Nghiêm lão bản thản nhiên cười, đôi mắt híp lại, thoạt nhìn tựa như một pho tượng di lặc, nhưng nhìn kỹ thì kiểu gì cũng thấy một nét gian trá trong nụ cười này.
Phong Dã lắc đầu, cười khổ: "Quên đi, Thư Sinh là một hắc ám Đức Lỗ Y, đạo tặc pk với đức lỗ y phần thắng rất thấp." Quả thật trong bảng chiến báo của Thư Sinh chưa hề có một trận thua trước đạo tặc, vì thế Phong Dã cũng không tin tưởng Tiêu Ngự có thể thắng.
Lông mày Tiêu Ngự nhíu lại, tuy những lời này của Phong Dã không phải không có lý nhưng Tiêu Ngự vẫn không hoàn toàn đồng ý. Nếu chân thật thi đấu hắn vẫn tin tưởng có thể chiến thắng hắc ám Đức lỗ y.
Chưa chiến đấu đã bị cho rằng thất bại, điều này đối với bất cứ gamer nào tham gia pk đều là một đả kích trí mạng. Mặc kệ đối thủ cường đại ra sao, Tiêu Ngự vẫn tin tưởng mình có thể chiến thắng, một khi đã pk, trong đầu Tiêu Ngự chỉ có một tín niệm: phải chiến thắng.
Nghiêm lão bản dường như đã đoán trước được câu trả lời của Phong Dã, cười cười: "Chưa thử thì làm sao biết, đạo tặc chiến đức lỗ y, trận này cũng khá đặc sắc, chúng ta cược tỉ lệ 1-4, thế nào?"
Con ngươi Phong Dã lóe lên quang mang kì dị. Tiêu Ngự nếu đánh với Thư Sinh phần thắng không đến 17%, nhưng Phong Dã vốn mang máu liều, chỉ cần có 1% chiến thắng hắn cũng muốn thử, huống chi là tỉ lệ cược 1-4.
"Ta đặt 500 vạn." Phong Dã cười nhẹ nhìn Nghiêm lão bản. 500 vạn tiền cược này nếu thắng sẽ lấy được của Nghiêm lão bản 2k vạn. Còn nói đối với Phong Dã mà nói, 500 vạn này bất quá là vài xị xăng mà thôi, 1 nhúm lửa là cháy sạch. Huống chi hắn vừa từ trong túi của Nghiêm lão bản lột được 2k vạn, 500 vạn này ném đi cũng chẳng tiếc nuối.
Khuôn mặt đầy thịt của Nghiêm lão bản co quắp một chút, 500 vạn quả thật quá ít, hắn cũng hiểu Phong Dã không điên mà đặt lớn vào trận này, cười khổ: "Ít nhất phải 1k vạn."
"Được, 1k thì 1k, gọi Thư Sinh lên đài đi." Phong Dã cắn răng nói, 1k vạn thì bất quá cũng gấp đôi vài xị xăng lúc nãy thôi ( =)) ), vứt đi cũng không tiếc. Nhưng nếu Tiêu Ngự thật sự thắng, hắn liền có thể lột tiếp được 4k vạn từ Nghiêm lão bản, mặc dù xác suất này quả thật không nhiều.
Phong Dã quay đầu nhìn Tiêu Ngự nói: "Ngươi cứ đánh hết mình, thua thì ta chịu, thắng vẫn như cũ, 10% tiền thưởng." Đãi ngộ này tại hắc tái xem như là cực kì cao rồi, Tiêu Ngự có thể giết chết Tiểu Đao thì tại hắc tái này khi đánh với các game thủ khác hắn xem như chiếm 80% cơ hội thắng rồi. Chưa kể còn về sau khả năng của hắn có thể tiếp tục được nâng cao, Phong Dã rất muốn giữ chân Tiêu Ngự.
