Kiếp trước Ninh Ninh là một đứa lười vận động. Cô biết chơi dương cầm, biết vẽ tranh, biết viết thư pháp, chỉ có thể lực là vô cùng kém cỏi. Nếu phải kể ra xem từ nhỏ đến lớn cô đã từng tập luyện cái gì, đại khái chỉ có lúc tập thể hình bằng mấy bài múa ba lê với tập bắp tay.
Người khác thì là thiên nga nhỏ xinh đẹp còn cô mới tập được một nửa đã mệt gần chết, trông chẳng khác gì thiên nga đập cánh phành phạch lúc sắp bị đưa lên bàn mổ. Sau đó thể hình thì tập không nổi nhưng cơ bắp trên mặt lại có thêm mấy bó cơ, bởi vì Ninh Ninh cứ nhảy điệu ba lê chết chóc kia thì biểu cảm của cô lại vô cùng đặc sắc.
Mệt mỏi quá.
Cho nên tổng kết lại, cô cực kỳ không có hứng thú với việc vận động, lại càng cự tuyệt việc Mạnh Quyết muốn dạy kiếm pháp cho cô một cách quyết liệt. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Thể chất của người tu đạo khác hoàn toàn so với cô của kiếp trước. Cơ thể hấp thụ linh lực luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, kiếm tâm, kiếm ý, kiếm cốt lúc rút kiếm đều ngưng tụ trong lòng bàn tay, trong nháy mắt Tinh Ngân ra khỏi vỏ, máu nóng cả người cô đều phần khích sôi trào.
Kiếm tu vung kiếm không chỉ đơn thuần là thực hiện động tác "vung" mà giống như đang lắng nghe một loại bản năng từ sâu trong tâm khảm của mình. Khi tư thế thay đổi, linh khí của đất trời sẽ ào ạt tràn vào bên trong.
Đây không phải là một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy khó chịu, thế nên Ninh Ninh tuy rằng mệt như chó hét toáng lên: "Muội không tập nữa đâu!", nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc cô lại tiếp tục đứng dưới sự hướng dẫn của Mạnh Quyết mà học xong hết chiêu thức này đến chiêu thức khác.
Đùa chứ, dù sao kiếp trước cô cũng là người đã từng lên kế hoạch để chinh phục thành công kỳ thi đại học cơ mà.
Luyện kiếm với học tập thật ra cũng không khác nhau lắm, thiên phú của mỗi người không giống nhau, tu hành hoàn toàn dựa vào khổ luyện, cũng không thể tách rời với việc bái sư học nghệ, có thiên tài ngã xuống, nhưng cũng có nhiều tiểu bối hạng bét từng bước từng bước bò lên trên, lại thêm mấy cuộc thi lớn nhỏ kia, không phải giống hệt với thí luyện trong bí cảnh tiên môn hay sao?
Cô có thể kiên cường bất khuất chiến đấu với ma trận sinh toán lý hóa, chẳng lẽ còn phải sợ dăm ba bộ kiếm pháp không cần động não cũng có thể học được này chắc?
"Kim Xà kiếm pháp có nguồn gốc từ Miêu Cương, chú trọng vào sự biến hóa kỳ ảo, có thể đánh bại kẻ định ngay tức khắc, chiêu thức không cố định. Một chiêu Kim Quang Xà Ảnh này là trí mạng, dựa vào sự phân hóa của đao kiếm mà tạo thành thế một người ngự trăm kiếm, muội hãy nhìn cho kỹ."
Mạnh Quyết chỉnh lại động tác giúp cô, buông bàn tay đang đặt trên vai Ninh Ninh xuống, tự mình rút kiếm thị phạm cho cô.
Ninh Ninh nghe hắn nói, tự động bổ não thành câu danh ngôn kinh điển của giáo viên tiếng Anh trên lớp: "Phương pháp biểu đạt này nhất định phải nhớ kỹ, khi đặt câu cần dùng kết cấu đảo ngữ và mệnh đề quan hệ, đừng sử dụng một cách quá cứng nhắc. Phân chia các câu sao cho hợp lý cộng thêm sử dụng một số cách diễn đạt cao cấp, vậy thì bài của các em chắc chắn sẽ đạt được điểm tuyệt đối."
