Mắt thấy cũng hơn một tuần lễ rồi, mỗi ngày khi huấn luyện liền đem một mình ta xách ra ngoài, để ta kéo tảng đá..
Ta nói các ngươi có phiền hay không a? Thì không thể chọn thủ đoạn mới sao? Tảng đá kia chọc giận ngươi sao?
Con người của ta a, ghét nhất chính là như con ruồi không đầu, vùi đầu gian khổ làm ra chuyện còn không biết mình đang làm gì, để người ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, còn phải đếm tiền thay nàng, vậy không phải kẻ ngốc sao!
Mỗi lần Mạc Cửu xách ta ra ngoài, thì nói một câu, "Nhiệm vụ hôm nay, kéo cái này chạy một vòng."
Hí.. Ta thì không phục rồi, một mình tiểu thụ ngươi giả bộ cái gì cao lãnh!
Con người của ta a, thích mềm không thích cứng, ngươi nói năng tốt với ta, đó tự nhiên là chuyện gì cũng dễ nói, nhưng nếu như ngươi trừng mắt, vậy xin lỗi, A Ba ta, không thiếu nợ.
Ngay ở dưới mí mắt của Mạc Cửu, ta lại giở lại trò cũ, đẩy thớt đá lăn một vòng.
Mạc Cửu nhìn ta một chút, thì không quản ta nữa.
Được đó, hôm nay nhiệm vụ này hoàn thành rồi. Ta đem tảng đá đẩy ngã, lên phía trên ngồi xuống, nhìn Lương Lương của ta và những người khác mài dũa.
Nhìn Lương Lương dễ như chơi liền đem An Mãnh đánh ngã, "Tốt! Lương Lương giỏi quá!" Trực tiếp vỗ tay.
Lương Lương hình như nghe được âm thanh của ta, quay đầu nhìn sang, đi đến phía ta.
"Tiểu Khê, ngươi luyện công xong rồi hả?" Nhướng mày lên nhìn ta.
Ta.. Ạch.. Cúi đầu liếc mắt nhìn cục đá ngồi ở trên, "Coi như thế đi.."
"Vậy, Mạc tướng quân một mình huấn luyện ngươi, cũng có bảy, tám ngày rồi chứ, để ta xem thử tiến bộ của người." Một mặt nghiêm nghị.
"Hả?" Ta lập tức thì ngớ rồi, tiến bộ? Đẩy tảng đá đẩy càng nhanh rồi có tính tiến bộ hay không?
"Này, đừng nghịch, ta còn kém xa lắm đó." Cười vui vẻ vung vung tay.
"Đứng dậy cùng ta so bì." Chỉ thấy Lương Lương xách ngược cây thương, sắc mặt nghiêm túc, không một chút nào như đang nói đùa.
Cái gì? Đây là muốn thật sự?
Ở dưới cái nhìn hết sức chăm chú của Lương Lương, ta chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, chạy đến trên đất một bên nhặt lên tiểu mộc thương của ta, ôm thương không dám nói lời nào.
"Đến đi." Lương Lương đem thương vắc ngang trước ngực, nói một câu với ta.
Mó*a nó.. Ta trước giờ không từng so bì với người nào a, hơn nữa cây thương này, ta thì biết lúc lắc tư thế, căn bản sẽ không dùng a..
Một bụng khó chịu cũng không có chỗ xã, nhắm mắt lên thôi..
"Vậy ta lên a!" Nhổ hai ngụm nước bọt về lòng bàn tay, chà xát tay, siết tiểu mộc thương, "..."
Quát to một tiếng, ghìm thương xông về phía trước mặt Lương Lương, mũi thương nhanh chóng đâm tới trước ngực Lương Lương.
"Quá chậm rồi! Lương Lương hét lên một tiếng, ta đây còn không có chạy đến trước nàng, nàng liền lùi lại nửa bước, hơi nghiêng người sang, ta coi như là biết chắc thay đổi chiêu, cũng không kịp rồi, đột nhiên có một loại cảm giác thân thể theo không kịp cái não.
