi làm cũng phải suy nghĩ việc làm, không thật sự có thời gian nghỉ ngơi”. Ông theo cách Tất Vi Cầm gọi Chu Kiều là Tiểu Kiều, Tần Vũ Tùng cảm thấy ông già cũng khá hiền lành.

Chu Kiều nói “Nếu không đi công tác thì không sao”

Hà Nham thăm dò “Làm chủ cũng không thể quyết định thời gian công tác của mình? Dù sao không phải đến giao thừa còn chạy bên ngoài chứ? Người nhà không có ý kiến gì sao?”

Tần Vũ Tùng nói “Mẹ, giao thừa hay bình thường có khác gì nhau, người nhà mà còn không thông cảm thì ai thông cảm?”

Hà Nham ừ một tiếng, không nói thêm gì trong khoảng thời gian dài.

Tần Vũ Tùng đưa ba mẹ về đến nhà, xe ra khỏi tiểu khu liền dừng xe bên lề đường. Anh cúi xuống mở cửa ghế phụ, vỗ vỗ lên ghế. Chu Kiều uể oải đáp “Không”, Tần Vũ Tùng quay lại nhìn cô “Anh ôm em lên phía trước”. Chu Kiều thấy anh không phải nói đùa, đành làm theo lời anh.

Đêm qua cô ngủ không ngon, vất vả mới được yên tĩnh, dựa vào lưng ghế muốn ngủ bù.

Tần Vũ Tùng mở nhạc, đó là album nhạc rock n roll, âm thanh làm Chu Kiều giật mình. Cô với tay chuyển sang radio, ai ngờ lại là bài hát “Mở cửa liền nhìn thấy núi, ta thấy núi chính là núi, vốn dĩ rất đơn giản, không tìm rắc rối cho mình…”

Mấy chữ cuối kéo dài vang vang đem cơn buồn ngủ của cô xua đi.

Tần Vũ Tùng hỏi “Sao em lại về?”, Chu Kiều tức giận “Tặng quà tết cho dì”

Tần Vũ Tùng dùng đuôi mắt nhìn sắc mặt cô “Vừa rồi anh muốn nói cho mọi người quan hệ của chúng ta”. Chu Kiều cúi đầu, không biết đang nhìn gì, cũng không nói lời nào. Anh nói “Nhưng anh không biết em không bằng lòng không”.

Chu Kiều vẫn không nói, Tần Vũ Tùng tự giễu “Anh biết em không muốn”.

Anh đã nỗ lực kiềm chế bản thân để không nói ra vào lúc đó. Chu Kiều trầm mặc không nói, cô không phải người ngốc, tình hình trên bàn cô đều hiểu.

Tần Vũ Tùng chậm rãi nói “Nếu nhất định phải tìm người kết hôn, anh sẵn sàng ở bên em”

Chu Kiều quay đầu nhìn ra cửa sổ “Hôm nay vì phải kết hôn mà kết hôn, ngay mai vì con mà sinh con, em không muốn”.

Không đợi cô nói tiếp, Tần Vũ Tùng vội vàng cướp lời “Chúng ta tiếp tục tình trạng hiện giờ”. Anh gần như cảnh cáo nói “Đừng đưa ra quyết định thay anh, hiện tại rất tốt, anh rất thích”

Quay trở lại nhà, anh xắn tay áo chuẩn bị nước tắm cho cô, còn bỏ thêm muối tắm.

Chờ đến lúc Chu Kiều cả người ấm sực bước ra, thấy anh đang lau giày cho cô.

Cô hơi kinh ngạc “Anh làm gì vậy?”

Anh nửa đau lòng nửa ghét bỏ “Có người phụ nữ nào thiếu chú ý như em, mỗi ngày đều đi một đôi giày”

Chu Kiều rất buồn ngủ, giải thích một câu “Em thay vớ mỗi ngày mà”. Cô không muốn vì mấy đôi giày mà đi đến đâu cũng phải vác theo vali thật lớn. Anh cúi đầu lau giày “Đi ngủ đi”

Cô nằm xuống liền ngủ ngay.

Cũng không biết ngủ đến khi nào, điện thoại reo không ngừng, cô tưởng là của Tần Vũ Tùng nên quay mặt ra kêu anh. Anh lên tiếng nhưng tiếng chuông vẫn kêu, cô không chịu được đành ngồi dậy, phát hiện là của mình “Alo?”

Đầu dây bên kia vang đến một loạt lời nói ầm ĩ lộn xộn, Chu Kiều nhắm mắt đưa điện thoại ra xa. Đợi bên kia bình tĩnh lại, Chu Kiều kiên nhẫn nói “Ba ơi, ba đừng nghe tiếng gió tưởng mưa, mấy năm nay người đến trước mặt nói này kia còn ít sao? Con đã hơn 30 tuổi rồi, con biết…”. Nói chưa dứt lời, đầu dây bên kia lại gầm lên, Chu Kiều thấy đầu như bị đập vỡ, cô không thể khó chịu nên nói vừa nhanh vừa vội “Đúng vậy, con thích anh ấy, vì vậy con dùng một số tiền để giúp đỡ anh ấy. Nếu anh ấy thật sự làm ra chuyện đó, con cũng sẵn sàng trả tiền để anh ấy giải quyết”

Tự giải quyết cho tốt.