Phong Dã đối với tình tình Tiêu Ngự cũng hiểu được một ít. Tiêu Ngự bên ngoài ôn hòa nhưng nội tâm lại kiêu ngạo, lại trọng tình nghĩa. Trừ khi Phong Dã làm điều gì khiến hắn cực kì tức giận, bằng không Tiêu Ngự sẽ không quyết liệt với hắn. Phong Dã mang Tiêu Ngự vào hắc tái, lại hứa tặng cho hắn một số tiền lớn, hắn cũng không lo việc Tiêu Ngự chuyển sang đầu quân cho kẻ khác.
<?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:truyenfull.vn:office:smarttags" /><st1:place w:st="on">Tay</st1:place> phải Tiêu Ngự nhẹ nhàng đem chủy thủ nhảy múa. 10% trận này chính là 400 vạn, một khoản tiền to như vậy thật sự đối với Tiêu Ngự rất hấp dẫn, hắn chắc chắn sẽ dốc toàn lực đoạt lấy.
Nghiêm lão bản vừa thông báo, Thư Sinh đang chuẩn bị đến.
Tại trường thi đấu, Tiểu Đao sau khi được hồi sinh đi đến đám người Tiêu Ngự.
"Lão bản." Tiểu Đao cung kính thi lễ với Nghiêm lão bản, hắn vừa rồi đã thua Tiêu Ngự, trong lòng cũng có chút không yên.
Nghiêm lão bản khoát tay cười: "Trận này không trách ngươi được, Tiêu huynh đệ này quả thực rất mạnh, ngươi thua cũng không có gì để nói." Tiểu Đao mặc dù thua một trận, nhưng với chiến tích của hắn từ trước đến giờ, Nghiêm lão bản cũng sẽ không dại gì trách phạt hắn.
"Cám ơn lão bản." Tiểu Đao cung kính nói, lại quay đầu về phía Tiêu Ngự, đôi mắt xạ phóng quang mang: "Có cơ hội sẽ tái chiến."
"Tùy thời phụng bồi." Tiêu Ngự thản nhiên nói.
Tiểu Đao đứng sang một bên, hắn nghe nói Thư Sinh sắp đến tỷ thí cùng Tiêu Ngự, tự nhiên cũng muốn quan sát trận pk đặc sắc này.
"Cho dù hắn mạnh thì sao, cũng không có khả năng đánh bại Thư Sinh." Tiểu Đao liếc mắt nhìn Tiêu Ngự thầm nghĩ, từ trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ đánh bại được Thư Sinh, bởi vì độ khắc chế của đức lỗ y với đạo tặc quá kinh khủng.
Tiêu Ngự cũng nảy sinh một ít tò mò với Thư Sinh, hắn được nhiều người tôn trọng như thế, khẳng định thực lực không hề đơn giản. Trong lúc chờ đợi, Tiêu Ngự cẩn thận dò lại một ít tư liệu về Thư Sinh."
"Phong Dã huynh đệ tìm được một cao thủ như Tiêu huynh đệ đây, tiếp theo chắc là muốn dẫn hắn đến bài danh tái phải không?" Nghiêm lão bản nhìn Phong Dã hỏi. Cái gọi là bài danh tái này thật ra là một câu lạc bộ sắp xếp khiêu chiến hội viên mới. Thừa dịp đám cao thủ thượng tầng còn chưa hay biết gì đem các hội viên bên trong khiêu chiến, đánh xong một vòng chắc chắn thu được không ít tiền. Với thực lực của Tiêu Ngự vào đấy chắc chắn không thành vấn đề.
"Chuyện này phụ thuộc vào Tiêu Ngự, nếu hắn có hứng thú ta sẽ đưa hắn đến đó. Còn chuyện pk hôm nay mong lão bản giữ bí mật giúp ta." Phong Dã nhìn Nghiêm lão bản nói, nếu thật sự Nghiêm lão bản đem tất cả các kỹ năng tinh thông mà Tiêu Ngự đã thể hiện tiết lộ ra ngoài, sức chiến đấu của hắn sẽ giảm đáng kể. Các đối thủ khác đã nắm giữ gần như toàn bộ các ưu cũng như nhược điểm của Tiêu Ngự, khẳng định thu hoạch trong các trận sau kể cả trong bài danh tái sẽ giảm đáng kể.
