Tạc Thiên

Chương 29




Khách sạn rất nhanh gọi điện, báo vé máy bay đã được đặt xong xuôi. Tôi vội vàng thu dọn hành lý, ở trong phòng rối rắm đi tới đi lui, chờ Hồng Băng đến gọi, sẽ ra sân bay ngay lập tức.

Máy bay cất cánh lúc năm giờ chiều. Mà tiệc mừng của Fejoline cũng sắp kết thúc rồi. Nói cách khác, chờ Hồng Băng về, chúng tôi còn hơn hai tiếng để ra sân bay.

Thế mà tận ba giờ, vẫn chưa thấy Hồng Băng đâu. Tôi có chút không kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Hồng Băng. Rất là lạ, di động của cô không gọi được.

Bỗng nhiên, trong lòng tôi cả kinh.

Câu nói của Dữ Tương, u ám tràn lan trong trí óc.

“Kẻ bị dụ dỗ kia, sẽ rất thảm đó.”

Tôi trợn tròn mắt, tay chân lộn xộn bấm điện thoại lần nữa cho nhân viên công ty chi nhánh cũng đang tham dự tiệc mừng.

Điện thoại vừa bắt được tín hiệu, tôi đã chẳng thể giữ được cái gì gọi là lễ nghi phép tắc, gần như rống lên, “Hồng Băng đâu rồi? Anh có biết Hồng Băng ở đâu không?”

Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là bị dọa, nửa ngày liền không có phản ứng gì cả, tôi lo lắng liệu có phải gọi điện thoại báo cảnh sát ngay không.

Đúng lúc ấy, từ trong điện thoại truyền đến tiếng của Hồng Băng, “Ông chủ, có chuyện gì thế ạ?” Cô sốt ruột hỏi, tôi đã xảy ra đại sự gì.

Toàn thân nhất thời trĩu xuống.

Tôi đưa mắt nhìn đến tấm gương lớn áp trên tường, trong gương là một kẻ sắc mặt tái nhợt chẳng kém quỷ là bao.

Hay thay một con chim sợ cành cong.

Tôi cứ như vừa chạy ròng rã cả một chặng đường 2000km mới dừng lại, giọng điệu dịu đi, “Không, chỉ định báo cho em ở Pháp còn nhiều chuyện phải xử lý lắm, anh đặt vé bay chiều nay rồi, em đừng về muộn.” Lại hỏi, “Hồng Băng, sao di động lại tắt máy?”

Hồng Băng ngạc nhiên xong rồi cười rúc rích, “Ầy, em cũng không biết là điện thoại tắt, thảo nào cả ngày nay chả thấy kêu.”

Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi, cuối cùng cũng yên ổn lại chút.

Tôi cúp điện thoại, ngã mạnh lên ghế salon.

Có đôi khi thật sự chán ghét bản thân mình, vì sao không buông nổi được chuyện cũ vốn nên thả trôi sớm đi?

Cứ lo được lo mất, còn đàn bà hơn đàn bà.

Khiếp nhược, phải chăng là thiên tính của tôi.

Với lấy hộp nhạc của Hồng Băng ôm vào trong ngực, nghe lại giai điệu Ba chú heo con. Tiếng nhạc ngân nga khắp cả phòng . Tôi lại chẳng biết tại sao, nhớ tới hình ảnh Dữ Tương đang lúc nhắm mắt, đặt áo ngủ của tôi trên mặt nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, vẻ mặt của anh, như thể chạm vào tình yêu của chính anh rồi lại không dám chạm.

Trái tim âm ỉ nhói đau.

Không thể phủ nhận tôi thật bị kích động, và có lẽ là cả cảm động.

Dáng vẻ của anh, giống như nói cho người ta biết, kẻ bị vứt bỏ, bị tổn thương, có được tài phú nhưng vĩnh viễn chẳng thể sung sướng —— không ai khác là anh.

Buồn cười thật.

Tôi nhếch khóe môi.

Hồng Băng đúng giờ trở về khách sạn, thu gom hành lý, rồi ra sân bay với tôi.

Nhìn đến cô cười vui, tôi không đoán được trong lòng cô còn tồn tại bao nhiêu niềm đau nữa.

Hoặc là nỗi khổ của từng người, chỉ có thể tự mình nhấm nuốt. Dù cho khóc trong lòng ai, cơn đau vẫn cứ dai dẳng không ngừng.

Đừng vọng tưởng rằng sẽ có ai có thể giúp bạn vơi bớt đi dù chỉ một chút.

Tôi ngồi trên máy bay một mình phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, liên tục từ từ uống nước mong có thể loại bỏ được mùi vị của Dữ Tương đọng lại trên môi mình.

Hồng Băng luôn chú ý tới sự bất an của tôi, dùng ánh mắt thật cẩn thận để ý tôi.

Không biết xuất phát từ duyên cớ nào, tôi chợt cố hết sức giữ khoảng cách với cô, dù gì, chúng tôi cũng là thủ trưởng và thư ký. Mặc cho là bạn bè, cũng không nên ở trong cùng một phòng tại khách sạn.

