Chạng vạng, Lãm Nguyệt Phong.
Bất tri bất giác thời tiết đã vào hè, hoàng hôn bảng lảng, ráng nắng rực rỡ thấp thoáng đầy trời. Dưới ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn là bóng tối chập chùng ập tới phủ lên những đỉnh núi cao chọc trời, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cuốn theo cả tiếng tiên hạc kêu dài cùng với giọng nói khí phách của một người đàn ông: "Bùi Tịch thắng!"
Ninh Ninh đang nằm trên cây đào, nghe thấy âm thanh này thì lười biếng ngáp một cái.
Giống như thi đua giữa các ngành học của thế kỷ 21, trong các tông môn của tu tiên giới cũng có các thể loại so tài tỷ thí. Nhưng chỉ có đệ tử nào thể hiện thật xuất sắc trong tông môn mới có tư cách tham dự cuộc so tài giữa các môn phái. Ví dụ như trận so tài trong bí cảnh Tiểu Trùng Sơn lần này.
Bí cảnh Tiểu Trùng Sơn năm mươi năm mới mở một lần, bên trong có vô số linh thảo và ma thú quý giá, cho dù là vì tranh cướp bảo bối hay là để rèn luyện thực chiến thì đây đều có thể coi là một nơi vô cùng lý tưởng.
Tuy nhiên bí cảnh này lại vô cùng yếu, chỉ có thể cho người có tu vi Kim Đan hoặc dưới cảnh giới tu sĩ đi vào, số lượng người có thể đi vào cũng có hạn. Cứ như vậy lâu dần nơi này đã trở thành nơi tuyệt vời để những đệ tử ưu tú đạt đến Kim Đan so tài với nhau.
Hiện tại Huyền Hư Kiếm Phải đang tiến hành tỷ thí nội bộ để chọn lựa người đi vào bí cảnh.
Đệ tử tham dự tỷ thí phần lớn đều đã đạt đến Kim Đan, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy bóng dáng của một vài đệ tử vừa tu luyện đến Trúc Cơ. Vòng thứ nhất, đối thủ mà Ninh Ninh đụng phải không quá khó chơi, không tốn bao nhiêu sức lực cô đã giành được chiến thắng. Nhưng Bùi Tịch thì ngược lại, vận khí hình như không được tốt lắm.
Gần đây sau khi tu luyện một thời gian, hắn đã đạt đến tầng thứ ba của Kim Đan. Tốc độ này cơ hồ là nhanh như gắn tên lửa, nhưng sảng văn thường chú trọng vào tình tiết lấy yếu thắng mạnh, thân rơi vào bước đường cùng sau đó phản kích, vì vậy thật trùng hợp đối thủ của hắn lúc này đã đạt đến Kim Đan tầng thứ tư.
Các cấp bậc tu luyện được phân chia rất nghiêm ngặt, mặc dù chỉ hơn kém nhau có một tầng nhưng thực lực của hai người cũng cách biệt nhau khá nhiều. Bùi Tịch có thể thắng được trận này, không cần phải nghĩ cũng biết hắn đã chật vật đến mức nào.
Kiếm khí lạnh thấu xương lúc nãy còn tràn ngập trong Lãm Nguyệt Phong đột nhiên tiêu tán, ánh chiều tà cùng làn gió mát lặng lẽ tràn vào. Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên bị ánh tà dương kéo dài, máu tươi từ trên quần áo màu đen như mực đang nhỏ xuống tong tỏng làm cho người ta kinh hãi.
"Hắn còn nhỏ tuổi mà đã có thể lĩnh ngộ kiếm pháp đến bậc này, quả là hiếm có."
Một bé trai tầm mười hai, mười ba tuổi, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp đứng trên khán đài, đôi mắt đen giống như giếng cổ không gợn sóng, lúc này thản nhiên cười nói: "Người còn lại tuy rằng đã thua nhưng lực đạo của kiếm khí kia cũng không thể coi thường, đều đáng khen như nhau."
Thiên Tiện Tử mặc áo trắng dựa vào cột đá cười càn rỡ: "Đương nhiên rồi, đồ đệ của ta có thể thua kém người khác được sao?"
"Đồ đệ không thua kém nhưng sư tôn thì chưa chắc đâu nha."
Một nữ tử dung mạo tuyệt đẹp đứng bên cạnh thản nhiên vén lấy một lọn tóc đen, chầm chậm cuốn lên đầu ngón tay.