Nghe xem, gần gũi biết bao.
Kim Xà kiếm pháp biến hóa khôn lường, không phải một sớm một chiều là có thể học được. Cũng may kiếm thuật của Mạnh Quyết vô cùng xuất sắc, cũng coi như là thầy giáo ưu tú nhất trong lớp đệ tử này; Ninh Ninh cũng là người có tài năng thiên bẩm, chưa đến ba ngày cô đã nắm được đại khái tất cả các chiêu thức kiếm pháp.
Quan trọng nhất là đi theo đại sư huynh, cô sẽ có thịt để ăn!
Đúng vậy, Mạnh Quyết so với một đám kiếm tu bần cùng túng quẫn thì chẳng khác gì hạc trong bầy gà, hắn là người có tiền.
"Huyền Hư kiếm phái? Nghèo?"
Mạnh Quyết nghe vậy khẽ cười một tiếng, thật không hổ với cái danh xưng công tử tiêu sái ôn nhã như ngọc, đôi mắt hoa đào sáng như sao trời: "Tiểu sư muội, Huyền Hư là đạo phái kiếm đạo đệ nhất, đương nhiên sẽ không cắt xén tiền tài. Sư môn không hề nghèo, người nghèo là người dùng tiền. Nhìn khắp sư môn, người có thể bất chấp tất cả để theo đuổi kiếm đạo giống như sư tôn cũng không nhiều lắm."
Ninh Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, đúng vậy.
Nhìn vị sư tôn si mê đao kiếm cà lơ phất phơ cả ngày chạy loạn khắp thiên hạ kia thì khắc rõ, cứ hễ nhìn thấy bảo kiếm và kiếm phổ là sẽ bất chấp mua về. Nguyên chủ được nuông chiều từ bé, tiêu tiền không biết tiết kiệm, biến thành kẻ nghèo rớt là chuyện có thể đoán được. Tiểu sư đệ cũng là một tên nhóc tiêu xài hoang phí, đã thế hắn lại là con cháu hoàng tộc, vốn không biết sự gian trá của nhân gian, cũng chẳng biết đã bị người ta lừa mất bao nhiêu linh thạch rồi. Còn về vị đại sư tỷ mà cô vẫn chưa được gặp mặt, theo nguyên tác miêu tả thì nàng cũng là một con sâu rượu, hôm nay có rượu hôm nay say, trong mắt chỉ có rượu và mỹ nhân là quan trọng nhất.
Hóa ra kiếm tông không hề nghèo nàn túng quẫn, nghèo nàn túng quẫn là sư môn diệu kỳ này của bọn họ.
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, một đống nghèo nàn tụ tập với nhau, đúng là bi ai.
Đi theo Mạnh Quyết luyện (ăn) kiếm (thịt) được ba ngày, Ninh Ninh bỗng nhận được phù truyền tin mà sư tôn Thiên Tiện Tử gửi tới, mời cô đến phủ một chuyến, gặp mặt tiểu sư đệ vừa mới được thu nhận, cũng chính là nam chính Bùi Tịch.
Phù truyền tin hình con hạc bị cô nhẹ nhàng nắm trong tay, Ninh Ninh nghiêng dựa vào cửa, cau mày cười nhạt. Trước kia chẳng qua chỉ là đánh chơi nháo chơi mà thôi, cốt truyện phần kế tiếp, có lẽ sẽ không còn dễ dàng đối với cô như vậy nữa.
Theo lời Thiên Tiện Tử nói, đỉnh núi lẻ loi, chân núi thì quá tầm thường, xây nhà phải xây ở bên sườn núi mới thật sự là lý tưởng. Nguyên tác chưa bao giờ miêu tả kỹ càng tỉ mỉ chỗ ở của hắn, cho nên khi Ninh Ninh đến sườn núi Ngọc Hành Phong, cô không khỏi sững sờ một lúc.
