Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 35: Cô vốn là ác ma




Chuyện xấu này làm xong, trong lòng lén thoải mái, thảnh thơi đi trở về, dọc theo đường đi An Mãnh đều quấn quít lấy chúng ta nói cho nàng biết chuyện trong thành, An Nhiên lo việc nghĩa không thể chểnh mảng, lắc mình biến hóa thành tiên sinh kể chuyện, đem An Mãnh nói đến sững sờ một chút.

Ngẩng đầu nhìn trời một chút, đã trở nên trắng rồi, ha, buổi tối này, đối với những người Hề kia mà nói, tuyệt đối là ác mộng!

"Được rồi, đừng kì kèo nữa, chúng ta nhanh chóng rút quân về doanh, đem việc này nói cho mẫu thân biết, để cô thừa cơ vây quét, nhất định có thể một lần đánh hạ Thổ thành." Ta ngoắc ngoắc tay với họ, để họ đi nhanh chút.

"Có thật không? Vậy.. Vậy Vậy chúng ta đây có tính.. Lập công không?" An Nhiên vỗ tay một cái, đi qua cầm lấy cánh tay của ta, một mặt nịnh nọt cười.

"Coi như thế đi! Hơn nữa công lao này còn không nhỏ đó!" Khà khà! Ta cũng đắc ý, lần đầu tiên đánh trận, thì lập công lớn như vậy!

Cười cười nói nói đi trở về, rất xa nhìn thấy cửa lớn quân doanh.

"Này các ngươi mau nhìn a, những binh sĩ kia có phải là muốn đi tiến công Thổ thành không?" An Mãnh vừa chỉ quân doanh.

Ta cũng nhìn thấy, một đội binh lính chờ xuất phát, đang đứng trước cửa quân doanh, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, hí, không đúng a, họ không thể biết chúng ta đã cắt đứt thủy lương của người Hề a.

"Đi mau đi mau, ta cũng muốn cùng họ đi đánh trận!" An Mãnh nói xong một đường chạy nhanh.

Những binh sĩ kia hình như cũng nhìn thấy chúng ta, một người trong đó vội vàng chạy đi, không biết làm cái gì.

Ta đi mấy bước, trong lòng đột nhiên có chút không vững vàng, luôn cảm thấy nơi nào có chút không đúng..

Lại đi hai bước, ta đột nhiên dừng bước lại, trừng trừng nhìn cửa doanh vội vàng chạy ra, một mặt tức giận, hung hăng trừng mắt chúng ta - An Lạc Thành..

"Thảm rồi.." Ta thấp nói một tiếng, kéo lại Lương Lương.

Lương Lương tựa hồ cũng phát hiện sắc mặt của An Lạc Thành không đúng, quay đầu nhìn ta, một mặt khủng hoảng.

Hai ta đang lo lắng, An Mãnh chạy ở phía trước nhất, đang muốn hành lễ với An Lạc Thành, lại bị cô một cước đạp bay!

Thật sự là đạp bay! Ít nhất bay có cách xa năm mét! Thì ngã ở trước mặt ta, ôm bụng một mặt mờ mịt.

Lần này mấy người chúng ta đều dọa ngớ ra rồi, tất cả đều đứng tại chỗ không dám cử động nữa.

"Mẫu.. Mẫu thân.." An Mãnh ngồi dậy nhìn An Lạc Thành.

"Ai cho phép các ngươi tự ý rời quân doanh!" Cổ Diễn theo sát ở phía sau An Lạc Thành, thấy được mấy người chúng ta, mở miệng quát mắng, con mắt trợn tròn lên! Nói thật, ta còn chưa từng thấy Cổ Diễn từng tức giận như vậy! Cả Mạc Cửu cũng tức giận liếc ta một chút.

Fu*ck.. Nguy rồi.. Phỏng chừng các nàng đây là tỉnh ngủ phát hiện không thấy chúng ta, phải ra ngoài tìm chúng ta đó!

Điều động binh lực như thế An Lạc Thành khẳng định không tha nhẹ chúng ta! Xong rồi xong rồi, gây họa quá độ rồi!

