Tiêu Ngự dần dần tiến đến Quang Ám Chi Môn, một cỗ lực lượng dũng mạnh tràn tới, như muốn đem Tiêu Ngự xé rách ra.
Tiêu Ngự nhanh chóng lùi lại sau mấy bước, đứng vững lại, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Quang Ám Chi Môn quả nhiên có điểm cổ quái, ở khoảng cách 3 mét gần Quang Ám Chi Môn Tiêu Ngự có thể cảm giác được một cỗ hấp lực khổng lồ. Trong phạm vi 1 mét gần Quang Ám Chi Môn, Tiêu Ngự lại cảm giác được một lực đẩy khủng bố, không thể tiến thêm nửa phần. Còn có những nguồn lực đạo khác không ngừng cắt xẻ, xé rách, nếu Tiêu Ngự vẫn tiếp tục bước tới thì hắn đã bị cỗ lực lượng này xé nát ra rồi.
Tiêu Ngự lui ra, cẩn thận dò xét Quang Ám Chi Môn, không thể cậy mạnh tiến vào được. Nói không chừng ở đây có biện pháp đặc thù gì đó để tiến vào.
Ánh mắt quét quanh Quang Ám Chi Môn một lần, Tiêu Ngự nhìn thấy một tảng nham thạch khổng lồ, bề mặt bóng loán, khắc rất nhiều đường hoa văn, giống như một cái pháp trận lớn vậy. Ở trung tâm nham thạch là một cái rãnh có hình dạng rất kỳ lạ. Nhìn thấy cái rãnh này, trong lòng Tiêu Ngự chấn động, mau chóng đem Không Gian Chuyển Hoán từ trong ngực ra.
Độ lớn của cái rãnh này tương đương với Không Gian Chuyển Hoán, chúng hoàn toàn vừa khít với nhau. Như nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Ngự cẩn thận lấy Không Gian Chuyển Hoán nhét vào cái rãnh đó. Ngay lập tức, một đạo bạch quang hiện lên, rồi một đạo năng lượng màu xanh nhanh chóng lan tràn theo những đường hoa văn, che kín cả pháp trận. Tháp sáng pháp trận, quang mang màu xanh giống như hơi nước, bao phủ khắp cả pháp trận, nó nhanh chóng vận chuyển, răng cưa ở hai bên Quang Ám Chi Môn không ngừng chuyển động, hai cánh cửa chậm rãi mở ra, giống như một cái khóa không ngừng được mở vậy.
Qua một hồi lâu, quang mang màu xanh chậm rãi biến mất, chỉ để làm một viên thủy tinh được kết tinh từ lam sắc quang mang, to cỡ ngón cái. Từ trên viên thủy tinh này truyền ra năng lượng ôn hòa, vừa nhìn đã biết nó có chỗ bất phàm.
Hệ thống: Ngươi mở ra Quang Chi Môn.
Tiêu Ngự trong lòng buồn bực không thôi, rõ ràng Quang Ám Chi Môn ở trước mặt đã được giải khai hoàn toàn mà hệ thống lại thông báo Quang Chi Môn đã được mở ra. Thật khiến người khác khó hiểu.
(Biên: Ta cũng khó hiểu nốt, theo đoạn này thì chỉ có Quang chi môn được mở, nhưng từ đây về hết chương không có tình tiết nào nhắc lại chuyện này nữa, cho nên ta cũng mù mờ luôn =.=)
Áp chế nghi hoặc trong lòng, Tiêu Ngự xoay người, nhặt viên thủy tinh lên.