Thoạt nhìn thì tòa nhà này được xây theo kiểu kiến trúc mô phỏng vườn cổ, xà gỗ khắc hoa, rường cột trạm trổ* vô cùng đẹp mắt. Linh thực chưa được cắt tỉa bén rễ leo lên, cành lá như phỉ thúy quấn quanh những bức tượng đá khắc hình rồng trên mái, rất có cảm giác cây xanh thấp thoáng sức sống dạt dào.
(*nguyên văn: 丹楹刻桷,雕栏玉砌, bính âm dān yíng kè jué, diāo lán yù qì, hai thành ngữ tiếng Trung. "Đan doanh khắc giác" có nghĩa là cây cột được sơn thành màu đỏ, rường cột được khắc hoa văn, dùng để hình dung kiến trúc tinh xảo mỹ lệ, trích từ "Tả truyện - Trang Công năm 24". "Điêu lan ngọc thế" cũng là thành ngữ được dùng để miêu tả kiến trúc tráng lệ, trích từ bài từ "Ngu mỹ nhân" của Lý Dục nước Nam Đường.)
Nhưng nhìn kỹ lại lại, rất dễ dàng có thể phát hiện ra điểm kỳ quái. Viên ngọc dùng làm mắt rồng đã bị cạy ra. Mấy xà nhà khắc hoa mỹ lệ cũng bị khấu đi. Trên tường có thể nhìn thấy dấu vết của những bức họa đã từng được treo ở đó. Còn những bức họa kia? Bị gỡ xuống hết rồi. Đại sảnh trống huếch trống hoác, đồ nội thất không có một cái nào, giống như con bướm phá kén bay đi để lại một cái vỏ kén trống không.
Ninh Ninh:...
Người này quả thực rất nghèo.
Nghe nói hắn đã từng vì mua một thanh kiếm mà đấu giá cả căn nhà này của mình với người trong môn phái, kết quả bị vài trưởng lão khác hợp lực ngăn lại, mỗi người phải bỏ ra chút tiền góp vào cho hắn, cuối cùng hắn mới từ bỏ.
Đường đường là Thiên Tiện trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái lại nghèo đến mức phải đi bán nhà, chuyện này mà truyền ra ngoài quả là không dễ nghe.
"A, Ninh Ninh!"
Thanh niên mặc áo bào trắng rất nhanh đã phát hiện ra hơi thở của cô, xoay người vẫy tay cười: "Nghe nói con chỉ cần ba ngày đã lĩnh ngộ Kim Xà kiếm pháp, quả là tuổi trẻ tài cao! Cũng không uổng công ta năm đó phải đem quần đi bán mới có thể đem nó về kiếm phái."
Ai thèm nghe chuyện người đi bán quần cơ chứ! Chẳng lẽ năm đó người cởi truồng mà đi về sao?!
Ninh Ninh cảm thấy cô không thể luyện bộ Kim Xà kiếm pháp này một cách bình thường được nữa rồi.
Cứ mỗi khi nghĩ đến "Kim Quang Xà Ảnh" cô sẽ cầm lòng không đậu mà bắt đầu bổ não cảnh tượng sư tôn nhà mình tay cầm kiếm phổ ngự kiếm phi hành, lông chân thả mình bay bay theo chiều gió.
Cảnh tượng quá đẹp không dám nhìn thẳng.
"Đa tạ sư tôn."
Ninh Ninh nghe người nói thì mỉm cười, ngước mắt nhìn lại, phát hiện trong đại sảnh còn có hai người khác.
Lâm Tầm một bộ y phục màu lam, tóc buộc gọn ở đằng sau, lúc nhìn thấy cô thì đôi mắt chó con tròn trong long lanh đen sáng lên, mỉm cười gọi cô một tiếng:"Tiểu sư tỷ!".
