Tái Chiến

Chương 33: Mùng một




Tần Vũ Tùng vốn còn bảy phần buồn ngủ, vèo một cái không biết bay biến đi đâu.

Hôm nay là mùng một, người già tin là dấu hiệu tốt. Sáng sớm họ đến chùa Phật ngọc, bây giờ đem đến cho Tần Vũ Tùng nguyên tiêu và bánh gạo nếp, mang ý cầu phúc. Nhưng…Tần Vũ Tùng theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ. Anh không biết phản ứng của Chu Kiều, hậu quả của việc những người cá tính mạnh gặp nhau không thể đoán được. Hơn nữa, biết và thấy là hai việc khác nhau, cha mẹ là người cổ hủ, nói không chừng lúc gặp mặt sẽ nói những lời trách móc nặng nề, làm nhục cô.

Anh mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, nói với cô bằng giọng bình tĩnh “Cha mẹ anh tới, anh sẽ nói chuyện với họ ở phòng khách, nếu em muốn thì ra gặp, nếu không thì cũng không cần miễn cưỡng”

Chu Kiều nhìn anh mặc quần áo với tốc độ nhân viên chữa cháy, không biết nên khóc hay cười, bộ dạng này không thể không nghĩ đến cảnh “bắt gian tại giường”.

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lớn, tiếng mẹ anh vang lên “Vũ Tùng, là ba mẹ đây”

Tần Vũ Tùng lên tiếng trả lời, vừa thắt lại dây nịt vừa hôn lên mặt cô “Đừng lo”. Trước khi ra ngoài anh còn kéo cửa phòng ngủ lại, bảo vệ nhiều lớp thì tốt hơn

Chu Kiều không lo lắng, cô thấy buồn cười. Cô không có ý định gặp người lớn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản chui vào ổ chăn tiếp tục ngủ. Đáng tiếc tiếng động ở phòng khách rất lớn, giọng nam lớn tuổi trầm thấp mạnh mẽ “Mùng một phải dậy sớm, ngủ như vậy ra cái gì”. Một giọng nữ lớn tuổi có phần mệt mỏi “Vũ Tùng, lại ăn bánh nguyên tiêu với bánh gạo”

Giọng Tần Vũ Tùng có chút bất lực “Mẹ ơi, con đánh răng xong sẽ ăn, mẹ để đó đi”

Mẹ anh không chịu “Vậy con đi đánh răng đi, bánh gạo nếp để lâu không được, lâu quá bị nhão ra không còn ăn được nữa”

Anh đi đánh răng, có tiếng nước chảy ở phòng tắm bên kia. Có người đến mở cửa phòng, mở không được hỏi Tần Vũ Tùng “Sao lại khóa cửa? Ba muốn nằm nghỉ một chút, lớn tuổi rồi chân không ổn nữa”

Tim Tần Vũ Tùng muốn nhảy ra ngoài, anh thuyết phục cha mẹ ngồi ghế sofa “trên giường lộn xộn lắm, ba ngồi ghế sofa đi, con rót cho ba ly nước ấm”. Tần Thụy Sinh định nói thì bị vợ kéo lại, chỉ chỉ nơi tủ giày, có một đôi giày nữ, bên cạnh tivi có một vali nhỏ, một túi đựng laptop.

Trong phòng có người.

Tần Thụy Sinh lấy lại tinh thần, lại muốn nổi giận, khó trách con trai lâu mới mở cửa. Ông giận dữ nghĩ, phụ nữ không có giáo dục, giao thừa lại đến nhà bạn trai ngủ, không biết một chút phép tắc quy củ, tối qua lẽ ra phải mang quà đến nhà ba mẹ chồng tương lai, cho người lớn nhìn qua mới là đúng lễ nghi bình thường.

Hà Nham nhanh chóng làm tư thế im lặng “Về nhà rồi nói”

Tần Vũ Tùng bưng hai ly trà nóng “Ba mẹ uống trà”. Ba anh không động đậy, mẹ anh nhận ly trà của mình, Tần Vũ Tùng đem ly kia đến đặt trước mặt ba, ngồi xuống ghế sofa bên kia. Mẹ anh nháy mắt với chồng, thổi ly trà “Thụy Sinh, năm mới uống trà, năm mới may mắn”. Ông mới bưng ly trà lên.

Ba mẹ cuối cùng cũng đi, Tần Vũ Tùng đưa xuống lầu, mẹ anh nói “Quay lên nhà đi, năm mới bạn gái con có thời gian thì hẹn gặp mặt, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau”. Bà ý tứ nhìn con trai “Năm mới cô ấy không cần tăng ca chứ? Hai người tuổi không còn nhỏ, chắc cũng biết cách xử thế”.

