Ta Xuyên Qua Yêu Thần Ký

Chương 54: Tẩu thoát




Đám người của thành chủ bắt đầu rối loạn thành một đoàn, từng tốp người nhanh chóng chia ra khắp phương hướng, chặt chẽ phong bế toàn bộ lối thoát.

Tiêu Vũ lúc này cũng an toàn đến nơi khác ẩn nấp.

"Đây là nơi nào?"

Do vội vàng tránh thoát đám người của phủ thành chủ Tiêu Vũ không chọn lộ mà chạy, nên bây giờ nàng cũng không biết nơi này là nơi nào.

Quan sát cánh cửa một lúc, bên ngoài bắt đầu vang lên từng hồi tiếng bước chân, Tiêu Vũ trong lòng hơi giật mình, vội vàng chỉnh đốn tâm lý, nhanh chóng nấp vào.

"Tiểu thư quấy rầy ngươi tu luyện rồi." sau tiếng nói là một đám vệ binh nhanh chóng bước vào, cầm đầu cũng như người phát ra tiếng nói là một vị thúc thúc, dáng vẽ cường hãn, mãnh phu.

"Có việc gì sao Diệp Võ thúc thúc?" Diệp Võ thúc là đội trưởng đội bảo vệ bảo khố của gia tộc, Diệp Tử Vân nhìn thấy hắn dẫn nhiều người đến đây, biết rằng có chuyện không hay xảy ra với bảo khố của gia tộc rồi.

"Lúc nãy có một kẻ đột nhập vào bảo khố tuy nhiên vẫn chưa kịp tiến vào bên trong thì bị phát hiện, hắn ẩn nấp rất nhanh, ta đang dẫn người tìm kiếm, tiểu thư không ngại cho ta vào phòng ngươi lục soát?" Giọng Diệp Võ trầm trầm lệnh người nghe không dung phản kháng.

"Được, Diệp Võ thúc thúc tùy tiện!"

Nàng vừa dứt lời đám vệ binh phía sau Diệp Võ nhanh chóng tiến vào phỏng Tử Vân lục soát.

Nữa canh giờ sau đám vệ binh đi ra.

"Diệp đại nhân không thấy!"

"Tiểu thư quấy rầy, cáo lui" nghe vệ binh nói, Diệp Võ liền nhanh chóng rút lui, di chuyển đến nơi khác tìm người.

"Diệp Võ thúc thúc không sao."

Đợi cho Diệp Võ đi rồi, Tử Vân không khỏi cảm thán, tên nào ngốc như vậy chứ, bảo khố Diệp gia, chỉ khi là người Diệp gia mới có thể mở khóa được bảo khố, do tổ tiên để lại.

"Thật là, vẫn nên đi nghỉ ngơi thôi." Diệp Tử Vân thở dài, việc này ảnh hưởng đến tâm tình tu luyện của nàng rồi.

Đợi Diệp Tử Vân đi nghỉ, Tiêu Vũ mới từ từ thở ra, thời gian Vân Trung bùa cũng đồng thời hết hiệu lực.

"Hù chết ta!" Tiêu Vũ liên tục cảm thán, Vân Trung bùa là do trong lúc nguy cấp, tiểu Kỳ đưa cho Tiêu Vũ dùng tạm, Vân Trung bùa có tác dụng ẩn thân che dấu khí tức ước chừng nữa canh giờ.

May mắn tên cao to kia không lục soát tiếp, nếu không nàng e là khó thoát.

"Chuyến này đi xem như bỏ, bây giờ phía ngoài chắc chắn đang canh sát sao, cho dù ta là Hắc Kim cấp cũng khó thoát với người của phủ thành chủ!"

"Không ngờ cánh cửa đó là một cái bẫy, Minh Văn đó chỉ là che mắt người ngoài, ta mới nhìn ra muốn mở cánh cửa đó không khó, chỉ khi ngươi là người của Diệp gia mới mở được." Phượng Hoàng phân tích nói.

Nó cũng khá tiếc, mất bao công sức mới giải quyết được đống Minh Văn kia không ngờ lại là một cái bẫy.

Quan sát tình hình không khả quan Tiêu Vũ quyết định sáng mai rời đi, bây giờ vẫn là nghĩ cách là sao ngày mai có thể thoát thân an toàn.

Sáng hôm sau, một bóng đen bên trong phủ thành chủ lao nhanh ra ngoài với tốc độ cực kỳ khủng bố, phía sau còn lưu lại tàn ảnh, người của Diệp gia nhanh chóng đuổi theo phía sau thân ảnh người này.

"Mau.. mau đem hắn bắt lại!"