Nàng nhìn qua cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi, tư thái vô cùng quyến rũ, đôi mắt đào hoa lúng liếng câu hồn đoạt phách ánh lên nét cười trào phúng: "Ài, nhưng dung mạo của tiểu đệ tử kia quả là hơn người. Nếu ta nhìn thấy hắn sớm hơn thì hắn đã không bị tên quỷ nghèo nào đó cướp đi mất rồi."
Thiên Tiện Tử giả vờ đau lòng mở to mắt, nhìn về phía Chân Tiêu đang đứng bên cạnh: "Sư huynh, nàng ấy cười nhạo ta kìa!"
Chân Tiêu:...
Chân Tiêu vẻ mặt nghiêm túc giống như bác quản lý ký túc xá đi kiểm tra phòng sinh viên: "Tĩnh Y, ngươi là trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái, không phải nữ tu Hợp Hoan Tông của Ma giáo. Nhìn thấy đệ tử anh tuấn cũng phải giữ hình tượng của trưởng lão, phải dè dặt hơn một chút."
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần chỗ đứa bé kia: "Ngài nói mấy câu công bằng xem nào!" Nàng hơi ngừng một chút, lại biếng nhác cười duyên nói: "Ngài nói xem, Chân Tiêu kiếm tôn của chúng ta có phải là nghe ta nhắc đến người đàn ông khác nên ghen tị không, chưởng môn?"
Đứa bé trầm tĩnh cười cười: "Thế sao?"
Chân Tiêu nhíu mày lại, không biết có phải xấu hổ hay không mà vành tai hơi hồng hồng: "Sư Tĩnh Y, dám so kiếm với ta không?"
Cách thức kết giao bạn bè của Chân Tiêu kiếm tôn vô cùng kỳ quái, gặp được tri âm thì muốn so kiếm để tăng tiến tình cảm, sau khi bị người chọc giận thì giống như một đứa nhỏ đòi so kiếm xả giận. Ngày thường hắn ăn không ngồi rồi, ngày nào cũng bỏ tiền ra thuê Thiên Tiện Tử so kiếm.
Nếu người không biết chuyện nhìn vào, chắc chắn sẽ không thể ngờ được rằng, nữ tử xinh đẹp quyến rũ, dung nhan mị hoặc như yêu như ma kia lại là một trong những trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái: Sư Tĩnh Y, mà bé trai dáng người nhỏ bé đứng bên cạnh nàng chính là chưởng môn của Huyền Hư Kiếm Phái: Kỷ Vân Khai.
Tu vi của Kỷ Vân Khai bị tổn hại nghiêm trọng trong lúc tiên ma đại chiến, cơ thể biến thành bộ dáng của đứa trẻ mười hai tuổi. Còn về Sư Tĩnh Y, cái tật say mê người có vẻ ngoài xinh đẹp của nàng quả thực là trời sinh.
"Tiểu cô nương tên Ninh Ninh trận trước cũng rất giỏi."
Sư Tĩnh Y cười nói: "Đánh nhanh thắng nhanh, dứt khoát gọn gàng, rất có khí thế của ta năm đó. Nếu có thể đi theo ta tu luyện thì...."
Đừng đừng.
Nhớ đến chuyện nữ ma đầu này đã từng đùa bỡn non nửa đám đệ tử của cái kiếm phái này trong lòng bàn tay, mặt mày Thiên Tiện Tử nhăn như quả mướp đắng. Tuyệt đối đừng có dạy hư Ninh Ninh đáng yêu nhà hắn, tiểu cô nương kia còn chưa nắm tay đàn ông bao giờ đâu.
"Hiện giờ các anh tài trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, nghe nói trong Vạn Kiếm Tông, Phạn Âm Tự và Lưu Minh Sơn cũng đều đào tạo ra rất nhiều tiểu đồ đệ xuất sắc."
Kỷ Vân Khai nheo nheo đôi mắt, vẻ u ám thâm trầm trong mắt không hề phù hợp với thần thái non nớt của cơ thể này: "Xem ra, Tiểu Trùng Sơn lần này sẽ rất thú vị."
"Đừng nói về chuyện này nữa."
Sư Tĩnh Y nhẹ nhàng nhếch môi, giọng nói trong trẻo như làn nước mùa xuân rụng đầy hoa đào: "Một đệ tử của ta từ dưới chân núi trở về mang theo rất nhiều đồ ăn ngon. Bánh bao nhân trứng, kẹo hồ lô, không biết trưởng môn có hứng thú ăn không?"
Bé trai lập tức hoan hô một tiếng: "Ta muốn ăn kẹo hồ lô!"