"Mẫu.. Mẫu thân.. Là ta dẫn họ đi ra ngoài, ngài muốn phạt thì phạt ta đi." Lương Lương tiến lên một bước, cúi người quỳ xuống

"Ôi Lương Lương ngốc của ta!" Ta vội vàng lôi Lương Lương trở lại, đồ ngốc này, lại không biết biện giải thay mình, còn chuyện gì đều gánh ở trên người mình!

An Lạc Thành vừa nghe, trừng mắt liền đi qua, roi ngựa trong tay quấn vài vòng ở trên tay.

"Này mẫu mẫu mẫu mẫu mẫu thân.." Ta m*á nó nhanh chóng che ở trước người của nàng, nhưng tên gia hỏa này vừa nhấc chân đem ta đá văng ra, vừa cúi người, đem Lương Lương kẹp ở dưới cánh tay xách lên, roi ngựa của tay phải kia theo phía sau Lương Lương thì quật xuống.

Ta liếc nhìn An Lạc Thành, đó là khuôn mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, ra tay rất nặng, lúc này mới quất ba cái, trên quần của Lương Lương ta thì thấy vết máu rồi!

Fu*ck!

"An Lạc Thành ngươi dừng tay!" Ta xông lên một cái kéo lại tay phải của cô, cô cúi đầu nhìn ta ánh mắt kia dường như có sức mãnh liệt xuyên thấu, chỉ vừa nhìn, ta vậy mà cả người như nhũn ra, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Một giây sau, ta đã bị An Lạc Thành bóp cổ xách lên.

"Ngô.. ạch.. ngươi.. thả.. thả ta.. thả ra.." Ta.. Ta khó thở.. Cảm giác cái cổ đều phải bị bóp đứt rồi!

"Mẫu thân đừng mà, chuyện không liên quan tiểu Khê, là ta, là ta khăng khăng muốn mang theo các muội muội đi Thổ thành, đều là lỗi của ta, ngài đừng tổn thương tiểu Khê!" Lương Lương cầm chặt lấy cánh tay của An Lạc Thành, ta liếc mắt nhìn một chút, Lương Lương khóc như hoa lê đái lộ, như mèo bông nhỏ.

"Nguyên soái!" Mạc Cửu cũng nhanh đi qua quỳ ở bên chân An Lạc Thành cầu xin.

"Ngươi nói các ngươi đi tới Thổ thành?" Cổ Diễn ngồi xổm ở bên người Lương Lương nhỏ giọng dò hỏi.

"Thả ra.. Ta.. sắp.. chết rồi.." Ta cảm thấy ý thức của ta từ từ đi xa, trước mắt là khuôn mặt dữ tợn của An Lạc Thành, một đôi tay của ta bốn phía quào loạn, đang làm giãy dụa cuối cùng.

"Nguyên soái!" Thời khắc cuối cùng, vậy mà là Mạc Cửu, Mạc Cửu vậy mà đứng lên, nắm lấy cánh tay của An Lạc Thành xách ta.

An Lạc Thành trên tay buông lỏng, ta trực tiếp thì té xuống đất.

"Phù.. phù.." Cố gắng tự trấn định, miệng lớn thở hổn hển.

"Mạc Cửu, ngươi cũng muốn tạo phản sao!" An Lạc Thành theo lồng ngực của Mạc Cửu chính là một cước, Mạc Cửu cũng không hé răng, yên lặng chịu, bị đạp ngã, liền trực tiếp quỳ trên mặt đất, chờ xử lý.

"Ác ma.." Ta nhìn An Lạc Thành, thấp giọng nói một câu, không biết cô có nghe không.

Xung quanh yên tĩnh đáng sợ, An Lạc Thành không có thực thi hành vi bạo ngược của cô nữa, nhưng chúng ta, vẫn cứ hoảng sợ dưới uy quyền của cô.

Trầm mặc một hồi, ta không biết An Lạc Thành đang suy nghĩ gì, muốn làm sao thu thập giày vò chúng ta? Không.. Không thể.. Không thể liên lụy họ.

Ta bưng lấy cái cổ, đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng An Lạc Thành.

"Thổ thành.. Người Hề.. Thủy lương.. Đã đứt." Đây là át chủ bài cuối cùng của ta.

"Cái.. Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Cổ Diễn cầm lấy bờ vai của ta.