Tuyệt đối không phải là vì phản ứng phẫn nộ của Dữ Tương. Tuy anh cứ kiêu ngạo bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, nhưng mà tôi biết, anh ta đã phẫn nộ rồi.

Không thể phủ nhận, sự phẫn nộ của anh khiến tôi vui mừng. Nếu mà thẳng thắn thành khẩn hơn nữa, thì phải nói là, tôi lấy làm sung sướng vì sự phẫn nộ của anh.

Trong lúc miên man suy nghĩ, máy bay đã đáp xuống nơi.

Tôi xách valy ra ngoài, cũng không trông chờ có ai tới đón. Bởi vì là hành lý vốn cũng không nhiều, hơn nữa, tôi cũng không muốn bị hỏi mấy vấn đề tương tự kiểu: “Vì sao chủ tịch vừa ký hợp đồng xong đã về luôn rồi?”

Thế mà, lại có người ở sân bay gọi tôi.

“Sinh Sinh!” Xưng hô rất quen thuộc.

Thấy rõ mặt đối phương xong, tôi gần như đóng đinh tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào cho thỏa.

Hồng Băng ghé mắt qua tôi, lại liếc sang người đang đi tới, biết điều đứng một bên không nói gì.

“Thật sự gặp được cậu rồi!” Người mới tới mừng rỡ nắm tay tôi, hưng phấn đến khó hiểu.

Tôi chớp mắt, đành phải đáp trả, “Thư Đình, đã lâu không gặp.”

Gặp lại người này thật lòng tôi thấy rất xấu hổ. Ngày đó bị tống vào nhà tù Malaysia có một phần nguyên nhân cũng là bởi cậu ta, nhưng cậu ta lại nghiêm túc cố gắng nghĩ cách cứu viện; đến khi tôi thoát khỏi đó được rồi, tôi chưa báo một lời đã vội vàng ra đi.

Kỳ thật khi tôi tiếp nhận Hoàng thị, không ngừng có mặt trên báo chí, cậu ta hẳn là đã sớm biết tôi đã chạy được ra.

Điều khiến cho tôi khó chịu, chính là có vẻ như cậu ta vẫn còn thích một thằng con trai như tôi đây. Nhớ lại ngày ấy trốn tránh được cậu ta ôm vào trong ngực, tôi không kiêng dè bản thân mà lia lịa lắc đầu.

“Mình gọi điện đến khách sạn cậu ở Vancouver thì họ báo cậu đã đặt vé máy bay rồi. Cho nên mình định thử vận may.” Thư Đình lộ ra nét cười non trẻ, đỡ hành lý cho tôi.

Tôi không thể giải thích với Hồng Băng người trước mặt là ai cả, chỉ có thể bày ra tư thế ông chủ, quay qua nói với Hồng Băng, “Em cũng mệt rồi, Hồng Băng, không cần về công ty, về nhà mà nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai đi làm.”

Trên mặt Thư Đình hiện ra vẻ ngọt ngào đắc ý, tôi âm thầm cầu nguyện cậu ta đừng có vì hai câu tôi dặn thư ký mà hiểu lầm rằng giữa chúng tôi có quan hệ thân thiết gì.

“Để mình chở cậu.” Thư Đình dẫn tôi đến trước chiếc xe thể thao của cậu ta.

Xe thể thao kiểu dáng mới nhất, tôi vừa mới xem nó trên tạp chí thể thao xong. Trong đầu bỗng nhiên nảy lên, thân phận Thư Đình là công tử thứ của Malaysia Hạ thị. Ừ, Thư Đình cũng là công tử thế gia, có điều tính tình cậu ta lại rất tốt, tâm lý bình thường, tạo cho người ta lỗi giác rằng cậu ta xuất thân gia đình bình thường mà thôi.

Công tử thế gia, hẳn là phải giống tôi, hoặc giống Dữ Tương, hoặc giống Dữ Đình, nói chung là không giống Thư Đình gì hết.

Tôi ảm đạm cười, lên xe, phó mặc cậu ta đưa tôi đi bất kỳ nơi đâu.

Người này sẽ không gây bất cứ thương tổn cho tôi cả, đây là trực giác của tôi.

Thư Đình vừa lái xe, vừa nhìn đến sắc mặt tôi trong gương chiếu.

“Sinh Sinh, sắc mặt cậu khá lên nhiều rồi, khỏe mạnh hơn đấy.”

“Thế à? Cám ơn.” Tôi lạnh nhạt đáp trả.

Cậu ta có vẻ gượng gạo, giống như bị thái độ của tôi giáng một đòn. Nhưng rất nhanh liền bình thường, tiếp tục đùa giỡn với tôi.

Tôi vẫn lạnh lùng dửng dưng, thỉnh thoảng tiếp lời cậu ta một hai âm tiết.

Cuối cùng, Thư Đình thành thực hỏi, “Lúc ở Malaysia, cậu ra ngoài rồi, sao không báo gì cho mình?”

Tôi không nói gì cả, trong mắt đều là phủ ngập băng lạnh.

Cậu ta lại hỏi, “Cậu thấy mình vô dụng lắm phải không? Mình đoán, người cứu cậu ra ngoài là Vinh Dữ Tương.”

