Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 73: Tân sinh đại chiến




Hắn lần này luyện không hề có chút chểnh mảng nào cả, toàn bộ tâm trí đều chăm chú vào lò đan. Sự tập trung này của Quân Huyền bất giác khiến mí tâm hắn tự xuất hiện một ánh sáng kì lạ, ánh sáng rất nhỏ nhưng lại chứa sức mạnh bên trong cực kỳ thuần khiết và lớn mạnh.

Ánh sáng từ mí tâm vừa hiện liền bắn thẳng vào lò đan khiến lò đan lập tức tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Hương thơm này là báo hiệu đan thành a. Quân Huyền không vội thu lại linh hỏa, hắn luyện thêm vài chục hơi thở nữa bắt đầu lò đan có dấu hiệu muốn bật lắp báo hiệu thành đan. Quân Huyền mới nhanh chóng thu hỏa xà lại, hỏa xà vừa thu thì nắp lò đan cũng bật ra theo. Hương thơm tỏa ra nghi ngút cả lên, Linh Mộng cảm nhận được liền như chớp phóng tới xem thử.

Từ lo đan, Quân Huyền hắn lấy ra được một viên đan dược còn nóng hổi đến phỏng tay. Dù viên đan dược này phẩm chất cũng không cao nhưng lần đầu luyện được như này đã là cực kỳ thành công mỹ mãn rồi.

Hắn đặt viên đan dược lên một chiếc đĩa trắng, viên đan dược dưỡng huyết đan này có màu hồng bao xung quanh, nghe tên cũng hiểu được tác dụng một phần rồi.

Quân Huyền đưa đan dược cho Linh Mộng rồi cười vui vẻ, nụ cười kèm theo sự thở dốc vì có chút miễn cưỡng với hắn. Vừa thi triển hỏa xà, vừa luyện đan quả thật không dễ chút nào.

- Lần thứ hai đã luyện ra đan dược nhị phẩm…không tồi...không tồi! – Linh Mộng nhìn viên đan dược trên đĩa rồi đánh giá qua.

- Lão sư, năm đó người mất bao lâu để luyện được đan dược nhị phẩm vậy? – Quân Huyền câu hỏi này như cố ý khịa Linh Mộng vậy.

Linh Mộng chột dạ nhăn mặt với suy nghĩ: “Tên hỗn đản này, nếu đã luyện bí tịch luyện đan ta đưa chắc chắn biết ta mất tận thời gian 9 ngày mới luyện ra được, vậy mà hắn còn cố ý hỏi? ”

Linh Mộng chưa kịp đáp thì Quân Huyền đã nói tiếp:

- À ta biết rồi, có phải người luyện ra đan dược nhị phẩm ngay lần đầu đúng không? Người sợ nói ra sẽ làm ta hụt trí…

- Nhưng không sao, giờ ta đang rất kiêu ngạo. Người mau nói ra giúp sự kiêu ngạo này của ta tan biến đi.

Linh Mộng nghe được Quân Huyền nói vào điểm xấu của nàng thì cực kỳ tức giận. Nàng tức giận lên tới đỉnh đầu, quay lại lườm hắn nổi cơn lôi đình nói lớn:

- Cút…

- Lão sư, người không nói thì thôi, sao lỡ lòng nào đuổi ta vậy…

Nói đến đây, Quân Huyền cảm giác có chút lạnh gáy. Nhìn sang bên cạnh Linh Mộng đã sát khí đằng đằng khiến hắn có chút méo mặt ra: Không lẽ ta khịa quá độ?

- Lão sư đừng tức giận ảnh hưởng thân ngọc, ta cút ngay đây. – Dưới sát khí đằng đằng như này, Quân Huyền chọn cách chạy là thượng sách.

Thanh âm hắn vừa dứt thì hắn đã chạy ra đến ngoài cửa phòng luyện đan nhưng Linh Mộng vẫn chưa thu sát khí lại, nàng nhìn theo từng chuyển động của hắn. Đến mức khi Quân Huyền ở cửa phòng luyện đan nhìn lại liền khiến hai ánh mắt va chạm như muốn nảy lửa lên. Dưới trường hợp này, thân ảnh Quân Huyền qua một hơi thở liền biến mất. Tốc độ chạy để giữ mạng nhanh như báo săn đồng dạng.