"Người Hề không chỉ thủy lương cắt đứt, Thổ thành kia, bọn họ cũng sắp không tiếp tục chờ được nữa rồi." Mùi hôi xông trời, ta cũng muốn biết bọn họ có thể ở trong đó chịu bao nhiêu ngày!

"Chuyện này.. Nguyên soái?" Cổ Diễn vội quay đầu nhìn về phía An Lạc Thành.

Ta liên tục nhìn chằm chằm vào con mắt đang nhìn của An Lạc Thành, thì vì thời khắc này, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt này của cô!

Ta bĩu môi, nga, cũng có khi các ngươi cầu xin ta a! Ta thì không nói!

Nghiêng đầu sang chỗ khác xoa lấy cái cổ, "Ai ya.. Đau quá a.. Suýt chút nữa bị bóp chết.. ai ya.."

"Sư phụ, là như vậy.." An Nhiên nhanh chóng đầu đuôi nói một lần, khua tay múa chân, cực kỳ sinh động, ta nhìn tư thế kia của Cổ Diễn, hình như đều có chút nhiệt huyết sôi trào rồi.

"Đi thăm dò một chút." An Lạc Thành xua tay, gọi tới một tên binh lính.

"Còn về các ngươi, tự ý rời quân doanh, hết thẩy làm theo quân pháp." An Lạc Thành thản nhiên nói một câu, quay người chắp tay sau lưng thì đi rồi.

"Nhưng mà Nguyên soái.." Cổ Diễn còn muốn cầu xin, nhưng người ta cũng không phản ứng nàng.

Cổ Diễn thở dài, trái phải nhìn một cái, "Người đâu, trước tiên đem họ nhốt ở trong doanh trướng, chờ đợi xử lý."

* * *

Trong doanh trướng, mấy người chúng ta cúi đầu ủ rũ, phờ phạc.

Lương Lương nằm sấp ở trên giường, mặt hướng về trong, ta cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Đi tới nhìn một chút quần của nàng, vết máu đã khô cạn hiện màu nâu, giơ tay sờ sờ, Lương Lương hình như có phát hiện, quay đầu lại nhìn ta một chút.

"Còn đau không?"

Lương Lương lắc đầu một cái, bỏ ra vẻ tươi cười.

"Nghe nói, tự ý rời quân doanh coi như đào binh luận xử, đào binh.. Là phải bị đập chết.. Mẫu thân.. Mẫu thân sẽ không thật sự.. Thật sự muốn đánh chết chúng ta chứ.." An Diệc co quắp ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói nhỏ, hiển nhiên là dọa rồi.

"Nếu như nàng muốn đập chết chúng ta, vừa rồi đã sớm hạ lệnh, làm sao đem chúng ta nhốt ở nơi này, các ngươi cũng đừng đoán mò."

"Ha, các ngươi còn biết sợ hãi?"

Hở? Đây là thanh âm của tiểu thụ Mạc Cửu a, ta nhanh chóng quay đầu tìm, Mạc Cửu không biết lúc nào chạy tới, đang ôm cánh tay dựa cửa trướng nhìn chúng ta.

"Mạc tướng quân! Mẫu thân.. Mẫu thân rốt cuộc muốn làm sao xử lý chúng ta?"

Mạc Cửu hé miệng lắc lắc đầu, không để ý An Mãnh, "An Khê, đi theo ta."

"Hả?" Ta đây còn một mặt mờ mịt đó, cũng cảm giác cánh tay bị người một phát bắt được, quay đầu lại nhìn lên, Lương Lương cầm chặt lấy ta, đứng dậy che ở trước mặt của ta, "Mạc tướng quân, ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?"

"Không nên hỏi đừng hỏi." Mạc Cửu gương mặt cứng đờ, đi tới kéo lấy vạt áo trước ngực ta thì xách ta lên.

"Này này Mạc tướng quân, ngươi đây là.. Làm gì a.." Ta đây thì có chút tiện rồi.

"Cả quân pháp cũng dám không coi là gì, ngươi còn có cái gì sợ?" Mạc Cửu mang theo ta liền đi ra ngoài.

"Tiểu Khê!"

"Này, Lương Lương, cứu cứu cứu.. Cứu mạng a a a a!" Ta đây giương nanh múa vuốt ra sức đưa tay muốn lôi kéo tay của Lương Lương, Lương Lương cũng tới nắm lấy ta, cả hai ta như sinh ly tử biệt..

