Tái Chiến

Chương 12: Thô bạo




Tần Vũ Tùng không lên tiếng, anh sợ giọng mũi sẽ làm bại lộ phút mềm yếu của mình. Cánh tay kia rụt về, cô cũng không hỏi tiếp, trong phòng chỉ còn tiếng máy thông gió kêu ù ù. Không khí bệnh viện ban đêm không yên tĩnh, lúc thì có tiếng chuông reo, tiếng hộ lý vội vàng đi ngang qua.

Chu Kiều ngồi ở mép giường gấp ghế lại, thay áo sơ mi.

Tần Vũ Tùng hỏi “Mấy giờ rồi?”

Chu Kiều nhìn điện thoại “Ba giờ sáng, ngủ đi”

“Đến đây lúc nào?” tóc cô phia sau không chỉnh tề, chắc cũng không được nghỉ ngơi nhiều.

“Tầm sau 7h tối”

“Ừ”

Lại một khoảng trầm mặc rất dài.

Tần Vũ Tùng nhìn trần nhà “Chuyện như thế nào, có thể nói cho anh biết gì về em không?”

“Có thể…” Chu Kiều ngừng lại thật lâu, như đang tìm kiếm cách giải thích đơn giản nhất “Tôi với chồng cũ ly hôn 2 năm trước, chúng tôi có một công ty, anh ta giữ 60% cổ phần, tôi giữ 40%. Trước đây anh ta quản lý mảng kinh doanh, tôi quản lý kỹ thuật, cũng không phân chia rõ ràng. Mùa xuân năm ngoái, có nhà đầu tư bên ngoài muốn mua lại, động tĩnh rất lớn, lúc này tôi mới biết công ty đã bị thay đổi, cổ phần đều đứng tên anh ta”. Cô dừng lại một chút, “Anh ta đưa người nhà tôi năm trăm vạn, lừa tôi làm thủ tục. Sau khi tôi biết liền kiện lên tòa, phiên tòa đầu tiên tôi thắng. Anh ta không chấp thuận, chống án lên tòa án cấp trên, hôm nay, không, hôm qua là ngày mở phiên tòa xét xử. Anh ta muốn ngăn không cho tôi ra tòa nên dùng chút thủ đoạn, vì vậy làm liên lụy đến anh”

“Số tiền lớn lắm sao?”

Chu Kiều hơi gật đầu “Đến mấy ngàn vạn”

“Anh sẽ tố cáo hắn cố ý gây thương tích, em có ra làm chứng không?”

“Anh ta không phải cố ý muốn đánh anh, chỉ muốn ngăn cản tôi thôi, nhưng có một vài việc không khống chế được nên xảy ra chuyện. Sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa”

Nghe cô chậm rãi khuyên can, Tần Vũ Tùng tức giận “Tiền so với người quan trọng hơn?”. Cô chỉ nghĩ lợi dụng anh, thảo nào mà mấy tháng liền không thấy bóng dáng cô, đến khi có việc mới trốn đến nhà anh. Nếu không có việc đó, không biết cô đã sớm ném anh đến tận đâu không biết, ở trong lòng cô anh chưa bao giờ là người quan trọng. Cơ bản nhất là cô không cần anh, vẫn là anh miễn cưỡng cô.

Kiểu chỉ trích này trong năm qua Chu Kiều đã nghe rất nhiều, cô yên lặng không nói. Phản ứng của cô càng làm Tần Vũ Tùng khó chịu, anh hừ một tiếng “Xem ra lúc trước không phải cô không biết, mà là ngầm đồng ý cho người nhà nhận tiền. Giữ 40% cổ phần công ty dở sống dở chết không bằng thu lại 500 vạn. Nếu như không có công ty khác mua lại, hoặc công ty đóng cửa, cô cũng không khó chịu như vậy. Chẳng trách chồng cô không phục, anh ta không muốn bị thất bại dưới tay cô, đâu phải ai cũng giống cô không tình không nghĩa, coi tiền như mạng”

Chu Kiều vẫn không có biểu hiện gì, Tần Vũ Tùng hận không thể bắt lấy cô, mở cô ra xem bên trong rốt cuộc có tim hay không.

Đầu lại đau, anh nhắm mắt lại, ra lệnh cho mình bình tĩnh lại. Không được, xúc động quá sẽ không làm đau cô được, phải tàn nhẫn với cô một chút vì cô quá vô tình. Anh chầm chậm, nhưng rõ ràng hỏi “Em ở trên giường cái gì cũng chiều, càng lúc càng lấy lòng anh, chính là vì để như ngày hôm qua anh sẽ có tác dụng?”

Cô nhanh chóng ngẩng lên nhìn anh, nhưng vẫn không nói gì.