Biết rõ Lương Lương đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đánh trả ta, nhưng ta vẫn còn đần độn ra thương.
Bên tai" Keng "một tiếng, cổ tay từng trận tê dại, còn không chờ ta phản ứng lại, trước mắt một đạo ánh bạc, sau đầu gối đau xót, phù phù một hồi ta liền quỳ trên mặt đất!
Sửng sốt thật lâu, chờ ta phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, tiểu mộc thương trong tay cũng không biết bay đi đâu rồi.
Xoa xoa đầu gối, ngẩng đầu nhìn Lương Lương," Lương Lương giỏi quá, ta bái phục chịu thua! "Từ nhỏ đã lợi hại như vậy, không hổ là người ta nhìn trúng!
Lương Lương không lên tiếng, cũng không có lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại còn có chút âm trầm! Thu rồi thương, từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta gãi gãi đầu, xem dáng vẻ của Lương Lương, luôn cảm thấy không có chuyện gì tốt a?
" Tiểu Khê, nhiều ngày đơn độc huấn luyện như vậy, vì sao ngươi không tiến ngược lại thụt lùi? "
Ta.. Ạch.. Vấn đề này.. Thật đúng là làm khó ta rồi.
A Ba thi gian lận đều không có từng chột dạ như thế, không nghĩ tới bị tiểu nãi oa này hỏi ta một câu, trên mặt nóng bỏng một chút, không có gì để nói.
" Tiểu Khê. "Lương Lương ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm con mắt của ta rất lâu.
" Ngươi đến cùng làm sao vậy? Trước đây, ngươi tuy là nhát gan ngốc nghếch, nhưng lại chưa bao giờ từng từ bỏ. Coi như là cực khổ gian nan nữa, ngươi cũng sẽ nỗ lực đuổi kịp chúng ta. Nhưng ngươi, nhìn lại một chút ngươi bây giờ. "
" Lúc trước khi chúng ta bị Mạc tướng quân đơn độc huấn luyện, ngươi không phải cũng rất ước ao ngóng trông sao, hiện tại, cơ hội cực tốt ngay ở trước mắt ngươi, nhưng ngươi, nhưng ngươi.. Ngươi xem một chút bản thân ngươi, ngươi đến cùng đang làm gì? "
Ta.. Cúi đầu nhìn một chút tảng đá kia, nghe lời nói của Lương Lương, thì ra ta lại vẫn không bằng An Khê của bản gốc..
Ngẩng đầu nhìn một chút bọn tiểu tử xa xa tỷ thí với nhau, nếu bàn về chịu khổ nhọc, ta là thật sự thẹn thùng.
" Mấy ngày nay hành động của ngươi, chúng ta đều nhìn ở trong mắt. Ngươi luôn hỏi ta, cố gắng như vậy, có mưu đồ gì. Đáp án kỳ thực rất đơn giản, ta chỉ là muốn, bảo vệ người ta cảm thấy rất quan trọng. Tiểu Khê, ngươi cũng có người muốn bảo vệ đúng chứ? Đừng làm cho mọi người thất vọng với ngươi, được không? "Lương Lương cầm chặt lấy cánh tay của ta, trong lời nói mang theo ân cần, có thể thấy được, nàng là thật sự sốt ruột thay ta rồi..
Người muốn.. Bảo vệ? Không thể không nói, câu nói này, quả thật làm cho ta có xúc động, ta cho rằng sứ mệnh mà sống của An Khê, không phải là muốn bảo vệ Lương Lương sao?
" Đứng lên, ta bồi ngươi. "Câu nói này thật sự rất ấm lòng, nhìn tay nhỏ Lương Lương duỗi ra, ta không hề nghĩ ngợi, đã nắm qua rồi.
Có Lương Lương ở sau lưng nhìn, luôn cảm thấy làm gì đều có sức lực, kéo tảng đá lớn này, cả cổ họng cũng không ho một tiếng, thái độ khác thường.
Nhưng mà, ta chính là loại người soái không quá ba giây..
Đi không vài bước, bước chân thì bước không động rồi..