***
Các trưởng lão nói chuyện với nhau, thân là chủ đề của cuộc nói nói chuyện, Bùi Tịch hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn từ chối đề nghị trị thương của y tu, sau khi tỷ thí xong thì lập tức trở về phòng. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc ma khí trong đang rất hỗn loạn, sắp vượt khỏi tầm khống chế của hắn.
Thân là con trai của ma tu, cơ thể của Bùi Tịch đương nhiên sẽ được kế thừa ma khí dày đặc. Lực lượng này đã hòa làm một với huyết mạch của hắn, khi va chạm lẫn nhau rất khó để khống chế và kìm hãm. Điều này cũng dẫn đến việc ma khí trong cơ thể của hắn thỉnh thoảng sẽ trào dâng như sóng triều cuồng nộ, ăn mòn thân thể và lý trí của hắn. Khi đó, cả người hắn sẽ vô cùng khó chịu, chỉ muốn dùng cách giết chóc để giảm bớt đau đớn.
Thiếu niên áo đen chật vật đóng cửa xong, đến sức lực để đi về phía trước cũng không còn.
Ma khí ngủ say trong huyết mạch ngang ngược giằng xé thần kinh của hắn, không ngừng thúc giục hắn đại khai sát giới. Bùi Tịch dựa lưng vào cửa gỗ, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Hắn cũng chưa thất bại đến mức phải khuất phục trước ma khí, cũng không muốn biến thành một con quái vật chỉ biết giết người.
Nơi bị kiếm khí làm cho bị thương còn đang chảy máu, hắn dùng tay đè lên miệng vết thương, sau đó đột nhiên dùng lực. Miệng vết thương chịu lực lại càng nứt ra thêm, máu tươi ào ạt trào ra.
Bùi Tịch giống như đã quen với loại đau đớn này, cả người hắn run rẩy nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ có môi dưới bị cắn chặt cùng mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương đang yên lặng biểu thị sự đau đớn của hắn.
Hắn không muốn giết người, cho nên mỗi khi ma khí hoành hành trong cơ thể hắn sẽ dùng dao cắt vào cơ thể mình một nhát, dùng đau để giảm đau, cũng để kiềm chế dục vọng giết người mãnh liệt đang ăn mòn lý trí.
Bốn phía lặng yên không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nhọc của người thiếu niên. Mặt trời lặn dần sau những ngọn núi phía tây, bóng đêm dần dần nuốt chửng toàn bộ đình viện.
Trong lúc không hề phòng bị, Bùi Tịch nghe thấy tiếng bước chân. Bước chân của người nọ rất nhẹ nhàng, thậm chí còn nhẹ hơn cả tiếng thở của hắn. Ngoại trừ sư tôn Thiên Tiện Tử đã tới vài lần, không có người nào từng bước vào sân viện của hắn.
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa, cùng với một giọng nói quen thuộc: "Tiểu sư đệ, đệ có ở trong phòng không?"
Trong lòng hắn, Thừa Ảnh hơi hơi rục rịch.
Phòng không thắp đèn, trong màn đêm tối om, Ninh Ninh chỉ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ giấy mà mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng thẳng. Cô không nghe thấy người trả lời, hơi chần chờ một chút rồi lại gõ gõ: "Sư tôn bảo ta mang cho đệ chút thuốc chữa thương."
Bàn tay của tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp, đốt ngón tay gõ trên ván cửa phát ra tiếng vang rất khẽ. Bàn tay gõ cửa làm cho ván gỗ khẽ rung, chấn động kia truyền qua cánh cửa rồi truyền thẳng đến Bùi Tịch vẫn luôn dán lưng trên cánh cửa, làm hắn đột nhiên cảm thấy hơi tê dại.
Cách một cánh cửa gỗ mỏng manh, đốt ngón tay của Ninh Ninh vừa khéo đập vào vị trí trái tim của hắn.
Bùi Tịch hơi ngửa đầu, cuối cùng cũng nhả môi dưới ra. Hắn cơ hồ phải dùng lức lực của toàn thân mới có thể nói ra tiếng, giọng nói khàn một cách kỳ lạ: "Đặt ở cửa đi."
Ninh Ninh đứng bên ngoài hơi ngạc nhiên sau đó mới chần chờ đáp lại hắn: "Không thể mở cửa sao? Có thứ ta phải đích thân giao cho đệ."