Không Gian Chuyển Hoán: Không gian thần khí; cấp độ, phẩm chất: không rõ; Có thể thăng cấp. Tùy ý truyền tống tới bất kỳ địa điểm nào đã được chỉ đỉnh, có thể mang theo nhiều nhất năm người. Không có tác dụng lúc đang chiến đấu, Mang vào kỹ năng Không Gian khiêu Dược, có thể tùy cơ truyền tống, có thể sử dụng trong chiến đấu. (Biên: Thuấn Di)
Thì ra đây mới là hình dạng vốn có của Không Gian Chuyển Hoán sau khi đã cởi bỏ phong ấn. Ngoại trừ khả năng truyền tống, Không Gian Chuyển Hoán còn có thêm kỹ năng Không Gian Khiêu Dực. Việc này tương đương với việc sở hữu vô số không gian quyển trục. Nếu gặp phải đối thủ quá mạnh, không thể đánh lại thì có thể dùng một cái Không Gian Khiêu Dược để chạy trốn, đây là lợi ích không nhỏ a.
(Biên: Bố khỉ, chỉ nghĩ tới việc chạy trốn thôi à, thế còn tập kích, tấn công thì sao. Cứ tưởng tượng thằng nào đang đứng, tự nhiên biến ra sau lưng nó, cho 1 hit thì thôi rồi, hắc hắc.)
Đem Không Gian Chuyển Hoán thu vào, Tiêu Ngự bắt đầu xem xét Quang Ám Chi Môn, lực lượng xung quanh đã hoàn toàn tiêu thất. Thì ra chìa khóa mở ra Quang Ám Chi Môn chính là Không Gian Chuyển Hoán.
Tiêu Ngự đi về phía trước, bước ra từng bước, trong phút chốc, ánh sáng lóe lên.
Ánh mắt Tiêu Ngự mở ra, hắn phát hiện mình đã ở trên một mảnh đại thảo nguyên mênh mông. Khắp nơi làm một màu xanh trải rộng đến tận chân trời, những loài hoa dại tạo thành cái thảm, kéo dài ra phía xa.
Nhìn về phía cuối thảo nguyên, một tòa cung điện nguy nga sừng sững, tường cao, gạch vàng, cột trụ san sát, khí thế bàng bạc.
Hệ thống: Ngươi phát hiện Thần Chi Cảnh.
Thần Chi Cảnh, theo truyền thuyết đây chính là nơi sinh sống của thần linh, đây chính là Thánh Địa của Ân Trạch Tư Đại Lục.
Tiêu Ngự từ tư liệu biết được Ân Trạch Tư đại lục và Ô Phục Nặc Tư là hai cái tinh cầu quay xung quanh nhau. Thần Chi Cảnh và Hư Chi Cảnh là hai vệ tinh loại nhỏ, phân biệt quay xung quanh Ân Trạch Tư và Ô Phục Nặc Tư. Bối cảnh này cũng thật kỳ lạ.
Tiêu Ngự cất bước đi tới Thần Điện phía xa xa, lờ mờ phía trước giống như có người đang đi lại, mục tiêu cũng là Thần Điện.
"Là ai đi tới nơi này?"
Tiêu Ngự không khỏi thầm nghĩ, tiến vào trạng thái Tiềm Hành, lại gần đội ngũ trước mặt.
Khoảng cách ngày càng gần, Tiêu Ngự rốt cục cũng nhìn thấy rõ. Đây là một đội ngũ của ngoạn gia cực kỳ khổng lồ, có hơn năm sáu ngàn người, từ trang bị trên người các ngoạn gia này Tiêu Ngự có thể đoán được họ là người của Thiên Sứ Liên Minh.
"Có một đội ngũ năm nghìn người đang hướng về phía Thần Điện."
Tiêu Ngự phát ra một tin tức cho Phong Dã. Từ tin tức của Phong Dã hắn đã biết bọn hán cũng đang trên đường đi tới Thần Điện.
Thiên Sứ Liên Minh và Tà Ác Liên Minh đã kết minh, tạm thời không thể công kích đối phương, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt rất nặng. Cho dù như vậy nhưng Tiêu Ngự cũng không có ý định công kích họ, nên quyết định giấu mặt.
"Tận lực đi tới Thần Điện trước bọn họ đi."
Trong lòng thầm nghĩ, cước bộ Tiêu Ngự trở nên nhanh hơn, mở ra Tật Phong Bộ hướng Thần Điện bay vút tới.