" Tiểu Khê, hoàn thành được nhiệm vụ, thưởng hai cái đùi gà cho ngươi! "Lương Lương quơ quơ hai ngón tay ở trước mắt ta.
Má ơi.. Ta cũng không phải An Mãnh, thấy được ăn không cần mạng, nếu ngươi nói đem bản thân ngươi thưởng cho ta, vậy ta còn có thể liều mạng mà chơi.
Được rồi, con người của ta a, hiếm thấy nghiêm túc một lần, dù sao ta nghiêm túc lên, ngay cả bản thân ta cũng sợ.
Không nói tiếng nào, buồn bực, dùng sức kéo tảng đá, trong lòng nhắc nhở lấy chính mình, Lương Lương ở phía sau nhìn đó, thấy được ta ra sức thế nào, nàng nhất định sẽ bị ta mê hoặc, yêu ta thật sâu, không thể tự kiềm chế!
Một bước một vết chân, kiên định đi về phía trước.
Không biết kéo bao lâu, đầu óc ảm đạm, thần trí không rõ, ngờ ngợ nghe được Lương Lương ở bên tai ta vừa nói tiểu Khê giỏi quá, không biết là ai đang giúp ta xoa bóp tứ chi, sau đó lại không biết bị ai khiêng ở trên vai, vừa nhắm mắt lại, thật sự cái gì cũng không biết rồi.
* * *
" Ò ó o o! "
Một trận tiếng gà kêu quen thuộc lọt vào tai, mở mắt ra nhìn chằm chằm nóc nhà hồi lâu, nhớ tới ngày hôm qua liều mạng kéo tảng đá.
" M*á nó.. Ta vậy mà.. Còn sống.. "Cảm khái một câu, mới phát hiện, cổ họng vô cùng khàn khàn, cuống họng khô nứt, từng trận đâm nhói.
Muốn đứng dậy, vừa mới giơ tay.
Fu*ck? Tay ta đâu?
Cúi đầu nhìn lên, nhìn qua thân thể hình như cũng không dị dạng, chỉ là tay chân có chút không nghe sai khiến?
Đau nhức vô cùng không nói, tay chân lại vẫn không lên được sức, mãi đến tận hoàn toàn ngồi xuống, ta đều cảm thấy, thân thể này hình như không thuộc về ta.
" Tiểu Khê? Ngươi tỉnh rồi? "Thanh âm lành lạnh.
Quay đầu nhìn lên, Lương Lương đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng mâm thức ăn.
Nhìn lên thấy cơm nước, cái bụng ta đây thì kêu rột rột.
" Lương Lương. "
" Ừm. "Lương Lương đưa chén nước cho ta, để ta súc miệng.
" Nè, nhanh ăn cơm đi, tối ngày hôm qua ngươi thì không có ăn thứ gì, đói bụng không. "
" Ừm! "Ta đây mới vừa giơ tay," Ai ya.. Cánh tay đau quá a, không nhấc lên nổi.. "Nói xong, liếc nhìn Lương Lương một chút," Thực sự là không yên phận, cũng không thể để người ta đút ta ăn cơm chứ? "Một mặt ảo não giơ lên cánh tay nện ở trên giường.
Ta đều nói rõ ràng như thế rồi, Lương Lương cái đầu ngốc này, chất phác nữa cũng nên hiểu rồi chứ?
Quả nhiên, cái tên này múc thìa cháo thổi thổi," Nầy, há mồm đi. "Nhìn ta, khóe môi nhếch lên một vệt nụ cười bất đắc dĩ.
" Hè hè, Lương Lương tốt nhất. "Vậy ta sẽ không khách khí rồi.
" Tiểu Khê ngày hôm qua biểu hiện rất tốt, hôm nay cũng phải tiếp tục cố lên nha. "
" Phốc! "Ta m*á nó một ngụm cháo phun ra ngoài rồi..
Có thể đừng ở lúc ta ăn nói chuyện xúi quẩy như thế hay không.. Ta đều đã cố ý không thèm nghĩ nữa được chưa..
" Ăn từ từ, ta lại không ai cướp với ngươi. "Lương Lương cười giúp ta lau miệng.