Bây giờ đang là giữa trưa, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng. Hắn đứng dưới ánh sáng rực rỡ, đến lông mi cũng như được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng kim, nhìn vô cùng ấm áp và trong sáng.
Bùi Tịch đứng ở phía đối diện, cả người chìm trong bóng tối.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như cũ, đuôi mắt hiện lên vẻ trào phúng như có như không. Bộ quần áo màu đen ở trong bóng tối trông thật ảm đạm, dường như càng làm nổi bật thêm khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
"Đây là tiểu sư đệ mới của con, tên hắn là Bùi Tịch. Hai người các con cũng coi như đã làm quen với nhau rồi nhỉ?"
Đại khái là Thiên Tiện Tử quả thật không ý thức được giữa người với người có một loại tình cảm gọi là "đố kỵ", cũng khó trách nguyên chủ dám không kiêng nể gì mà tác quai tác quái trước mặt hắn: "Trước đây tuy thằng bé là đệ tử ngoại môn, nhưng bây giờ đã luyện đến Kim Đan tầng thứ hai, càng quý giá hơn chính là thằng bé có ý chí luyện kiếm ít người có được. Sau này các con hãy trao đổi với nhau nhiều hơn, học hỏi lẫn nhau, nhất định sẽ thu hoạch được rất nhiều điều."
Ninh Ninh nhìn về phía hắn dịu dàng cười: "Tiểu sư đệ."
"A a a nàng ấy cười lên xinh quá! Mau chào lại nàng ấy đi Bùi Tịch! Thì ra cô nương này là sư tỷ của ngươi, đây chắc chắn là duyên phận rồi!"
Kiếm khí của Thừa Ảnh ở trong cơ thể hắn xoắn xuýt chuyển động, thiếu niên nhíu mày dùng linh lực đè nó lại, mặt mày vô cảm: "Sư tỷ."
Thấy cô thì nhíu mày, hắn ghét cô đến vậy sao?
Ninh Ninh không nói nữa, nhìn về phía Thiên Tiện Tử.
"Hôm nay ta gọi các con đến đây có hai việc."
Thanh niên lười nhác cười, giơ tay lên ra hiệu: "Thứ nhất, các con là đồng môn, dù sao cũng phải làm quen với nhau; thứ hai, ta muốn kiểm tra xem thực lực của các con đã tiến bộ được bao nhiêu."
Mặt Lâm Tầm thoắt cái trắng bệch: "Chẳng lẽ sư tôn muốn ba người bọn con... rút kiếm tỷ thí?"
Thiên Tiện Tử rất nghiêm túc trả lời: "Trông ta giống người sẽ để cho các đồ đệ bảo bối đánh nhau rồi bị thương hay sao?"
Thì ra sư tôn lại quan tâm bọn họ đến như vậy!
Tiểu bạch long sững sờ ngạc nhiên vì đột nhiên được quan tâm. Hắn hít vào một hơi thật sâu, còn chưa kịp nở một nụ cười cảm kích thì lại nghe thấy thầy mình tiếp tục nói: "Nếu các con bị thương, tiền thuốc men không phải lại do ta chi ra sao? Không thể không thể!"
Lâm Tầm hoàn toàn cạn lời.
"Thế nên, vi sư đã nghĩ ra một cách vẹn toàn hơn rồi." Thiên Tiện Tử cười gian: "Các con đi vào trong tháp Phù Đồ một chuyến, thế nào?"
Tháp Phù Đồ, nơi đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái rèn luyện.
Tháp có trăm tầng, mỗi tầng đều có ảo cảnh được bố trí sẵn, chỉ có thể phá vỡ ảo ảnh của tầng này mới có thể tiến vào tầng tiếp theo. Các tầng càng cao khó khăn càng thêm chồng chất, trong đó giam giữ không biết bao nhiêu mị ảnh còn sót lại của yêu ma quỷ quái, cốt truyện đặc sắc, ảo giác vô cùng chân thật, cảm giác không khác gì so với việc tự mình xuống núi rèn luyện.