"Đã đi lâu như vậy rồi, còn bao lâu nữa mới tới Thần Điện." Tiêu Linh nhíu mày.
Đội ngũ năm nghìn người kia rõ ràng là đội ngũ do Tiêu Linh lãnh đạo. Tiêu Linh, đệ nhất ngoạn gia của Thiên sứ Liên Minh. Thiên Cuồng, đệ nhất đội trưởng đoàn đội. Lôi Diễm, hội trưởng của Long Chi Diễm nghiệp đoàn. Trong trận đấu giữa các nghiệp đoàn, Long Chi Diễm đã đánh bại Thánh Điện Chi Hỏa, trở thành đệ nhất công hội của Thiên Sứ Liên Minh.
Trong Thiên Sứ Liên Minh, những người này đã là nhân vật câp truyền thuyết, là trung tâm của cả Thiên Sứ Liên Minh.
Mà hôm nay, những người này tụ tập cùng một chỗ cũng vì một cái nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đã tuyên bố, năm nghìn người của Thiên Sứ Liên Minh và Tà Ác Liên Minh tiến hành đấu sức một lần. Bên thắng làm chỉ huy, dẫn dắt mọi người đánh bại Thần Vương Ốc Đốn. 2 đoàn đội đỉnh cấp, 1 vạn người đánh nhau, cảnh tượng này sẽ đồ sộ tới mức nào đây?
Xác thực mà nói, nhân số thực hiện nhiệm vụ này không phải một vạn, mà là một vạn lẻ một người. Một người đó chính là Tiêu Ngự, hắn là người đặc thù, nhận được một cái nhiệm vụ đặc thù.
"Còn ba mươi phút lộ trình nữa." Lôi Diễm đáp.
Bọn họ thảo luận với nhau mà không biết cách đó không xa, một tên đạo tặc xẹt qua trên thảo nguyên, càng ngày càng xa. Lúc Tiêu Ngự chạy đi cũng không phát hiện Tiêu Linh ở trong đám người đó.
Tiêu Ngự bỏ xa các ngoạn gia của Thiên Sứ Liên Minh, mở ra tốc độ lón nhất, như một đạo kinh hồng xẹt qua trên thảo nguyên. Hắn chỉ dùng ba phần chung đã đến được Thần Điện.
Cánh cửa cao ngất, cực kì nặng nề, trên cửa khắc kín phù điêu. Một thánh tử mập mạp đang bâng một cái chậu bằng gỗ đi xuống. Có mấy hài tử đang nhận lễ rửa tội, mấy bức phù điêu này cực kỳ sống động, từ những biểu tình nhỏ nhất tới thần thái nhỏ nhất, tất cả đều được điêu khắc nhuần nhuyễn.
Tiêu Ngự duỗi tay định mở đại môn ra, nhưng ngón tay vừa chạm tới, đại môn đã chậm rãi mở ra, căn bản không cần hắn động thủ.
Đằng sau cánh cửa là một hành lang thật dài, hai bên thắp đầy nế. Dưới nền lót một tấm thảm hồng, thẳng đến phương xa.
Tiêu Ngự đặt chân lên tấm thảm, hướng thẳng về phía trước. Hắn tò mò, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như nhà quqe lên tỉnh. Các loại điêu khắc hoa lệ cùng với cung cách bài trí rực rỡ, thực khiến người ta phải cảm thán.
Đi qua phiến hành lang là một gian phòng khách, đột nhiên có một người mặc một thân hôi sắc pháp bào lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay bên người Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự hoảng sợ, vừa nhấc đầu kinh ngạc nhìn đối phương, kẻ vừa mới xuất hiện lại là tên bồi bàn ở khách sạn Hoa Hồng.
"Tiêu Ngự tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến. Xin theo ta, Ốc Nhĩ Hi Đức phụ thần đang chờ ngươi."
Ốc Khắc cũng không nói gì nhiều, trực tiếp dẫn Tiêu Ngự đi vào phía trong đại điện.