Kết quả.. Ta vẫn là bị tiểu thụ Mạc Cửu mang đi, trước khi ra trướng, ta thấy ánh mắt sốt ruột kia của Lương Lương.

"Này, Mạc tướng quân, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu a.." Một đường bị Mạc Cửu xách đi, binh lính bên cạnh thấy được ta, đều phải đánh giá thêm vài lần.

"Chịu quân pháp."

"Cái gì?" Ta sợ hết hồn, lòng nói sắp tiêu, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Cửu hé miệng cười trộm! M*á nó, làm ta sợ giật mình!

Chỉ chốc lát, đến nơi rồi, Mạc Cửu đem ta ném xuống đất, ta trái phải nhìn một cái, đây chắc là doanh trướng của Mạc Cửu chứ, không có gì khác biệt với doanh trướng với chúng ta, nhưng mà chỉ có hai chiếc giường.

Ơ? Chẳng lẽ là nàng cùng Cổ Diễn ở cùng nhau hả?

Ta xoa cái cổ, bốn phía đánh giá, thật là tự giác ngồi xuống trên giường.

"Hừ, đứng lên." Mạc Cửu đạp ta một cước, tự mình ngồi ở bên cạnh bàn, rót chén nước uống.

"Này, Mạc tướng quân, hôm nay đa tạ Mạc tướng quân xuất thủ cứu giúp rồi." Ta đi tới trước mặt nàng, cúi người hành lễ, thành tâm cảm tạ, thật sự, hôm nay nếu như không phải nàng lá gan to, ta khó tránh khỏi sẽ bị An Lạc Thành bóp chết!

Mạc Cửu không phản ứng ta, ừm.. Được thôi..

"Đúng rồi Mạc tướng quân, ta nhớ được ngài hình như bị nguyên soái đạp một cước, ta xoa xoa cho cho ngươi đi!"

"Ngươi nói nguyên soái này cũng thiệt là, đạp đâu không được, phải đạp ngực, ta xem như là biết ngực của ngươi tại sao nhỏ như vậy rồi." Lo lắng một chút nhìn chằm chằm ngực của nàng, vừa nói, vừa vươn tay qua.

"Ngươi.." Mạc Cửu mặt già đỏ ửng, cầm lấy cánh tay của ta trói ngược ra sau, thuận thế vừa kéo, ta thì nằm sấp trên đùi nàng rồi!

Cái tên này theo cái mông của ta chính là một cái tát, "Còn nhỏ tuổi không học cái tốt!"

"Ai ya! Ta vì muốn tốt cho ngươi mà!" Ta ủy khuất! Còn có ai có thể càng quan tâm ngực của ngươi so với ta chớ! Rõ ràng là đang suy nghĩ cho ngươi a!

"Được rồi, đừng làm rộn, ta có việc muốn hỏi ngươi."

"Cái gì hả?"

"Các ngươi tiến vào Thổ thành, có nhìn thấy nhân vương Hề không?" Ngữ khí Mạc Cửu nghiêm túc, ta ngước đầu liếc nhìn chút, cả sắc mặt cũng nghiêm chỉnh không ít.

Lắc lắc đầu, "Khi chúng ta đi vào, khắp thành một người cũng không nhìn thấy, nếu như nhìn thấy người, chúng ta sớm đã bị bắt lại, đâu còn chạy trốn trở về." Sau đó, ta liền đem tất cả sự vật ở trong thành nhìn thấy cẩn thận nhớ lại một phen, đầu đuôi miêu tả cho nàng, thậm chí ngay cả xe chở phân kia ở con phố nào vị trí nào nói tất cả ra.

Mạc Cửu lúc này mới để ta đứng dậy, thấy nàng gật gật đầu, trầm tư một lát.

"Các ngươi lần này gây họa không nhỏ, nhưng cũng không phải không có đường trở về, chờ người Hề diệt rồi, chúng ta cầu xin thay các ngươi, mấy ngày này, các ngươi thì ngoan ngoãn ở trong doanh trướng cấm túc đi."

"Hả? Không để chúng ta ra chiến trường hả?"

Vậy tới một chuyến này, không phải chơi uổng sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.