"Số tầng ta đã chọn xong rồi, có thể mở ra cho các con bất cứ lúc nào."
Thiên Tiện Tử nói: "Tầng bốn mươi, giữa đêm viếng thăm Trích Tinh các, rất phù hợp với tu sĩ cấp bậc Kim Đan, không biết các con có hứng thú thử một lần không?"
Nghe thấy ba chữ "Trích Tinh các", Ninh Ninh suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong nguyên tác, nguyên chủ ở bị đánh cho đầu rơi máu chảy ở chính nơi quỷ quái này, giữa chừng còn bị ném ra khỏi ảo cảnh, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt nửa tháng mới khỏi.
***
Ảo cảnh, Trích Tinh các.
Trên mặt sông, ánh sao ánh trăng như những mảnh vàng lấp lánh điểm xuyết, thuyền hoa thong thả trôi, giọng hát của ca nữ phiêu tán trong gió làm cho lòng người nhộn nhạo.
Tòa lầu bên sông không biết có bao nhiêu tầng, trên những thanh xà ngang được trạm trổ tinh xảo, ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng sáng rực, chiếu sáng cả những góc mái nhô cao. Ánh đèn thấp thoáng tràn ra từ khung cửa sổ chạm rỗng khắc hoa làm cho cả tòa lầu cao mông lung như được bao phủ trong một vầng sáng nhu hòa nhẹ như sương, mỏng như lụa. Quả là thiên đường của nhân gian.
Nghe nói người đứng trên tầng cao nhất của Trích Tinh các có thể hái sao ôm trăng, trước lầu ngựa xe như nước, khách đến không ngừng.
Ninh Ninh đứng một mình trước cửa, bỗng nghe thấy tiếng cười dịu dàng quyến rũ của một nữ lang từ bên cạnh truyền đến: "Cô nương hôm nay đến đây, đã nhìn trúng vị lang quân nào chưa?"
Người nàng ta có mùi son phấn rất nồng, bốn phía hương thơm quấn quýt ánh sáng vờn quanh, thấp thoáng hiện lên dưới ánh đèn lồng mờ ảo còn có bóng hình của những mỹ nhân dáng người kiều diễm.
Trích Tinh các vốn là một kỹ viện, Thiên Tiện Tử quả là biết chọn địa điểm.
Tuy ba người bọn họ tiến vào ảo cảnh cùng một lúc nhưng sau đó lại không ở cùng nhau. Ninh Ninh còn chưa kịp đáp lại đã nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào.
"Tiện nhân! Chẳng phải chỉ sờ ngươi một cái thôi sao, ở chỗ này còn giả vờ thanh cao cái gì!"
"Thật ngại quá vị đại gia này, nàng ta vừa tới không lâu, không hiểu quy tắc... Ngươi đấy! Mau tới xin lỗi đi!"
Chậc, cốt truyện gì mà lỗi thời quá thể, chẳng khác gì mấy quyển ngôn tình đời đầu hai mươi năm về trước vậy.
Ninh Ninh vốn biết trước tình tiết, cô từ từ xoay người sang chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như hoa lê dính mưa.
Người thanh niên mặc áo vàng trợn mắt nhăn mày không ngừng chửi bới, thiếu nữ mặc váy trắng che mặt khóc lóc, quật cường quay đầu sang chỗ khác, sau khi chạm vào ánh mắt của Ninh Ninh thì con ngươi hơi hơi chuyển động. Ninh Ninh vô cảm xoay người nhìn ra hướng khác. Lầu các xa hoa, anh hùng cứu mỹ nhân, toàn tình tiết quê mùa sến sẩm như vậy, thế mà đám yêu ma kia còn tới góp phần nữa.
Đây là cục diện được thiết lập dành riêng cho boss phản diện.
Thiếu nữ bị nhục mạ là giả, nam nhân hung ác vô sỉ cũng là giả, nếu có người thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thì sẽ bị thiếu nữ kia lấy danh "báo ân" đưa về phòng, sau đó người kia chỉ có thể trăn trối nhìn nàng tự mình bóc từng lớp từng lớp da người bên ngoài ra để lộ gương mặt méo mó gớm ghiếc bên trong.