Cổ họng không còn sức mà phát ra âm thanh, Bùi Tịch dùng bàn tay đè lên ván cửa, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Đến lúc này rồi, đáng lẽ ra hắn đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Đau đớn trong đầu và trên cả cơ thể không lúc nào là không tra tấn hắn, làm cho hắn không thể nghĩ thêm được gì. Tính tình của Bùi Tịch không tốt, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không lên tiếng đáp lại người kia thêm bất cứ một câu nào. Nhưng không biết tại sao, hắn bỗng nhiên nhớ bóng dáng của thiếu nữ phá cửa xông vào trong phòng của đệ tử ngoại môn ngày ấy.
Trong lúc tâm loạn như ma, hắn khó nhọc hỏi một câu: "Đó là gì thế?"
Lúc này đến phiên Ninh Ninh do dự. Cô hơi ngập ngừng, giống như ngại nói ra tên của đồ vật kia, hơi hơi nhụt chí mà hạ giọng: "Cũng không phải thứ gì quan trọng... ta vẫn nên đặt nó với hòm thuốc ở trước cửa thì hơn."
Bùi Tịch không đáp lại, bàn tay ấn lên cửa càng dùng sức.
Ngoài cửa hồi lâu không có âm thanh gì nữa, hắn đoán nữ hài kia đã rời đi, không ngờ rằng đột nhiên lại nghe thấy nàng nhẹ giọng nói: "Âm Sơn quỷ châu mà ta tặng đệ đệ có mang theo bên người không?"
Ninh Ninh đã đọc nguyên tác, vì vậy biết ma khí của hắn sẽ mất khống chế khi nào.
Nói thế nào thì Bùi Tịch cũng không keo kiệt đến mức đến mở cửa cho cô cũng không muốn, hắn từ chối không cho y tu trị liệu trên đài luận võ mà lập tức trở về phòng mình có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.
Âm Sơn quỷ châu tuy rằng không thể trị tận gốc nhưng có thể giảm bớt một chút đau đớn. Nếu hắn lại để bảo vật kia trong ngăn kéo thì quả thực phí phạm của trời.
Cô nói câu này rất trơn tru lưu loát, nói xong mới ý thức được có gì không đúng lắm.
Bùi Tịch không biết Âm Sơn quỷ châu có thể ức chế ma khí, ở trong mắt hắn, cô tặng hắn hạt châu, còn mặt dày mày dạn mà dặn dò hắn nhất định phải mang theo trên người... có khác gì đang nhắc hắn phải mang theo tín vật đính ước đâu!!
Vành tai Ninh Ninh đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Ta nghe nói Âm Sơn quỷ châu có thể giảm đau, nếu tiểu sư đệ ra ngoài rèn luyện không may trúng độc, có thể dùng nó để hóa nguy thành an."
Thừa Ảnh ngày thường không bao giờ lên tiếng làm phiền hắn khi ma khí hỗn loạn, lần này lại chẹp một tiếng: "Tiểu cô nương người ta đang muốn nhắc ngươi nhớ phải mang theo tín vật đính ước đấy Bùi Tịch."
Tín vật đính ước cái gì chứ.
Khóe miệng thiếu niên xẹt qua vẻ cười nhạo, có lẽ hắn cảm thấy vết kiếm trên người không đủ sâu cho nên móc ra từ trong ngực một con dao nhỏ, đâm vào cổ tay mình.
Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ yêu một người, hắn với vị sư tỷ kiêu ngạo kia không hề có quan hệ gì, làm sao nàng có thể phải lòng hắn cơ chứ. Cứ cho là thật sự có hảo cảm, nàng chẳng qua cũng chỉ coi trọng vẻ bề ngoài đẹp đẽ nhưng không có tác dụng gì của hắn, chẳng qua bao lâu thứ tình cảm rẻ mạt này cũng sẽ tan thành mây khói.
Hắn không ngốc, hắn sẽ không để mình lún sâu vào.
Bùi Tịch vừa rút con dao ra vừa tùy tiện đáp lời nàng, vẻ mặt giễu cợt: "Đa tạ sư tỷ. Chỉ là Âm Sơn quỷ châu thật sự quý giá, Bùi Tịch không có phúc hưởng, nên trả lại sư tỷ thì hơn."
Hắn không muốn nợ ai cái gì, lần trước Ninh Ninh nói vừa xong đã xoay người đi mất, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt lúc, bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể nói ra câu này.
Tiểu cô nương ngoài cửa có vẻ hơi cuống lên, giọng nói cũng cao thêm vài tông: "Đệ cứu ta một mạng, theo lý ta nên báo đáp. Quỷ châu kia..."
Cô mới nói tới đây đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Bùi Tịch mở cửa.