Chu Kiều có chút uể oải, năm trước cũng như Tết năm nay, ba cô đều nói cùng một câu, không phải là một mẫu cho ba năm chứ. Cổ họng cô hơi khô, điều hòa mở mức 28 độ gió mạnh, thảo nào, ngủ trong này cả buổi chiều tới tối, đương nhiên gió thổi đến khô cổ.

Cô mở cửa đi ra ngoài, cũng không chú ý đến của phòng ngủ đã được khóa.

Trên ghế sofa là mẹ của Tần Vũ Tùng.

Thường nói tận mắt chứng kiến với nghe nói là khác nhau, Hà Nham nhìn Chu Kiều còn nhập nhèm buồn ngủ bước ra. Bị bắt gặp, người phụ nữ trẻ vẫn bình tĩnh tự nhiên, rốt cuộc cuộc sống của cô gặp bao nhiêu chuyện mà có thể gặp biến không loạn như thế này. Hà Nham cũng tự phục bản thân, có thể bình tĩnh chào hỏi cô.

Chu Kiều rót một ly nước ấm rồi trở lại phòng. Cô chán nản ngồi ở mép giường, đột nhiên lại muốn cười. Ai nói nam nữ bình đẳng, Từ Thao ở bên ngoài có người khác, đến lúc cô biết thì đứa trẻ cũng đã được sinh ra rồi, mọi người vẫn thấy cô cũng có trách nhiệm “Nếu cô thật sự vẫn luôn không biết, vậy cô cũng có vấn đề”. Cô bây giờ độc thân, tìm một người độc thân như mình, lén lút, nhưng thậm chí cách xa mấy trăm km.

Cô uống nước, nằm lại giường, kéo chăn tiếp tục ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, anh ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ôm eo anh, anh sờ tóc cô rồi nằm xuống. Trong phòng không có ánh sáng nhưng cô đưa tay chạm vào cằm anh một cách chính xác, ở đó vừa mới mọc một lớp râu mỏng. Anh nắm tay cô, hôn lên trán cô, thay cô sửa lại chăn phía sau cổ cô. Cô không nhúc nhích, dán mặt vào ngực anh lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, trước khi đồng hồ reo Chu Kiều đã dậy. Cô nhẹ nhàng đi rửa mặt, lúc mang giàymới thấy đôi giày hơi cũ đã được Tần Vũ Tùng lau chùi đến sạch sẽ, mỗi nếp gấp đều rực rỡ hẳn lên.

Thật là.

Lãng phí thời gian.

“Em đi à?” không biết anh dậy lúc nào

“Ừ” cô đứng lên

Cô đứng đến mũi anh, độ cao vừa vặn để hôn môi. Vì vậy lần đầu tiên gặp gỡ, anh thử thăm dò hôn xuống, cô không từ chối mà ngược lại còn ngước lên. Nhưng họ không chỉ là đàn ông và phụ nữ, hai người muốn ở bên nhau, còn quá nhiều mặt khác.

Chu Kiều đưa tay ra “Tạm biệt”

Tần Vũ Tùng nhìn bàn tay kia, vươn tay ra “Tạm biệt”

Để đôi bên cùng tốt, có lẽ tạm biệt còn có thể làm bạn bè.

Cát Tiểu Vĩnh lái chiếc xe cũ của Chu Kiều chờ bên ngoài khu nhà. Ngô Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi “Cô ấy có thể sa thải em không?”. Cát Tiểu Vĩnh kiên nhẫn trả lời “Không đâu”. “Cô ấy hôm nay sẽ đi khởi công chứ?” “Đi chứ” “Cổ giận em không?” “Có thể có một chút” Cát Tiểu Vĩnh cẩn thận đáp. Ngô Nhiễm Nhiễm khóc cả nửa tối nhưng không chịu nói gì, anh chỉ biết lúc cô vô ý nói vài việc riêng tư của Chu Kiều làm Chu Kiều gặp rắc rối. Anh cũng không biết sao lại như thế nhưng tin rằng chỉ cần công trình cùng quan hệ sẽ không có việc gì.

Thang máy chưa đến.

“Chu Kiều” Tần Vũ Tùng không thể không gọi cô lại. Cô quay đầu “Dạ?”

Anh bước đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô không đẩy anh ra.

Đing, thang máy đến rồi, anh buông cô ra.

Có thể bắt đầu đã nghĩ rằng không lâu dài, cho nên mới hết sức lưu luyến. thang máy từ từ đi xuống, Chu Kiều hít một hơi thật sâu, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi rời đi vẫn cảm thấy buồn, có lẽ anh biểu hiện quá tốt, cô lại quá mức tin tưởng khả năng miễn dịch của mình nên mới vô tình lún sâu vào.

Đây không phải là điều cô muốn, cô nhìn lên, nỗ lực chớp mắt giữ nước mắt không rơi xuống.

Tạm biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.