Trích Tinh các nhìn qua có vẻ chỉ là một chốn tầm hoa vấn liễu bình thường nhưng thật ra toàn bộ nữ tử ở đây đều là yêu ma có khế ước ràng buộc với Bạch Cốt phu nhân, quan khách ở trong mắt các nàng chẳng qua chỉ là mấy món ăn ngon lành nóng hổi biết đi mà thôi.
Cốt truyện trong ảo cảnh cũng không khó, Bạch Cốt phu nhân tuy rằng hơi khó chơi, nhưng dựa vào thực lực của ba người bọn họ thì chỉ là chuyện nhỏ. Điều duy nhất khiến người ta không thể ngờ được chính là trận ảo cảnh này ẩn chứa kỳ ngộ trăm năm khó gặp. Nói cách khác là yêu cầu kỹ năng tìm trứng phục sinh* khá cao.
(*được dịch từ tiếng Anh - Easter Egg, 彩蛋 cǎidàn: "trứng màu" là thuật ngữ dùng để chỉ những tình tiết thú vị trong phim mà khi không xem kỹ thường sẽ bị bỏ qua, hoặc để chỉ những đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi cốt truyện kết thúc hoặc thậm chí là sau khi logo hãng sản xuất của bộ phim điện ảnh, phim truyền hình hay video game đó chạy qua. Thông thường, nó thường có tính chất gây hài hoặc mang gợi ý cho phần hậu truyện tiếp theo.)
Sau khi mọi người dốc hết toàn lực đánh bại Bạch Cốt phu nhân, ảo cảnh vẫn chưa sụp đổ, đến lúc này mọi người mới phát hiện ra, thì ra trong tòa lầu này còn che giấu một con quái vật còn đáng sợ hơn.
Lúc nguyên chủ sức cùng lực kiệt thì bị chính vị này đánh cho sống dở chết dở.
Ninh Ninh đương nhiên không thể giẫm lên vết xe đổ được!
Tuy rằng cô muốn nghiêm túc diễn vai nữ phụ ác độc nhưng cũng chỉ trong tình huống bị hệ thống cưỡng chế quy định mà thôi. Nguyên chủ từng bị thương rồi chịu không ít khổ sở, cô không muốn thử một chút nào. Đây cũng là nguyên nhân mà Ninh Ninh dốc lòng đi luyện Kim Xà kiếm pháp.
Cô không muốn bản thân cũng giống như nguyên chủ, chỉ dựa vào thủ đoạn giẫm đạp người khác để leo lên vị trí cao hơn trong thế giới này. Người có thiên phú tuyệt vời như vậy đáng lý ra nên dựa vào thực lực của mình để vượt lên mọi khó khăn. Giống như lúc này đây, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh cả người đầy máu rồi bị ném ra khỏi ảo cảnh.
Thiếu nữ kia thấy cô cố tình làm ngơ bèn hắng giọng giả vờ đáng thương nói: "Tiểu thư, xin hãy giúp ta với!"
Ninh Ninh bình thản liếc nàng ta một cái.
Nếu cô ra tay giúp đỡ cô ta thì lập tức sẽ bị đám yêu ma kia mặc định là đồ ăn, bị theo dõi sát sao từng giây từng phút, như vậy sẽ vô cùng bất lợi đối với việc hoạt động tự do và âm thầm điều tra của cô trong Trích Tinh các.
Nghe nói máu thịt của người chính đạo luôn thơm ngọt hơn bất cứ người nào khác. Nếu đã như vậy... cô làm người xấu không phải là được rồi sao? Vốn dĩ cô là một nữ phụ ác độc cơ mà!
"Lăng Ba tuy là ca nữ nhưng bán nghệ không bán thân, nếu như bị vị công tử kia..." Thiếu nữ vừa nói vừa che mặt mà khóc: "Hay là tiểu thư chê Lăng Ba xuất thân thấp hèn, không muốn ra tay tương trợ?"