Bộ dạng của hắn vô cùng chật vật, tơ máu trong mắt như dây leo điên cuồng lan rộng phủ đầy hơn nửa đôi mắt. Cả người hắn đều là máu, tóc đen như hòa làm một với màn đêm, chỉ có gương mặt tái nhợt thẫm đẫm ánh trăng, trắng bệch kinh người.
Bóng đêm u ám âm trầm lẳng lặng che khuất ánh trăng. Đáy mắt Bùi Tịch càng thêm âm u, vẻ mặt dữ tợn như muốn một miếng nuốt chửng cả người cô vậy.
"Tóm lại!"
Ninh Ninh lại không hề sợ hắn, cô nhanh chóng mở khăn tay để lộ ra một thứ hình cầu màu vàng nhạt bên trong, nhân lúc Bùi Tịch đang định cự tuyệt thì đột nhiên nhón mũi chân, không hề do dự nhét vào trong miệng hắn.
Thứ được nhét vào miệng hắn mềm mềm nhẹ nhẹ như một quả bông, mới nhét được có một nửa, gương mặt gầy gầy của thiếu niên đã phồng lên giống như cái bánh bao vậy.
Lệ khí trên mặt Bùi Tịch dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ kinh ngạc và sững sờ không biết phải làm sao, hắn ngơ ngác chớp chớp mắt. Ngay cả một chút ma khí mỏng manh còn sót lại cũng đột nhiên bất động, giống như xấu hổ, lặng lẽ bay giữa không trung hai vòng rồi chui vào trong cái bóng dưới chân hắn.
"Mặc kệ đệ có nói gì ta cũng không nghe. Ta bảo đệ mang theo quỷ châu thì đệ phải mang theo quỷ châu, nếu không ta..."
Cô nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra câu nào tàn nhẫn, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không ta sẽ rất tức giận. Ta tức giận lên sẽ rất đáng sợ."
Bùi Tịch không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
"Hòm đựng thuốc này là dành cho đệ." Cô xách hòm đựng thuốc lên nhét vào trong lòng Bùi Tịch rồi lại chỉ chỉ thứ trong miệng hắn: "Đây là bánh bao nhân trứng ta mua lại từ tay của người khác, phải ăn lúc còn nóng cho nên ta mới bảo rằng phải nhanh chóng đích thân đưa cho đệ."
Sau đó cô lại lên giọng: "Không được nhổ ra! Mau ăn hết đi! Đệ biết ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền không! Một phần mười gia sản đấy! Ta nghèo lắm đấy đệ có biết không hả! Nhổ ra là đang cắt thịt trên người sư tỷ của đệ đấy!"
Bùi Tịch:...
Trước khi mở cửa, ma khí trên cơ thể hắn đã biến mất hơn một nửa. Lúc này trong miệng hắn tràn ngập mùi bánh bao nhân trứng ngọt ngọt thơm thơm, hương vị này nhanh chóng chạy thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tựa hồ như có thể gột rửa sạch sẽ mùi máu tươi tích tụ đã lâu trên cơ thể của hắn vậy.
Có lẽ là sợ hắn ăn xong lại nói mấy câu nhảm nhí, Ninh Ninh nói xong thì lập tức quay người đi mất, để lại Bùi Tịch đứng một mình trước cửa.
Chuyện gì vậy chứ?
Hắn đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu lời nói tàn nhẫn, châm chọc, lại bị nàng làm cho nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
... Thật vô dụng.
Đến việc hung dữ với nàng một chút cũng không làm được.
Hắn muốn cười tự giễu một tiếng thì phát hiện quai hàm đã cứng đờ. Mùi hương trong miệng quẩn quanh đầu lưỡi, Bùi Tịch dùng tay cầm lấy bánh bao nhân trứng, cắn nhẹ một miếng.
Nhân bánh như một làn nước ấm vừa thơm vừa ngọt ngay lập tức đã tràn ngập trong khoang miệng, cơ thể lạnh lẽo cũng theo đó mà ấm áp trở lại. Hắn khẽ cử động đầu ngón tay cứng ngắc đầm đìa máu tươi của mình, khẽ tựa người lên cánh cửa.
Dưới ánh trăng mờ, bóng cây rã rời. Thiếu niên bị ma khí quấn thân phồng mồm trợn má, liếm liếm nhai nhai cái bánh bao nhỏ ngọt thơm béo ngậy.
***
Bùi Tịch sẽ không biết sau khi Ninh Ninh về phòng của mình, việc đầu tiên mà cô làm chính là lôi phù truyền tin ra, gửi một phong thư cho một đệ tử ngoại môn.