" Nga, đúng rồi Lương Lương, ngươi biết dùng ám khí không? "Ngày đó thấy được Mạc Cửu dùng ám khí, hơn mười mấy mét, vậy mà có thể sử dụng một khối đá to bằng móng tay đánh đổ tảng đá hơn trăm cân, lúc đó ta thì trông mà thèm không xong, nhưng tiểu thụ cao lãnh này giả bộ với ta, ta sẽ không muốn để ý đến nàng.
" Ám khí? Ừm.. Mạc tướng quân đã dạy một ít, nhưng luyện không nhiều, cũng không tinh thông. "
" Làm sao, tiểu Khê muốn học ám khí sao? Mạc tướng quân nói, ám khí rất coi trọng bắp thịt, chỉ lực và nhãn lực, ngươi không ngại trước tiên luyện tập ném mạnh cục đá. "
Ôi bỏ đi bỏ đi, ta có thời gian rảnh rỗi ném cục đá kia, còn không bằng làm cây ná chơi." Luyện cái này luyện cái kia, đây là muốn đem ta chém thành mấy cái hả?
"Ná?" Lương Lương ngớ ngẩn.
Hả? Nàng không biết ná sao?
"Ngươi.. Không từng chơi ná?"
"Mạc tướng quân nói, đó là trò chơi không đâu vào đâu, chỉ có thể để tiểu hài tử bắn chim vui đùa."
A phi! Nàng mới không đâu vào đâu đó, nói nữa, hiện tại ta không phải là tiểu hài tử mà?
"Được rồi, ngươi ăn xong thì mau đi thao trường đi, Mạc tướng quân chắc đã ở thao trường chờ ngươi rồi."
"Sớm như vậy?"
Xoa cái bụng, thủ động tiêu hóa, vừa tới thao trường nhìn lên, ôi ya, Mạc Cửu vẫn đúng là còn đó, đang dựa vào một chiếc xe lăn gỗ.
"Mạc tướng quân, sớm như vậy liền đến xem ta kéo tảng đá a."
Mạc Cửu nhìn ta, "Ngày hôm qua biểu hiện rất tốt, hôm nay thay cách chơi cho ngươi."
"Nha? Không kéo đá? Vậy kéo cái gì? Kéo ngươi sao?" Ta vây quanh xe cút kít hai vòng, khá lắm, lần này phiền toái rồi, vật này lại nặng, lại khó khống chế cân bằng, cánh tay nhỏ ta đây vẫn không thô như tay vịn đó!
"Ừm." Mạc Cửu như không có chuyện gì xảy ra gật đầu.
Meo meo meo meo meo? Có độc đó? Xe cút kít đã đủ khó khăn, phía trên còn muốn ngồi một người? Ngươi không sợ ta ngã chết ngươi à!
"Đến đây đi." Mạc Cửu có vẻ như hảo tâm giúp ta đem xe đỡ thẳng.
Được a, đến thì đến, sợ ngươi à, không đem ngươi té ngã để tiểu công nhà ngươi đều không nhận ra ngươi, hai chữA Ba viết ngược!
"Nha đúng rồi, nói trước, ta té xuống một lần, ngươi phạt thêm một vòng." Khốn ki*ếp hình như nhìn ra ta đang suy nghĩ gì, cười giả dối, còn trừng mắt nhìn về phía ta..
Làm rất khá, ta lựa chọn tử vong.
* * *
Ta đến nay cũng không biết, ta là làm sao ở dưới tay tiểu thụ xấu bụng này, sống qua ba tháng này.
Mỗi ngày đều cùng họ đấu trí đấu dũng, loại huấn luyện cường độ cao này đối với sự trưởng thành của ta, trên thân thể là miễn bàn, đối với tâm lí của ta, tuyệt đối có ích lợi cực lớn, chí ít hiện tại ta vẫn cho rằng, ta vượt qua ba tháng này, đã thiên hạ vô địch rồi ha ha ha ha ha!
Ta là ai? Ta ở đâu? Đừng cản ta, ta không uống thuốc, ta không điên! Ta không điên a a a a!
Hết chương 23