Ninh Ninh đáp không chút do dự: "Đúng vậy."
Cơ mặt của nàng ta bắt đầu co giật.
Xin lỗi nha, nữ phụ ác độc không có đạo đức, sẽ không bị đạo đức trói buộc.
Biểu cảm của mấy người có mặt ở đây đồng thời cứng đờ. Không đúng, cả người của cô nương này tản ra kiếm khí, lẽ ra nên là đệ tử của tiên môn kiếm đạo, tại sao lại... không đứng đắn như vậy??? Nhưng điều càng làm bọn họ giật mình còn ở phía sau.
Chỉ thấy thiếu nữ váy tím đeo kiếm bên hông hơi mỉm cười, tiện tay ôm eo một nữ tử đứng bên cạnh: "Ta muốn người này."
Vừa dứt lời cô lại nhìn xung quanh một lượt, lấy tư thế chỉ điểm giang sơn, rất đỗi vừa lòng mà kéo tay một cô nương đang đứng bên cạnh nam tử mặc áo vàng: "Vị tỷ tỷ này cũng rất xinh đẹp."
"Tiểu, tiểu thư..." Nữ nhân kia ngập ngừng: "Tối nay ta đã đi theo vị công tử kia..."
"Tránh cái gì mà tránh!"
Ninh Ninh lập tức nói tiếp, giọng điệu y hệt cường hào ác bá: "Chẳng phải chỉ sờ cô một cái thôi sao, ở chỗ này còn giả vờ thanh cao cái gì"
Nữ nhân kia hai mắt rưng rưng nhìn về phía nam tử mặc áo vàng: "Công tử, xin hãy giúp ta với!"
Nam tử mặc áo vàng vô cùng phẫn nộ: "Tên tiểu nhân đáng xấu hổ nhà người! Dám ngang nhiên cưỡng bách..."
Hắn vừa nói được một nửa thì ngây ra.
Xí! Hắn phẫn nộ cái quỷ gì vậy! Hắn mới là phản diện cơ mà! Tiểu nha đầu kia còn đang cướp lời kịch của hắn đấy! Hóa ra trên đời này lại có người mặt dày đến như vậy!
Một người trông giống người quản lý của nơi này bước tới, xấu hổ cười: "Cô nương... cô thích người nào hơn vậy?"
"Hả?"
Ninh Ninh đảo mắt, phất tay lên: "Ta thích hết!"
Sư huynh đã từng nói với cô, là kiếm tu thì phải tự tin một chút!
Thiếu nữ váy trắng:...
Người quản lý:...
Lâm Tầm tới Trích Tinh các muộn hơn Ninh Ninh một chút.
Hắn đã từng nghe các sư huynh sư tỷ khác nói, Trích Tinh Các có một đoạn cốt truyện anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ mỹ lệ. Câu chuyện đó kể về một anh hùng cứu một cô nương ca nữ khỏi tay của một tên khách làng chơi.
Hắn ôm nỗi lòng thấp thỏm bước vào nơi mà cốt truyện sẽ diễn ra, lại thấy... một tên cặn bã trái ôm phải ấp miệng cười hềnh hệch.
Người kia kéo tay một cô nương, dõng dạc nói: "Đừng sợ! Ta không trả tiền thì đâu coi là "thân mật" được chứ!"
Xin hỏi, tại sao vai phản diện sắp bị hắn giáo huấn cho một phen nhớ đời kia lại là... tiểu sư tỷ của hắn vậy?
Ninh Ninh nhìn thấy hắn, rất lễ phép mà cười chào lại hắn.
Cô không có hứng thú với trí tưởng tượng phong phú trong đầu của tiểu bạch long. Suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là làm thế nào để có thể chế ngự được con yêu quái ở ải cuối cùng mà không tổn hao một cọng lông, một sợi tóc nào. Hay nói cách khác, chính là quậy cho cái nơi này một trận long trời lở đất.