Nghiêm lão bản cười cười: "Đương nhiên đương nhiên, ta dĩ nhiên sẽ giữ bí mật."
"Đa tạ Nghiêm lão bản." Phong Dã nói.
"Thư Sinh đã đến." Nghiêm lão bản cười cười nói.
Tiêu Ngự nhìn sang phương hướng hoa viên, một thanh nhiên mang hắc sắc giáp trụ đang đi đến. Người này bộ dáng tuấn lãng, gương mặt trắng nõn, động tác lại ưu nhã, trên người tản ra phong thái nho nhã, cùng cái tên Thư Sinh của hắn thật sự rất tương đồng. Trái ngược với Tiểu Đao, Thư Sinh không hề mang một khí thế sắc bén nào, phong thái tao nhã lịch sự, khuôn mặt bình tĩnh luôn hiện ý cười tựa nắng xuân ấm áp, rất dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm.
Tiêu Ngự đánh giá một chút về trang bị của Thư Sinh. Hắn đang mang một bộ đồ lục sắc, theo Tiêu Ngự phỏng đoán set đồ này hẳn là bộ tân binh hoặc giáo quan. Tiêu Ngự liền cấp cho Thư Sinh một cái trinh tra, phát hiện hắn đã đạt quân hàm giáo quan. Như vậy hắn đang sử dụng chính là một bộ đồ giáo quan, chỉ với quân hàm này cũng đủ đánh giá thực lực của Thư Sinh, thật không hề đơn giản.
"Người này chính là Thư Sinh, ngươi đừng để vẻ ngoài của hắn mê hoặc, thực lực của hắn rất mạnh đó." Phong Dã nhắc khẽ Tiêu Ngự, hắn lo sợ Tiêu Ngự trông thấy vẻ ngoài vô hại của Thư Sinh sẽ mang một chút ý tứ khinh thị.
Tiêu Ngự gật đầu, lúc trước cùng Vũ Mị đánh một trận, hắn đã biết không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán thực lực đối phương. Cao thủ cùng người mới ở đây bình thường cũng không khác biệt gì lắm, không ai dại dột mà lấy hai chữ "Cao thủ" dán lên mặt mình. Trong lúc pk tuyệt đối không được phép khinh thường bất cứ ai, đã đánh là phải dùng toàn lực.
"Xin chào, ngươi là Tiêu Ngự phải không." Thư Sinh cùng Nghiêm lảo bản đi đến bắt chuyện với Tiêu Ngự, chìa tay phải ra nói.
"Xin chào." Tiêu Ngự bắt tay Thư Sinh.
"Hai người các ngươi thật là, người khác đánh nhau mới kết bạn, còn hai ngươi chưa gì đã thể hiện tình hữu nghị rồi… Khụ khụ, là ta sai, hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị." Nghiêm lão bản nhếch miệng cười nói.
Phong Dã suýt chút nữa đã bị Nghiêm lão bản làm cho sặc sữa, đánh cược cho một trận này cũng là hơn vài nghìn vạn, trên game này dùng con số này để kết bạn hữu nghị như hắn quả thật cũng không nhiều.
Tiêu Ngự cùng Thư Sinh đi lên sân đấu, trong phút chốc bốn cánh cửa xung quanh trường đấu đều đóng lại.
"Ta thuộc chủng tộc đặc thù hắc ám tinh linh, hắc ám Đức lỗ y. Ngươi nên cẩn thận." Thư Sinh nói.