Đối diện với tôi cứ im lìm ngậm miệng, Thư Đình không có biện pháp nào hết.

Tôi nghe thấy cậu ta tự lẩm bẩm.

“Cậu có biết, tâm tình của mình khi nghe thấy phán án tử hình cậu không? Lúc ấy, người ta cấm vào thăm tù rồi. Thẳng đến khi mình hối lộ cảnh sát để đến xem thi thể của phạm nhân bị xử bắn, mới biết kẻ chết đó không phải là cậu.” Thư Đình nói xong thì kích động, đột ngột giẫm phanh, xoay đầu về phía tôi nãy giờ vẫn cứ thờ ơ một mực, “Nghĩ đến việc cậu chết, lòng mình đều nứt toang. Nghĩ đến việc nếu không phải mình đưa cậu đến Malaysia, cậu sẽ không bị gặp chuyện như vậy, mình thực hận chết chính mình.”

Nhìn bộ dáng cậu ta, tựa hồ sắp rơi cả nước mắt.

Tôi có thể tưởng tượng được tình cảnh cậu ta hối hận đau lòng đến chết đi khi đấy. Thế nhưng mà, cư nhiên tôi lại tàn nhẫn, thấy sung sướng làm sao.

Tôi biết Thư Đình là trong sạch, toàn tâm toàn ý với tôi. Khó có được một người trân trọng mình đến vậy, tôi lại bởi vì tuyệt vọng thống khổ của cậu ta mà dào dạt khoái ý, này cũng làm chính tôi kinh ngạc.

“Nghe tin cậu bị xử bắn, mình muốn cầm ngay lấy súng lục mà tự sát. Nhưng rồi, lại nghĩ đến cậu bị người vu oan, mình lại muốn lưu lại tính mạng để giúp cậu báo thù.” Thư Đình nói một hơi, giống như cực kỳ may mắn, “May mà mình chưa có làm gì điên rồ, Sinh Sinh, nếu không thì, chẳng phải lại là một đôi Romeo và Juliet nữa nhỉ?” Cậu ta mỉm cười.

Lực chú ý của tôi, rốt cuộc cũng bị một câu của cậu kích khởi, “Thư Đình, cậu từng điều tra là ai vu hãm mình? Kết quả ra sao?”

“Không tra được gì cả. Mình tận mọi khả năng của gia tộc mà không tìm được đầu mối.” Cậu ta buông lời thề với tôi, “Mình sẽ không bỏ qua đâu Sinh Sinh, mình nhất định giúp cậu báo thù.”

Tận mọi khả năng gia tộc? Đương nhiên là không tra được rồi.

Ngẫm lại xem nhân lực Hạ thị được nắm giữ trong tay ai?

Tôi nhìn Thư Đình, rất thâm ý mà nói, “Thư Đình, chuyện hôm nay cậu nói với mình, là lời hứa ư?”

Cậu ta nắm lấy tay tôi, “Trời đất chứng giám, Hạ Thư Đình mãi mãi đều không phụ Hoàng Sinh.”

Cũng không phải hoa tiền nguyệt hạ, tôi cũng chẳng có ý riêng tư gì với cậu ta cả, sao lại cần buồn nôn vậy kia chứ.

Điều tôi chú tâm, chỉ có một, “Cậu nhất định sẽ giúp mình báo thù, đúng không?”

“Đúng!” Thư Đình trịnh trọng gật đầu.

Tôi biết mình đã giăng ra một cái lưới cực kỳ tàn nhẫn, không đành lòng thu nhận ánh mắt Thư Đình, bèn quay đi mở cửa xe.

Lại là một đêm tràn trề ánh trăng mê hoặc, lại là gió thổi tới ào ào, lại là trong xe thể thao mới tinh.

Trong thâm tâm bật ra cái đêm cùng Dữ Tương trộm trốn khỏi Vinh gia ra ngoài.

Hóa gia người gạt người, cũng chẳng cần mượn đến trăm phương ngàn kế, tự nhiên có kẻ dâng lên miệng, chắp cả hai tay phụng đưa tới tận trước mặt bạn.

Món quà lớn lao như vậy, từ chối thì bất kính quá.

Chỉ có mỉm cười đón nhận, sử dụng tận tình, mới là tác phong thực tế của lòng tôn trọng thời nay.

Tôi muốn cười, mà lòng lại chua xót.

Từ phía sau, Thư Đình dịu dàng ôm lấy tôi, nhẹ giọng thủ thỉ, “Sinh Sinh, không phải sợ, mình sẽ giúp cậu, mình sẽ bảo vệ cậu. Từ nay về sau, sẽ không còn kẻ nào có thể làm tổn thương cậu nữa.”

Tôi đáp trả, “Thư Đình, không cần làm quá nhiều cho mình, mình sẽ không chịu nổi.”

“Ngốc.”

Cậu ta không biết, như thế rất trắng trợn, rằng là ngoại trừ tên, thì những chữ khác, đều không hề cải biến mà đã từng được tôi và Dữ Tương nói với nhau, ở hoa tiền nguyệt hạ, ở ngày hôm qua, của cả hai chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.