Trên thư viết vài chữ to: Ngày mai giờ cơm tối, tại nơi Bùi Tịch ở, nhất định phải ra tay.
Ninh Ninh quả thật là bị ép buộc. Hệ thống đã lâu không phát nhiệm vụ, hôm nay vừa phát một cái thì lại là một cái nhiệm vụ vô cùng quá đáng: Nguyên chủ thấy các trưởng lão khen ngợi Bùi Tịch thì sự ghen tị trong lòng lại càng thêm sâu đậm, đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn trả thù.
Đám người đệ tử ngoại môn vô cùng phức tạp, bọn họ làm rất nhiều các thể loại nghề tay trái, như là làm giáo viên dạy thay, làm bài tập hộ, còn có cả nhận tiền đánh người. Đã nghèo rớt như vậy rồi mà nguyên chủ còn có thể bỏ tiền ra thuê người, kiên quyết dùng cạn tí tẹo tiền riêng cuối cùng của mình, quả là một nữ phụ độc ác có đạo đức nghề nghiệp, Ninh Ninh hổ thẹn không bằng nàng ta.
Nói ngắn gọn lại là cô muốn liên lạc với đệ tử ngoại môn, thuê một đám người đến chỗ Bùi Tịch gây phiền toái cho hắn.
Tuy rằng cuối cùng thì chuyện này đương nhiên sẽ kết thúc bằng việc Bùi Tịch lấy một thắng nhiều, nhưng hôm nay trong lúc thi đấu hắn đã bị thương, cho dù kết quả thế nào thì ngày mai khi thi đấu, miệng vết thương nhất định sẽ lại vỡ ra làm cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng, cho nên Ninh Ninh mới cam chịu táng gia bại sản đi mua cái bánh bao nhân trứng làm quà bồi tội với hắn.
Thư hồi đáp trở lại rất nhanh, lời ít ý nhiều: Đã rõ.
Nhưng cũng có việc mà Ninh Ninh không thể đoán được. Cô tuyệt đối sẽ không thể ngờ rằng, tối nay trong một gian phòng nhỏ khác, cũng có người gửi đi một phong thư. Nội dung không khác một xíu gì, giống như được copy paste ra vậy: Ngày mai giờ cơm tối, tại nơi Bùi Tịch ở, nhất định phải ra tay.
***
Vì thế ngày hôm sau, Bùi Tịch sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng của mình thì đột nhiên nhìn thấy bảy tám người đang đứng trước cửa. Tất cả bọn họ tu vi đều đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, ánh mắt không có hảo ý, lại còn đeo khăn che mặt.
"Ngươi là Bùi Tịch đúng không?" Kẻ cầm đầu cười lạnh lùng cười: "Coi như ngươi xui xẻo, có người thuê bọn ta tới giáo huấn ngươi một chút."
Giọng điệu của hắn vô cùng ngang ngược, nhưng vừa mới dứt lời, không đợi Bùi Tịch phản ứng lại, cách đó không xa lại vang lên một giọng nam đầy khí phách khác: "Bùi Tịch ở đâu?"
Nhìn về hướng phát ra âm thanh lại thấy có thêm bảy tám tên đàn ông hùng hổ bước tới, tu vi cũng đều là Trúc Cơ trung kỳ, đều đeo khăn che mặt.
Hai đoàn người cảnh giác đứng nhìn nhau.
Trong đôi mắt nho nhỏ là nghi hoặc to to, đến khăn che mặt và bộ dáng cũng giống nhau, chẳng khác gì một đám huynh đệ hồ lô được copy paste ra cả.
"Đám người kia đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ trong chúng ta có người để lộ ra phong thanh nên Bùi Tịch đã chuẩn bị từ trước, cố ý tìm người đến bảo vệ mình?"
Không biết là kẻ nào đột nhiên nhắc nhở một câu như vậy, chuông cảnh báo trong lòng đám người đứng ở cửa đột nhiên reo vang.
Bọn họ vừa mới vây thằng nhóc họ Bùi này lại thì cách đó không xa một đám người khác lại hùng hổ xuất hiện, nhìn bộ dáng hung hăng bặm trợn của họ có thể thấy người tới cũng không có gì tốt lành.
Nhất thời, cả đám người châu đầu ghé tai, tiếng thì thầm to nhỏ vang hết đợt này đến đợt khác.
"Chà, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy? Giờ đã là thời đại nào rồi còn chơi cái trò cũ rích này."