Đáng lẽ ra Quân Huyền hắn có thể tạm thời lên phòng Vân Lam tu luyện lánh nạn nhưng Vân Lam lại từ chối thẳng thừng. Nàng bảo Quân Huyền lần này đột phá quá nhanh cần ổn định cảnh giới trước nên chưa vội tu luyện thêm, mà đối với hắn bây giờ luyện đan cũng giúp ổn định cảnh giới phần nào nên nàng để Quân Huyền một tuần theo học luyện đan cả ngày.

Nghe được những lời này Quân Huyền hắn nuốt ực nước miếng run sợ vào, hắn nghĩ lại vừa khịa Linh Mộng khiến nàng nổi trận lôi đình kia nếu mà một tuần theo học nàng không nghỉ chút nào, khác gì hắn sẽ thành bao cát cho Linh Mộng xả giận chứ? Quân Huyền hắn mở lời nài nỉ Vân Lam:

- Lão sư cảnh giới của ta rất ổn định không cần phải cũng cổ nữa. Cứ tu luyện bình thường là được.

Nhưng lời nói của Vân Lam chắc như đinh đóng cột, nàng liền lắc đầu từ chối. Vừa từ chối nàng còn nhờ người chuyển lời tới cho Linh Mộng biết.

- Địa ngục…ta không vào thì ai vào đây? – Quân Huyền than lên một tiếng rồi trở về phòng như một cái xác không hồn.

Quân Huyền về phòng không chút nghỉ ngơi nào liền bước vào tu luyện huyền lực. Hắn vừa tu luyện trong giây lát liền xuất hiện dấu hiệu đột phá. Nhân huyền lục tầng lên nhân huyền thất tầng.

Vốn dĩ sau khi hấp thụ trong huyền cảnh cộng thêm vào huyền dương trì Quân Huyền có thể đột phá ngay trong huyền dương trì rồi. Nhưng có Vân Lam đi cùng, hắn sợ lộ bí mật nên liền cố nén lại mãi đến bây giờ mới có cơ hội đột phá.

Hắn đột phá xong liền đi tới thực đường ăn một bữa thật no để bước vào một tuần địa ngục trần gian. Đúng là cái miệng hại cái thân.

Một tuần này Quân Huyền dù luyện ra đan dược thêm một loại đan dược đạt tới bán nhị phẩm đúng là đáng mừng nhưng Linh Mộng không tỏ vẻ vui mừng chút nào, nàng ngược lại liền liên tục lấy cớ giáo huấn hắn bằng đòn roi. Quả thật là không nên trêu chọc nữ nhân a!

Một tuần nhanh chóng qua đi, Quân Huyền vẫn còn bình an nguyên vẹn. Hắn sau khi buổi sáng luyện đan xong liền tiến tới phòng của Vân Lam để tu luyện. Nhưng đang trên đường đi thì hắn liên tục gặp được học viên đang hớt ha hớt hải chạy, tay còn ôm đồ như đang chuẩn bị thứ gì đó.

Quân Huyền liền dừng lại hỏi một học tỷ đang ôm một chiếc khăn đỏ dài, hắn mở lời:

- Học tỷ, không biết học viện có việc gì mà mọi người thi nhau chuẩn bị vậy?

Học tỷ bên cạnh lau mồ hôi trên trán, gương mặt có chút hơi mệt đáp:

- Đây là học viên đang chuẩn bị cho ngày mai tân sinh đại chiến.

- Tân sinh đại chiến? Là tân sinh học viện đánh với nhau sao? – Quân Huyền không biết rõ liền hỏi lại.

- Không, là tân sinh học viện đối đầu với đệ tử mới nhập môn của Âm Hương môn. Năm nào cũng có nhưng năm nay là đến phiên học viện tổ chức nên mới cần chuẩn bị.

Nghe học tỷ nói Quân Huyền hiểu ra đôi chút:

- Ra vậy, cảm ơn học tỷ.

Dứt lời, hắn cũng bước đi với suy nghĩ: “Lại có kịch hay để xem rồi. ”

Quân Huyền hôm nay tu luyện với Vân Lam cũng chỉ chú tâm vào hồn kỹ, hắn đi sâu nghiên cứu hồn kỹ chứ không hề hấp thụ hồn lực để tu luyện chút nào. Vân Lam cũng không hề thúc quản hắn hấp thu nhanh đột phá cảnh giới nữa bởi vì với tốc độ đột phá của hắn bây giờ nàng sợ khó ai cùng tuổi có thể bì kịp được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.