Tiêu Ngự thoáng nhớ đến lịch sử của chủng tộc hắc ám tinh linh. Đây là chủng tộc gồm một ít đọa lạc tinh linh, mấy ngàn năm trước tổ tiên bọn họ là Địch Khắc dẫn tộc nhân chiến đấu chống lại Cáp Mông Tinh linh vương quốc, đầu phục thú nhân vương quốc Thái Thản Lợi Á. Từ đó trở đi trở thành một chư hầu phụ thuộc thú nhân vương quốc Thái Thản Lợi Á. Hắc ám tinh linh là một chủng tộc thiểu số, hắc ảm đảo ngôn là một trong những thiên phú của bọn họ, có thể tự tăng thêm cho mình một vài thuộc tính.
Khí chất của Thư Sinh thật sự dễ khiến người khác khâm phục. Tiêu Ngự gật gật đầu, nói: "Bắt đầu đi."
"Ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Thư Sinh nói.
"Ta cũng thế."
Thư Sinh lập tức gia tăng máu huyết cho bản thân bằng một kỹ năng Hồi Xuân Thuật, thân thể từ từ biến to ra thành một cự đại tông hùng ( gấu lớn) quỳ rạp trên mặt đất, hướng đến Tiêu Ngự phát ra vài tiếng grừ trầm thấp.
Hóa hùng hình thái khiến tốc độ di chuyển Đức lỗ y giảm xuống, phòng ngự cùng huyết lượng tăng lên, quả không khác lời đồn, là một xe tăng. Năng lực cận chiến có thể so sánh với thú nhân chiến sĩ, lại còn được phụ gia thêm một đặc tính: hiệu quả của các ma pháp không chế tác động giảm 50%. Đức lỗ y sau khi hóa gấu tuy so với hóa báo có kém hơn một chút nhưng so với các game thủ còn lại năng lực cao hơn không ít, hơn nữa lại còn có khả năng truy tung. Đức lỗ y chính là khắc tin của Đạo tặc, độ khắc hệ chỉ kém hơn thợ săn một chút.
Thư Sinh chiến đấu cùng đạo tặc, chưa bao giờ bại!
Thân thể Tiêu Ngự dần mờ đi, tiến nhập trạng thái tiềm hành. Tiêu Ngự minh bạch đây sẽ là trận đánh khó khăn nhất của mình từ trước đến giờ.
Đức lỗ y sau khi biến thân tốc độ sẽ suy yếu, không chừng có thể lợi dụng tốc độ đế chiến thắng hắn!
Tiêu Ngự chậm rãi đến gần Thư Sinh.
Khi khoảng cách ước chừng còn khoảng 3 mét, Thư Sinh như đã ngửi được mùi đạo tặc, gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên gia tốc nhào đến Tiêu Ngự.
"Phạm vi cảm giác của hắn là trong vòng ba mét!" Tiêu Ngự lập tức phán đoán, nhanh chóng lụi lại.
Hùng chưởng của Thư Sinh vỗ đến Tiêu Ngự.
Phản Thủ Bối Thứ!
Tiêu Ngự hơi lùi lại một chút, một kích Phản Thủ Bối Thứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Hống", Thư Sinh đáp xuống đất, thoạt nhìn trông có vẻ chậm chạp nhưng thân thể không hề dừng lại, khẽ nghiên người một cái nhẹ nhàng thoát khỏi Phản Thủ Bối Thứ, hữu chưởng vỗ ngược lại hướng Tiêu Ngự.
Có khả năng trong trạng thái hóa gấu hành động một cách linh hoạt như thế, năng lực Thư Sinh quả thật không đơn giản.
Độn Hình!
Nhìn cự chưởng Thư Sinh sắp vỗ trúng mình, Tiêu Ngự lập tức sử dụng độn hình tránh thoát, khẽ nhảy cao lên, Tạc Kích!
Không ngờ, lần này Thư Sinh không hề tránh né, hữu thủ giương lên đánh về phía Tiêu Ngự.
Thịch. Tạc kích của Tiêu Ngự đánh trúng đầu Thư Sinh, nhưng hắn cũng bị Thư Sinh đập trúng, thân hình bay ra ngoài.