"Lại còn hỏi một câu ngông cuồng thế kia, cho dù biết Bùi Tịch ở đâu thì thế nào, bọn họ có thể bảo vệ hắn được chắc?"
Vì thế tên cầm đầu kia hừ lạnh một tiếng, giọng nói oang oang như chuông đồng: "Ở đây này! Các ngươi muốn làm gì?"
Bộ dáng hắn ta vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, giống như nhất quyết không thể để cho thiếu niên bên cạnh bị vấy bẩn, thậm chí còn bước lên một bước, chắn trước mặt Bùi Tịch.
Đây là đại khái là một động tác thể hiện sự chiếm hữu. Nhưng ở trong mắt người khác thì lại không phải như vậy. Tự nhiên có con gà mái già bảo vệ trứng ở đâu chui ra thế này?
Đám đệ tử ngoại môn được Ninh Ninh mời đến đang đứng một bên cũng sững sờ y chang, bèn dùng giọng nói chỉ đủ cho người bên cạnh nghe thấy thảo luận với nhau.
"Sao lại thế này? Sao bên cạnh tên tiểu tử kia lại có nhiều người thế?"
"Chẳng lẽ Bùi Tịch biết chúng ta sẽ đến cho nên gọi người đến bảo vệ hắn?"
"Hắn thật sự cho rằng chúng ta đánh không lại những người đó sao, cho rằng để cho bọn họ chắn trước mặt thì chúng ta không làm gì hắn được sao? Ông đây hôm nay nhất định phải đánh cho bọn họ vỡ đầu chảy máu mới thôi!"
"Chúng ta muốn làm gì hả?" Tên cầm đầu bên ngày cũng bắt chước tiến lên một bước, giọng điệu thách thức: "Thức thời thì mau tránh ra, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí!"
"Ta nhổ vào! Tên biến thái che mặt kia! Có bản lĩnh thì bước lên đánh tay đôi với ta này! Tên nhóc này hôm nay thuộc về bọn ta chắc rồi!"
Hai đám người đứng đối diện nhau, tư thế giương cung bạt kiếm, không biết là động thủ trước, sát khí lập tức bắn ra. Giống như ném một cục đá vào mặt hồ phẳng lặng, không khí giằng co giống như thủy tinh vỡ vụn nháy mắt văng tung tóe khắp nơi. Mọi người đồng thời gầm lên, vung nắm đấm về phía trước. Trong lòng mọi người đều có một niềm tin rất mạnh mẽ, vô cùng kiên định, vô cùng rõ ràng...
Tên nhóc thối Bùi Tịch nhà ngươi đang khinh thường ai đấy hả! Ngươi thật sự cho rằng bọn họ không đánh lại đám người che mặt kia sao? Chờ bọn họ giải quyết xong đám vệ sĩ này sẽ quay ra xử lý ngươi!
Bọn họ không hề biết rằng, kẻ vốn là mục tiêu chỉ trích của mọi người, Bùi Tịch, đã không hao tổn lông tóc gì mà quay về phòng từ lúc nào, càng không hề biết rằng sau khi biết rõ chân tướng, nước mắt của bọn họ có lẽ sẽ như mưa to thấm đất, lụt nhà lụt cửa không chừng.
Trên đời này chuyện mà bọn họ không biết còn nhiều lắm.
***
Ninh Ninh ngồi đần ra nhìn tờ giấy trong tay mình.
Tiền thuốc men, tiền thuê người, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần... lại còn có thể loại tiền cấp dưỡng nâng cao tình hữu nghị??? Hai đám người các ngươi đánh nhau trời long đất lở, còn Bùi Tịch người ta đã trở về phòng ngủ được mấy giấc luôn rồi, giờ lại muốn muốn đổ tội lên đầu cô??? Sao các người không đi ăn cướp luôn đi??
"Tại sao lại có hai đám người?"
Ninh Ninh đau hết cả đầu, nhanh chóng viết thêm một dòng: "Đám người kia là do ai cử đến?"
Người kia trả lời rất nhanh: "Bọn ta đều là người có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không bao giờ để lộ thông tin khách hàng."
Coi như ngươi giỏi.
Tay cầm bút của cô run lên nhè nhẹ. Đến lúc hạ bút một lần nữa, mỗi chữ viết ra đều chan chứa máu và nước mắt: "Ta thêm tiền."
Phù truyền tin nhanh chóng xuất hiện trước cửa sổ phòng Ninh Ninh: "... Nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn biết cũng không phải là không thể. Tuy rằng chúng ta có đạo đức nghề nghiệp nhưng đạo đức thì không haha..."