Tần Vũ Tùng cười khổ, chỉ sợ ba mẹ không thể nào hiểu được bọn họ không định kết hôn mà vẫn ở bên nhau. Mẹ anh lại nói “Trừ khi cô ấy không quan tâm đến con, hoặc là…có lý do gì khó nói”

Có điều có thể khẳng định, không bao giờ có thể qua mắt ba mẹ, dù sao họ cũng đã sống lâu nhiều tuổi. Mặc dù với Chu Kiều không phải quan hệ yêu đương nhưng anh vẫn phải biện hộ cho cô “Nếu theo thông lệ bình thường thì con phải đi chào hỏi bên nhà gái trước, nếu không thì mặt mũi cô ấy để đâu”. Mẹ nhìn chằm chằm mặt anh nói “Cũng tốt, vậy ngay dịp Tết con đi đi”

Tần Vũ Tùng đóng cửa lại, thấy có chút mồ hôi trên lưng. Trước mặt bất kỳ ai, anh đều không cần nói dối, nhưng ngoại trừ cha mẹ, anh có thể sử dụng sự im lặng để từ chối trả lời; chỉ có cha mẹ, họ không ép anh nói.

Cánh cửa phòng ngủ mở và Tần Vũ Tùng không tự chủ bước nhanh vào.

Chu Kiều đã thức dậy, giường cũng dọn gọn gàng. Cô mỉm cười với anh "Chúc mừng năm mới!"

Anh nói: "Chúc mừng năm mới!"

Vì Tết âm lịch năm trước trôi qua không thoải mái, Chu Kiều nói với gia đình cô đang làm việc ở nước ngoài, vốn định ở cùng Tần Vũ Tùng trong suốt kỳ nghỉ, không nghĩ tới anh cũng không thuận tiện. Cô nói “Em phải về nhà, cảm ơn anh đã thu nhận em tối qua”. Tần Vũ Tùng cười miễn cưỡng “ Anh đưa em đi”

Chu Kiều từ chối “Không cần, bây giờ giao thông thuận tiện, anh nghỉ ngơi cho tốt đi”

Không hiểu sao anh có cảm giác, cô cái gì cũng hiểu, nhưng cô với anh hoàn toàn dừng lại ở giai đoạn làm cho nhau vui vẻ, cho nên cô thà lịch sự rút lui cũng không muốn tổn thương nhau. Mồ hôi ngưng đọng trên lưng áo, anh mất tự nhiên cười nói “Đừng khách sáo với anh”, Chu Kiều cũng cười “Đâu có”

Tần Vũ Tùng đứng ở cửa phòng ngủ, không biết nên nói gì. Anh như biến thành tảng đá, ngoan cố chặn đường ra, muốn giữ cô ở lại. Cô hơi ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt anh giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết rõ món đồ chơi trong tủ kính quá mức đắt tiền mình không thể có được, lại không chịu rời đi. Cô chậm bước “Chúng ta gặp lại sau Tết, được không?”

Anh không nói được, cũng không nói không, chỉ nhìn cô.

Tim cô không buông lỏng được “Vài ngày nữa, kỳ nghỉ Tết hết chúng ta sẽ lại gặp nhau”. Đây không phải an ủi suông, là lời hứa thật lòng, nhưng anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết.

“Anh sao vậy?” cô cười

Anh khẽ nói “Em đừng đi”. Khi trước từng thỏa thuận, bất kể bên nào muốn đi, bên kia phải nhẹ nhàng buông tay. Anh muốn chơi xấu, dùng ánh mắt im lặng hỏi, em cũng không muốn đi phải không?

Cô cúi đầu, thật vậy, nếu không có chuyện vừa rồi, cô sẽ không đối mặt với thực tế nhanh như vậy.

“Ba mẹ anh, anh sẽ thuyết phục họ, em đừng bận tâm. Nếu không anh cảm thấy không công bằng, em không cho anh cơ hội để giải quyết vấn đề. Nếu anh làm không được, em lại rời đi có được không?”

Quên đi, Chu Kiều từ bỏ suy nghĩ, hôm nay là mùng một năm mới, cô coi như mình và anh buông thả chính mình vậy.

Anh nhận được tín hiệu từ sự im lặng của cô, niềm vui lan tỏa như gợn sóng, nhấn chìm toàn bộ cơ thể. Bởi vì sợ cảm giác này biến mất nhanh chóng, anh đứng ngây ra tại chỗ, đến khi cô ngước lên mỉm cười với anh “Năm mới có chỗ nào ăn sáng được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.