"Không ngờ bọn họ giăn bẫy, đợi ta ra ngoài, không được nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, đám cao thủ của Diệp gia sẽ nhanh chóng tới đây, ta chắc khó thoát."

Không ngoài dự đoán bóng đen này chính là Tiêu Vũ, nàng bắt đầu vận dụng tốc độ nhanh nhất của Hắc Kim cấp ngũ tinh chạy khỏi phủ.

Đám vệ binh của thành chủ cũng không phải dạng vừa, Tiêu Vũ vừa xuất hiện toàn bộ vệ binh nhao nhao tấn công muốn khóa chặt đường lui, các chưởng lực tập trung vào nàng, khiến Tiêu Vũ trái phải tránh né các chiêu thức của đối phương, nếu muốn tấn công bọn họ với sức lực của Tiêu Vũ e rằng sẽ chết rất nhiều người, việc đột nhập này vốn dĩ là nàng sai, không nên lạm sát người vô tội.

Với tốc độ của Hắc Kim ngũ tinh, cho dù đám vệ binh có vây quanh hay bố trí như thế nào, cũng không đuổi kịp được.

Trong chớp mắt, thân ảnh Tiêu Vũ đã biến mất, đám người Diệp gia thầm kinh hãi, cấp bậc này là Hắc Kim cấp, không thua gì thành chủ.

Trong lúc này Diệp Võ mới tới sắc mặt vô cùng khó coi, đã để người bố trí như vậy cũng không thể vây bắt được chứng tỏ thực lực của người này không tầm thường.

"Diệp Võ đại nhân!"

"Có nhìn ra được kẻ nào không?"

"Không nhìn ra được, chỉ biết dáng người nhỏ con, thực lực e là.."

"Có gì nói thằng!"

Hắn ngập ngừng một chút rồi đáp.

"Thực lực e là Hắc Kim cấp thưa đại nhân"

Nghe đến đây Diệp Võ mặt biến sắc, hắn thầm cảm thấy may mắn, thực lực của Hắc Kim cấp không phải người mà hắn có thể đối phó, cho dù hắn là Hoàng Kim đỉnh phong, khi giao đấu phần thắng của hắn là không.

"Ta đã biết, việc này ta sẽ nói với thành chủ, các ngươi trở về thôi, Hắc Kim cấp khống phải là người mà chúng ta có thể đối phó được."

Nói rồi hắn cho lui đám vệ binh, một mình đi đến gặp thành chủ.

Phủ thành chủ

"Thành chủ, Diệp Tu đại nhân" Diệp Võ cung kính ôm quyền chào hỏi hai người. (Diệp Tu là lão giả áo xám trong chương 13, 14 Lôi Hỏa thánh điển)

"Kẻ trộm có manh mối gì chưa." Thành chủ tên thật là Diệp Tông từ từ buôn quyển sách, ngẫng đầu nhìn Diệp Võ.

"Thưa thành chủ, theo báo cáo của vệ binh, kẻ trộm là một người nhỏ gầy, thực lực Hắc Kim cấp, không nằm trong phạm vi các gia tộc." Diệp Võ đúng trình tự bẩm báo với hai người.

Nghe đến Hắc Kim cấp, hơn nữa không phải người của các gia tộc trong thành, Diệp Tông cùng Diệp Tu liếc nhau, dường như nhận ra điều gì đó.

"Được rồi, lui xuống, nên bố trí canh gác cẩn thận hơn." Diệp Tông vẫy tay cho lui

"Rõ"

Đợi cho Diệp Võ lui xuống hắn nhìn sang Diệp Tu.

"Ngươi cũng nghĩ là kẻ đó sao?"

"Đúng vậy đại nhân." Diệp Tu nói

Người mà bọn hắn nói đến chính là cao thủ Hắc Kim cấp, người bọn hắn đã phát hiện ngoài thành cụ thể là bên trong khu rừng không lâu trước đấy, dấu tích của người đó bọn hắn đến bây giờ vẫn tìm hiểu.

Theo đấu vết tìm kiếm được, bọn hắn biết đây là chiến kĩ của một yêu linh sư, hơn nữa là một yêu linh sư Hắc Kim cấp, một cao thủ như thế chắc chắn rất được thế gia săn đón, ngay cả Diệp Tông hắn cũng muốn mời chào, nhưng chưa tìm ra được người đó là ai, bây giờ lại biết người khả nghi đột nhập vào phủ thành chủ có thể là người bí ẩn đấy, thật đau đầu.

"Việc này tạm gác lại đây, kẻ đó không tổn thương người của chúng ta, có thể không có ác ý, nhưng vẫn nên làm rõ kẻ đó là ai."

Diệp Tông phân phó cho Diệp Tu tiếp tục điều tra cao thủ ẩn danh đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.