Ninh Ninh mặt mày vô cảm tiếp tục đọc, ánh mắt chết lặng dừng lại ở ba chữ cuối cùng.
Hạ Tri Châu.
Cái tên này có vẻ quen quen, Ninh Ninh nhíu mày theo bản năng, cố gắng nhớ lại những thông tin về người này.
Không nhắc thì không nhớ, nhớ lại rồi thì bị dọa cho hết hồn.
Vị sư huynh họ Hạ này trong nguyên tác chỉ là một nhân vật qua đường được nhắc qua vài lần, tuy vậy Ninh Ninh lại rất ấn tượng với hắn, chủ yếu là vì ba việc.
Thứ nhất, hắn chẳng những yêu kiếm như mạng, điên cuồng rèn kiếm mua kiếm mà còn suốt ngày xuống núi tìm hoan mua vui, ăn uống tiêu tiền như nước, cấp độ bần hàn so với Thiên Tiện Tử đúng là một chín một mười.
Đầu óc của người này còn không được bình thường. Trong lúc lao đao túng quẫn, bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, hắn dốc hết mười nghìn linh thạch còn sót lại trên người mình đi mua một đống đá và màu vẽ, chỉ để đích thân chế ra một nghìn viên linh thạch giả. Kết quả thao tác hết sức cồng kềnh này không chỉ đi ngược lại với trí thông minh của nhân loại mà hắn còn bị chủ nợ vạch trần tại trận rằng một nghìn linh thạch kia không phải là hàng thật.
Hỏi hắn tại sao lại muốn làm giả linh thạch, hắn đáp lại gọn lỏn: "Bởi vì ta đâu thể tạo ra linh thạch thật được!"
Thứ hai là tính cách của người này vô cùng thẳng thắn, thấy người nào không thuận mắt thì lập tức rút kiếm, không thèm quan tâm xem đối phương là ai. Một ngày nọ, không biết tại sao tự nhiên hắn lại có mâu thuẫn với tiểu hòa thượng bảy tuổi của Phạn Âm Tự.
Người tu Phật tùy tâm tùy ý, địch bất động thì ta cũng bất động, tiểu hòa thượng kia lẳng lặng ngồi tại chỗ chờ đợi. Hạ Tri Châu không muốn mang tiếng ra tay trước bắt nạt tiểu bối, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc như vậy, thế là cầm kiếm đứng giằng co với hắn dưới trời nắng chói chang. Đứng được ba canh giờ thì Hạ Tri Châu bị cảm nắng rồi xỉu ngang, vừa sùi bọt mép vừa thần chí không minh mẫn nói với tiểu hòa thượng kia: "Tại sao lại bắt nạt ta? Tại sao??"
Còn sự kiện thứ ba...
Sự kiện thứ ba kia chính là sự kiện làm cho toàn bộ tông môn phải khiếp sợ, đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái - Hạ Tri Châu rơi vào bước đường cùng, không tiếc thân bán mình vào lầu xanh, cuối cùng còn trở thành hoa khôi.
Có người nói rằng trên người hắn có kiếm khí, chắn hẳn là một người tu đạo. Hắn mặt không đỏ tim không loạn mà ngông cuồng đáp lại: "Ta là đệ tử của Vạn Kiếm Tông, các hạ quả thật là có mắt nhìn người!"
Không ngờ được rằng tại hiện trường lúc đó lại có một đại đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông. Hắn không hề thương hoa tiếc ngọc chút xíu nào mà chửi ầm lên: "Ta nhổ vào! Ngươi rõ ràng là tên đệ tử làm giả linh thạch của Huyền Hư Kiếm Phái!"
Vì thế một thế hệ hoa khôi tiềm năng cứ như vậy mà rơi đài, danh tiếng đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái Hạ Tri Châu từ đây vang khắp Cửu Châu.
Hồi tưởng xong, Ninh Ninh trợn mắt há mồm.
Trên đời lại có loại người khủng bố như vậy sao?
Nhưng mà Hạ Tri Châu tuy làm cho người đời kinh ngạc, trong nguyên tác suất diễn của hắn lại vô cùng ít, về cơ bản là không hề tiếp xúc với các vai chính. Sao bây giờ lại tâm huyết trào dâng mà đi gây chuyện?
Thật kỳ lạ.
Không được.
Ninh Ninh nghĩ, cô phải đi gặp Hạ Tri Châu.
___
Tác giả có lời muốn nói: "Mọi ngừi đừng mắng Ninh Ninh ngốc, ngừi ta chỉ là xui xẻo thôi mà!" =)))))