Tần Vũ Tùng “Sao, chồng trước của em cũng như thế này sao? Hóa ra em vẫn luôn …”

Chu Kiều mở miệng cắt ngang lời anh “Thật sự xin lỗi vì hại anh bị thương ngoài mong muốn. Nhưng nếu xảy ra lần nữa, tôi vẫn là chọn lựa bỏ đi trước, tôi xác định bản thân tôi quan trọng hơn. Anh bị thương tôi sẽ bồi thường, anh cứ nghĩ kỹ rồi nói tôi biết. Tôi sẽ mời hộ lý chăm sóc anh”. Cô đứng lên “Tạm biệt, Vũ Tùng”

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

Tim Tần Vũ Tùng run lên, vậy là không bao giờ gặp lại sao? “Chu Kiều…”, Chu Kiều không để ý đến giọng run run của anh “Cảm ơn anh đã giúp đỡ trong thời gian qua, chúc…anh mọi việc đều tốt đẹp”

Cô thẳng đường đi ra ngoài, vô số lời nói vang lên trong lòng Tần Vũ Tùng, cô tàn nhẫn độc ác, cô thấy lợi quên nghĩa, cô không phải người phụ nữ tốt. Nhưng hơn hết mọi âm thanh, tiếng nói bao trùm lên toàn thân anh, làm anh không có cách nào mở miệng ra gọi cô lại – cô không yêu anh.

Mặc dù cô ấy đã nói, yêu tôi.

Có người nhẹ nhàng đi vào “Anh Tần, anh cảm thấy không khỏe sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng của hộ lý, Tần Vũ Tùng nhắm mắt lại, không phát ra nổi tiếng nào. Trước giờ không phải chưa thất bại, cô như một hạt đậu làm bằng sắt, nhai không được, nhả không ra, vì không có tim nên có thể thản nhiên bỏ mặc anh mà đi.

Vài ngày sau, Chu Kiều ở trên máy bay đi đến nơi có nhiệt độ ấm áp, cô cần nghỉ ngơi. Cầu nhân đắc nhân*, còn muốn thêm gì nữa, cô chỉ muốn nói thật mặc dù điều đó sẽ làm tổn thương anh.

Chu Kiều nhắm mắt. Dưới những vì sao, biển cực kì mềm mại, mượt mà nhấp nhô, tiếng sóng vỗ từng cơn như ru ngủ, cô đưa mình vào giấc mơ.

Mặt nước chuyển động, Chu Kiều cảm thấy ai đó đang tiến tới. Không đợi cô kịp phản ứng, người đó đã xoay người cô lại đẩy đến thành bồn tắm, bịt chặt miệng cô. Cô không thể phản kháng lại, hai chân bị tách ra, đau đớn ập đến khiến mắt tối sầm lại.

Hung hăng như muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ. Đối mặt với bạo lực thế này, Chu Kiều chỉ có thể cố gắng thả lỏng, thả lỏng để giảm bớt đau đớn. Cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ, Chu Kiều không thể tin được, sao anh đến đây được? Tuy nhiên, cơ thể đã quá quen thuộc với nhau. Anh đang thở ngày càng gấp gáp, đè nén trong cổ họng, cô trôi theo những con sóng, cuối cùng không thể kiềm nén, cùng với bầu trời đầy sao, cùng rung động của làn nước mà run rẩy.

Tần Vũ Tùng buông cô ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô “Có phải là đàn ông không?”

Chu Kiều dùng hết sức hướng mặt anh vung tay.

Không để cô kịp phản ứng với những việc anh đang làm. Anh túm tóc cô, kéo ra khỏi nước, ném cô lên sàn trong phòng. Cô cảm giác không ổn, vội lăn sang một bên, cố gắng tránh khỏi sự sỉ nhục khác sắp bắt đầu. Tuy nhiên, thể lực nam nữ khác nhau làm cô thất bại. Anh bắt tay cô như nắm một con gà, đè ép lưng cô bằng hai chân, tiến vào, bất chấp ánh mắt giận dữ của cô.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, cứ thế bỏ công việc mà đi theo cô từ xa.

Chu Kiều biết sức mình không thắng được anh “Bỏ tay ra, lần này tôi cho anh, sau coi như giải quyết xong”

Anh buông lỏng ra một chút “Lần này nghe anh”

Không biết mây đen che kín bầu trời lúc nào, mưa rào rạt rơi xuống, cô như biến thành dây leo, quấn quanh người anh, tìm kiếm niềm vui trong bóng tối. Không có ngày mai, ngay lúc này, người nợ, người mắc nợ, không ai quấy rầy.

Khi Chu Kiều tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rõ.

Cô từ từ ngồi dậy, bất chấp cơ thể đau nhức, tựa bên cửa sổ nhìn trời - biển

Mặt trời luôn luôn tốt, cô nheo mắt nhìn về phía xa, cho dù nơi đó không có bóng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.