Ốc Khắc nguyên lai cũng là một thần linh, trách không được mỗi lần hắn sử dụng thuật tra xét đều xuất hiện một dấu chấm hỏi ngay bên cạnh cấp bậc của Ốc Khắc.
Ốc Nhĩ Hi Đức chính là người tạo ra tất cả thần linh, cho nên cái danh xưng Phụ Thần hiển nhiên là rất bình thường.
Tiêu Ngự đi theo Ốc Khắc, sau khi đi qua vài toà cung điện do thạch trụ dựng san sát tạo thành thì cũng tới được trung ương đại điện. Nhìn vào bên trong chỉ thấy có một trung niên nam tử ngồi ngay ngắn trên vương toạ cao cao trong trung ương đại điện, thần thái nghiêm nghị, uy thế khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ. Tiêu Ngự thoáng nhìn qua trung niên nam tử một cái, trong lòng chợt máy động.
Trung niêm nam tử mặc một thân y phục hoa lệ, cùng với đông đảo thần linh hai bên. Tiêu Ngự rất nhanh hiểu rõ thân phận người trung niên này. Hắn chính là thần vương Ốc Nhĩ Hi Đức!
Hắn nhìn lướt qua các thần linh trọng đại điện, rất nhiều thần linh được thờ cúng trên Ân Trạch Tư Đại Lục đang có mặt ở đây. Ở trong vị trí kém thần vương hai cái bậc thang, Tiêu Ngự nhìn thấy Ngả Phỉ Nhĩ. Ngả Phỉ Nhĩ là trung vị thần, ở trong đại điện này cũng chỉ thuộc hàng trung bình mà thôi.
"Người khoẻ, thân vương Ngã Nhĩ Hi Đức các hạ."
Tiêu Ngự đi tới trung ương cung điện, không nhìn Ốc Nhĩ Hi Đức mà cung kính thi lễ, nói.
" Ngươi khỏe, người thanh niên, ta thật cao hứng khi nhìn thấy ngươi. Ngươi là nhân loại xuất sắc nhất mà ta đã từng gặp." Nguồn truyện: Truyện FULL
Thần vương Ốc Nhĩ Hi Đức nói.
"Cảm tạ lời ca ngợi của ngài."
Tiêu Ngự đáp.
"Nói vậy là ngươi cũng biết nguyên nhân mà ta tìm ngươi sao?"
Thần Vương Ốc Nhĩ Hi Đức tiếp lời.
"Đúng vậy."
Tiêu Ngự đáp.
"Ngươi có lòng tin không?"
Thần vương Ốc Nhĩ Hi Đức hỏi, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Tiêu Ngự, chú ý từng chút biểu hiện của hắn.
"Ta sẽ làm hết sức mình."
Sắc mặt Tiêu Ngự không đổi, bình tĩnh đáp.
Tiêu Ngự không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, rất có khí độ, thần vương Ốc Nhĩ Hi Đức lộ ra vẻ thoả mãn, cười cười nói:
"Tốt, nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ có trọng thưởng. Trong đó bao gồm một khỏa thần cách, làm cho ngươi trở thành một thần linh."
Tiêu Ngự lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, ngoạn gia thành thần? Cư nhiên lại có chuyện như vậy!
"Thần cách ngoại trừ cho ngươi trở thành một thần linh, có được thực lực cường đại, còn có thể giúp ngươi có được tất cả quyền lợi của chúng thần, bao gồm cả việc tuyên bố nhiệm vụ và nhận được chúc phúc vĩnh cửu từ ta."
Hai mắt Tiêu Ngự sáng ngời, đây chính là quyền hạn của NPC a! Lẽ nào đầu não sẽ hấp thu hắn trở thành một NPC? Điều này cũng quá khó tưởng tượng đi!
"Ta chỉ có thể cho ngươi trở thành một hạ vị thần, về phần xưng hô cùng đẳng cấp thần linh thì cần xem tới thiên phú của ngươi."
Thần vương Ốc Nhĩ Hi Đức cười cười.